(Dưỡng lão trong giàu có, vẻ vang)

Đằng nào cũng mất công Ngũ lão gia lấy cớ sinh bệnh, bồi lão thái thái xem xong đua thuyền rồng, huynh muội San Nương liền lấy lý do “hầu bệnh”, không theo lão thái thái trở về Tây Viên dự tiệc mà sớm trở về nhà.

Từ bên ngoài trở về, cả ba huynh muội muốn đi thỉnh an lão gia phu nhân trước, sau đó mới trở về phòng mình. Dù San Nương lúc nãy ra cửa ăn một bụng buồn bực, lễ nghĩa này lại không thể bỏ.

Mà bởi vì gần đây lão gia và phu nhân tình cảm không tồi, lão gia bình thường đềukhông ở trong viện của mình, đều làm việc và nghỉ ngơi ở chỗ phu nhân, San Nương liền cho rằng lão gia khẳng định cũng đang cùng phu nhân nghỉ ngơi, ai ngờ khi nàng thuận miệng hỏi Tam Hòa, người ở lại nhà hôm nay: “Lão gia phu nhân đâu?”, Tam Hòa thế nhưng do dự một lúc mới đáp: “Lão gia ở trong viện lão gia, phu nhân ở trong viện phu nhân.

San Nương không khỏi nghi hoặc mà nhìn về phía Tam Hòa. Tam Hòa hướng nàng khẽ gật đầu. San Nương liền rõ, trong nhà khẳng định phát sinh chuyện gì. Hầu Thụy luôn thô tâm đại ý*, Hầu Quyết tuổi còn nhỏ, huynh đệ hai người ngược lại không cảm thấy cái gì không đúng, liền theo San Nương đi thỉnh an lão gia trước.

*Thô tâm đại ý: tâm tư không tinh tế, suy nghĩ vụng về, nói thô là não đầy cơ bắp, nói mộtcách mềm dẻo: EQ không cao.

Khi ba người đi vào viện của lão gia, lão gia đang ở trong phòng cùng Quế thúc nóichuyện. Sau khi gã sai vặt đi vào thông báo, lão gia cũng không cho bọn họ vào nhà, liền trực tiếp đem huynh muội bọn họ đuổi đi.

Chờ đến lúc bọn họ đi đến viện của phu nhân, ngay cả cửa viện cũng chưa đi vào, đãbị nha hoàn của phu nhân ngăn lại, chỉ nói phu nhân thân thể không thoải mái, bảo bọn họ từng người tản đi.

Đến lúc này, dù là đầu gỗ như Hầu Thụy cũng bắt đầu cảm giác được có gì đó khôngđúng, quay đầu lại hỏi San Nương: “Làm sao vậy? không phải lúc ra cửa còn rất tốt sao?”.

San Nương nhìn về phía Tam Hòa.

Tam Hòa vội tiến lên bẩm: “Là vì chuyện của Mã ma ma.” – Lại nhìn xem Hầu Quyết, hạ giọng nói: “Lão gia cho Mã ma ma về quê vinh dưỡng, Mã ma ma không muốn, cùng di nương ở trong viện phu nhân náo loạn một hồi, lão gia phát hỏa, liền sai người đem Mã ma ma cùng di nương đưa đến thôn trang rồi.”

Hầu Quyết vừa nghe xong liền ngây dại. Khác với San Nương và Hầu Thụy, nói như thế nào thì cậu cũng là con ruột của Mã di nương, là cháu ngoại ruột của Mã ma ma.

Dù thế tục không công nhận mối quan hệ ruột thịt này, thì cậu vẫn là do mẹ con Mã thị một tay nuôi lớn, đối với các nàng cảm tình tất nhiên là không giống với San Nương, Hầu Thụy.

“Nhưng, là vì cái gì?!” – Hầu Quyết bắt lấy tay Tam Hòa, gấp đến độ nước mắt ở hốc mắt một trận vòng quanh, “Lão… lão gia vì cái gì muốn đuổi… đuổi các nàng đi? Vì cái gì? Các nàng làm sai cái gì sao?”.

Hầu Quyết rốt cuộc tuổi còn nhỏ, trừ bỏ một câu “Vì cái gì?”, cậu chẳng nói nổi đến câu thứ hai.

