Dục vọng của Phong Bạch giống như vô cùng vô tận, hận không thể đem toàn bộ Phong Thiệu dưới dưới thân khảm vào trong thể xác và tinh thần của mình.

Hắn không ngừng thay đổi các tư thế khác nhau, nhiệt độ cơ thể khiến cho làn nước xung quanh hai người vốn lạnh lẽo nay lại trở nên ấm áp.
“Thúc thúc, ngươi là của ta… là của ta…”
Lên đỉnh hết lần này đến lần khác khiến cho Phong Thiệu phải thở hổn hển liên tục, đầu óc cũng bị khoái cảm làm cho choáng váng, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Côn thịt đang chôn vùi trong cơ thể lúc đầu vì bị khó khăn nên chỉ ma sát một cách chậm chạp, nhưng về sau khi có dịch bôi trơn tiết ra lại giống như được kích thích mà không ngừng tiến quân thần tốc.

Y chưa bao giờ trải nghiệm khoái cảm mãnh liệt đến vậy.
Y hưng phấn đến độ chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa, cũng quên mất đây là chỗ nào, quên mất mình là ai.

Làn da của y không biết là do sợ hãi hay do khoái cảm mà nổi lên từng tầng da gà.

Phong Thiệu không thể khống chế liền kêu lên một tiếng sau đó đạt cao trào, nhưng ngay khi y muốn bắn lại bị bàn tay mạnh mẽ của Phong Bạch nắm lấy:“Thúc thúc, nói cho ta biết, ngươi là của ai ?”
Phong Thiệu thở dốc không ngừng, y biết là do tiểu súc sinh này ác y nhưng mà hạ thể bị hắn tóm chặt khiến y chẳng thể bận tâm được điều gì khác nữa, chỉ muốn mau chóng bắn ra, nếu không y sẽ chết vì khó chịu mất.

Vì thế một câu nói bật ra từ hàm răng đang cắn chặt:“Của ngươi.”
“Ai ?” Phong Bạch không thỏa mãn.

Hắn tới gần vành tai của thúc thúc rồi không ngừng liếm mút khiến y hừ nhẹ một tiếng.

Phong Bạch lại tiếp tục tiến công, dùng sức nhún về phía trước làm Phong Thiệu phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt như sắp tóe lửa.

Phong Bạch tỏ ra hết sức vô tội, thậm chí còn vô cùng yêu thích dáng vẻ này của thúc thúc – gương mặt ửng hồng, hai mắt lóe sáng, đúng là dụ hoặc đến cực điểm.

Hắn bắt đầu không ngừng đưa đẩy, mỗi một nhịp đều đâm vào tận sâu bên trong.

Phong Thiệu không thể nhịn được nữa, nơi đó của y bị hắn nắm khiến y không thể bắn được, cuối cùng vẫn là hảo hán không vì cái thiệt trước mắt.

Y hung hăng cắn mạnh lên vai Phong Bạch giống như hận không thể ăn thịt hắn, hung ác nói:“Của ngươi ! Của ngươi ! Ta là của ngươi ! Mẹ nó mau thả tay ra nhanh…”
Phong Bạch nghe được y gằn giọng nói, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

Hắn gắt gao ôm chặt lấy Phong Thiệu, sự thỏa mãn nơi đáy lòng giờ phút này không có thứ gì có thể sánh được, lại ghé sát bên tai Phong Thiệu, nói: “Thúc thúc, ngươi thật tốt.


Ngươi chỉ được đối tốt với một mình ta thôi.” Sau đó hắn buông lỏng kiềm chế.

Phong Thiệu hô nhỏ một tiếng nhưng còn chưa kịp thả lỏng, vật ở trong huyệt đã chọc rút càng thêm mạnh mẽ bá đạo… Cho đến khi hai người cùng đạt cao trào.
Nếu nói lần đầu tiên tuy Phong Thiệu đã đầu hàng nhưng thần trí vẫn còn khá tỉnh táo, vậy thì những lần kế tiếp lại không giống như vậy.

Ở kiếp trước, y chưa bao giờ là một người thích đè nén bản thân, huống chi hiện giờ còn tu Ma nên càng thêm tùy tâm sở dục.

