CHƯƠNG 15

Thịnh Hạ thở sâu, đau nửa ngày mới có thể mở miệng: “Đau… cánh tay rất là đau…”

Nhận thấy tư thế hiện tại của hai người và bàn tay lớn của hắn đỡ cánh tay mình, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, trái tim đập "bịch bịch" hai tiếng. Nhưng chưa kịp vui mừng thì cô nhận ra mình lại mất mặt trước nam thần nữa rồi!

Lần trước là ngã trêи đường, lần này là đi cầu thang bị ngã, cứ liên tiếp như thế thì nam thần sẽ không cho rằng cô đầu óc ngu si, tứ chi phát triển chứ???

Trời đất minh chứng, chỉ là cô quá khẩn trương nên mới không nhìn đường!

Thịnh Hạ có chút sợ sệt, muốn giải thích lại không biết giải thích như thế nào, cuối cùng chỉ rưng rưng nghẹn ngào: “Tôi… đầu óc của tôi phát triển rất tốt…”

Vốn dĩ Lăng Trí cũng không muốn cười nhưng vừa nghe những lời này lại hiểu ý của cô, không thể nhịn được liền bật cười.

Thịnh Hạ ngẩn ngơ, ngước đầu nhìn hắn, thấy khóe miệng chàng trai mình thích cong lên, nét lạnh trong đôi mắt đào hoa cũng dần tan đi, đã rất lâu Lăng đại thiếu gia mới nở ra ý cười nhẹ nhàng, làm cho tim đập đến mức mất khống chế, đồng thời lại có chút đau lòng.

Đã nửa năm rồi cô mới thấy nụ cười chân thật như thế.

Lăng Trí không biết cô đang suy nghĩ cái gì, sau khi cười xong liền đứng lên: “Tôi không thấy gì đâu.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ nóng nảy, bò dậy biểu diễn Kim Kê Độc Lập* cho hắn xem: “Cậu nhìn đi! Vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn!”

*động tác đứng một chân trong Yoga hoặc Thái Cực

Lăng Trí ngạc nhiên, sau đó vui vẻ ra tiếng: “Được được được, tôi tin.”

Thịnh Hạ thấy hắn cười nên đỏ bừng mặt, lúc sau mới phát hiện hắn đang trêu chọc cô. Thịnh Hạ ngẩn ngơ, vừa xấu hổ vừa tức giận, lấy tay che cánh tay phải bị đau lại thì bị Lăng Trí kêu lại.

“3000 này cậu không muốn lấy thì không lấy, tôi sẽ viết thêm vào giấy nợ.”

Thịnh Hạ ngẩn ra, gật gật đầu.

Trong túi Lăng Trí có bút, lấy ra viết thêm 3000. Xong rồi mới đưa cho cô, nói: “Nếu lúc nào cần dùng số tiền này thì cậu cứ nói cho tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm cách trả lại cậu.”

Trêи mặt hắn còn đọng lại ý cười, Thịnh Hạ không dám ngắm nữa, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sẽ không cần dùng đâu.”

Dừng một chút, cô lấy hết can đảm nói: “Nếu… Nếu cậu cần thì có thể nói với tôi, tôi… tôi còn rất nhiều.”

Sở dĩ Lăng Trí không muốn hỏi cô về nguồn gốc của số tiền này nhưng khi nghe xong lời này, nhịn không được thắc mắc: “Rất nhiều? Nhặt ve chai nên lượm được?”

“Hả?” Thịnh Hạ ngây người một chút, không hiểu hắn có ý gì.

“…” Lăng Trí chỉ có thể nói thẳng: “Tôi nhớ điều kiện gia đình cậu rất bình thường, làm sao có nhiều tiền để cho tôi mượn như vậy?”

Lúc này Thịnh Hạ mới hiểu ý của hắn: “Cậu… cậu hiểu lầm rồi, điều kiện gia đình tôi khá tốt. Lúc trước nhặt ve chai chỉ là tôi giúp bà cụ hàng xóm. Cho nên… Cho nên nếu cậu cần thì chỉ cần nói cho tôi! Tôi thật sự có mà! Ba mẹ tôi cũng không quản tôi chi tiêu thế nào!”

Lăng Trí kinh ngạc nhưng cũng không tin cô đang nói thật.

Nếu là gia đình có tiền thì sẽ không sống ở khu này, cô nói gia đình cũng có điều kiện thì chắc chỉ là gia đình trung lưu và cô cũng được ba mẹ cưng chiều.

