Nam Tư Đồng trong lúc còn đang động tâm thì bị người có ý muốn tước đi sinh ý của mình làm cho hắn như muốn phát cuồng, thật vất vả mới có thể có được hai kiện bảo bối, chỉ cần cẩn thận nghiên cứu một phen, không dám nói có thể học được Tâm Luyện phương pháp, nhưng chế luyện phương pháp chắc chắn có thể tiến bước.

Hắn đẩy Khố Bột ra, đi tới trước mặt Lý Cường, khuôn mặt ra vẻ tươi cười làm cho Lý Cường cũng thấy ớn lạnh, chỉ nghe hắn hích hích cười nói: " Lão đại, được được, ta sẽ đổi một trăm khải giáp và tí thuẫn, còn thêm một trăm hai mươi phi dực và vũ khí. Mặt khác, nơi này mỗi người đều có thể lấy một kiện đồ vật xem như là lễ gặp mặt. Chúng ta đã ước định, sẽ không thể phản hối nhé."

Nạp Thiện hoan hô một tiếng: " Lão giáp trùng, cảm ơn trước. Haha, lại có thêm một kiện bảo bối nữa."

Hắn níu Mạt Bổn, Thản Ca và Triệu Trì: " Ai nha, mấy người thương lượng một chút, lão Thản biết nhiều hơn ta, chúng ta dù sao phải tìm được vật tốt nhất về tay đó."

Triệu Trì nói: " Cái này còn phải thương lượng sao, theo ta biện pháp đơn giản nhất là mời lão đại nhìn qua một chút, lão đại nói được là được."

Bốn người bọn họ bắt đầu tìm kiếm, cả nửa ngày Nạp Thiện có chút nhụt chí nói: " Cả phòng đồ vật, lão Nạp ta đã nhìn hết, quả thật là không biết lấy cái gì."

Lý Cường cười nói: " Ta sẽ không nói, tự mà tính đi. Lão giáp trùng, chúng ta thành giao."

Nam Tư Đồng vui đến không kìm hãm được: " Cảm ơn lão Đại, a a, cảm ơn lão đại…"

Lý Cường vội vàng ngăn cản, nhìn bộ dáng lão nếu không ngăn cản dám hắn không ngừng nói mãi.

Khố Bột nhìn Lý Cường không chớp, nói: " Lão..đại.."

Hồng Thiêm trừng mắt: " Khố Bột, dù cho sư thúc cấp hay không cấp pháp bảo, làm tiểu bối sao có thể yêu cầu? Sư thúc, đừng để ý đến hắn."

" A, Hồng Thiêm, ta không có pháp bảo làm sẵn tặng cho các ngươi…" Lý Cường ngừng một chút, chỉ thấy vẻ mặt Khố Bột toát ra vẻ thất vọng vô hạn, Hồng Thiêm cung kính đứng ở một bên, vẻ mặt không chút phản ứng. Lý Cường trong lòng thở dài, xem ra tu vi tu chân của Khố Bột còn kém rất xa, hắn nói tiếp: " Bất quá ta định luyện chế cho hai thầy trò các ngươi mỗi người một kiện, hơn nữa hai ngươi có thể đứng một bên học hỏi."

Lời vừa thốt ra làm cho Khố Bột thiếu chút nữa mừng đến ngất xỉu. Ngay cả Hồng Thiêm cũng không trầm tĩnh được: " Thật tốt quá, cảm ơn sư thúc! Đệ tử mặc dù được sư tôn chỉ điểm, ai…nhưng lúc đó tu vi của đệ tử quá thấp, có nhiều thứ không hiểu được, sau khi sư tôn rời đi, đệ tử một mình tiềm tu, lúc này mới phát hiện có nhiều vấn đề không giải thích được, muốn thỉnh giáo sư tôn thì đã không còn khả năng nữa."

Nam Tư Đồng ở bên cạnh không ngừng cười khổ, trong lòng hắn gấp đến đổ mồ hôi lạnh, loại kỳ tích này chạy đi đâu mà tìm chứ, nhưng người ta là Trọng Huyền phái, người trong một môn phái truyền thụ, mình làm sao có tư cách mở miệng xin gia nhập đây. Bộ râu dài của hắn bị hắn làm cho rối loạn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, cũng không bíết là hắn đang nói cái gì.