Về phần Phong Bạch có phải là cháu mình không, có phải vẫn còn là một thiếu niên không hay thậm chí có phải là một con tiểu súc sinh hay không cũng không hề ảnh hưởng đến khoái cảm của y, ngược lại càng khiến cho y có một loại khoái cảm cấm kị.
Khác hoàn toàn so với những lúc giao hoan bình thường.
Cho nên, Phong Thiệu càng ngày càng không thể khống chế được, Phong Bạch thông minh khiến cho y hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể dừng được.

Mánh khóe của hắn khiến cho người ta khó có thể tin người này chỉ mới nhìn cảnh thực chiến một lần đã có thể tự mình học thành tài.

Hắn đổi không biết bao nhiêu tư thế, hơn nữa thể lực mạnh mẽ như thể không biết mỏi mệt, vĩnh viễn cũng không thấy đủ… Đến khi Phong Thiệu tỉnh lại lần nữa, lúc nhớ đến những cảnh này chỉ cảm thấy thật khủng bố.
Trong tay Phong Bạch cầm một viên Dưỡng Thân đan, một tay ôm lấy Phong Thiệu đang chẳng còn sức nhúc nhích, một tay nhét viên thuốc vào trong huyệt khẩu của y, dù động tác của hắn mềm nhẹ nhưng vẫn kinh động tới Phong Thiệu.
Cả người Phong Thiệu đều bủn rủn, y cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn rụng rời đến nơi, nhưng vẫn chưa rụng mà còn đang treo lủng lẳng trên người y khiến cho y hơi động đậy đã thấy đau mà không động đậy vẫn thấy đau.

Thứ y tu là Ma thể đấy! Vậy mà lại để một tên súc sinh ‘làm’ mình, còn ‘làm’ đến mức thê thảm thế này?
Y nghĩ, nếu người này không phải là Phong Bạch thì chắc chắn y đã rút kiếm chém chết từ lâu rồi, ít nhất sẽ giúp vơi đi phần nào nỗi đau trong lòng y.

Miệng huyệt truyền đến cảm giác ấm áp và vuốt ve càng khiến cho Phong Thiệu cảm thấy khác thường… Phong Thiệu không muốn tỉnh lại nhưng chỉ cần một động tĩnh nhỏ của y cũng khiến Phong Bạch phát hiện.

Sau khi hắn bôi thuốc xong mới sán tới không ngừng hít ngửi bên tai Phong Thiệu.

Trên người thúc thúc tràn ngập mùi hương của hắn!
“Thúc thúc thoải mái không?”
Thoải mái… Cái rắm ấy.
Phong Thiệu rất muốn nói như vậy nhưng lại không muốn thể hiện sự kém cỏi trước mặt tên tiểu súc sinh này, vì thế bình tĩnh “Ừ” một tiếng, nói: “Cũng tàm tạm.”
Phong Bạch cúi đầu hôn lên người Phong Thiệu, chỗ đó vẫn còn mồ hôi sau khi hai người hoan hảo, nói: “Về sau ta sẽ càng cố gắng hơn, sẽ khiến cho thúc thúc vừa lòng.”
Càng cố gắng?!
Phong Thiệu chỉ vừa mới nghĩ thôi đã thấy sợ hãi rồi, y nâng tay muốn đẩy hắn ra nhưng lại tạo thành từng gợn sóng nước, lúc này mới lại nhớ ra tình cảnh hiện giờ.

Tâm tình y đang tốt cũng bị trầm xuống, y nhếch môi cười, khẽ nói: “Làm gì còn về sau nào nữa, làm quỷ à? Cho dù biến thành quỷ cũng chẳng thể thoát khỏi nơi này, không có vật tẩm bổ thì sẽ nhanh chóng tan biến hoàn toàn thôi.” Vẫn là kết quả hao mòn đến chết.
Phong Bạch không hề hoang mang giúp Phong Thiệu xoa bóp tay chân, nói:“Lúc thúc thúc còn đang mê man ta đã thử dùng thần thứ để kiểm tra, hóa ra nơi này có thể dùng thức tảo……”

“Thật sự?” Phong Thiệu kinh hãi bật thẳng dậy nhưng y vừa cử động đã bị đau nhức đến muốn kêu rên.Phong Bạch lo lắng đè y lại, vừa tăng lên lực đạo xoa bóp trên tay vừa nói:“Thúc thúc đừng nóng vội, nếu đã có thể dùng thần thức thì chắc chắn sẽ có cách thoát ra ngoài.”
Phong Thiệu sao có thể không gấp cho được, nhưng dù gấp đến mấy thì y cũng chẳng làm được gì, với tình trạng hiện giờ của y thì chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

Nếu như có thể tụ được linh lực hoặc Ma lực, muốn khôi phục sắc thân cũng là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà hiện tại… Y chỉ có thể dựa hết vào Phong Bạch.