San Nương nhíu mày, đi qua đè lại vai tiểu béo nói: “Đệ đừng có gấp, lão gia có lẽ chỉ là bực ma ma cùng di nương quấy rầy phu nhân…”

Nàng lời còn chưa nói xong, Hầu Quyết liền kêu lên: “Ta hỏi lão gia đi!”. nói rồi quay người lại liền chạy.

San Nương một cái không có đề phòng, xoay tay lại muốn bắt lấy Hầu Quyết, lại bắt hụt. Tiểu bàn đôn lại linh hoạt ngoài dự đoán của mọi người, lập tức liền chạy biếnkhông thấy người. Nghĩ đến bộ dáng kia của tiểu bàn đôn, San Nương dậm chân mộtcái, vội đẩy Hầu Thụy nói: “Mau ngăn đệ ấy lại! Bộ dáng này của đệ ấy mà chạy đến chỗ lão gia, không thể không gặp rắc rối!” --- Chính là cửa lão gia cũng chưa cho bọn họ tiến vào, lúc này tâm tình bất ổn, bộ dáng này của Hầu Quyết mà đi vào, tám chín phần không tốt!

Hầu Thụy lập tức liền rút chân đuổi theo.

San Nương xoay người lại hỏi Tam Hòa: “Lão gia như thế nào đột nhiên muốn Mã ma ma vinh dưỡng? Trước kia có thấy nói gì không?”

Tam Hòa đáp: “Lão gia nói, ma ma tuổi lớn, không đành lòng lại nhìn ma ma làm lụng vất vả.” – Dừng một chút, lại nói: “Lão gia còn tặng ma ma một cái tiểu thôn trang, đáp ứng mỗi tháng cấp ma ma một khoản tiền dưỡng lão, nhưng Mã ma ma vẫnkhông vui, lại dám hướng lão gia chống đối. Lão gia bời vì phu nhân trước còn kiềm chế cơn tức, chỉ bảo Quế thúc đem người đưa ra ngoài, chẳng ai ngờ, một mắt khôngđể ý, thế mà Mã ma ma cùng di nương xông vào trong viện của phu nhân. Nghe nóima ma đã nói với phu nhân rất nhiều điều khó nghe…”.

Nàng nhìn xem bốn phía xung quanh, tiến đến bên tai San Nương nhỏ giọng nói: “Mã ma ma nói, lão gia khiến bà ta đi là vì bài bố phu nhân, đúng lúc này lão gia bước vào, liền nghe được. Lão gia há có thể không giận? Đó là phu nhân có quỳ xuống cầu lão gia, lão gia cũng không chịu đáp ứng lưu lại ma ma, còn đem di nương đi theo nháosự cũng tiến đi. Sau đó phu nhân liền đem nhốt mình trong tú phòng, lão gia kêu vài lần cửa cũng không chịu mở.”.

San Nương nghe xong thì một trận kinh ngạc. Mã ma ma cường ngạnh chính nàng cũng từng đích thân lãnh hội, hơn nữa cường ngạnh như này cơ hồ đã trở thành bản tính của Mã ma ma, ngay cả đối mặt với lão gia, bà cũng đều chưa từng có thật sự thu liễm lại tính tình. Thậm chí có vài lần, San Nương cảm thấy lão gia đều muốn trước mặt mọi người trở mặt, nhưng mỗi lần lại bởi vì phu nhân mà khiến lão gia nhịn trở về. Từ sau khi tình cảm giữa lão gia và phu nhân có chuyển biến tốt đẹp, lão gia liền sử dụng chiêu duy nhất: rút củi dưới đáy nồi, sai Quế thúc dần dần đem quyền quản gia trong tay Mã ma ma thu trở về, hiện giờ Mã ma ma kỳ thật bất quá cũng chỉ quản của những chuyện liên quan đến của hồi môn của phu nhân mà thôi, liền là viện của phu nhân, đều là Phương ma ma quản sự, đối với chuyện này Mã ma ma tuy rằng bất mãnđã lâu, lại không biết vì cái gì mà nhẫn nại đè bất mãn xuống dưới, San Nương nguyên còn tưởng rằng, lão gia cùng Mã ma ma đây là mỗi người lui một bước, đại khái về sau bọn họ cũng sẽ như vậy chung sống hòa bình, lại không biết vì cái gì, lão gia liềnkhông nghĩ lại nhịn Mã ma ma nữa.