Lý Cường sớm đã chứng kiến bộ dáng khổ sở của hắn, mỉm cười nói: " Luyện khí thì lão giáp trùng cũng có thể xem, ngươi có thể nhìn, có thể học, có thể nghe nhưng không thể hỏi, thế nào?"

Nam Tư Đồng hai chân mềm nhũn, "phịch" đặt mông ngồi bệch xuống đất, niểng đầu kêu lên: " Được! Ta không hỏi…ta sẽ bịt miệng lại, một câu cũng đều không nói…cảm ơn lão Đại, cảm ơn lão Đại, tạ…" Hắn cũng đã vui mừng đến điên lên rồi.

Nạp Thiện hưng phấn đi tới, trên tay cầm một kiện vũ khí kỳ quái: " Lão đại, đây là vũ khí gì, thật là cổ quái a, đồ vật này có được hay không?"

Lý Cường cầm lấy nhìn xem, đồ vật này dài cỡ hai thước rưỡi, cỡ chừng nắm tay, mặt trên có hai sắc hoa văn trắng đen quấn quanh, điêu khắc một hình thú không biết tên, trên đầu thú có hai sừng, có chút giống sừng trâu một trắng một đen. Lý Cường nghĩ đồ vật này không giống vũ khí mà giống như một kiện nghệ thuật phẩm.

Hắn nói: " Nạp Thiện, ta cũng chưa từng nhìn thấy qua loại đồ vật này, không biết làm sao sử dụng, ngươi phải hỏi lão giáp trùng mới được rồi hãy lấy."

Tâm tình Nam Tư Đồng bây giờ rất kích động, nghe vậy hận không thể lập tức nói hết cho Lý Cường nghe. Hắn thật sự vô cùng cảm kích, không có một cao thủ môn phái tu chân nào lại chịu trợ giúp một ngoại nhân như thế, khí độ này của Lý Cường làm cho hắn bái phục từ tận đáy lòng.

Hắn trước tiên khoa trương nói: " Lão Nạp, ánh mắt ngươi thật là không tệ, đây là một kiện pháp bảo, không phải vũ khí tầm thường, gọi là Thanh Ảnh Thúc, người tu chân có chút tu vi là có thể dùng, uy lực không lớn lắm nhưng còn tốt hơn thứ tích thương, khi sử dụng đem chân nguyên lực truyền vào, kích hoạt là được."

Nạp Thiện đã có khả năng xuất ra một ít chân nguyên lực, nghe vậy lập tức truyền vào một ít, hoa văn trắng đen trên Thanh Ảnh Thúc chợt sáng lên, hai chiếc sừng thú cũng chớp động. Nạp Thiện vui đến không nhịn được kêu lên: " Ai nha, sáng lên rồi, hay thật! Hay thật!" Hắn niểng đầu huy động Thanh Ảnh Thúc, một luồng quang mang từ hai sừng thú lóe sáng bay ra ngoài.

Nạp Thiện vừa ngẩng đầu thì hết sức kinh hãi, nguyên lai Thản Ca vừa cầm một kiện đồ vật đang đi tới, luồng quang mang nọ đang bay thẳng tới người hắn, mọi người đều không kịp ứng phó. Thản Ca giống như bị sét đánh, thân thể đột nhiên cứng ngắc, không ngừng run rẩy. Lý Cường đột nhiên hiểu được, đây là điện năng, Thản Ca đã bị điện kích trúng. May là Nạp Thiện mới sử dụng lần đầu, phát ra quang mang rất nhỏ, nếu không sẽ gây ra đại họa rồi.

Thản Ca xuất kỳ bất ý bị điện kích trúng, hồn phách bay mất, run giọng: " Nạp…Nạp…Thiện…" Ngữ khí không có chút âm thanh, Lý Cường nghe hắn còn nói được, thở dài một hơi, vội bước lên đỡ lấy hắn, vận chân nguyên lực xem xét thương thế, thật tốt là không có gì đáng ngại.