May mà Tiểu Bạch đã không còn là đứa nhỏ chỉ biết dựa vào linh lực hùng hậu để cứu người năm đó nữa rồi, Phong Bạch bây giờ được y dốc lòng chỉ bảo lại có ngộ tính rất cao, cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
Lúc này, Phong Bạch đang dùng linh khí hệ Kim tinh thuần của mình để xoa bóp chân tay và bả vai cho Phong Thiệu, linh khí hóa nhập vào người y rất sắc bén nên hắn khống chế chỉ dùng một lượng nhỏ, đủ để kích thích gân cốt cùng với động tác xoa bớp nhẹ nhàng giúp giảm đau nhức cho Phong Thiệu khiến y không nhịn được mà khen một câu: “Tay nghề không tồi.”
Trong mắt Phong Bạch có ý cười, nói: “Mấy ngọc giản trong túi gấm ta đều đã xem qua, là do được thúc thúc dạy bảo tốt.”
Phong Thiệu hơi nâng mí mắt.

Do y dạy bảo tốt? Không, y không hề dạy tên tiểu súc sinh này cách xoa bóp, càng không dạy hắn làm thế nào để đè y, rõ ràng là tên tiểu súc sinh này tự học thành tài.

Cho hắn một cái ngọc giản hắn đã có thể học được công pháp trong đó, cho hắn xem một trận thực chiến hắn đã có thể tự xách thương ra trận, nếu cho hắn một điểm tựa thì chắc chắn tên tiểu súc sinh này có thể nâng cả trái đất.
Công pháp này chất lượng khá được, không bao lâu sau đã giúp Phong Thiệu khôi phục hơn phân nửa, đương nhiên cũng có công lao của Ma thể.

Tuy lúc này y không thể vận dụng được Ma giáp nhưng độ bên bỉ của thân thể thì tu giả bình thường không thể sánh được.

Y bỗng nhiễn nghĩ, nếu không nhờ vào Ma thể thì có khi y đã bị làm đến mất nửa cái mạng, phải nằm trên giường bệnh nửa tháng cũng nên, nhưng nghĩ đến đây lại khiến y thấy vô cùng xấu hổ.

Thế mới thấy việc cường thân kiện thể là rất quan trọng, chưa bao giờ Phong Thiệu cảm thấy may mắn vì đã tu Ma như lúc này.
Lúc này hai người mới bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi đây, Phong Thiệu nhanh chóng phát hiện chỉ có Phong Bạch mới dùng được thức tảo, bởi vì ngay từ đâu y đã thử dùng Thần Thức kiếm tra, không dùng được thức tảo cũng không làm cho y thấy khó hiểu.

Phần lớn cấm chế và bí cảnh đều không dùng được thức tảo, cho dù có thể dùng thì phạm vi sử dụng cũng rất nhỏ
Nhưng Phong Bạch lại khác, hắn có thể dùng Thần Thức để kiểm tra, hơn nữa còn kể lại những chuyện cách đây mấy trăm dặm cho Phong Thiệu nghe.
Điều đó khiến Phong Thiệu cảm thấy rất kinh hãi, theo lý thuyết với tu vi sơ kì Kim Đan của y thì phạm vi thức tảo cũng đạt tới tầm đấy nhưng nếu thật sự dùng sẽ rất hao tổn, y chưa thử bao giờ, nhưng Phong Bạch lại thử đến mấy lần.

Dương như thức tảo của hắn cũng dồi dào y như linh khí của hắn vậy, khiến cho y có cơ hội được cảm nhận một cách trực quan.

