Bước vào Tịnh Liên tự, từng làn sương mù mênh mông như đang đi trên mặt sóng, sau khi đi vào thì tiểu hòa thượng dẫn đường đã biến mất từ khi nào không hay.

Phong Thiệu cũng không sốt ruột, chỉ chắp tay ra phía sau rồi bước đi nhẹ nhàng, nhìn ngắm cảnh chùa mơ hồ trong làn hơi nước.

Tiếng đàn từ phía xa vọng tới mang theo hương thơm nhàn nhạt, như những dây tơ rung động thánh thót, lúc thì nghe như tiếng nước chảy róc rách, khi thì nghe như tiếng núi cao vọng lại.

Phong Thiệu đi về phía trước theo tiếng đàn, bỗng thấy mây mù dần tản đi để lộ ra hai cánh cửa đang khéo hờ, có lẽ Phương Trượng đang đợi phía sau cánh cửa.

Phong Thiệu đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian thiền phòng mộc mạc, một lão tăng đang ngồi chính giữa căn phòng.

Ông lên tiếng: “Ngươi đã đến rồi” sau đó giũ áo cà sa rồi nhấc một chân lên, nói: “Người tới là khách, cứ tùy ý ngồi.”
Bốn phía xung quanh đều trống trải, Phong Thiệu đành ngồi xếp bằng luôn trên mặt sàn.
Lão tăng ngẩng đầu nhìn y, hỏi: “Ngươi là ai?”
Lời nói này có hơi lộn xộn, không phải chính ông ấy tìm y hay sao.

Phong Thiệu hơi nhướn mày, lại không muốn so đo với một ảo ảnh, vì thế đáp lời: “Tại hạ là Phong Thiệu.”
“Tới đây làm gì?”
“Đoán tâm.”
“Ngươi là ai?”
“…” Phong Thiệu trầm mặc, lặng lẽ đánh giá lão tăng đang ngồi đối diện.

Chẳng lẽ đối phương có thể nhìn rõ thân phận của y? Chỉ là tuy ảo giác lúc trước có thể tấn công tâm cảnh, ảo cảnh cũng vô cùng cao minh, nhưng bản thân ảo giác lại không thể nhạy bén đến vậy.
Trong đại điện chỉ còn sự im lặng, lão tăng vẫn hiền hòa như vậy, Phong Thiệu không nói, ông cũng không nói.
Phong Thiệu ngồi xếp bằng, suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy không cần kinh hoảng, nên chậm rãi đáp: “Người đến để cầu Đạo.”
Lão tăng nhẹ nhàng gật đầu, vung ống tay áo: “Ngày mai lại đến.”
Những chuyện như tầm Đạo chứng Tâm đều phải chú ý đến duyên pháp, bởi vậy Phong Thiệu cũng không rối rắm, chỉ gật đầu rồi xoay người rời khỏi.

Y vừa mới bước ra cửa đã bị sự ồn ào huyên náo dội thẳng vào tai, hóa ra đây là một đầu phố, khi quay lại thì cổ tự kia đã biến mất không thấy đâu.
Phong Thiệu chậm rãi trở về tiểu viện, mặt trời đã ngả về Tây, chẳng biết từ lúc nào đã hết một ngày.

Phong Bạch thấy y về muộn cũng không lấy làm khó hiểu, chỉ mang hộp thức ăn vào phòng, vừa bày đồ ăn vừa nói chuyện liên miên.
Hắn nói gì Phong Thiệu cũng chẳng để ý, chỉ yên lặng nhìn hắn, không phải y đang si mê ảo ảnh mà là đang suy nghĩ.

Nếu như người này đúng là Phong Bạch, vậy hai người cứ chung sống trong ảo cảnh thì có được không? Chẳng cần quan tâm đến tình tiết, nhân vật, Ma Đạo, Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Y cũng không cần phải tính toán tỉ mỉ, cận thận từng li từng tí lại không ngừng lo lắng đề phòng.