Nạp Thiện cũng đã sợ đến ấp úng: " Thản…Thản..Thản Ca..xin..xin lỗi…" Hắn thật sự rất hối hận, đem Thanh Ảnh Thúc trên tay đưa về hướng Thản Ca: " Lão Thản, ngươi đánh lại ta đi.." Text được lấy tại Truyện FULL

Thản Ca run một hồi mới định thần lại: " Ai yêu…đau chết ta rồi. Lão Nạp a, ngươi không muốn cho ta sống sao lại đem cái đồ vật này hại ta. Còn đứng ngốc ra đó để làm chi, không mau tới đỡ ta, ngươi xoa cái miệng cho ta mới được…"

Nạp Thiện luống cuống tay chân hạ Thanh Ảnh Thúc xuống, không ngừng xin lỗi: " Xin lỗi, xin lỗi, lão Thản ngươi đánh ta đi."

Thản Ca đột nhiên cười nói: " Ta đánh ngươi để làm chi, nhanh! Mau đến xoa tay chân dùm ta...để ta buông lỏng người được một chút chứ."

Mọi người đều thấy yên lòng vì Thản Ca đã không có việc gì. Định thần lại, mọi người lúc này mới chú ý tới hình tượng của Thản Ca, chỉ thấy quần áo hắn bị quang mang kích đầy lỗ thủng, bốc ra từng làn khói xanh, mái tóc xanh bị dựng đứng, cảm giác như đầu hắn còn to hơn trước. Màu xanh trên mặt đọng thành từng khối từng khối, còn đang dương dương bắt Nạp Thiện xoa chỗ này chỗ nọ.

Lý Cường đầu tiên nhịn không được cười to nói: " Haha…Thản Ca..thôi đi..ngươi đi rửa mặt một chút, ngươi cũng quá khoa trương rồi..haha.."

Nạp Thiện kinh hồn mới tỉnh, một bên đang xoa mặt cho Thản Ca, một bên cũng đã bật cười nho nhỏ. Thản Ca nói: " Lão Nạp, hình như sao ta nghe được một thanh âm kỳ quái a."

Nạp Thiện ra vẻ vô tội: " Không có a…thanh âm gì cũng không có..a nơi này yên tĩnh lắm mà.."

Triệu Trì cố gắng nhịn cười, hắn không phải bị Thản Ca làm cho tức cười nhưng thật ra khi nhìn thấy mặt Nạp Thiện khổ sở như trái khổ qua, vẻ mặt lại như cười như khóc, làm cho hắn không sao nhịn được. Nhưng hắn lại không thể cười to, không thể làm gì khác hơn là hết sức nhịn lại.

Lý Cường ngưng cười, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi yên tĩnh lại. Đột nhiên từ trong lỗ mũi Nạp Thiện xuy ra một tiếng quái âm, đến lúc này không ai nhịn được nữa, cả đám điên cuồng cười ha hả, không ai nhịn được nữa.

Nam Tư Đồng trong lòng rất hâm mộ những người này, ở cùng một chỗ với họ có một loại cảm giác không câu thúc, tâm tình chợt buông lỏng.

Hắn cầm lấy Thanh Ảnh Thúc đi tới trước mặt Nạp Thiện: " Lão Nạp, Thanh Ảnh Thúc này tặng cho ngươi, sau này phải cẩn thận, ngươi còn chưa thể hoàn toàn khống chế, cần phải luyện tập cho nhiều."

Nạp Thiện nhìn Thanh Ảnh Thúc trên mặt hiện ra tia sợ hãi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa kích điện đánh chết huynh đệ của mình, cho tới bây giờ trong lòng còn thấy sợ hãi.

Lý Cường thuận tay tiếp lấy, trong lòng hắn mười phần tò mò, ở quê hương điện năng là một loại năng lượng rất bình thường, không nghĩ đến tinh thạch cũng sinh ra điện năng lớn vậy. Hắn xuất ra một tia chân nguyên, nhắm mắt phân tích kết cấu bên trong. Nam Tư Đồng lập tức khẩn trương, Thanh Ảnh Thúc này là chế tác đắc ý của hắn, hắn biết Lý Cường đang xem xét chế tác như thế nào.