Hơn hết đống ve chai đó là cô giúp hàng xóm nhặt…

Rất giống trong ấn tượng của hắn, một cô gái mềm lòng lại thiện lương.

Tuy rằng mềm lòng thiện lương đôi khi cũng không phải chuyện tốt lành gì. Không biết nghĩ tới cái gì, Lăng Trí dừng lại một chút, ý cười trêи mặt cũng tan đi, giọng nói cũng nhàn nhạt hơn lúc nãy: “Cậu không sợ tôi mượn không trả? Hoặc là cố tình lừa tiền cậu ư?”

Thịnh Hạ sửng sốt, không rõ tại sao hắn lại không vui nhưng vẫn nghiêng đầu nói: “Cậu không phải là loại người như vậy.”

“Tại sao cậu lại biết tôi là loại người gì?” Lăng Trí híp mắt nhìn, cằm cũng hơi cứng lại, sắc như dao nói: “Không nói đến việc chúng ta không thân thiết gì, nếu như có thì lòng người khó dò, cậu có từng nghe chưa?”

Thịnh Hạ bị hắn dọa sợ, hoảng loạn khó hiểu mà nhìn hắn: “Nếu… nếu thật sự đã xảy ra chuyện như vậy. Thì có thể coi như dùng số tiền đó để xem rõ bộ mặt thật của một người, cũng… cũng là một chuyện tốt…”

Lăng Trí hoàn toàn không nghĩ cô sẽ nói như vậy, một lúc sau mới dùng vẻ mặt khó hiểu nói: “Cậu suy nghĩ thật đơn giản.”

Thịnh Hạ cảm thấy giống như hắn đang nhìn gì đó thông qua cô, vừa muốn nói gì thì nghe hắn nói: “Nếu tôi thật sự lừa cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”

Thịnh Hạ sửng sốt: “Tôi… chắc là tôi sẽ đánh cậu một trận, cũng không bao giờ thích…”

“Hả?”

Xém chút nữa là lỡ miệng rồi, Thịnh Hạ mặt đỏ tim đập cúi đầu: “Không bao giờ tin… tin tưởng cậu, không bao giờ qua lại với cậu nữa!”

Tính tình cô mềm lòng lại dễ bắt nạt, thật ra lại ân oán phân minh, nếu thật sự có người làm mất niềm tin của cô, khiến Thịnh Hạ đau lòng. Cô chẳng sợ tuyệt giao với đối phương, cũng tuyệt đối không tin tưởng người đó lần nữa.

Đương nhiên, Thịnh Hạ không tin nam thần là người như vậy.

Nếu đúng là thế thì hắn sẽ không vội vã trả tiền cho mình, càng không phải một hai đòi viết giấy nợ cho cô.

Như có thứ gì đó thúc đẩy, Lăng Trí trầm mặc một lát, vẻ mặt bình tĩnh trở lại: “Nếu không thì tôi dạy bổ túc cho cậu.”

Đề tài thay đổi quá nhanh khiến cho Thịnh Hạ nhất thời không kịp phản ứng lại, đang thất thần thì đôi mắt đào hoa của Lăng Trí quét qua: “Số tiền này tạm thời tôi không trả được nhưng tôi có thể giúp thành tích của cậu đi lên. Nếu cậu có thời gian thì 9 giờ mỗi tối cứ tới nhà tôi, tôi sẽ cố gắng về sớm một chút để giảng và làm bài tập cho cậu trong vòng 1 tiếng.”

Suy nghĩ này đã có từ khi đồng ý làm bài tập giúp cô, chỉ có điều ban ngày hắn phải đi làm nên không còn nhiều năng lượng. Do đó lúc đầu chỉ dự tính, không đặt nặng vấn đề đó lắm. Lúc này lại buột miệng nói ra làm hắn sửng sốt một chút nhưng cũng không thấy hối hận.

Dù giúp cô làm bài tập thì nhẹ nhàng hơn so với dạy bổ túc nhưng nghiêm túc mà nói, nếu giúp cô như thế là đang hại cô, thành tích thi đại học ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sau này của cô.

Trước kia hai người không thân, ngươi tình ta nguyện, Lăng Trí không muốn phí sức. Bây giờ… cứ xem như là trả ơn cho cô đi.

Thịnh Hạ ngây dại, hoàn toàn không tin vào tai mình… chuyện này không có khả năng!

Cô kϊƈɦ động đến mức chỉ biết gật đầu, không biết phải nói gì cho phải!

