Về đến nhà đã là khuya khoắt.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nhóm gia phó trung thành nhất của Mục phủ đều đứng chờ ở cửa, cho dù không biết chủ nhân khi nào trở về, nhưng bọn họ là có thể cảm nhận được hơi thở độc đáo gia chủ cùng tiểu kỳ tích trước sau quay quanh bên người gia chủ.

Nga ~ là các nàng đã trở lại.

Theo tiếng vang rào rạt dẫm tuyết, cách thật xa liền có thể nhìn đến ánh đèn của Mục phủ sáng lên.

Nhu hòa, ấm áp chiếu sáng đường về.

"A ~ chúng ta đã trở lại rồi!" Vưu Nhiên giương mắt thấy Đại Dì các nàng đứng ở cửa đợi gia chủ, nàng lập tức nhảy nhót mà hướng tới mọi người trong nhà các nàng vẫy vẫy tay.

"Ta thấy Vưu Nhiên! Gia chủ đã quay về, hai người họ đã trở lại!" Tiểu thợ hoa ở dinh thự là thân hình nhỏ xinh nhất, nàng đã sớm thấy được thân ảnh Vưu Nhiên muội muội phất tay, tuy rằng còn chưa có thấy chủ nhân, nhưng tất cả mọi người có thể xác định.

Bên cạnh Mục Phỉ đại nhân chắc chắn có Vưu Nhiên.

Giống như là ——
Vưu Nhiên chính là hành tinh dò xét của chủ nhân, chỉ cần nơi nào có thân ảnh Mục Phỉ, vậy không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một km, tất có tung tích Vưu Nhiên.

"Đại nhân, mọi người đều đang đợi ngài về nhà đây." Vưu Nhiên nghiêng đầu, con ngươi cùng ánh trăng sáng tỏ ôn nhu, cùng người trong lòng bên cạnh nói.

Một bên Mục Phỉ ở dưới dù đen Vưu Nhiên mở, tựa hồ toàn thân đều biến mất từ từ bên trong đêm tối.

Chỉ có làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ yêu dã kia ẩn ẩn lộ ra, chứng minh cái mỹ nhân này là thật là thuộc về thế giới này.

Mục Phỉ hơi hơi cong khóe môi một chút, chứng minh tâm tình cô giờ phút này hẳn là cũng không tệ lắm.

Chờ gia chủ như cô không có tình điệu gì? Sợ không được đầy đủ đúng không, ít nhất có hơn phân nửa là ngẩng cổ chờ đợi người bên cạnh này ——
Tiểu chó săn cục cưng.


Tỷ như hiện tại.

"Đại nhân, ngài có biết trên thế giới bộ dáng đáng yêu nhất người là gì hay không?" Vưu Nhiên cố ý thả chậm bước đi, nàng nhưng không nghĩ nhanh như vậy đem đại nhân giao cho mọi người.

Giờ khắc này, nàng hy vọng con đường này dài một chút, thật vất vả tính tình ma Mục Phỉ đại nhân làm đối phương bồi chính mình về dinh thự.

Cảnh đẹp nổi danh, tiểu tuyết lãng mạn, đi bộ một chút rèn luyện thân thể đã xem phim hơn hai tiếng một chút.

Mục Phỉ lãnh mắt trực tiếp liếc nhìn Tiểu Vưu Nhiên một bên, không biết trong hồ lô đối phương lại muốn bán thuốc gì.

"Ân." Cô vẫn là thực nể tình mà dùng giọng mũi đáp lại một chút.

"Đó đương nhiên là người da trắng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, thêm vào đó chính là ngày thường thích mặc một thân váy đen đội mũ đen, có đôi khi còn sẽ"
"Còn sẽ cái gì." Mục Phỉ híp mắt, nhìn Vưu Nhiên lấy mình trêu ghẹo, gương mặt lạnh băng đặt câu hỏi.

Vưu Nhiên nghĩ tới ảnh chụp chung chụp lén đại nhân cùng nhau xem phim lúc nảy, ngọt ngào cười nói, "Còn sẽ ngẫu nhiên lộ ra biểu tình nhỏ ngốc manh ~"
"Ta khi nào sẽ lộ ra loại biểu tình này kỳ quái." Mục Phỉ nháy mắt không bình tĩnh, đôi mắt tên bắn lén lục soát lục soát Vưu Nhiên đang mãi bắn.