Tinh tế quan sát một phen, Lý Cường trong lòng âm thầm than thở, pháp bảo này xếp đặt thật tinh xảo, hay nhất là có thể dùng rất ít chân nguyên lực phát ra nguồn năng lượng công kích cường đại, đáng tiếc là công kích quá đơn giản, chỉ có thể phát ra một luồng hồ quang, với cao thủ tác dụng không lớn.

" Lão đại, cái này có khuyết điểm gì không?" Nam Tư Đồng có chút sợ hãi hỏi.

" Đúng là một pháp bảo không tệ, ân, để ta thử sửa lại một chút." Lý Cường nói xong, Thanh Ảnh Thúc trên tay lăng không bay lên, từ trên tay hắn toát ra một đoàn tử diễm, bắt đầu thiêu chước Thanh Ảnh Thúc.

Mọi người cũng không có nghĩ đến chuyện Lý Cường lại lập tức tu cải. Nam Tư Đồng kích động đến hai chân như nhũn ra, hắn khe khẽ kinh hô một tiếng, rồi lại vội lấy tay bịt miệng lại, hắn phát hiện đoàn tử diễm trên tay Lý Cường, dĩ nhiên lại là Huyễn Tật Thiên Hỏa trong truyền thuyết, luyện khí chi hỏa của tiên giới.

Mọi người cũng đều tụ tập lại đây. Hồng Thiêm khoát khoát tay ngăn mọi người, ý tứ không nên kinh nhiễu Lý Cường.

Kỳ thật, Huyễn Tật Thiên Hỏa đã không còn đơn thuần là Thiên Hỏa của Tinh Cung nữa. Từ khi Tử Viêm Tâm hấp thu Thiên Hỏa, lại có Hỏa Tinh hỗ trợ, Huyễn Tật Thiên Hỏa đã không giống như xưa bá đạo như vậy, bây giờ nó giống như là mãnh thú đã được tuần hóa, hoàn toàn có thể khống chế. Thiên Hỏa so với Tam Muội Chân Hỏa mạnh hơn rất nhiều, dụng nó luyện khí e rằng tại tu chân giới chỉ có một mình hắn, người khác muốn học cũng không được.

Bởi vì có sẵn pháp bảo, tiếp tục cải tạo lại dễ dàng hơn. Lý Cường trước tiên dùng Thiên Hỏa rèn luyện một lần, đem tạp chất bên trong thiêu hết, đem kết cấu tu cải lại. Chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện đơn giản, kết cấu bên trong lập tức thay đổi, lại thêm bổ sung một chút chân nguyên đi vào, không được ba mươi khắc đã hình thành.

Thanh Ảnh Thúc tựa như biến thành đồ vật khác, từ hai thước rưỡi biến thành một thước rưỡi, từ to bằng nắm tay chỉ còn lại cỡ quả trứng nhỏ, vốn là hai luồng hoa văn trắng đen bao phủ lại biến thành thuần một màu đen lóe ra vô số ngân tinh. Mọi người không khỏi sợ hãi than thở, thật là tinh xảo a.

Nam Tư Đồng biết pháp bảo càng nhỏ càng khó luyện, Thanh Ảnh Thúc này hắn phí hơn mười ngày mới chế thành, lúc ấy đã nghĩ mọi biện pháp thu nhỏ lại, tự nghĩ đã nhỏ tới cực hạn, không nghĩ đến Lý Cường căn bản là không cần cố sức, đã đem cây côn thu nhỏ chỉ còn một nửa, hình như cả kết cấu cũng đều thay đổi, trong lòng không chỉ thán phục mà còn khiếp sợ không thôi.

Lý Cường nhìn khắp phòng rồi nhẹ nhàng thôi động Thanh Ảnh Thúc, một dòng điện hồ thật dài bay ra, đánh lên mặt đất âm thanh " ba ba". Thản Ca lẻn đến sau lưng Lý Cường, sợ đến tay chân phát run.

