Vào lúc thư giãn sau cao trào, khi nhìn thấy trong bạch dịch phiếm cả màu đỏ thì Phong Bạch cũng lập tức tỉnh táo lại, tỉnh táo rồi còn thấy hối hận.

Người nam nhân ở dưới thân là thúc thúc của hắn, tại sao hắn có thể trút hết oán khí, vẫn nộ, đau xót, khổ sở lên người y như vậy?

Không, không phải hắn đang trút giận, chỉ là hắn không muốn để thúc thúc rời khỏi mình mà thôi.

Khuôn mặt của Phong Thiệu có mấy vết bầm, khắp người y bị ghìm đến thâm tím càng nổi bật trên làn da trắng nõn, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. Còn cả vết cào của vuốt thú, đặc biệt là màu máu đỏ thẫm ở giữa h4i chân y khiến cho y trông rách nát đến thảm thương.

Phong Bạch không dám tin tất cả những điều này là do hắn làm, hắn căm ghét dáng vẻ súc sinh này của mình — Kẻ làm thúc thúc tổn thương là một con súc sinh chứ nào phải hắn đâu. Đúng vậy. Cho nên hắn biến trở lại hình người, tựa như đang nỗ lực thuyết phục bản thân rằng con súc sinh điên cuồng thô bạo kia chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắn đốt nóng hồ nước ở trong đ0ng phủ rồi ôm Phong Thiệu đi vào để lau rửa thân thể. Sau đó dịu dàng bôi thuốc cho y, c0i bỏ thừng Trói Tiên rồi ôm Phong Thiệu đang trận trụi vào lồng nguc mình. Phong Thiệu đã ngất đi rồi nên không hề giãy dụa, càng chẳng nói nặng lời với hắn, cũng không rời khỏi hắn, vì thế trong lòng hắn lập tức cảm thấy thật yên ổn. Phong Bạch bắt đầu suy nghĩ cẩn thận — Nếu thúc thúc thật sự muốn rời đi thì lúc trước sẽ không đứng chặn trước mặt con lừa trọc kia để bảo vệ mạng cho hắn!

Hắn thật ngu ngốc, rõ ràng biết thúc thúc luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng!

Phong Bạch vui sướng ngất ngây, triền triền miên miên mổ nhẹ lên đôi môi trắng bệch của Phong Thiệu, không kìm được mà nói: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi, thúc thúc. Là do ta sai, đáng nhẽ ta phải biết ngươi sẽ không rời khỏi ta. Ngươi sẽ không bỏ được ta. Vì ta mà ngươi còn dám đánh cả con lừa ngốc kia, cứ như chẳng cần mạng nữa. Nhưng lúc ấy ta sợ lắm, ta rất sợ ông ta sẽ đánh ch3t ngươi, nếu như thế nhất định ta sẽ để toàn bộ Bồ Đề tự phải chôn cùng!”

“Thúc thúc cứ thích nói một đằng làm một nẻo, chẳng chịu nói thật gì cả nên đừng trách ta tưởng thật, Không, là tại ta ngu ngốc. Tại sao ta có thể nghi ngờ tâm ý thúc thúc dành cho ta cơ chứ. Ta biết chẳng qua là do thúc thúc đang tức giận thôi, đợi thúc thúc tỉnh rồi, ngươi muốn trách phạt thế nào thì phạt như thế ấy, có được không?” Phong Bạch chỉnh lại tóc của đối phương một cách yêu thương, sau đó lại tham thức kiểm tra cho Phong Thiệu, chỉ sợ con súc sinh kia không những làm tổn thương sắc thân mà còn cả nơi khác của y.

Sau khi cảm nhận một lúc, Phong Bạch không khỏi nhíu mày. Thần thức của hắn rất rộng lớn, cũng được hắn khống chế một cách thuần thục nên chẳng mất bao lâu đã có thể cảm nhẫn rõ Huyết La trong cơ thể đối phương đang bắt đầu sống dậy. Mặc dù mới chỉ hơi phập phồng nhưng chắc chắn mấy ngày nữa sẽ bắt đầu phát tác.

Dường như Phong Thiệu cũng cảm giác được, đôi mắt đang khép kín của y khẽ rung đ0ng một chút.