Vưu Nhiên cổ quái nhún nhún vai, cười cực kỳ đắc ý, "Đại nhân ngài đã cam chịu là chính mình hả?"
"Hồ nháo!" Mục Phỉ nháy mắt dùng đôi mắt lạnh như băng trừng mắt nhìn Vưu Nhiên đang cười đến cực kỳ giảo hoạt, trong lòng cô không chừng bị vật nhỏ làm cho tâm thần, đơn giản nháy mắt bước rời khỏi khu vực bị tiểu chó săn vây quanh.

Mắt Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ đại nhân sớm đã trước nàng một bước nhanh chóng dời bước đến cửa dinh thự, thật nhanh Vưu Nhiên ở phía sau đuổi theo tới, "Ai! Đại nhân, Mục Phỉ đại nhân, ngài từ từ ta được không, không mang theo nhỏ mọn như vậy, đại nhân, đại nhân......"
Đầy mặt Mục Phỉ âm trầm mà đi vào nhà, cô nhanh chóng đem áo khoác đưa cho Đại Dì chờ ở cửa.

"Chủ nhân, Vưu Nhiên con bé"
"Không cần để ý tới." Mục Phỉ lập tức phân phó xuống, cô sắp bị cái miệng nhỏ líu lo cái không ngừng của Vưu Nhiên làm cho tâm phiền ý loạn, tiểu chó săn này từ lúc ở trên xe đến bây giờ, phỏng chừng kêu hai chữ "Đại nhân" này đã vượt qua một trăm lần!
"Ta muốn thanh tĩnh." Mục Phỉ nói xong, liền biến mất ở sân sau, mà phòng duy nhất thuộc về cô ở gác cao, liền đóng cửa.

Cô tắt đèn vào quan tài.

Nếu có thể, cô hy vọng Vưu Nhiên một trăm năm sau mới lại tìm cô nói chuyện.

......
"Đại Dì, dì vì cái gì không ngăn cản đại nhân, con ở phía sau đang cố sức đuổi theo a." Vưu Nhiên khẩn vội vàng đuổi cũng chỉ là đuổi đến cái áo khoác của Mục Phỉ thôi.

Đại Dì ngẩng đầu đánh đầu tiểu quỷ một chút, như thế nào vừa trở về liền lỗ mãng hấp tấp, chọc đến Mục Phỉ gia chủ không vui.

"Chủ nhân cản cũng không được, sớm về phòng, con rốt cuộc nơi nào chọc tới chủ nhân không tốt? Con thật là ngại mạng nhỏ mình quá dài!" Đại Dì bất đắc dĩ mà răn dạy tiểu tể tử này, tuy rằng đối phương đã là người trưởng thành rồi, nhưng ở trong mắt Đại Dì, nàng vẫn là tiểu đáng thương vừa dinh thự đệ gầy không nhìn được.

Vưu Nhiên đã sớm bị Đại Dì dạy dỗ, nàng sờ sờ đầu mình, cười nói, "Đại Dì dì không biết đâu, ta lại không trêu chọc đại nhân tức giận nga, đại nhân chị ấy nha, là thẹn thùng trốn đi."
Vưu Nhiên mới vừa cùng Đại Dì khẽ meo meo nói đại nhân nhà mình bị uy hiếp, một khi thẹn thùng liền sẽ làm bộ làm bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt khắc nghiệt, trong khoảnh khắc Vưu Nhiên liền cảm thấy cả người lạnh lưng.

Nàng nháy mắt ngẩng đầu liền thấu, quả nhiên, chỗ bức màn gác cao mặt sau, một đôi Kim Hạt Sắc ở trong bóng tối rực rỡ lấp lánh.

Âm thầm nhìn trộm tất cả ở sân sau, càng sâu là, dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm —— tiểu súc sinh bức bức lẩm bẩm không để yên.

Cặp mắt kia phảng phất đang cảnh cáo: Chỉ cần Vưu Nhiên nói thêm một câu nữa, hôm nay mạng nhỏ của nàng liền không còn.

Vưu Nhiên lập tức thức thời mà ngậm miệng lại, nghĩ lại lại phất tay hướng về chỗ tránh ở gác cao đại nhân dùng ánh mắt ám sát nàng, tươi cười dào dạt đón nhận.