Chỉ là, Mã ma ma rốt cuộc là bà vú của phu nhân, đó là muốn vinh dưỡng cũng nên là phu nhân lên tiếng mới phải… San Nương cảm thấy, sau chuyện này khẳng định có chuyện gì đó mới khiến lão gia không màng đến cảm giác của phu nhân, hạ quyết tâm như vậy.

Kỳ thật Mã ma ma người này, San Nương vẫn luôn cảm thấy bà rất giống mình kiếp trước, giống nhau chuyên quyền độc đoán, giống nhau bá đạo ngang ngược, giống nhau chỉ cho người khác nghe không cho người khác phản đối ý kiến. Mà cái gọi là “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận”, tương tự như vậy, “người đáng giận tất có chỗ đáng thương”, Mã ma ma sở dĩ hình thành tính tình như vậy kỳ thật nguyên nhân phần lớn vẫn là do phu nhân quá mềm yếu. San Nương cơ hồ có thể tưởng tượng được ra, ở thời điểm phu nhân còn nhỏ, Mã ma ma lấy tư thái cường ngạnh như thế nào để bảo vệ phu nhân. Mà theo phu nhân lớn lên, Mã ma ma lại càng cường ngạnh, liền áp chế phu nhân ngày càng trở nên yếu đuối, phu nhân càng mềm yếu, bức Mã ma ma càng cường ngạnh thêm, dần dà, liền biến thành một loại quan hệ chủ tớ chủkhông ra chủ tớ không ra tớ. Thêm vào đó sau khi phu nhân xuất giá, lại gặp được lão gia tâm tư không đủ tinh tế … Vì thế phu nhân yếu đuối bao nhiêu năm thì Mã ma ma cường ngạnh bấy nhiêu năm, cho nên dần dần, khiến bà quên mất xuất thân của mình, quên mất vị trí vốn có của mình…

San Nương thở dài. Dù là hiện giờ là hiện giờ lão gia cùng phu nhân quan hệ đã cải thiện, kỳ thật bản tính của phu nhân vẫn yếu đuối như cũ không có thay đổi, gặp chuyện như vậy, phu nhân không dám phản kháng lão gia, cũng chỉ có thể lại đem nhốt mình trong tú phòng. Mà, từ lúc lão gia xông vào tú phòng lần trước, phu nhânthật đã lâu đều không có bước vào tú phòng…

“Chúng ta đi xem phu nhân đi!” – San Nương nói.

Nàng quay người lại, đúng lúc vừa nhìn thấy Hầu Thụy xách cổ áo Hầu Quyết, đemhắn đuổi theo trở về.

Mặc dù bị Hầu Thụy nắm cổ áo, tiểu béo vẫn giãy giụa mạnh mẽ, trong miệng ồn ào: “Buông ta ra, buông ta ra! Ta muốn đi hỏi lão gia!”.

“Đệ muốn hỏi lão gia cái gì?” – San Nương hỏi.

“Đương nhiên hỏi lão gia, di nương các nàng rốt cuộc phạm phải điều gì sai!” Hầu Quyết chảy nước mắt nói.

“Cái này không cần đi hỏi lão gia, ta là có thể nói cho đệ.”

San Nương kéo Hầu Quyết qua, đem lời Tam Hòa nói cho nàng nói lại tất cả cho Hầu Quyết nghe một lần, lại nói: “Gia có gia quy, quốc có quốc pháp, Mã ma ma cùng di nương là phạm vào quy củ mới khiến lão gia tiễn đi, cho dù đệ có đi hỏi, cũng hỏikhông ra kết quả gì. Hơn nữa tâm tình lão gia lúc này không tốt, cứ cho là đệ hỏi rất khéo, bất quá là ăn một đống mắng; nếu hỏi không tốt, sợ là sẽ phải quỳ từ đường.”.

“Vậy ta cũng không thể cái gì cũng không hỏi a!” Hầu Quyết khóc thút thít nói.