Phong Bạch vuốt v3 gương mặt của Phong Thiệu. Hắn định dùng huyết khí của mình để đút cho Huyết La, tránh khi nó phát tác sẽ tổn thương đến Nguyên Thần của y. Bây giờ không còn nhẫn Thái A bảo vệ nữa, Nguyên Thần của y sẽ trở nên vô cùng yếu ớt trước sự tấn công của Huyết La. Thế nhưng hắn lại không thể đút được, Huyết La đã từng nếm máu của y một lần nên hình như đã nhớ kỹ mùi vị này, nó không muốn ăn lại lần thứ hai, ngay cả khi Phong Bạch ân cần chủ đ0ng hiến dâng thì nó vẫn chẳng mảy may đ0ng đậy chút nào.

Không thể thế được. Phong Bạch ôm y vào bên trong đ0ng phủ còn mình thì đi ra ngoài Côn Luân thử tìm vài tên tu giả xui xẻo. Mặc dù biết Phong Thiệu không thích hấp thu huyết khí của người khác nhưng so với việc y có thích hay không, hắn càng phải đặt tính mạng của y lên trên hết.

Dù Phong Bạch đã cố giành giật từng giây nhưng sau khi góp nhặt được vài bình ngọc rồi trở về đ0ng phủ ở Côn Luân, rốt cuộc hắn đã không còn thấy bóng dáng của Phong Thiệu đâu nữa.

Thúc thúc đi rồi.

Vốn đã bình tĩnh phần nào nhưng giờ phút này Phong Bạch lại bắt đầu cảm thấy nóng nảy, bình ngọc được hắn nắm trong tay rung lên ầm ầm tựa như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Cuối cùng hắn vẫn khống chế được. Con súc sinh kia đã làm thúc thúc bị thương nên thúc thúc tức giận cũng là điều khó tránh khỏi. Đợi khi hắn tìm thấy thúc thúc, hắn sẽ cố gắng giải thích cho y hiểu, sau đó mặc cho y thích đánh thì đánh thích chửi thì chửi, kể cả chặt hắn cũng được…  Cứ như vậy là được rồi.

Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Phong Thiệu. Phong Bạch liếc nhìn bình ngọc trong tay mình, đôi mắt vàng của hắn tràn đầy nôn nóng, vội vàng ngự kiếm bay đi.

Phong Bạch cho rằng Phong Thiệu lùi lại chuyện hợp tịch là vì muốn bế quan, vậy nên nếu y không có trong đ0ng phủ Côn Luân thì sẽ trở về đ0ng phủ ở Đại Hoang Châu. Hắn không hề suy nghĩ việc Phong Thiệu nói muốn bế quan có phải là lí do thoái thác không, hắn chỉ biết là mình và thúc thúc có tình cảm sâu đậm như vậy, khó khăn lắm mới có thể hợp tịch được. Cho nên chắc thúc thúc cũng không muốn kéo dài đâu.

Vì thế Phong Bạch đi thẳng về Đại Hoang châu, đồng thời cũng đi sai hướng.

Tất nhiên Phong Thiệu không về Đại Hoang châu, thực tế y còn chẳng kịp đi nơi nào cả. Đây là lần đầu tiên y cảm thấy vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi đến vậy, sự sợ hãi vượt xa cả sự tức giận, thế nên khi y nhìn thấy Phong Bạch đi ra ngoài liền không hề do dự mà bỏ chạy. Thậm chí còn quên mất đ0ng phủ đó vốn là của mình.

Y không dám nghĩ lại chuyện mình đã bị tên súc sinh kia cu0ng bức như thế nào, chỉ cần nghĩ đến thôi là y sẽ không kìm được muốn gi3t ch3t cái tên chẳng bằng heo chó đó. Thực ra lúc y vừa tỉnh lại đã muốn ra tay luôn rồi, cũng đã tụ Ma khí trên đầu ngón tay. Lúc ấy y vừa cảm thấy phẫn hận, vừa thấy xấu hổ vì đã chịu nhục… Thế nhưng khi đối phương truyền huyết khí của mình vào trong cơ thể y, sát niệm của Phong Thiệu bỗng chốc liền tiêu tan.

Tên súc sinh này… Tên súc sinh này!

Phong Thiệu lại mềm lòng. Y không ngoan độc được như Phong Bạch nên cũng chẳng thể ra tay dạy dỗ hắn một cách tàn nhẫn. Phong Bạch khiến y cảm thấy đáng sợ, tên súc sinh đó phát điên rồi. Y không muốn bị tra tấn như vậy nữa, nhưng y cũng không phải là đối thủ của Phong Bạch, cả thực lực và tâm tính đều chẳng so được với hắn. Nên cuối cùng y chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Phong Thiệu ngẫm lại cũng thấy khinh thường chính mình, nhưng chẳng còn cách nào khác. Y từng có rất nhiều cách để đối phó với Tiểu Bạch, sau này lại dần dần dùn túng, bị hắn đùa bỡn xoay vòng vòng, thậm chí từ thế chủ đ0ng trở thành bị đ0ng, cuối cùng thực sự phải ăn trái đắng.