Nạp Thiện nói: " Hình như so với uy lực vừa rồi cũng không sai biệt gì lắm, cũng là một quang mang màu xanh."

Lý Cường mỉm cười: " Mọi người xem kỹ nhé."

Chỉ thấy hắn nhanh chóng vũ động Thanh Ảnh Thúc, trong phút chốc điện hồ bay ra thành chiếc võng, chiếc võng này kêu lên những âm thanh thanh thúy lóe lên điện hoa, càng kỳ dị chính là chiếc võng cũng đứng nguyên giữa không trung, nương theo tay của Lý Cường đang vũ động Thanh Ảnh Thúc mà chuyển động.

Lý Cường khóe miệng mỉm cười gật gật đầu: " Cũng đã không tệ, nếu kình lực khống chế tốt, uy lực sẽ không giống bình thường."

Cả phòng đều bị điện võng chiếu sáng rực. Lý Cường nhẹ nhàng dừng lại, điện võng nhanh chóng súc lại thành một quang cầu, phát ra thanh âm " ông ông", hắn hỏi: " Này lão giáp trùng, quang cầu này ngươi muốn ta đánh đi đâu? Không còn thu lại được nữa đâu."

Nam Tư Đồng còn đang khiếp sợ, tiện tay chỉ vào vách tường: " Vậy đánh vào đó đi.". Lời còn chưa dứt thì quang cầu đã đánh tới.

Không ai nghĩ tới quang cầu rơi xuống đất thì lại không có một tiếng động, nó vừa rơi xuống thì Lý Cường liền hối hận, hắn chỉ nói được một chữ: "Bay" Cơ thể hắn đã phóng lên, hai tay nắm lấy Thản Ca và Triệu Trì, không còn tay nào để chụp được Nạp Thiện nữa.

Hồng Thiêm, Khố Bột hợp lực kéo Nam Tư Đồng và Mạt Bổn tâm thần còn đang hoảng hốt bay lên giữa không trung.

Quang cầu vừa rơi xuống đất thì thuận theo mặt đất tản ra, điện quang tỏa ra bốn phía trong nháy mắt đã che kín cả phòng. Lại nhìn trên mặt đất chỉ còn lại Nạp Thiện, hắn kinh khủng điên cuồng gào thét: " Lão đại cứu ta…oa….ai nha…oa oa…" Hắn bị điện kích trúng đến nổi điên, may là hắn không có tóc, bất quá trên người hắn chỗ nào có lông mao đều cũng bị dựng đứng lên.

Lý Cường khẩn trương, dương tay ném Triệu Trì tới hướng Nam Tư Đồng, quát to: " Tiếp lấy", tay kia nắm lấy Thản Ca rồi lao tới hướng Nạp Thiện.

Thản Ca kinh khủng kêu lên: " Đừng a" Đối với loại cao thủ như Lý Cường mà nói, bị điện kích trúng thì chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không thể bị thương, nhưng Nạp Thiện và Thản Ca thì khác, mặc dù điện giật không chết hai người bọn họ, nhưng chạy tới lui trong thân thể thì cũng không chịu nổi.

Lý Cường một tay nắm lấy Nạp Thiện, dòng điện trên người hắn thuận theo vào người Lý Cường truyền qua Thản Ca. Nạp Thiện trong tay Lý Cường run lên chừng hai khắc, ngay cả Thản Ca cũng run rẩy một hồi. Trên người Lý Cường một chút cảm giác cũng không có, trong lòng hắn thấy kỳ quái, thật là lợi hại đến vậy sao?

Nạp Thiện cầm Thanh Ảnh Thúc trong tay, trong lòng sợ đến muốn chết. Đây là kiện pháp bảo đệ nhất trong đời hắn tìm thấy, cũng tự mình nhận biết sự lợi hại của nó, hắn vừa muốn có nó lại vừa thấy sợ, đây là do lão đại tự mình cải tạo qua, huống chi loại điện năng uy lực này hấp dẫn hắn không nhỏ.