San Nương thở dài, sờ sờ đầu của cậu, nói với Hầu Thụy: “Ta lại là đang nghĩ, lão gia như thế nào đột nhiên cho Mã ma ma vinh dưỡng đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Hầu Thụy vuốt cằm nói: “Hỏi lão gia không được, ngược lại có thể thử hỏi Quế thúcmột câu.” – hắn giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Hầu Quyết, nói: “Đừng khóc, ta giúp đệ đi hỏi Quế thúc một câu.”

San Nương nói: “Ta đây đến bên chỗ phu nhân xem thế nào.” Lại quay đầu dặn dò Hầu Quyết và bà vú: “Ngươi hầu hạ nhị gia cho tốt, ngàn vạn đừng để nhị gia gặp lão gia.” Lại dặn dò Hầu Quyết nói: “Đệ đừng vội, ta cùng ca ca giúp đệ hỏi thăm.”

Hầu Quyết gật gật đầu, lôi kéo nàng ống tay áo gọi một tiếng: “Tỷ tỷ…”

San Nương xoa xoa mặt cậu, lại thở dài, liền mang theo Tam Hòa và Ngũ Phúc đi viện của phu nhân.

*.*.*

San Nương đi vào cửa viện của phu nhân, chưa vào đến cửa liền nhìn thấy Phương ma ma ở trong sân đi tới đi lui, chân tay luống cuống. Thấy nàng vào sân, Phương ma ma vội qua đón.

“Xảy ra chuyện gì?” – San Nương hỏi, “đang tốt như thế, sao lại nháo thành như vậy?”

Phương ma ma vội vàng nói: “Sau khi cô nương cùng nhị gia ra cửa, lão gia đi ra ngoài trong chốc lát, sau khi trở về đã cho người gọi Mã ma ma tới, sau đó liền nghe phía trước náo loạn lên. Di nương chạy vào nói với phu nhân, lão gia muốn đuổi Mã ma mađi, phu nhân không tin, sau đó Mã ma ma liền vào được, nói phu nhân không có lương tâm, lão gia trước kia đối với phu nhân như vậy, tất cả đều dựa vào bà, hiện giờ lão gia bất quá lấy mấy lời hay lừa gạt phu nhân, phu nhân liền quên mất gốc, lại nói lão gia chuyển bà đi là vì về sau dễ dàng tùy ý bài bố phu nhân, đúng lúc này lão gia đivào, liền nghe được. Lão gia tức điên, gọi người lập tức đưa Mã ma ma cùng di nươngđi, ma ma cùng di nương nơi đó ôm phu nhân không buông tay, phu nhân khóc lóc thay các nàng cầu tình, lại không biết như thế nào chọc giận lão gia, khiến lão gia quát to một tiếng, sau đó lão gia liền thở phì phì mà đi, phu nhân liền đem chính mình nhốt trong tú phòng.” --- có thể thấy được Phương ma ma trong lòng thực rối loạn, bất kể chi tiết gì dù nhỏ, nên nói hay không cũng đều nói cho San Nương biết.

San Nương nhìn cánh cửa đang đóng chặt của phòng thêu, phất tay hướng về phía Phương ma ma ra hiệu, liền nhẹ tay nhẹ chân đi qua, cẩn thận nhìn vào bên trong qua cửa kính trong suốt.

Nàng cho rằng phu nhân sẽ giống như trước, ngồi vùi đầu thêu hoa bên giá thêu, lạikhông nghĩ phu nhân thế nhưng an vị ở dưới cửa sổ kính, cầm một chiếc khăn bụm mặt, đầu vai run run.

Sau lưng phu nhân, nha hoàn Minh Lan đưa lưng về phía cửa sổ, đang cúi đầu cùng phu nhân nói chuyện.