Có điều Phong Thiệu lập tức chẳng còn tâm trạng để cáu giận, phẫn uất nữa, bởi vì Huyết La trong cơ thể y đã bắt đầu đói bụng. Không còn chiếc nhẫn bảo vệ áp chế, Huyết La đói khát liền trực tiếp ràng buộc lên Nguyên Thần của y. Đang ngự kiếm bay giữa không trung thì y chợt cảm thấy tâm thần không yên, cũng không vận được sức mạnh nữa.

Để tránh việc sơ sẩy không để ý rớt từ trên trời xuống thành một cái bánh thịt nát, Phong Thiệu chỉ đành cuốc bộ.

Nơi y đáp xuống là một thôn trang của người phàm, khói bếp lượn lờ để lộ ra cảnh tượng vô cùng thanh bình. Bởi vì Huyết La vừa mới bắt đầu phát tác nên Phong Thiệu vẫn tạm khống chế được, lúc rơi xuống mặc dù không đến mức chật vật nhưng lại chẳng kịp để ý phía dưới, một đám nhỏ trong thôn trang nhìn thấy vậy thì thi nhau hô to “Tiên nhân hạ phàm kìa”.

Phong Thiệu vốn định tìm một nơi yên tĩnh để tính toán những chuyện tiếp theo nhưng y lại bị một đứa trẻ trong đám ấy ngăn lại. Nó cúng bái y đầy thành kính rồi cầu xin với vẻ tội nghiệp, xin y hãy cứu lấy cha mẹ nó.

Đứa nhỏ này mới chỉ bảy, tám tuổi, nó đau khổ van nài: “Tiên Quân, cầu xin người. Cha mẹ con đều bị yêu thú Sơn Khai làm hại, đại phu nói bệnh này không cứu nổi nữa, nhưng ngài là tiên quân, nhất định ngài có cách cứu cha mẹ con!”

Phong Thiệu vốn định không đồng ý bởi vì bản thân y đã là Nê Bồ Tát qua sông rồi. Có điều y lại chẳng biết phải làm gì khi thấy một đứa nhỏ khóc lóc cầu xin mình như vậy, sau đó hết nhóm này đến nhóm khác cũng nối tiếp ngăn cản y rồi khóc lóc cầu xin khiến phải mủi lòng. Y không phải người hiền lành lương thiện, nhưng nghĩ đến nguyên nhân mình có thể sống lâu như vậy thì cũng thấy hơi chột dạ.

Đằng nào trong thời gian ngắn y cũng chẳng thể giải quyết được nan đề Huyết La này, lại không biết còn có thể kéo dài trong bao lâu, thôi thì cứu giúp đám người phàm này một tay, xem như tạo thiện nghiệp đi.

Lần giúp này giúp liền mấy ngày mà Phong Thiệu vẫn chưa thể dừng lại. Mặc dù Sơn Khai chỉ là yêu thú cấp hai nhưng nó có thể tạo ra ôn dịch như bệnh sốt rét.

Vài ngày trước y đã tham thức cho những thôn dân trong làng bị yêu thú gây thương tích, mặc dù không có y thuật và tu hành cũng chẳng phải là cách để chữa bệnh, nhưng dù sao y cũng có tu vi Kim Đan viên mãn, chỉ còn cách Kết Anh trong gang tấc, vì thế vẫn có thể dùng linh lực để bảo vệ sắc thân của phàm nhân. Dù trong túi gấm của y không còn nhiều linh thạch nhưng vẫn sót lại một ít linh dược cấp thấp, nhất là một số đan dược sơ cấp được Hà Loan luyện chế lúc trước. Phong Thiệu phân phát hết những thứ này cho thôn dân để họ tự chữa bệnh.

Nếu chỉ cứu người bị thương thì sẽ là trị ngọn mà không phải trị gốc, cho nên mấy ngày sau Phong Thiệu liền giết hết đám Sơn Khai đang chiếm cứ ở mấy đỉnh núi gần đó. Vốn y còn muốn giết hết toàn bộ lũ yêu thú ở xung quanh nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm, hiện giờ Huyết La đã phát tác đến bảy tám phần, y bắt đầu không thể áp chế được sự thèm khát huyết khí do Huyết La đòi hỏi — Thậm chí Phong Thiệu còn cảm giác Nguyên Thần của mình đau giật từng cơn.