Thánh thú cấp năm tương đương với Bạch Hổ tu vi Phản Hư, Phong Bạch mới mười sáu tuổi đã có được thực lực như vậy, mặc dù bây giờ chưa nắm vững nhưng ngày sau thì sao? Cho dù Phong Thiệu có hào quang của đại boss phản diện nhưng thực lực sau này của y thực sự có thể đấu lại được Phong Bạch ư?
Phong Thiệu lần đầu tiên cảm thấy không chắc chắn cũng không tự tin.

Y không chắc có thể dùng thực lực để chế trụ được Phong Bạch, mà thiên tính của hắn cũng rất khó áp chế, y căn bản không thể ngăn cản được.

“Thúc thúc, thứ kia có linh khí rất dồi dào, nếu có thể lấy được nó tất sẽ khiến cho đáy biển nổi sóng dữ dội… Thúc thúc?” Phong Bạch đang nói lại phát hiện Phong Thiệu có hơi thất thần, sắc mặt y trầm tĩnh, ánh mắt mờ mịt.
“Không có gì, ngươi nói tiếp đi.” Phong Thiệu xoa thái dương, không rối rắm những chuyện sau này nữa, sau này thì để sau này tính.

Dù sao y cũng không thể vì một khả năng mà thẳng tay ném bỏ tên tiểu súc sinh này được, tất nhiên làm như vậy là chắc ăn nhất, nhưng y luyến tiếc.

Vậy thì cứ luyến tiếc đi!
Phong Bạch không biết Phong Thiệu đang suy nghĩ điều gì, chỉ cho rằng cơ thể y khó chịu nên nâng tay xoa bóp cho y sau đó nói tiếp chuyện lúc nãy.
Nghe xong miêu tả của Phong Bạch khiến Phong Thiệu nhanh chóng liên tưởng ra vật đó.

Với hình thái như vậy cộng thêm linh khí dồi dào thì chỉ có thể là tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà thôi.

Y đã từng tiếp xúc với thứ đó khi ở Hoàng gia tại Ký Châu.

Có điều khi ấy vì để che dấu nên Hoàng Minh Nguyệt đã bao trùm một tầng cấm chế khí tức lên nó.

Nếu không với linh khí dồi dào và uy áp của bản thân Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã hấp dẫn không chỉ mỗi Hề Mậu đạo nhân.
Tuy Phong Thiệu không hề hứng thú với Sơn Hà Xã Tắc Đồ thậm chí còn gặp ở đâu thì tránh ở đó, nhưng hiện giờ y lại thấy vô cùng cảm kích khi phát hiện ra sự tồn tại của Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở trong tuyệt cảnh như thế này !
Biện pháp của Phong Bạch nghe thì có vẻ khả thi nhưng y lại cảm thấy không chắc chắn, Phong Thiệu là người không thích mạo hiểm, vì vậy y liền gọi Bồng Khâu ở trong bình sứ treo bên hông ra.

Tuy người này là đầu sỏ của mọi chuyện nhưng lúc này y rất cần đến lão, dù sao lão cũng đã sống lâu hơn Phong Thiệu tận mấy ngàn năm.
Khi Bồng Khâu biết họ đang bị giam trong cấm chế ở đáy biển thì cảm thấy hối hận vô cùng, Quỷ Ảnh của lão không ngừng vỗ vào tường nước, lúc nhìn thấy Phong Bạch đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn mình thì càng thêm vội vàng xin lỗi Phong Thiệu: “Là sai lầm của lão hủ, ta thật sự không ngờ tới hai nữ tu kia lại có lai lịch lớn đến vậy.

Ban đầu ta cứ nghĩ đó chỉ là hai đệ tử tầm thường của Phiêu Miểu mà thôi, không ngờ đối phương lại là Thiếu tông chủ, còn nắm trong tay pháp khí trấn tông như vậy… “
Hiện giờ Phong Thiệu không có tâm trạng nói lời vô nghĩa với lão, bèn kể luôn chuyện thần thức của Phong Bạch quét thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ để cho lão suy nghĩ xem có cách nào mượn được sức mạnh của nó giúp mọi người thoát ra hay không.