Giống như những ngày ở trong phúc địa của Lữ thị hay trong bí cảnh âm tà, vô ưu vô lo.
Nhưng vừa nghĩ đến đây thì Phong Thiệu lại lập tức cảnh giác, muốn dựa vào trốn tránh để giải quyết vấn đề, suy nghĩ này thực sự vô cùng ngây thơ, ngu xuẩn.
Y bỗng nhiên cảm thấy dù nhân vật được ảo cảnh tạo ra không đủ thông minh, nhưng lại đâm đúng chỗ đau, chọc thẳng vào điểm yếu của người đó.
Phong Thiệu lắc đầu, một mình ngồi ở trên giường, hai tay phủ lên đầu gối, lạnh mặt chờ đợi đến ngày thứ hai.

Phong Bạch dọn dẹp xong đồ ăn, lại tự quyết định bưng nước ấm tới, sau khi hầu hạ Phong Thiệu ngủ rồi mới nằm xuống bên cạnh.
Ngày hôm sau Phong Thiệu vẫn tỉnh lại trong tiếng ồn ào náo động, vừa mở mắt đã thấy Phong Bạch tươi cười nói với mình: “Phu quân, chàng đã tỉnh rồi?” Hai đứa nhỏ một nam một nữ ở bên cạnh cũng tiện đà gọi “Phụ thân” Sau đó cùng nhào lên giường.
Cảnh tượng cũng giống y hệt như ngày hôm qua và những ngày trước đó.
Phong Thiệu đi ra ngoài, cảnh vật trên đường không hề thay đổi – những nghệ nhân xiếc ảo thuật, những người bán hàng rong, ngay cả vẻ tươi cười cũng không khác biệt.

Y vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách vô hướng, cũng không bất ngờ khi đi thẳng tới trước cửa Tịnh Liên tự.
Lần này không cần tiểu hòa thượng dẫn đường, Phong Thiệu thẳng đi vào.

Trong chùa vẫn tràn ngập mây mù và tiếng đàn réo rắt không dứt, y lại men theo tiếng đàn mà đẩy cửa bước vào bên trong thiền phòng trống rỗng không thể thấy toàn cảnh.


Không cần lão tăng nói nhiều, Phong Thiệu lập tức ngồi xếp bằng trên sàn.
Lão tăng ngẩng đầu, vẫn là sắc mặt bình tĩnh: “Ngươi đến rồi.”
Phong Thiệu thấy ông không nói gì nữa liền hỏi thẳng: “Đoán Tâm là gì?”
Lão tăng sửng sốt một chút rồi đáp: “Giũ bỏ tạp chất, giữ lại căn nguyên.”
Phong Thiệu gật đầu, nghĩ lại từ lúc mình vào linh cảnh đến giờ đã trải qua bao lần tâm niệm linh động, các loại ý niệm chưa từng để ý đến đều trải rộng trước mắt, giúp cho linh đài của y trong suốt, như thể trước giờ chưa bao giờ nhìn rõ bản thân mình đến vậy.

Vì thế nói tiếp: “Gặp ngụy tượng, minh chân tâm*.” (*Nhìn rõ thứ giả dối, hiểu rõ điều chân thật)
Lão tăng gật đầu suy nghĩ trong chốc lát, tùy tay lấy ra một mặt thủy kính, hỏi: “Thật và giả lấy gì phân biệt?”
Trong thủy kính hiện ra khung cảnh đầu đường rộn ràng nhốn nháo, người đến kẻ đi dường như đều có việc.

Mặt kính lại gợn sóng lăn tăn rồi hiện ra hình ảnh tiên cảnh của Côn Luân, linh khí quẩn quanh giữa các dãy núi trùng điệp, bạch tháp, đạo quan như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lại có Kiếm tu mặc đạo bào màu bạch nguyệt bay ngang qua.
Trong chớp mắt, thủy kính lại phản chiếu một hình ảnh khác khiến Phong Thiệu cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhà cao cửa rộng, ngựa xe như nước, màn hình rộng lớn gắn trên tòa nhà của công ty bách hóa đang chiếu một đoạn trailer, chính là những cảnh trong phim [ Sơn Hà Xã Tắc Đồ ].

Đối diện với Thanh Thành tôn giả đang mặc y phục đỏ rực như liệt hỏa là một người nam tử mặc y phục màu trắng.

Phong Thiệu nhìn thủy kính thì không biết phải trả lời như thế nào.

Y vốn là một người xuyên việt đến thế giới này, không nói đến nơi đây là một ảo cảnh, ngay cả thế giới bên ngoài cũng chỉ là một bộ phim mà y từng đóng.

