Edit + Beta: Ruby

- -----------------

Tề Lý Cách một tay cầm bánh bao, một tay cầm sữa đậu nành bị Trần Tân nửa khiêng, nửa xách lên xe, Prometheus cũng dùng móng vuốt mang theo Mập Mạp đáp xuống chỗ ngồi ở phía sau xe.

"Cậu không thể hai tay đều cầm bánh bao sao?" Trần Tân vừa lái xe vừa oán giận, "Rõ ràng là có thể hai tay cầm đồ giống nhau, cậu cứ muốn cầm đồ không giống nhau vậy."

"Vậy sữa đậu nành của tôi để chỗ nào..." Tề Lý Cách cảm thấy muốn ngu luôn.

Trần Tân muốn động thủ cướp sữa đậu nành của cậu, nhưng nghĩ tới như vậy là đổi thành chính mình không đối xứng, đành phải thôi vậy.

" Bánh bao tiệm này ăn thật ngon." Tề Lý Cách lười biếng nằm trên ghế ngồi ăn gặm vỏ bánh bao.

Trần Tân thờ ơ đáp một tiếng, lại nói tiếp: "Cơm trưa nhớ kỹ ăn đúng giờ, 12 giờ đúng. Có đồ ăn không?"

" Trong phòng làm việc có sữa bò, ngũ cốc."

"Ăn mấy đồ thực phẩm rác."

"Tôi thích á, anh không thích anh đưa cơm tới cho tôi nha!"

"Cậu làm như tôi là vợ của cậu sao?"

Hai người sau khi nói xong đều tĩnh lặng lại, cảm thấy mình hình như lỡ lời rồi.

Tề Lý Cách cảm nhận được ý thức của đối phương vô cùng hỗn loạn, đầu óc của chính cậu cũng loạn thành một đống. Cậu phát hiện cả hai dường như đã xem chuyện cà khịa nhau coi thành thói quen, hơn nữa hưởng thụ lấy quá trình, điều này không giống như kế hoạch ban đầu của họ.

Xuống xe, Prometheus còn đang nắm Mập Mạp không buông.

Trần Tân có chút bực mình, hiếm thấy quát chim của mình một lần: " Buông bé Mập ra, đừng cứ quấn lấy nó." Prometheus không cam tâm tình nguyện mà trả Mập Mạp lại cho Tề Lý Cách, cho dù xe huyền phù rời khỏi Aspers, vẫn là vùi ở chỗ ngồi ở phía sau xe không để ý tới Trần Tân.

Tề Lý Cách điều khiển cơ giáp xiêu xiêu vẹo vẹo lăn vào văn phòng, quỳ lạy sự tiến bộ của y học ban tặng, đùi phải của cậu cũng không còn quá đau, chỉ là không dùng lực được, mà hiện tại lắp đặt cơ giáp, càng là có thể không ra sức cũng đi lại như thường, vô cùng thuận tiện.

Cậu bắt đầu công việc, nhưng cảm giác tâm tình hỗn loạn, không quá mấy phút thì chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn tìm người tâm sự. Nhìn đồng hồ, Tony bên kia bây giờ hẳn là hơn 10 giờ tối, không tính quá muộn.

Cậu gọi điện thoại qua, nghe thấy âm thanh tút tút tút.

"Alo... Tony tiên sinh thân ái? Tôi là Tề Lý Cách mà ngài cần quan tâm, chào buổi tối."

"Đừng nghịch, có việc sau này hãy nói!" Giọng Tony nói rất gấp gáp, nghe ra được y đang hết sức thở hổn hển.

"Ngài không có sao chứ, có người truy sát ngài?"

"Tôi..." Tony nói được phân nửa, liền nghe âm thanh Wells chen vào nói: "Không có chuyện gì! Là chúng tôi đang đuổi giết người khác! Ha ha ha ha ha chơi vui ghê!"

Wells cười rộ lên có một "tiềm lực" thần kinh ẩn giấu, không thể liên kết với vẻ ngoài dương quang của hắn, Tề Lý Cách nghe thấy thiệt là không rét mà run.

Thông tấn khí lại truyền tới từng trận tạp âm, cuối cùng điện thoại bị cắt đứt.

Tề Lý Cách nhất thời cảm giác mình vô cùng cô đơn.

Trong lúc đó, Trần Tân trong phòng mô phỏng chiến đấu tại quân khu "bíp bíp bụp bụp" mà đánh một trận mô phỏng chiến đấu. Anh vừa thật nhanh điều khiển các loại phím ấn, vừa phân thần nghĩ tới Tề Lý Cách.

Anh cơ hồ là dựa vào phản xạ có điều kiện để đánh xong trận chiến, đánh xong sau đó ngay cả cái ý nguyện kiểm nghiệm cũng không có, tiện tay phân phát video chiến đấu cho cấp dưới làm tài liệu giảng dạy sau đó liền thất hồn lạc phách trở lại văn phòng.

Trần Tân nhìn bức ảnh Tề Lý Cách trên bàn làm việc, thiệt muốn bây giờ liền đi qua mắng cậu một trận, tóm tật xấu của cậu, xem coi cậu muốn cãi lại làm sao.

Nhịn đến tan tầm, Trần Tân một phút cũng không chần chờ liền mang theo chim đến Aspers.

Nhưng mà Trần Tân còn chưa tiến vào văn phòng, liền phát giác được lúc này bên trong không chỉ có một mình Tề Lý Cách.

Còn có ba người khác, người bình thường, nữ giới.

Trần Tân đứng ở cạnh cửa, nghe cuộc đối thoại của bọn họ. Anh vươn tay ấn ấn Prometheus, không cho nó bay vào.