Bồng Khâu vừa nghe thấy Phong Bạch có thể dùng thức tảo thì lấy làm kinh hãi, sau đó lại nghe được thần thức của hắn tìm thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì càng kinh hãi hơn, gần như không thốt ra thành lời, trong mắt cũng tràn ngập hưng phấn.
Phong Thiệu đen mặt, cứ tưởng phải đợi lão tỉnh táo lại mới có thể nghĩ ra đối sách, không ngờ khi Bồng Khâu nghe thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì cả người như sống lại, tư duy vừa linh hoạt lại tỉ mỉ.

Đó là thứ lão đã khát cầu suốt mấy ngàn năm, tất cả những điển tịch có liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ lão đều đã xem qua dù cũng không hiểu rõ lắm.
Cho nên cách mà Phong Thiệu cảm thấy chưa chắc có thể làm, trong mắt Bồng Khâu lại thấy chỉ cần thần thức của Phong Bạch đủ mạnh mẽ, linh lực có thể chống đỡ được thì đây là chuyện khá chắc chắn.
“Yên tâm, cấm chế nơi này lão hủ đã nhìn qua rồi.

Mặc dù là cấm chế ở đáy biển nhưng sức mạnh của nó vẫn chưa được phát huy tối đa, có lẽ là do tu vi của người sử dụng không đủ, lúc dùng cũng tương đối miễn cưỡng mới khiến cho thực lực của nó không được phát huy mười phần, cùng lắm mới chỉ ba, bốn phần thôi.” Bồng Khâu nhìn thủy lao với bốn vách tường trong suốt mà phân tích.
Phong Thiệu nghĩ đến tu vi của Đan Thanh thì cảm thấy Bồng Khâu nói cũng có lý, chỉ là sắc mặt của y không hề vui mừng, nói: “Ba, bốn phần cũng đủ vây khốn chúng ta rôi.”
Bồng Khâu không hề sợ hãi, lão đem hết những hiểu biết của mình ra nói lần lượt.
Bản thân tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng không có gì thần thông, thứ suy nhất nó có là linh khí dày đặc đến mức khó có thể tưởng tượng và uy áp từ thời Thượng Cổ khiến cho người ta không dám tới gần.

Linh khí và uy áp của nó gần như không có thứ gì có thể ngăn cản được.
Đúng vậy, không thứ gì có thể ngăn cản được, bao gồm cả cấm chế ở đáy biển này, huống chi còn là cấm chế chỉ có ba, bốn phần sức mạnh.
Không phải muốn dùng sức mạnh của tàn quyển để phá hỏng cấm chế – điều này không khả thi, nhưng nếu muốn tạo ra một khe hở thì có thể thực hiện được.


Lý thuyết là như thế, Bồng Khâu dạy cho Phong Bạch cách dùng thần thức để nhiễu loạn tàn quyển.

Nghe thì có vẻ dễ nhưng kỳ thật không dễ chút nào, tàn quyển bị vây trong một mật thất ở sâu dưới đáy biển, kì thật đó là một bí cảnh trong lòng đất cách bọn họ hơn trăm dặm.

Muốn đạt được mục đích, chỉ một mình Phong Bạch thì không làm được, cũng may Bồng Khâu biết rất nhiều thứ, nhất là những thứ có liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong đó có Pháp môn bao gồm một đạo Tụ Thần pháp và một Tổ Ngữ lệnh.
Đối với tu luyện Thần Thức thì không câu nệ Ma Đạo khác đường, Phong Bạch có tư chất kì giai nên việc lĩnh ngộ và tu tập công pháp cũng là kiểu làm chơi ăn thật, nhưng muốn đạt được hiệu quả nhanh chóng thì vẫn cần tốn ít thời gian.

Cho nên trước tiên Phong Bạch tạo một tầng hộ khí thật dày cho Phong Thiệu rồi mới bắt đầu tu luyện.
May mà lần này tu luyện không cần phải đạt đến trình độ quá cao siêu, Phong Bạch lại có linh khí dày, chỉ cần nắm giữ được bí quyết thì có thể vận dụng Thần Thức một cách linh hoạt, thậm chí hóa Thần Thức thành thực thể.

Sau đó Bồng Khâu lại dạy Tổ Ngữ lệnh cho Phong Bạch, Ngữ lệnh ước chường khoảng hơn trắm điều:: “Mấy vạn năm trước đây là Thượng Cổ thánh bảo từ mấy vạn năm trước.