Như vậy ngoại trừ chính bản thân y thì toàn bộ thế giới này đều là giả dối, cũng khác hoàn toàn với chúng sinh phàm thế.
Kiếp trước y là Phong Thiệu, tuổi còn nhỏ đã mất cha mẹ, y cũng từng có sự theo đuổi trong nghề nghiệp nhưng sau này ngay cả việc cầu sinh cũng không thể, cuối cùng chết vì bệnh di truyền.

Hiện giờ y cũng là Phong Thiệu, là Phong Thiệu này chứ không phải Phong Thiệu kia, lấy Côn Luân làm nhà, có sư thúc, sư bá và các sư huynh đệ, còn có Phong Bạch làm bạn, khắc khổ tu hành.

Nếu như phải phân biệt thật giả, vậy Phong Thiệu là thật, hay Phong Thiệu kia là thật?
Không thể chứng minh Phong Thiệu liền không biết phải trả lời như thế nào.
Lão tăng cũng không cưỡng cầu, chỉ đề y về nhà nghĩ lại, khi nghĩ ra câu trả lời thì quay lại.
Làm như vậy có thể giải trừ sự nghi hoặc trong Tâm, cũng rất có ích cho việc tu Tâm.

Phong Thiệu hiểu đạo lý này, sửa được Tâm, giúp Tâm cảnh tăng lên sẽ có được ích lợi lớn.

Khi Tâm cảnh tăng lên, không chỉ thoát khỏi Tâm Ma mà còn có thể thiến xa trên con đường tu luyện, không gặp bất kì trở ngại nào.
Bởi vậy Phong Thiệu cố gắng giải thích nghi hoặc, nhưng sau một đêm không ngủ, dù nằm trên giường suy nghĩ cả đêm thì y vẫn chẳng thể lần ra bất kì manh mối nào.

Phong Bạch vừa gọi y là phu quân vừa đẩy cửa bước vào, sau đó mọi thứ lại diễn ra như những ngày trước.
Phong Thiệu yên lặng nhìn, bỗng nhiên trong lòng lại ngộ ra.
Tiểu súc sinh Phong Bạch không bao giờ có thể gọi y là phu quân được, hắn cũng không biết nấu nướng, lại càng chẳng thể sinh cho y những đứa con.
Song điều này cũng chẳng sao, chỉ cần hắn là Phong Bạch, là tiểu súc sinh tham ăn háo sắc lại hay thích quấn lấy y khóc lóc om sòm, giở trò vô lại, còn ngu ngốc đến độ vì y mà tiêu hao hết linh khí, rơi vào chỗ chết đến nơi nhưng vẫn muốn làm một tên quỷ háo sắc,… Vậy là đủ rồi.
Phong Thiệu thừa nhận mình thích hắn, dù trời sinh hai người đã ở thế đối lập nhưng y vẫn thích một Phong Bạch chân chính mà không phải thứ hàng giả ở trước mặt, dù người này không hề tạo ra sự uy hiếp với y, thậm chí còn vô cùng dịu ngoan.
Nhưng hắn không phải là Phong Bạch thực sự.
Trong lòng Phong Thiệu vừa động: Phân biệt thật giả, là do chính ta.
Phong Thiệu tự cho là đã khám phá ra, vì thế liền đi tìm Tịnh Liên tự, nói với lão tăng: “Thật và giả lấy ta làm gốc.

Ta cho là thật thì chính là thật, ta cho là giả thì chính là giả.”
Lão tăng thở dài nói: “Thứ này không phải chính đạo, tục xung Bản Ngã.

Tất cả phiền não đều do ta mà nên, nếu không có ta thì cũng chẳng còn phiền não.


Bản ngã là ta, ta là bản ngã.

Muôn loại phiền não đều do Bản Ngã mà ra, nếu không có Bản Ngã thì cũng không còn phiền não”
Tuy Phong Thiệu là Ma Tu nhưng vẫn lấy Đạo Tu để giải thích.

Lời Phật dạy ắt có chỗ sáng suốt, thiên cơ trong lời này không phải y không hiểu.