Bên trong truyền đến âm thanh ồn ào của cô gái trẻ, có một cô gái cười hỏi: "Tiểu Tề, anh kết hôn rồi sao?"

"Đương nhiên không có."

"Vậy có bạn gái chưa?"

"Không có."

"Bạn trai?"

Tề Lý Cách không hề trả lời, hình như là lắc đầu.

Trần Tân cau mày, có chút không có vui.

" Vậy tiểu Tề có muốn kết giao một người bạn gái hay không nha? Cô ấy thích anh đã lâu rồi, anh không nhìn ra được sao?"

Lại là tiếng cười của một cô gái khác: "Mới không có, đừng nghe cô ấy nói lung tung."

Kế tiếp lại là một nữ sinh khác nói chuyện, âm thanh nhất thời loạn tung lên.

Trần Tân nghe, đã biết đại khái, bên trong một cô gái yêu thích Tề Lý Cách, hai người bạn khác đi cùng cô ấy xem thử ý tứ của Tề Lý Cách.

Tại trong mắt Trần Tân, Tề Lý Cách chính là tên nhóc vừa làm biếng vừa ở dơ, anh không nghĩ tới có người sẽ thích kiểu người như thế. Nghe thấy bầu không khí bên trong thân thiện như vậy, anh ngoại trừ bất ngờ, còn cảm nhận được một chút cảm xúc không rõ ràng.

Anh vừa nhích tới gần cánh cửa một ít, chuẩn bị nghe thử Tề Lý Cách làm sao trả lời mấy người này.

Chỉ nghe một lát sau, tiếng cười đùa của các cô gái ngừng chút, Tề Lý Cách nói chuyện.

"Nói cho các cô một bí mật, thực ra á..." Tề Lý Cách nhỏ giọng, Trần Tân dán tai lên ván cửa.

"... Tôi tuy rằng độc thân, nhưng mà tôi đã có con rồi."

"Cái gì?"

Tề Lý Cách cười cười, "Còn không chỉ một đứa nữa, mỗi ngày riêng là quan tâm chúng nó thì không tâm tình làm chuyện khác, chỉ kém không làm một người ba ba toàn chức. Các cô còn trẻ như vậy, đừng có giống như tôi mỗi ngày luống cuống tay chân chăm sóc đứa nhỏ chứ?"

Mấy cô gái im lặng một hồi, sau đó vừa cười, một người trong đó nói: "Không sao, cô ấy thích nhất con nít, có thể mang đứa nhỏ ra để chơi cùng nhau nha!"

Tề Lý Cách tựa hồ rất khổ não nở nụ cười, nói: "Không được á, mẹ chúng nó thường thường muốn tới thăm con, bảo tôi chớ mang chúng nó ra ngoài, nếu không sẽ mắng người đó."

Thông tin câu nói này làm cho mọi người nhất thời não bổ các loại cốt truyện vợ cũ bá đạo, ngay cả tiếng cười đều lúng túng luôn.

Trần Tân đứng ở cạnh cửa, nỗ lực tiêu hóa những tin tức này.

Tề Lý Cách vốn là đều sắp tan việc, lại đột nhiên đến 3 vị khách không mời. Cậu bày tỏ công ty hiện tại không nhận việc làm ăn, nhưng các cô vẫn không rời đi, tùy tiện tìm đề tài tán gẫu. Cậu bị ba người phụ nữ vây quanh, thực sự đau đầu, đành phải là nghiêm trang nói hưu nói vượn một phen, đồng thời thừa dịp các cô không chú ý ám thị các cô đi mau, tốt nhất tiện thể quên hết sự tồn tại của cậu trên thế giới này.

Cậu chỉ chú ý đối phó người trước mắt, không lưu tâm đến Trần tiên sinh đã đứng ở ngoài cửa.

Sau khi cậu ám chỉ một phen, thấy các cô có định rời đi, liền đứng dậy đi mở cửa cho các cô. Không nghĩ tới cậu vừa mở cửa, chỉ thấy Trần Tân đứng ở cạnh cửa, sắc mặt không tốt mà nhìn cậu.

Chỉ là biểu tình bình thường của Trần Tân gần như cũng là bộ dạng nhìn ai cũng không vừa mắt, cậu không phát hiện ra cái gì không đúng, nói: "Haizz anh đã đến rồi, chờ tôi một chút, tôi xíu nữa hết giờ làm."

Trần Tân liếc cậu một cái, cứ thế quay người đi.

Tề Lý Cách cảm thấy không hiểu gì hết, nhưng cũng không để ý tới anh, chỉ lo tiễn khách đi.

Khách trước khi đi quay đầu lại hỏi một câu: "Lúc nãy là bạn bè anh sao? Thật đẹp trai nha, hắn độc thân không?"

"Ờm..." Tề Lý Cách chẳng biết vì sao lại có chút không muốn trả lời, cuối cùng chỉ là cười cười thay cho câu trả lời.

Cậu dọn dẹp trà bánh chiêu đãi khách, thấy Trần Tân còn chưa có trở lại, đạp Mập Mạp còn vùi ở chân bàn ngủ gật.

"Đi, nhìn xem tên kia đang làm gì thế."

Mập Mạp xoa xoa con mắt, chầm chập xuyên cửa mà ra ngoài, đi tìm Trần tiên sinh.

Sau năm phút, Mập Mạp vừa trở lại, khoa tay múa chân một phen. Nó làm tinh thần thể của Tề Lý Cách, cho dù nó tùy tiện khoa tay múa chân một trận, Tề Lý Cách vẫn biết là nó đang nói cái gì.

"Đang tức giận?" Tề Lý Cách ôm Mập Mạp lên, xách theo cặp làm việc đi ra văn phòng, "Tao đoán lát nữa mày cọ cọ anh ta, anh ta sẽ không tức giận nữa."