"Đại nhân đại nhân! Ngài nếu là nói ổn, Vưu Nhiên đi bồi bồi ngài nha, nếu không Vưu Nhiên hiện tại liền đi lên bồi ngài, đại nhân ngài muốn ăn Anh Đào sao, ta đây liền đi rửa một ít? Ân, đại nhân chẳng lẽ không muốn ăn? Cũng không đáp lại ta, chẳng lẽ là đại nhân......!Ngài lại muốn ăn ta? Vưu Nhiên tùy thời tùy chỗ đều có thể cho ngài ăn......"
"Lăn."
(*ý là lăn ra ngoài giống kiểu kêu biến đi, mà biến có vẻ hơi nặng nên giữ nguyên văn)
Đây là một chữ duy nhất gia chủ đến từ gác cao đáp lại nàng.

Ngay sau đó, quần chúng xem phom đứng ở đình viện vốn dĩ sợ ngây đều có thể nghe được bên trong Mục phủ lạnh tình, phát ra thanh âm "Băng đông", đó là thanh âm phẫn nộ đóng nắp quan tài.

Vưu Nhiên hôm nay lại thành công lải nhải lẩm bẩm quản gia chủ rồi......!
Vưu Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gãi bím tóc của mình, thẳng cúi đầu cười một cái.


Đại nhân làm sao không thích bị trêu chọc như vậy, bất quá lúc uy hiếp người ta, cũng là đáng yêu như vậy, thật là quá đáng yêu!
***
Sau khi lên giường cổ của mình một lúc, Mục Phỉ cảm thấy đời này chưa bao giờ được trải qua an nhàn cùng thanh thản như thế, quan trọng nhất chính là, chung quanh đều thật an tĩnh, rất thích ý.

Bất tri bất giác, cô liền thả lỏng tâm thái nặng nề ngủ đi, cô cảm giác chính mình ngủ thật lâu, trong ấn tượng hiếm khi không có người quấy rầy thời gian giấc ngủ tốt đẹp.

Dần dần mà, dần dần mà, trước mắt cô chậm rãi hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp.

Đối phương chậm rãi cúi đầu tới gần cô, hôn sau sống lưng cô, một tấc tấc ăn mòn, thậm chí cô im lặng bị đối phương đè ở dưới thân, ở trong không gian u ám kín đáo, các nàng tựa hồ phải làm chút vận động giữa người yêu nhau.

Cô bị gông cùm xiềng xích mà có chút không thở được, đối phương lúc này mới buông tha môi cô, ở trước mặt rút đi nụ hôn, ánh mắt nhu mị lại đa tình.

"Đại nhân, lần này đến lượt ta tới ăn ngài."
Mục Phỉ lập tức bừng tỉnh!
Khoảnh khắc đôi mắt mở ra có chút sung huyết, nhìn phía bốn phía, đáng chết, chung quanh vẫn cứ là trong quan tài của cô, mà vừa mới kia cảnh tượng tình sắc lúc nảy lại do cô mộng ra?
Mục Phỉ khó có thể tin dùng tay che mặt lại, cảm thấy thật không thể tưởng tượng.

Nàng như thế nào sẽ mơ cảnh kỳ quái vậy? Mục Phỉ nháy mắt mở nắp quan tài ra, ngồi dựng lên, hít một chút không khí mới mẻ, mới có thể bình phục tâm tình phức tạp của mình.

Cô nhìn mu bàn tay mình, phảng phất còn có thể cảm nhận được ướt ác đối phương dùng môi hôn lên, giấc mơ này làm thật là quá mức chân thật.

Mục Phỉ tự hỏi nếu không phải chính mình gần đây áp lực sinh lý thành dục vọng lâu lắm mới có thể mộng một giấc như vậy, vô luận như thế nào, cô cũng không nên đem đối tượng động tình thành Vưu Nhiên.

Thân mình mảnh khảnh rời khỏi quan tài, sau sống lưng sớm đã bởi vì đổ mồ hôi mà ướt một mảnh, cô rót một ly máu trâu đực trực tiếp uống một ly lớn.

Nhất định là do Vưu Nhiên luôn ở bên tai mình ồn ào không ngừng, cho nên liền cả cảnh trong mơ cũng không buông tha.

Mục Phỉ nói cho chính mình, chỉ có thể là nguyên nhân này.