Lão hủ phải khổ sở nằm gai nếm mật nắm mói có thể tìm được Ngữ lệnh này… “
Đối với ngữ lệnh, ngược lại Phong Thiệu cũng không sợ, Ngữ lệnh này từng xuất hiện ở thời điểm bộ phim điện ảnh kết thúc khi Lữ Minh Tịnh giết chết Thanh Thành tôn giả sau đó lấy được Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ tay gã.

Lữ Minh Tịnh giống như chúa cứu thế, sau khi nói một câu “Thần uy như ngục, thần ân như hải” thì không tiến vào bản đồ để phi thăng mà dùng sức mạnh của nó để cứ vớt những chúng sinh chết oan trong cuộc đại chiến của Nhân, Ma, Đạo.
Có điều kịch bản là mẹ ruột của Lữ Minh Tịnh, tuy rằng hắn dùng thần lực nghịch thiên của Sơn Hà Xã Tắc Đồ để cải mệnh khiến thứ đó bị phá hủy, trên đời cũng không còn Sơn Hà Xã Tắc Đồ nữa nhưng kịch bản thân là mẹ ruột vẫn để cho Lữ Minh Tịnh phi thăng, nhưng kịch bản thân mụ lại vẫn cấp Lã Minh Tịnh phi thăng.

Bởi vì Lữ Minh Tịnh thiện lương vì lợi ích của vạn vật hi sinh lợi ích của bản thân, khám phá ra cảnh giới vô thượng, đứng hàng tiên ban.
Bởi vậy có thể thấy được chỉ cần là nhân vật chính, cho dù có làm bao nhiêu chuyện phản khoa học thì cuối cùng cũng vẫn có kết thúc HE.
Về phần Phong Bạch, hắn dễ dàng nghe được trong hơn trăm câu Ngữ lệnh có một câu “Thần uy như ngục, thần ân như hải”.
“Câu này là Ngữ lệnh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ?” Trên mặt Phong Bạch không lộ quá nhiều kinh ngạc nhưng trong lòng lại đang cuộn trào mãnh liệt.
Thần uy như ngục, thần ân như hải.
Những lời này Phong Bạch từng nghe vô số lần, mỗi khi hắn nảy sinh ác ý và sát niệm thì lại có một ý thức khác trong Thần Thức nổi lên muốn quẫy nhiễn, dao động, lấy câu nói này để khống chế hắn.

Hơn nữa những năm qua hắn cũng dần hiểu rõ hơn về ý thức kia, nó rất bài xích sát lục và những thứ âm tà quỷ quái.

Những chuyện lên quan đến một ý thức khác Phong Bạch chưa từng kể với Phong Thiệu.

Đây cũng là chuyện bình thường, dù Phong Bạch đã hiểu được nhiều thứ hơn trước kia nhưng hắn vẫn không thể giải thích được thứ này, bởi vậy hắn rất sợ Phong Thiệu biết mình đang không ổn, lại càng không muốn Phong Thiệu dùng ánh mắt như mẹ hắn trước kia để nhìn hắn.

Trước đó Phong Bạch không biết tại sao lại có một ý thức khác xuất hiện trong đầu hắn, hiện giờ khi biết được chú ngữ có liên quan đến Ngữ lệnh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì dần suy nghĩ sâu hơn, chẳng lẽ thứ này có liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ?
“Sao ngươi biết?” Bồng Khâu không hiểu.
Phong Thiệu không thèm nâng mi, nói:“Biết được từ chỗ của Tu Di lão tổ, chắc sẽ không sai.”
Bồng Khâu âm thầm lầu bầu một câu “Đúng là đại năng”.
Mà Phong Bạch bên này đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, bắt đầu thi triểu Tụ Thần pháp, chỉ cần thuận lợi để Thần Thức tràn vào chỗ tàn quyển cách đây hơn trăm dặm sau đó đọc đúng Ngữ lệnh, tàn quyển sẽ bị tác động rồi phát tán uy áp về phía này.
Một khi uy áp lan tới đây, cấm chế sẽ không thể chống lại được mà bị đục thủng, lúc ấy chùy Toản Thiên của Phong Thiệu sẽ phát huy được tác dụng, chỉ cần có khe hở là bọn họ có thể lợi dụng được.