Mọi thứ không ngoài ý nghĩa: y cố chấp cho rằng “Ta có thể tự do như một vị chúa tể”, nhưng bản chất vốn vô Ngã lại cứ vọng tưởng một cách cố chấp, lấy Ta làm trung tâm để quyết định tất cả mọi thứ, bởi vậy mới không ngừng tạo ra các loại phiền não.

(* Chú thích cuối chương)
Ý tứ mà lão tăng chưa nói hết chính là thật giả sẽ không bị thay đổi bởi quan niệm ‘Ta’ của Phong Thiệu, cách giải thích này đã sai rồi.
Này lời nói này đã khiến Phong Thiệu cảm thấy hơi xúc động, nếu y buông bỏ suy nghĩ về Bản Ngã, vậy thì cái gì là thật, cái gì là giả?
Phong Thiệu dường như có chút đăm chiêu mà trở về tiểu viện, cả ngày không ăn không uống chỉ ngồi xếp bằng trên giường để lĩnh ngộ.
Lúc này, Phong Thiệu không còn đơn thuần chỉ vì Tu Tâm và gia tăng Tâm Cảnh nữa mà chính y cũng muốn tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này.

Y muốn biết thế giới nào là thật thế giới nào là giả.

Bởi vì y tin tưởng vào ‘Ta’ mới cho rằng thế giới lúc trước là thật, thế giới này chỉ là đồ giả.

Tình tiết của kịch bản cũng trở thành một ngọn núi đè nặng lên đầu y, là con đường dẫn vào huyệt mộ mà y không thể tránh khỏi.

Nguyên nhân y làm tất cả mọi thứ để né tránh tình tiết cũng là vì những tình tiết này sẽ uy hiếp đến ‘Ta’.

Buông bỏ Bản Ngã, nếu thế giới này cũng là thật, thoát khỏi ràng buộc của đời trước thì đời này y phải làm thế nào?
Vậy thì y sẽ không phải băn khoăn từng thứ một.

Y sẽ không thu nhận Hà Loan làm đệ tử, cũng không bỏ rơi Phong Bạch.

Y sẽ không tránh Sơn Hà Xã Tắc Đồ như tránh rắn rết, kết quả còn bị liên lụy thêm… Sẽ có rất nhiều những khả năng khác có thể xảy ra.
Phong Thiệu giống như một pho tượng nhìn ngắm ngày đêm luân phiên bên ngoài ô cửa sổ, khi thì cảm thấy sự khó hiểu trong lòng vẫn chưa được giải đáp, lúc lại cảm thấy dường như mình đã suy nghĩ quá xa xôi khiến cho sát khí trong cơ thể đang tạm thời được ngăn chặn lại rục rịch muốn thoát ra.
Ban đêm, Phong Thiệu chỉ cảm thấy đáy lòng mình vô cùng bình thản, không nhịn được lại đi ra cửa phòng, khoanh tay đứng nhìn dưới mái hiên.

Dân chúng trong thành đều đã đi ngủ cả rồi, chẳng còn những tiếng ồn ào náo động bên ngoài phố xá như ban ngày nữa.

Tiếng gõ mõ của người cầm canh vọng lại từ nơi xa, Phong Thiệu ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm tối đen với những vì tinh tú lấp lánh, ánh sáng lóe lên rồi lại tắt lịm không theo quy luật.

Y ngưng thần nửa ngày, đột nhiên đôi lông mày dãn ra rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, cứ như vậy mà hiểu ra mọi vấn đề.

Giống như có thần giao cách cảm, bầu trời trên đầu cũng vật đổi sao dời, phòng ốc xung quanh y đều hóa thành giấy phù rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Đã trôi qua nhiều ngày, Phong Thiệu lại đi đến Tịnh Liên tự.

Dường như thân mình của lão tăng trong thiền phòng chưa từng di chuyển, ông ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt cơ trí và rõ ràng: “Ngươi đã nghĩ thông suốt”
Phong Thiệu gật đầu.
“Thật và giả lấy gì phân biệt?”
Phong Thiệu không nhịn được mà thoáng cười, cao giọng hỏi lại:“Vạn pháp đều quy về Ý Thức, thật hay giả thì có gì đáng nhắc tới?”
Dùng câu hỏi này để trả lời, tuy câu trả lời vô cùng linh hoạt nhưng cũng không hề sai.
Về phần Phong Thiệu có tâm tình tốt bởi vì y đã thông suốt tất cả mọi chuyện.