Đừng nói là học bù, chỉ cần mỗi ngày có thể quang minh chính đại gặp nam thần thì dù có treo cổ cô vẫn chịu ha ha ha ha!!!

***

Thịnh Hạ cố nén vui vẻ mà tạm biệt hai đứa bé, vừa chạy vừa hét chói tai trong lòng.

Tuy rằng trời đã tối sầm nhưng trêи đường vẫn còn rất nhiều người, Lăng Trí cũng không lo lắng trêи đường về cô sẽ xảy ra chuyện. Tiễn cô ra khỏi cửa liền lên lầu gọi cơm hộp chứ không nấu cơm vì Lăng Trí không có thời gian.

“Hoàng huynh hoàng huynh, em đói rồi.” tiểu tiên nữ Lăng Duyệt đang chơi điện thoại trêи sô pha liền bò dậy gọi hắn.

“Anh đang gọi cơm, chờ một lát.” Lăng Trí nói xong muốn đi tắm thì bị Lăng Đằng gọi lại.

“Anh, chị Hạ Hạ còn đến nữa không?”

Lăng Trí quay đầu nhìn cậu bé: “Hả?”

Lăng Đằng nói như ông cụ non: “Chị Hạ Hạ là người tốt.”

“Cho nên…?”

“Vậy thì chị ấy còn trở lại không?” Lăng Duyệt cũng thò đầu qua nói: “Em rất thích chị ấy! Em muốn chị Hạ Hạ đến nhà của chúng ta chơi!”

“Vậy phải xem người ta thời gian hay không.” Lăng Trí không nói sau này cô sẽ tới thường xuyên.

Lăng Duyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nếu không thì hoàng huynh cưới chị ấy về nhà làm Thái Tử Phi đi, như vậy thì chị ấy sẽ luôn có thời gian!”

Cô bé biết Thái Tử và Thái Tử Phi luôn ở cùng một chỗ.

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí không muốn nói chuyện với đứa nhóc có độc này nữa, ném cô bé lên sô pha rồi đi tắm.

Trời lạnh tắm nước nóng là một việc cực kì hưởng thụ. Lăng Trí đứng ở dưới vòi sen, nhắm mắt xối nước, khuôn mặt lạnh lùng bị hơi nước che phủ, ôn nhu không ít.

Đột nhiên xà bông dính vào miệng, hắn theo bản năng đưa tay lên lau, lại thình lình nhớ tới việc xảy ra tại đây, còn xúc cảm ấm áp mềm mại vừa nãy.

Lăng Trí ngẩn ra, không biết đầu bị gì lại đột nhiên hiện lên đôi môi hồng phấn cùng lúm đồng tiền bên môi của thiếu nữ.

Nhưng mà hình ảnh này chỉ chợt lóe qua, rất nhanh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh bay.

Lăng Trí hoàn hồn, không suy nghĩ nữa, đến bồn rửa tay cầm điện thoại lên.

Dãy số lạ, chắc là người giao cơm.

Hắn lau khô thân thể rồi mặc quần áo. Sau khi cơm nước xong mới nói chuyện chính với hai em: “Trường mấy đứa mấy ngày nữa sẽ khai giảng, mấy ngày nay ở nhà phải làm hết bài tập, anh sẽ kiểm tra. Ngày mai anh rảnh rỗi, hai đứa rời giường sớm một chút rồi đi thăm mẹ với anh.”

Đã rất lâu hai đứa trẻ chưa đến bệnh viện thăm mẹ, nghe vậy liền vui vẻ gật gật đầu. Về phần khai giảng, hai đứa đều rất thích đến trường, trong trường học có thể chơi với thầy cô và các bạn còn hơn ngây ngốc trong nhà.

Sau đó Lăng Trí gửi cho Đường Kình gói biểu cảm “Chịu chết đi tiện nhân” rồi mới đi giặt quần áo.

Rất nhanh Đường Kình đã trả lời lại: Thế nào? Bất ngờ không? Vui vẻ không?

Lăng Trí không để ý cậu, mãi đến khi nằm xuống giường nghỉ ngơi mới thong thả trả lời Đường Kình một câu: Muốn biết? Gọi ba ba!

Đường Kình:…

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiệt Nhiệt hiện tại: Học bổ túc tốt, học bổ túc hay, nam thần cho tôi học bổ túc tôi liền vui vẻ!

Nhiệt Nhiệt tương lai: Bài tập quá nhiều! Dạng bài cũng khó! Hảo… hảo hán tha mạng hu oa