Khi Mục Phỉ rửa mặt xong xuống lầu đã là buổi chiều.

Hôm nay coi mặc áo dài màu đen, giờ phút này đang ngồi ở trong thư phòng, đọc sách.

Theo lý thuyết, ngày thường, phàm là sau khi cô từ trong quan tài nghỉ ngơi ra, phảng phất là tiểu chó săn liền sẽ trước tiên xuất hiện ở trước mặt mình chuyên chúc điều tra dính ở chính
trên người mình.

Sẽ giống giống con chim nhỏ ríu rít, quay chung quanh chung quanh cô chuyển động không ngừng.

Chẳng qua hôm nay,
Lại thật an tĩnh.

Mục Phỉ nắm sách vạch tới vạch lui, vạch một hồi lâu, cũng không thấy thân ảnh vật nhỏ quen thuộc nhất, tức khắc nhíu mày.

Là không ai thông báo xuống, gia chủ đã tỉnh sao?
Mục Phỉ dựa ở ghế sô pha, cuối cùng không nhịn được, ở thời điểm Đại Dì đảo hồng trà cho mình, làm bộ lãnh lãnh đạm đạm nói, "Hôm nay dinh thự thật an tĩnh."
"Chủ nhân, ý ngài nói là con bé Vưu Nhiên sao" Đại Dì lập tức trả lời lại ẩn ý của Mục Phỉ, không chút nào che giấu đem hai chữ"Vưu Nhiên" này nói ra.

"Ta khi nào nhắc tới vật nhỏ kia." Mục Phỉ không vui nâng chung trà lên uống một ngụm, che giấu nội tâm.

"Là thuộc hạ sơ sót, ngài dùng trà đó đi." Đại Dì nhấp nhấp miệng, nếu chủ tử chính mình ngạo kiều không nói, vậy bà cũng không nói, nhìn xem rốt cuộc ai nghẹn đến mức không chịu được.

Biểu tình Mục Phỉ vi diệu mà tiếp tục đọc sách, chính là tựa hồ lực chú ý của cô cũng không thể toàn quyền đặt ở trên sách, đành phải buông chén trà, theo thường lệ phân phó xuống.

"Kêu vật nhỏ kia rửa Anh Đào rồi đem lên đây." Khuôn mặt Mục Phỉ lãnh ngạo, kêu Đại Dì truyền đạt mệnh lệnh của cô.

Đại Dì cung kính tất nghe, đáy lòng bà muốn cười, nhưng khóe miệng vẫn là vẫn duy trì tư thai nữ quản gia ưu nhã nhất, một năm một mười mà bẩm báo.

"Thưa chủ nhân, vật nhỏ kia đã rời khỏi dinh thự."
Mục Phỉ tức khắc sửng sốt một chút, mắt cô từ giữa sách nâng lên, thanh âm nghiêm túc hỏi quản gia Đại Dì, "Có ý tứ gì."

"Là cái dạng này, không giấu ngài, ngày hôm trước ngài ở trước mặt tất cả mọi người kêu Vưu Nhiên......!Lăn, Vưu Nhiên con bé lúc sau liền rất thương tâm, đứa nhỏ đó cho rằng ngài chán ghét nó, liền một người yên lặng mà......" Đại Dì từng câu từng chữ chậm rãi nói, bộ dáng vẻ mặt đạm nhiên đối mặt, là biểu tình kiệt xuất của người quản lý, cho dù là chích choè ba hoa bậy bạ, cũng có thể làm người nghe tin phục.

"Rời khỏi?" Mục Phỉ mày nhăn càng chặt, biểu tình của cô càng là làm cho người ta sợ hãi muốn mạng.

Đại Dì chạy nhanh lắc đầu, "Là đi theo Doãn Quý Công rời khỏi."
Doãn Tư Lê!?
"Tiếp theo nói tiếp." Mục Phỉ nắm chặt ly hồng trà trong tay, thực hiển nhiên, đáy đồ sứ tinh xảo đã xuất hiện từng vết nứt.

