CHƯƠNG 20

Bà nội Thịnh Hạ sinh hai con trai và một con gái, lần lượt là bác cả của Thịnh Hạ, ba ba và cô nhỏ.

Bác cả của Thịnh Hạ là một người chất phác sống nhờ nghề mộc, đáng tiếc tuổi thọ thấp, mấy năm trước đột ngột qua đời. Cô nhỏ Thịnh Hiểu Phương là một người khôn khéo, nhan sắc cũng rất không tồi, hơn nữa lúc sinh ra có người đoán mệnh nói cô ta là phúc tinh của bà nội Thịnh, cho nên bà nội Thịnh vẫn rất cưng chiều Thịnh Hiểu Phương.

Đáng tiếc vận khí cô ta không được tốt, gả cho phú nhị đại* vài năm liền bị phá sản, ông ta còn bởi vì tai nạn xe cộ mà chân bị thương, thành một người què.

*người giàu đời thứ hai: giàu do thừa hưởng gia sản từ ba mẹ

Bà nội Thịnh đau lòng con gái, thường xuyên lén lút trợ cấp cho cô ta, ba Thịnh cảm thấy em gái sống cũng không dễ nên cũng chăm sóc không ít.

Lúc ấy quan hệ gia đình rất không tồi, mãi đến khi ba Thịnh giàu lên trong một đêm thì tất cả đều thay đổi.

Lúc bắt đầu thì 1 vạn sau này lại lên 5 vạn 10 vạn, Thịnh Hiểu Phương bắt đầu thường xuyên đến nhà bọn họ vay tiền. Ba Thịnh là một người trọng tình cảm lại dễ mềm lòng, cảm thấy mình đang phát đạt thì giúp em gái em rể một chút cũng chẳng sao. Do đó mới bàn bạc với mẹ Thịnh một chút, cho hai vợ chồng cho Thịnh Hiểu Phương 50 vạn với lời chúc đông sơn tái khởi*.

*có cơ hội trở nên tốt hơn

Nhưng chồng của Thịnh Hiểu Phương căn bản không biết kiếm tiền, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi liền tán gia sản bại. Bản thân Thịnh Hiểu Phương cũng không biết làm ăn nên 50 vạn kia rất nhanh liền biến mất. Vì thế cô ta lại tìm tới ba Thịnh lần nữa. Ba Thịnh thấy em gái khóc đến thê thảm, nghĩ dù sao cũng là em gái ruột của mình nên lại cho thêm 20 vạn.

Nhưng kết quả vẫn như vậy.

Ba Thịnh mới hiểu được hai vợ chồng này căn bản không thích hợp làm ăn buôn bán, liền dùng quan hệ tìm cho họ một công việc ổn định. Tuy rằng tiền kiếm được không nhiều lắm nhưng sinh sống thì vẫn không thành vấn đề.

Nhưng Thịnh Hiểu Phương lại còn tìm ông vay tiền nữa. Cô ta từng là bà chủ giữ trong tay biết bao nhiêu tiền, làm sao cam tâm làm công cho người khác với đồng lương ít ỏi như vậy? Hơn nữa công việc vất vả như vậy mà lại không tiêu xài thoải mái được.

Ba Thịnh khuyên cũng không nghe, ngược lại cảm thấy ông ấy có tiền nên không nhận em gái, dưới sự giận dữ đi khắp nơi kêu ca ông trúng số nên không quan tâm sống chết của em gái. Việc trúng số ba mẹ Thịnh chỉ nói cho bà nội Thịnh và Thịnh Hiểu Phương, những người khác cũng không biết. Bởi vì sợ đột nhiên giàu có sẽ bị người khác nhìn đỏ mắt, rước lấy phiền toái không cần thiết.

Kết quả Thịnh Hiểu Phương ngang ngược ồn ào lại nói cho cả thế giới.

Ba mẹ Thịnh tức đến ngã ngửa.

Đây không phải bạch nhãn lang* sao?!

*sói mắt trắng: như câu thành ngữ "Ăn cháo đá bát" của Việt Nam mình

Bởi vì chuyện này nên hai người càng không muốn trợ cấp cho Thịnh Hiểu Phương nữa, đối với bên ngoài cũng chỉ nói mình trúng 500 vạn, hơn nữa đều lấy để mua nhà, hiện tại trêи tay cũng không còn một chút tiền mặt nào.

Bạn bè thân thích ngay từ đầu cũng không tin tưởng, sau này thấy bọn họ ít xuất hiện mà lại mở một cửa hàng trái cây trong hẻm nhỏ. Lúc này mới dần dần biến mất suy nghĩ muốn đến cửa vay tiền. Chuyện này cũng nhờ Thịnh gia tuy có tiền nhưng lại sống quá bình thường.

Cũng không thể nói ba mẹ Thịnh keo kiệt không muốn giúp đỡ, mà là nhiều thân thích như vậy họ cũng không cho mượn hết, huống chi không phải ai cũng khó khăn muốn được giúp đỡ. Đơn giản chỉ là nhìn đến đỏ mắt nên muốn tới xin một chén canh.