Nếu vạn pháp quy về Ý Thức, thế giới nào là thật, thế giới nào là giả đã không còn quan trọng nữa, thậm chí cũng không chịu sự giới hạn.


Về phần tình tiết của kịch bản mà y vẫn luôn tôn sùng lại càng không tồn tại.

Bởi vì nếu y có thể thay đổi những sự kiện nhỏ, vụn vặt trong tình tiết, thấy mầm biết cây, vạn pháp quy về Ý Thức, thì tại sao những chuyện lớn lại không thể chịu ảnh hưởng?
Thậm chí còn được nghịch chuyển?
Nếu đã có thể nghịch chuyển, vậy thì cần gì phải né tránh tình tiết, không phải y càng nên anh dũng tiến về phía trước hay sao? Tình tiết không nên là một thứ ràng buộc trong cuộc đời của y.

Thanh Thành tôn giả trở thành Ma Tôn một phương sau đó chết dưới kiếm của Lữ Minh Tịnh, đó là chuyện cũ của bọn họ.
Về phần Phong Thiệu y đây, ắt sẽ có một câu chuyện khác.
Có thể y sẽ đảm nhận vị trí tông chủ tiếp theo của Côn Luân, có thể y sẽ phi thăng Thượng Giới, thậm chí thống nhất tứ tông.

Cho dù y có là Ma tu nhưng kết cục trong tương lai cũng phải là thứ do chính tay y nắm giữ! Tiến hay lùi là do ý muốn của y chứ không phải bị bắt ép!
Lão tăng liếc nhìn Phong Thiệu một cái thật sâu rồi nói: “Giả bắt nguồn từ thật, thật bắt nguồn từ giả, giả giả thật thật rất khó để phân biệt.

Thế gian của chúng ta thật giả lẫn lộn, nếu không có đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện, tiên hữu sẽ bị thật giả mê hoặc.” Nói xong, ông chỉ về một hướng: “Ngươi đã loại bỏ Bản Ngã, linh cảnh sau này sẽ là…”
Phong Thiệu xoay người theo hướng ông chỉ, bỗng thấy mây mù nhanh chóng tản ra, phía sau hiện rõ một ngọn núi cao nguy nga tráng lệ.

Trong núi mọc đầy những cổ mộc rậm rạp với bách điểu quần tụ, đủ loại kì trân dị thú bay nhảy trong cánh rừng tỏa ra sinh cơ dạt dào.

Chỉ là không đợi lão tăng nói nốt thì cảnh tượng này bỗng nhiên lại trở nên bất ổn, rung rung lắc lắc khiến Phong Thiệu ngã ngửa.
Rõ ràng đây chỉ là ảo giác !
Sau khi loại bỏ Bản Ngã, tâm cảnh của Phong Thiệu đã tăng lên rất nhiều, ngũ cảm trong sáng, nhanh chóng bài trừ tạp niệm.

Y nhớ lại Từ Giác đã dặn dò — “Chìa khóa nằm trong tay ta không quá hai tháng, nếu khi ngươi thí luyện chợt phát hiện linh cảnh không ổn định thì phải lập tức rời đó khỏi thông qua chiếc nhẫn này.”
Mới chỉ loại trừ một tầng chấp niệm đã giống như được thay da đổi thịt, Phong Thiệu rất muốn đi tiếp để nhìn xem tầng sau sẽ thế nào, có phải càng thêm hiểu thấu hay không.

Chỉ là thời cơ trước mắt không thích hợp, dù y lưu luyến nhưng động tác lại nhanh chóng vuốt ve mặt trên của chiếc nhẫn, bấm tay ngâm pháp chú
Từ Giác chờ y ở tầng một của linh cảnh.

Trên ngón cái của hắn cũng có một chiếc nhẫn y như vậy, lúc này nơi đó đang tỏa ra từng ánh hào quang.
Đứng trong linh cảnh Đoán Tâm đang càng ngày càng không ổn định nhưng Từ Giác vẫn đồ sộ bất động, ánh mắt hắn dừng ở nơi xa.

Mãi cho tới khi nhìn thấy một thiếu niên tu giả đang ngự kiếm bay đến, Từ Giác mới không chậm trễ nữa, lập tức khởi trận mang y ra khỏi linh cảnh.