San Nương ghé tai tiến gần đến bên cửa sổ, liền nghe được Minh Lan đang nghiến răng nghiến lợi nói: “… Sớm cùng phu nhân nói qua, thiên hạ quạ đen đều đen giống nhau, là nam nhân liền không tin được, vốn phu nhân chuyện gì cũng đều thích nghĩ đến chỗ tốt, còn tưởng rằng lão gia có thể khác với nam nhân khác…”

nói tới đây, nàng dừng lại, một lát sau, thanh âm kia bỗng trở nên mơ hồ, giống nhưnói mê mà dồn dập lẩm bẩm: “Bọn họ sẽ đánh ngươi, sẽ đem ngươi đánh gần chết mới thôi, ngươi cũng không biết vì cái gì, rõ ràng một khắc trước còn tốt, còn đang nóicười với ngươi, ngay sau đó bàn tay liền đánh… Còn không cho ngươi khóc, ngươi khóc liền đánh ngươi… Cao hứng đánh ngươi, không cao hứng cũng đánh ngươi, đem ngươi đánh gần chết mới thôi, mà ngươi còn chết không xong… Nam nhân đều giống nhau, bọn họ chỉ biết đánh người, đánh ngươi, đánh ngươi, đánh ngươi…”

Bên tai liên tiếp “Đánh ngươi”, nghe được San Nương toàn thân lông tơ đều dựng lên. Nàng bất chấp có thể hay không bị phu nhân phát hiện, nhìn vào trong qua cửa sổ, nàng phát hiện Minh Lan vốn đang đứng bên cạnh phu nhân giờ bỗng nhiên khôngthấy, mà phu nhân trước đó còn đang ngồi trên giường thì giờ lại ngồi xổm dưới đất ở trước giường, còn khóc gọi tên Minh Lan, đoán là Minh Lan lúc này đã ngã xuống đất.

San Nương thấy thế, vội vàng đưa tay gõ gõ cửa sổ.

Phu nhân ngầng đầu nhìn thấy nàng, lại cúi đầu nhìn Minh Lan đang nằm trên mặt đất, vội qua mở cửa cho San Nương.

San Nương đi vào cửa, vừa cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Minh Lan cuộn tròn nằm trênmặt đất ngay trước giường, hai mắt vô thần nhìn điểm hư không nào đó, trong miệng vẫn lẩm bẩm câu “Đánh ngươi”. San Nương vội vàng xoay tay lại đóng cửa, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phu nhân.

Phu nhân lau nước mắt, có chút ngoài dự tính của San Nương, bà quyết đoán nói: “Giúp ta đem nàng đưa lên giường đi.”

San Nương vội đi qua, cùng phu nhân đem Minh Lan đưa lên giường, sau đó nàng ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn phu nhân chiếu cố Minh Lan.

Phu Nhân từ vạt áo của Minh Lan lôi ra một cái túi thơm, từ bên trong lấy ra một viên thuốc. San Nương vội đi qua giúp bà rót một chén nước. Phu nhân liếc nhìn nàng mộtcái, liền tiếp nhận cái chén, đỡ Minh Lan ngồi dậy, đem viên thuốc kia đút vào miệng nàng.

“Có cần gọi người tới không?” – San Nương hỏi.

Phu nhân lắc đầu, đỡ Minh Lan nằm xuống một lần nữa, nói: “Nàng sẽ không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Lại nói: “đã có nhiều năm cũng chưa thấy nàng tái phát bệnh này, hôm nay…” – Bà dừng một chút, lấy khăn lau nước mắt.

Quả nhiên, không bao lâu, tiếng Minh Lan lải nhải lẩm bẩm dần dần nhỏ lại, nhìn dáng vẻ là ngủ rồi. Nhìn nàng ống tay áo lộ ra một đoạn cánh tay, San Nương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phu nhân: “Đây là…”

trên cánh tay Minh Lan chồng chất những vết sẹo cũ, là những vết thương năm xưa nay đã tốt lên chút ít.

Phu nhân cũng thấy được, vội duỗi tay qua kéo ống tay áo Minh Lan xuống, che thậtthật tốt những vết tích ấy, nước mắt lại rơi, nức nở nói: “Cha và ca ca nàng đều là con ma rượu, mỗi lần uống say liền thích đánh nàng, ta lại là cái chủ tử vô năng, đềukhông bảo vệ được nàng…”