Thản Ca ở một bên nhìn hắn, nói: " Lão Nạp, ngươi không cần thì cho ta đi, ta cần đó." Hắn thật sự sợ hãi có một ngày nào tên Nạp Thiện này không tự chủ được lại cho điện kích trúng mình thì làm sao chịu nổi, còn không bằng tự mình giữ lấy cho chắc ăn.

Nghe được có người tranh giành, Nạp Thiện không cần suy nghĩ liền nói: " Ta muốn, ai nói ta không muốn vậy, hay nhất là chính ta giữ lấy cho chắc ăn." Hắn liền phản ứng thật nhanh.

Nam Tư Đồng nghiêng đầu suy tưởng, không biết vì sao Thanh Ảnh Thúc lại có thể biến thành như vậy, đã làm cho hắn vô cùng khó hiểu. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Luyện phương pháp, trước kia chỉ là nghe nói qua, chỉ khổ là Lý Cường dùng Huyễn Tật Thiên Hỏa chứ không phải Tam Muội Chân Hỏa, cho tới bây giờ hắn còn chưa nghe nói có ai dùng Thiên Hỏa để luyện khí cả, đó là luyện khí chi hỏa trong truyền thuyết của tiên giới a, người tu chân rất khó nắm giữ, mà Lý Cường lại sử dụng được, thật quá ngoài ý muốn dự liệu.

Cả quá trình luyện khí đều được nhìn thấy, nhưng nghi vấn lại càng nhiều hơn. Nam Tư Đồng trong lòng căng thẳng, hận không biết làm sao phải đưa tay gãi đầu. Từ khi hắn học luyện khí, cơ hồ tất cả thời gian và tinh lực đều đổ dồn vào đó đã làm ảnh hưởng đến sự tiến bộ trong tu chân của mình, lần này chính mắt nhìn thấy luyện khí chi pháp vô thượng của tu chân giới, cho hắn chấn động rất lớn, hắn biết rằng cuộc sống sau này của mình e rằng sẽ càng khó vượt qua.

Chốc lát sau, mấy người Mạt Bổn đã tìm được vật trang bị của mình. Triệu Trì và Thản Ca tìm được khải giáp, Mạt Bổn ngoại trừ khải giáp còn tìm một tí thuẫn, đó là Lý Cường đưa cho hắn. Hồng Thiêm và Khố Bột cũng tự mình tìm được hai thứ, đối với họ mà nói đồ vật của Nam Tư Đồng cũng không còn tính là tốt nữa.

Lý Cường nói: " Lão giáp trùng, đây là ba kiện pháp bảo, ngươi cứ tự chọn lựa hai kiện đi. Ba kiện này là Bách Nhận Thương, Ưng Kích Nỗ và Xích Diễm Long Thuẫn, là binh khí thường dùng trước kia của ta. Chỉ là gần đây ta có ý nghĩ mới, muốn một lần nữa tu luyện vũ khí khác nữa."

Nam Tư Đồng vui tới mặt mày hớn hở. Ba kiện vũ khí cầm trên tay, hắn cũng không biết nên chọn lựa thế nào, chỉ nhìn bề ngoài đã làm cho hắn mê mẩn, hắn biết rõ loại vũ khí này do Tâm Luyện phương pháp chế ra, phải tự mình tu luyện lại mới có thể sử dụng, không giống loại vũ khí chế luyện, chỉ cần làm ra là có thể sử dụng rồi. Bây giờ cầm ba kiện mà phải chọn hai kiện, làm hắn rối đến muốn điên lên.

Lý Cường lại nhìn thoáng qua Khố Bột, cười nói: " Khố Bột, ngươi thường dùng loại vũ khí gì a? Đem ra thử xem."

Khố Bột sau khi xem qua vũ khí của Lý Cường, thật sự không còn dũng khí đem ra kiện pháp bảo của mình. Hồng Thiêm biết rõ đồ đệ bảo bối của mình đang nghĩ cái gì bèn nói: " Khố Bột, đem ra đi…còn nghĩ ngợi gì đó."

Khố Bột đỏ mặt lấy ra một chuỗi mười tám hạt châu nhìn như những quả trứng gà, có màu nâu, mặt trên có màu đen điểm xuyến đang bao phủ một tầng trên những hạt châu, Lý Cường phát hiện ở mỗi một tầng đều khắc họa một trận pháp, loại vũ khí này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, lòng hiếu kỳ chợt dâng lên.