Lúc này hắn mới quay đầu đánh giá, thấy Phong Thiệu tóc đen ngọc mạo, phong thái nhanh nhẹn, cử chỉ cũng tiêu sái trống trải hơn trước hai phần.

Nhìn dáng vẻ này, hắn không nhịn được mà suy đoán: “Đã loại bỏ Bản Ngã ?”
Phong Thiệu cười sáng sủa, gật đầu nói: “Đã loại bỏ Bản Ngã, nhưng không kịp đi vào tầng sau….”
“Mới chỉ có hai tháng ngắn ngủi đã loại bỏ được Bản Ngã! Người ở Bồ Đề tự có thể làm được điều này thực sự quá ít, một kiếm tu như ngươi…” Ánh mắt của Từ Giác nóng như lửa, tán thưởng nói: “Không hổ là bảo vật của Côn Luân.

Với ngộ tính bậc này, ngay cả đệ tử thân truyền Thiện tu là ta đây cũng không chắc có thể làm được.

Không chỉ ngộ tính mà tâm tính của ngươi cũng vô cùng kiến định, không hề bị ngoại vật tác động.”
Nói đến đây, ngược lại khiến Phong Thiệu cảm thấy hổ thẹn: “Sư thúc đã khen nhầm rồi, nếu không nhờ chiếc nhẫn của sư thúc nhắc nhở, chỉ sợ ta vẫn đang u mê trong linh cảnh.” Hơn nữa, dù không nói rõ nhưng y cũng hiểu, chiếc nhẫn có thể thu hút được sự chú ý của y ở một nơi như linh cảnh thì đủ thấy chỗ bất phàm của nó, chắc chắn không phải chỉ là một pháp bảo cấp Huyền thông thường.

Nói đến đây y liền muốn tháo nhẫn trên ngón tay ra để trả lại.

Từ Giác khoát tay chặn lại, không để ý cười nói: “Cứ giữ lấy đi, ngươi đã cầm rồi mà.”
Ý của người lớn không thể khước từ, Phong Thiệu cũng không đưa đẩy nữa liền nói lời cảm tạ.

Lúc này Từ Giác lại nâng tay bao trùm lên mi tâm của Phong Thiệu, dùng một tia linh khí xâm nhập vào để thăm dò.
Lúc tỉnh táo, thân là một Ma tu khiến Phong Thiệu rất chống cự pháp chú của Thiện tu, bên trong Thức Hải của y cuồn cuộn, cực kỳ không thích hợp.

Có điều lúc này y không dám thể hiện ra ngoài, chỉ cắn răng chịu khổ.

May mà ngọc Vô Danh được Tu Di lão tổ cho y chưa từng rời khỏi người, bằng không dù có che dấu được ma khi nhưng bị thăm dò như vậy cũng đủ để Từ Giác biết được mọi chi tiết về y.
“Vốn chỉ muốn giúp ngươi tiêu trừ Ma Niệm, đạt chút lĩnh ngộ đã là rất may rồi, chẳng ngờ ngươi không chỉ bài trừ Ma Niệm mà còn có thể loại bỏ được Bản Ngã trong thời gian ngắn như vậy.

Điều này không những giúp Tâm Cảnh tăng lên mà ngay cả ngũ cảm, pháp thân, tuệ mệnh cũng được nhận rất nhiều lợi ích.”
Nói xong Từ Giác liền vỗ vai Phong Thiệu, nhìn y thật sâu rồi cảm khái nói: “Tiểu Thiệu, nếu ngươi tới chùa của ta tu Thiện, có lẽ sẽ càng dễ đạt được Đại Đạo hơn làm Kiếm tu!” Có muốn đổi nghề hay không?

Ánh mắt trắng trợn thâm sâu của Từ Giác như muốn đâm thẳng vào lòng người khiến Phong Thiệu đột nhiên rùng mình một cách khó hiểu.

Y nghĩ đến cảnh mình cạo trọc đầu rồi ngồi gõ mõ… Không nhịn được liền cô phụ sự nhiệt tình của Từ Giác, khéo léo từ chối.

Từ Giác thở dài nhưng cũng không cảm thấy rối rắm lắm.