"Doãn Quý Công hôm nay tới dinh thự tìm ngài, bởi vì ngài lúc ấy còn đang nghỉ ngơi, cho nên chuyện sau đó, chúng ta nhìn thấy chính là Doãn Quý Công mang theo Vưu Nhiên rời khỏi dinh thự, nói là mang Vưu Nhiên đi ra ngoài giải sầu lại trở về."
"Vưu Nhiên cũng đi theo sao?"
"Đúng vậy."
Đại Dì không mắt nhìn nữ chủ nhân đã giận đến lửa sém lông mày, nhưng nói chuyện khẳng định phải nói nguyên bộ mới được, ai kêu đây là Doãn Quý Công luôn mãi làm ơn bà kêu bà truyền tin tức như vậy cho gia chủ đây.

Ngay sau đó, ly hồng trà trên bàn kia được chủ nhân lâm một hạnh qua đã anh dũng hy sinh thành nát ra.

Mục Phỉ nháy mắt đứng lên, cô đi đến cửa sổ, con ngươi lạnh băng tối tăm nhìn phía ngoài cửa sổ.

Hay cho cách nói đi ra ngoài giải sầu.

Bên ngoài hôm nay thật đúng là sáng sủa.

Thật là thái thái quá thích hợp đi ra ngoài giải sầu mẹ nó!
Cái tiểu súc sinh kia khi nào thì nghe lời cô nói như vậy, muốn nàng lăn liền thật sự cút đi, Doãn Tư Lê cái người đáng chết, nếu không để nàng ta phơi phơi nắng thật là quá có lỗi với thân phận bạn tốt của mình.

Mục Phỉ cưỡng bách mình ngăn chặn lửa giận đang cháy lên trong lòng, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện cho Doãn Tư Lê.

Giờ phút này ở cửa hàng trang sức quần áo trên Vượng Tạp, Doãn Tư Lê chính phi thường sung sướng mà nhìn Khang Lệ nữ sĩ đo lấy số đo thân hình của Vưu Nhiên.

"Tiểu cục cưng, đại nhân nhà ngươi điện thoại cho ta." Doãn Tư Lê đong đưa điện thoại của mình hài hước mà cùng Vưu Nhiên bị Khang Lệ bắt người mẫu nói.

Tinh thần Vưu Nhiên tức khắc tỉnh táo, trời biết nàng đã một đêm nửa ngày chưa được thấy đại nhân, như này đã đến cực hạn!
Thực hiển nhiên, Doãn Tư Lê cũng không phải nhanh chóng liền để cho nàng vui vẻ gặp lại như vậy, cho nên ngài dùng ngón tay ý bảo im tiếng, hết thảy đều để ngài ấy giải quyết.

"Uy ~ Mục Phỉ quý công cậu như thế nào có thời gian liên lạc với tôi ~" Doãn Tư Lê cổ làm kiều nhu nói thầm một tiếng.

Trên mặt Mục Phỉ lạnh lùng nhìn không ra một tia độ ấm, cô mặc kệ Doãn Tư Lê cùng chính mình dính, trực tiếp đặt câu hỏi, "Vưu Nhiên ở chỗ ngươi sao."
"Đúng nga, chúng ta ở......"
"Kêu đứa nhỏ đó nghe điện thoại." Mục Phỉ căn bản không muốn nghe nữ nhân đáng chết Doãn Tư Lê này nói, trực tiếp ngắt ngang đối phương.

"Quý công hôm nay làm gì tức giận như vậy." ở trong lòng Doãn Tư Lê hừ lạnh một tiếng, gấp đến độ cả lễ nghi cơ bản nhất nghe người ta nói cũng không được sao? Mục Phỉ quý công.

"Lập tức." Thanh âm đầu điện thoại bên kia đã ở áp suất thấp.

"Ngượng ngùng rồi, Tiểu Vưu Nhiên em ấy hiện tại tương đối vội, phỏng chừng không cách nào nghe điện thoại."
Ngay sau đó Doãn Tư Lê cố ý đưa điện thoại ra xa một chút, để người bên đầu kia của điện thoại có thể càng thêm rõ ràng mà nghe đến thanh âm bối cảnh bây giờ, cùng với nàng là cố ý cao giọng mà làm bộ ngăn lại Vưu Nhiên đang để Khang Thần đo eo.

"A nha, ngươi nhìn xem ngươi đem Vưu Nhiên người ta sờ đến mặt cũng đỏ hết.

Ngươi a cái nữ nhân hư này cũng không thu liễm điểm, thích người ta cũng không đến mức từ xương bướm sờ đến eo còn không ngừng tay đi ~".