Lý Cường đem hạt châu cầm trên tay, dùng tâm thần xem xét, phát hiện mỗi trận pháp trên hạt châu đều có sự tương quan, có hạt châu liên quan một thuộc tính giống nhau, nhưng không phải mỗi cái đều có, mỗi một hạt châu đều có mười tám tầng trận pháp, tựa hồ không đầy đủ, cho dù như vậy trình độ phức tạp cũng là pháp bảo đầu tiên hắn nhìn thấy.

" Khố Bột, pháp bảo này gọi là gì? Là ai chế tác vậy? Ngươi thử diễn luyện một lần xem."

Khố Bột thấy Lý Cường có vẻ trịnh trọng lạ lùng, hắn kinh ngạc nói: " Lão đại, pháp bảo này đệ tử cũng không biết tên, đệ tử gọi nó là Liên Hoàn Châu, đồ vật này đệ tử phát hiện được ở một tòa phế khu ở Tây đại lục. Ngay từ đầu đệ tử cũng không biết dùng, sau đó cùng sư tôn nghiên cứu mới biết được một chút, nhưng uy lực của nó rất nhỏ, nhưng so với các pháp bảo của đệ tử thì tốt hơn một chút, bởi vì nó có thể công kích, lại có thể phòng ngự."

Lý Cường hỏi: " Lão giáp trùng, nơi này chắc ngươi có nơi chuyên môn thí nghiệm pháp bảo, đưa chúng ta đi đi."

Nam Tư Đồng đáp: " Có, có, có, mọi người đi theo ta."

Từ trên mặt đất hạ xuống sâu hơn, diện tích rất lớn, giống như cỡ nửa sân bóng, lại còn có phòng hộ. Đoàn người đi vào bên trong, cả sân trống trải sạch sẽ, Nam Tư Đồng cười nói: " Nơi này có thể thí nghiệm lớn chút, ta lại gia tăng thêm năm tầng phòng ngự, hẳn là không có vấn đề gì." Hắn rất tự tin nói.

Lý Cường lại nhìn hạt châu, yên lặng ghi nhớ. Tổng cộng có mười tám chủng loại trận pháp kỳ dị, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã hoàn toàn ghi nhớ, đây là dụng tâm để nhớ, dù thế nào cũng không bao giờ quên được. Hắn đem xâu chuỗi trả lại cho Khố Bột, cười nói: " Để ta thử xem, cuối cùng là loại đồ vật gì."

Lý Cường đứng ở giữa sân thí nghiệm, suy nghĩ một chút về trận pháp mới nhìn qua khi nãy rồi dùng chân nguyên lực lăng không vẽ ra một bức, quát một tiếng: "Đi!"

Một đạo hồng quang từ trên tay bay ra, vang lên một tiếng kích lên vách tường, phòng ngự trên vách thanh quang chớp động, vô thanh vô tức đã hóa giải mất. Khố Bột cực kỳ kinh ngạc, luồng hồng quang này chính là hình thái công kích của pháp bảo của mình, nhưng trên tay Lý Cường đâu có cầm Liên Hoàn Châu.

Tiếp theo Lý Cừơng vẽ ra trận pháp thứ hai, lần này một đạo thanh quang từ trên tay bay ra, uy lực rất nhỏ. Hắn nhắm mắt trầm tư.

Hồng Thiêm mấy người cũng không dám hít thở mạnh, hiểu rằng hắn đang nghiên cứu huyền bí của Liên Hoàn Châu. Trong lòng Khố Bột khâm phục vô cùng, lão Đại thật không giống người thường, chỉ nhìn qua Liên Hoàn Châu một lần là có thể vô hình đánh ra công kích của nó, vậy mà mình và sư tôn thử qua vô số lần mới học được một phần bên ngoài.

Trong đầu Lý Cường một lần rồi lại một lần hồi tưởng lại trận pháp vừa ghi nhớ khi rồi, đột nhiên hắn có chút thông hiểu.