Phong Thiệu lại mượn cơ hội nhanh chóng từ biệt hắn.
“Ngươi không muốn đến phúc địa của Bồ Đề tự nhìn một chút à?” Từ Giác nhiệt tình mời gọi, lại nói:“Nếu ngươi đã có thiên phú với Phật pháp như vậy, sao không cảm thụ Bồ Đề tự hơn….”
Ma tu đi tới chỗ của Thiện tu, còn là nơi thánh địa, đây là đang muốn tự tìm phiền phức hay cảm thấy bản thân đang sống quá thoải mái?
Phong Thiệu không có nửa phân hứng thú nên cũng từ chối.
Từ Giác thấy rất khó để dao động được đối phương nên cũng không làm y khó xử nữa, giọng điệu lại thản nhiên như trước: “Vậy tiểu Thiệu muốn đi đâu?”
“Ta đi tìm Bạch Hổ.” Phong Thiệu nhếch miệng cười.
Từ Giác hơi nhướn mày, khi nghĩ tới con linh thú đang không rõ tung tích của Phong Thiệu thì chẳng còn chút hứng thú nào, chỉ nói: “Ta cứ tưởng ngươi đã suy nghĩ cẩn thận.”
Phong Thiệu cười: “Hiện giờ ta mới suy nghĩ cẩn thận .”
Từ Giác sửng sốt, chỉ cảm thấy nụ cười của đối phương như chưa từng trải qua mưa gió của cuộc đời, không có sợ hãi, chỉ có kiên định.
================================
*Chú thích: Đoạn này liên quan đến giáo lý nhà Phật, thực sự khó hiểu vì mình không biết tiếng trung mà cũng không hỏi được ai.

Vậy mình sẽ để cả đoạn ấy gồm raw và QT ở đây để các bạn tham khảo.

Mình sẽ giải thích theo ý hiểu của mình nhưng chưa chắc đã hiểu đúng, nếu sai thì rất mong được các bạn chỉ lại.
Raw:
老僧叹气道: “此非正道, 谓之我执.

一切烦恼, 皆由有我而起.

若无我者, 则一切皆无.

执为有我, 故曰我执.

烦恼障品类众多, 我执为根, 生诸烦恼, 若不执我, 无烦恼故.” 封绍虽是魔修, 但一直以道修自处, 道禅自有想通的地方, 这话里的禅机他并非不明.

不外是说, 他固执的认为存在一个“能自在主宰的实我”.

由于本来无我, 却妄生执着, 处处以我为中心衡量一切, 便产生了种种烦恼.
QT:
Lão tăng thở dài nói: “Thử phi chính đạo, vị chi ta chấp.

Tất cả phiền não, đều do có ta dựng lên.

Nếu không có ta người, tắc tất cả đều không.

Chấp vi có ta, cố viết ta chấp.

Phiền não chướng phẩm loại đông đảo, ta chấp là, sinh chư phiền não, nếu không chấp ta, vô phiền não cố.” Phong thiệu tuy là ma tu, nhưng vẫn dĩ nói sửa tự xử, nói thiện tự có nghĩ thông suốt địa phương, giá trong lời nói thiên cơ hắn cũng không phải là bất minh.

Không ngoài nói là, hắn cố chấp cho rằng tồn tại một “Năng tự tại chủ tể thực ta”.

Bởi vốn có vô ngã, lại vọng sinh chấp nhất, nơi chốn dĩ ta làm trung tâm so sánh tất cả, liền sinh ra các loại phiền não.
Giải thích: Trong Phật giáo định nghĩa mọi thứ đều vô thường, không có Cái Tôi/ Bản Ngã tồn tại.

Bản Ngã chính là ngọn nguồn của mọi đau khổ.

Lấy ví dụ bạn cho rằng bố mẹ là của bạn, sức khỏe là của bạn, ngay cả chính cơ thể cũng là của bạn, nhưng bạn lại không thể điều khiển được bố mẹ bạn, không thể khống chế được sức khỏe bạn, và cũng không thể ngăn cản được cơ thể bạn dần già đi.

Nhưng vì bạn nhận định rằng những thứ đó là của mình nên bạn đau khổ.

Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt li, tất cả những nỗi khổ đều do Cái Tôi/ Bản Ngã mang lại.