Tuy nhiên y chẳng có cách nào cả, dù mấy ngày này bận rộn cũng không khiến y quên đi mối họa này của mình. Y đã cố gắng vật lộn suy nghĩ đủ kiểu nhưng vẫn không thể tìm ra cách giải quyết, dường như trong nguyên tác không hề có chút dấu vết nào. Cũng đúng thôi, nếu Thanh Thành tôn giả có cách giải quyết thì còn cần giết nhiều người như thế ư? Mà ngay cả khi như vậy thì chắc gì gã đã còn một Nguyên Thần hoàn chỉnh? Liệu Thanh Thành tôn giả ở khoảnh khắc cuối cùng đó có phải là người ban đầu hay không, chẳng ai biết được.

Thậm chí Phong Thiệu đã xuy xét đến việc đoạt xá, nhưng cuối cùng vẫn buông tha chủ ý này. Một phần vì mỗi tu giả chỉ có một cơ hội đoạt xá, hơn nữa phải phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa, tính phiêu lưu cực kì cao, chỉ cần hơi không cẩn thật là sẽ tan thành mây khói, mất nhiều hơn được. Thứ hai là muốn tìm người có cùng Ngũ Hành, sắc thân không xung khắc Lưỡng Nghi rất khó, y không có thời gian và tinh lực để làm việc này, nếu cứu tùy tiện đoạt xá thì tỉ lệ thành công rất thấp. Nếu chưa đến mức sơn cùng thủy tận thì y sẽ không mạo hiểm như vậy.

Những cơn đau quặn thắn khiến cho y muốn hồn bay phách tán, lúc ra tay cũng chậm chạp hơn bảy phần, đám Sơn Khai thấy có chỗ trống liền chen chúc nhau nhào đến cắn y. Mà Phong Thiệu lúc này đừng nói đến việc nâng kiếm đỡ, cho dù chỉ đứng thôi cũng còn không vững. Y không thể ngưng tụ được linh khí nên muốn dựng lên ma giáp để chống đỡ lại bầy yêu thú và cơn độc phát tác…

Keng! Keng!

Tiếng kim loại và chạm với đá vang lên trong không gian, bảy tám con Sơn Khai đứng cách Phong Thiệu một thước đều bị nổ đến độ máu thịt bay tứ tung, nhìn kỹ lại thì ra là một đạo uy áp có hình dáng của chuỗi tràng hạt.

“Thiệu nhi?”

Thần Thức của Phong Thiệu đã mất khống chế, y miễn cu0ng lắm mới có thể đứng thẳng được, khi nâng mắt nhìn thì chợt thấy một đoạn áo tăng và cả mùi máu tươi nồng nàn.

Sau khi Từ Giác đưa Huệ Tịch rời khỏi Côn Luân, vốn họ định trở về Bồ Đề tự nhưng khi đi về phía nam qua Tây Hòa châu lại phát hiện tòa thành này đang bị ôn dịch hoành hành, yêu thú tàn sát bừa bãi, vì thế quyết định dừng chân ở đây để giải quyết những thứ này. Từ Giác không ngờ sẽ gặp được Phong Thiệu ở một đỉnh núi nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, còn là một Phong Thiệu chật vật như thế.

Máu…

Tầm mắt của Phong Thiệu đã trở nên mơ hồ, mấy ngày liền y phải đè nén những cơn thèm khát, lúc này chợt bị tập kích bất ngờ khiến y mất đi khống chế. Khi vật chứa huyết khí kia vừa đến gần thì y đã tự sinh ra sức mạnh, giống như lang sói bổ nhào vào con mồi mình thèm muốn đã lâu.

Lúc đầu Từ Giác còn tưởng y bị thương nhưng khi thấy tình hình như vậy thì cũng biết Phong Thiệu đang không ổn. Đôi mắt thanh tú của Phong Thiệu lúc này đỏ ngầu đến ghê người, tuấn nhan cũng lộ vẻ dữ tợn, rõ ràng đây chẳng phải là dáng vẻ của một người bình thường!

Từ Giác nhíu mày, một tay ngăn y lại, một tay nhanh chóng đưa linh khí pháp chú xâm nhập vào trong mi tâm của Phong thiệu. Bởi vì cân nhắc chuyện Phong Thiệu là Ma tu nên dòng linh khí pháp chú này của ông cũng không mạnh, dù sao pháp chú của Thiện tu cũng là khắc tinh của Ma tu. Thế nhưng mức độ đó vẫn chưa thể khống chế được đối phương, Phong Thiệu bắt đầu giãy dụa, y nhìn Từ Giác bằng một ánh mắt vô cùng tham lam và sốt ruột.