San Nương cúi đầu nhìn Minh Lan, lại ngẩng đầu nhìn phu nhân, bỗng nhiên vì hai người mà thấy một trận khổ sở. Trước kia nàng không rõ, quan hệ giữa lão gia và phu nhân tại sao lại khó khăn, bế tắc đến như vậy, thậm chí còn ồn ào đến mức lão gia dọa ngất phu nhân. hiện tại nàng đã biết chuyện của Minh Lan, nàng ngược lại ít nhiều có thể lý giải. Phu nhân vốn là người không tự tin, một Mã ma ma ma đã sớm áp chế bà đến mức làm bà sợ đầu co chân không dám gặp người, thêm một Minh Lan, người lớn lên trong sự ngược đãi của cha và anh mình, mỗi ngày như vậy sớm chiều ở chung, mưa dầm thấm đất, phu nhân dám để cho lão gia đến gần mới là lạ…

Bất quá, mặt khác, kỳ thật phu nhân trong lòng quả nhiên vẫn là có lão gia đi, nếukhông cũng không đến mức lão gia nơi đó hơi chút thay đổi sách lược, phu nhân nơi này liền dễ dàng bị đánh cho tơi bời, nhanh chóng đầu hàng…

“Ta thật sự sai rồi,” bỗng nhiên, phu nhân lẩm bẩm nói. “Ta cho rằng ta có thể thử xem, nhưng ta thật sự sai rồi, bà vú nàng…” – Phu nhân nói, rồi lại lẳng lặng mà rơi lệ.

San Nương nhíu mày, “Phu nhân thật sự nghĩ như vậy sao?”.

Phu nhân ngước mắt lên.

San Nương lại nói: “Con không phải thay lão gia nói chuyện, nhưng phu nhân thật cảm thấy, lão gia đúng như Mã ma ma nói sao?”

Phu nhân ngơ ngẩn nhìn nàng, sau một lúc lâu, quay đầu thở dài: “Ta không biết, mỗi lần ta cảm thấy có lẽ ta đã đúng, nhưng sau đó tất cả lại chứng minh là ta sai, … Tathật sự không biết…”

Sau một lúc trầm mặc, phu nhân nhìn Minh Lan lẩm bẩm nói: “Ta có phải hay khônglại sai rồi?” Minh Lan nói đúng, cuộc sống của chúng ta là ở đằng sau cánh cửa đóng kín kia, người khác như thế nào vốn không liên can gì đến chúng ta, như vậy liền sẽkhông có nhiều phiền não như thế này…”

“thật vậy sao?” – San Nương cắt đứt lời bà nói, “Phu nhân cảm thấy là phu nhân trước kia vui vẻ như vậy, hay là hiện tại cùng lão gia ở bên nhau vui hơn?”

Phu nhân nhìn nàng, đột nhiên cúi đầu, không lên tiếng.

San Nương nói: “không biết phu nhân có để ý hay không, kỳ thật lão gia rất sợ người.”

“Sợ ta?” – Phu nhân ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy”, San Nương cười nói, “Chỉ một ánh mắt của phu nhân, lão gia dù có tức giận lớn như thế nào, liền lập tức xếp cờ thu trống, lặng lẽ lui quân.”

Phu nhân giật mình, bỗng nhiên cười khổ, nói: “Nhưng hôm nay lão gia liền…”

San Nương nói: “Con nhưng thật ra không sai biệt lắm có thể lý giải suy nghĩ của lão gia. Lão gia trong lòng luôn có phu nhân, sợ Mã ma ma cùng Mã di nương quấy rầy phu nhân, lúc này mới vội vã chạy tới, đúng lúc nghe được Mã ma ma đang nói những điều tồi tệ về lão gia, thế nhưng phu nhân lúc đó không chỉ có không thay lão gia phản bác lại, ngược lại lại vẫn thay Mã ma ma cầu tình, lão gia trong lòng nhất định cảm thấy, trong mắt phu nhân cũng chỉ có Mã ma ma, không có lão gia.”

Phu nhân lại trầm mặc. Sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Chính là, ma ma rốt cuộc là bà vú của ta, nếu muốn nàng vinh dưỡng cũng nên là chuyện của ta, lão gia, ông ấy…”

“Con cảm thấy lão gia làm như vậy nhất định là có lý do.” – San Nương gật đầu nói.

Phu nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía San Nương.

San Nương ngẩn người, sau đó yên lặng thở dài. Hai đời, đại khái nàng là trốn khôngthoát mệnh làm bà quản gia. “Được rồi”, nàng đứng lên, “Con đây liền đi bên lão gia tìm hiểu một chút, sau đó lại đến nói cho phu nhân.”