Có điều dù Phong Thiệu đang bị Huyết La làm cho điên cuồng nhưng cũng chẳng phải đối thủ của Từ Giác, chỉ là Từ Giác không muốn giải quyết y nên không thể cho y một nhát, đành phải không ngừng gia tăng thêm pháp chú. Theo từng dòng linh khí xâm nhập vào, Phong Thiệu vốn đã mơ hồ chỉ biết làm theo bản năng cũng bị pháp chú tra tấn đến run rẩy, sắc mặt của y trắng bệch càng làm nổi bật đôi mắt đỏ rực đầy quỷ dị.

Từ Giác cũng sợ y bị pháp chú của mình tra tấn đến ch3t nhưng lại không thể dừng tay được, không ngờ linh khí pháp chú tinh thuần đã giúp Phong Thiệu khôi phục lại một chút tỉnh táo. Điều này cũng không khó giải thích, từ xưa đến nay Thiện tu và Phật pháp luôn là khắc tinh của đám yêu ma quỷ quái, chẳng phải Huyết La cũng là yêu thú đó thôi. Bởi vậy dù Phong Thiệu bị pháp chú làm cho Nguyên Thần đau đớn, ma khí trong Đan Điền không ngừng sôi trào nhưng y vẫn dùng chút lý trí cuối cùng để cầu xin Từ Giác đừng dừng lại.

Một khi dừng lại, Phong Thiệu chắc chắn sẽ không thể khống chế được phải cắn nuốt người khác, cho dù không cắn nuốt được Từ Giác thì vẫn dư sức cắn nuốt tuổi tăng đi cùng ông ta, có thể hút cho đối phương đạo tiêu thần diệt trong chớp mắt.

Với tu vi của Từ Giác, nếu ông chẳng thèm để ý việc liệu Phong Thiệu có bị tổn thương hay không thì đã lập tức đưa linh khí nhập chú vào bên trong khiến Huyết La tạm thời không thể kiêu ngạo được. Mà Phong Thiệu cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt, ma khí trong Đan Điền của y đã bị thiêu đốt chẳng còn xót lại bao nhiêu, chỉ cần thêm một chút nữa là ngay cả pháp hạt của y cũng sẽ bị vị Phản Hư chân quân này đốt sạch. Có thể thấy rõ sự chênh lệch tu vi lớn đến mức nào.

Tuy nhiên chẳng có kẻ nào lại đi chịu ch3t một cách ngu ngốc như vậy.

Thế nhưng Phong Thiệu không ch3t. Sau khi lấy lại được quyền khống chế từ Huyết La thì y vẫn sống, mặc dù tác dụng phụ là y gần như không thể sử dụng được linh lực. Dù linh lực không hề bị hao tổn nhưng đan điền của y đã phải chịu dày vò, bị phân tán tứ phía nên khó có thể ngưng tụ trong thời gian ngắn. Nói cách khác là thực lực hiện giờ của y không khác với một tu giả Luyện Khí kỳ, thậm chí còn suy yếu hơn.

Dù là tạm thời nhưng Phong Thiệu vẫn mong thứ tạm thời này có thể kéo dài một chút.

Dường như Từ Giác cũng nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng y, ông nói với vẻ bình tĩnh: “Với sự chênh lệch tu vi giữa ta và ngươi thì pháp chú này chỉ duy trì nhiều nhất là mười ngày thôi. Đây không phải biện pháp lâu dài, những lúc thế này ngươi sẽ không thể dùng được linh lực, hơn nữa Ma khí cũng không ngừng bị xói mòn, cuối cùng vẫn sẽ tổn hại đến đạo cơ của ngươi.” Ông ta ngừng lại một chút rồi nhìn về phía Phong Thiệu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đa tạ sư thúc cứu giúp, việc này nói ra thì dài.”

Lúc này đã tỉnh táo lại rồi nên khi Phong Thiệu đối diện với Từ Giác chợt thấy hơi xấu hổ, nhận được sự giúp đỡ của ông lại càng cảm thấy xấu hổ hơn. Cũng may y mặt dày nên chưa đến mức không nói rõ được mọi chuyện, đã đến nước này rồi thì không cần thiết phải giấu diếm Từ Giác nữa. Huống chi nhờ pháp chú cao thâm của đối phương mới có thể áp chế được Huyết La điên cuồng, chuyện này vô cùng quan trọng với một người vẫn chưa tìm ra được giải pháp như Phong Thiệu. Vì thế y kể lại một cách mơ hồ.

- -----oOo------