Chỉ một câu, có thể cứu nguy nhưng cứu nghèo lại cứu không hết.

Còn Thịnh Hiểu Phương thấy anh trai chị dâu thật sự tức giận nên không hỗ trợ nữa, thế nhưng cũng thông minh không chạy tới tìm nữa mà là chạy về quê khóc lóc kể lể với mẹ đẻ.

Lúc thì nói người đàn ông tàn tật của mình thật đáng thương, lúc thì nói con cái không có hoàn cảnh trưởng thành tốt sẽ tự ti, lúc lại nói mình vừa chăm sóc con cái lại phải nuôi người già rất vất vả, tóm lại chính là “Tôi thảm tôi có lí, bọn họ có tiền lại không giúp tôi thì không có lương tâm”.

Bà nội Thịnh luôn luôn cưng chiều cô ta, vừa nghe lời này liền đau lòng muốn chết, lập tức gọi điện thoại cho ba Thịnh, kêu ông cho Thịnh Hiểu Phương thêm 30 vạn.

Ba Thịnh là một người hiếu thảo, nghe vậy có chút do dự, mẹ Thịnh lại luôn kiên quyết từ chối, bởi vì bà biết một khi mở cánh cửa này ra thì nhất định còn sẽ có lần sau.

Ba Thịnh nghĩ cũng đúng nên làm theo lời mẹ Thịnh.

Bà nội Thịnh tức giận mắng hai vợ chồng một trận, sau đó thì lâu lâu mượn cớ bị bệnh muốn “tiền thuốc men”.

Ba Thịnh có thể làm sao bây giờ?

Ông có thể mặc kệ em gái em rể nhưng không thể mặc kệ mẹ ruột, hơn nữa thân thể bà ấy mấy năm nay cũng không tốt lắm, ông chỉ có thể làm theo ý nguyện của mẹ, mỗi lần đều cho bà mấy ngàn đồng xem như tiền phụng dưỡng.

Lại nói tiếp may mắn năm đó mẹ Thịnh còn đề phòng tốt, lúc ba Thịnh nói tin tức tốt này cho mẹ ruột và em gái thì đã khuyên ông giấu số tiền trúng được, bằng không mấy ngàn đồng này chỉ sợ không đủ với họ.

Nhưng cho dù đã lừa gạt được họ thì ba Thịnh cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Ông chỉ mềm lòng chứ không phải ngốc.

Thịnh Hiểu Phương chó cắn Lã Động Tân*, hiện tại còn kéo mẹ thành bè phái, thay đổi cách thức đòi tiền ông. Khiến ông nghĩ tới cũng không thấy thoải mái. Mẹ luôn cưng chiều Thịnh Hiểu Phương, chuyện gì có liên quan tới cô ta đều không nghe ông nói.

*điển tích xưa: có nghĩa là không hiểu được việc tốt của người khác

Lại nhớ đến lúc trước mẹ Thịnh kêu ông giấu diếm số tiền trúng được mà ông lại không thoải mái, cảm thấy đây là mẹ ruột và em gái mình nên không có gì không thể nói, ba Thịnh càng khó chịu.

“Coi như… coi như dùng tiền mua yên bình đi, nếu không cô nhỏ đi tìm bà nội, bà nội sẽ lo lắng không thôi, nhà chúng ta cũng không được sống yên ổn.” Thịnh Hạ hiểu suy nghĩ của ba nên an ủi vài lời.

Tuy rằng mẹ Thịnh không cam lòng nhưng cũng không thể thật sự bỏ mặc mẹ chồng, liền liếc ba Thịnh một cái: “Nhiệt Nhiệt nói đúng, chút tiền ấy coi như là hiếu kính mẹ, cho dù bà ấy dùng hiếu kính của chúng ta vào việc gì thì ông cũng đừng quan tâm hay suy nghĩ, đỡ phải sốt ruột.”

Ba Thịnh không hé răng, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Được rồi không nói chuyện này nữa, sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, nói cho bà ấy biết cuối tuần tới mình sẽ về. Đúng rồi, Nhiệt Nhiệt có đi hay không? Con cũng đã lâu không về thăm quê rồi.”

Thịnh Hạ lắc đầu: “Con không đi.”

Bà nội không thích mẹ cô thì cũng không thích cô, Thịnh Hạ không thân thiết gì nên cũng chẳng nhớ nhung.

Ba Thịnh cũng không ép buộc, lại nói thêm vài câu mới cười cười: “Không còn sớm nữa, mau lên lầu ngủ đi, sáng mai còn phải đi học.”

Thịnh Hạ thấy tâm tình ba mình đã tốt lên cũng gật đầu đi lên lầu.

Bởi vì khúc nhạc đệm này nên cô quên ăn cây kẹo que trong túi, mãi cho đến khi đánh răng xong mới nhớ tới.

Thịnh Hạ có chút thèm nhưng vẫn do dự một chút, vẫn không cam lòng mà móc hai cây kẹo que ra chụp một tấm ảnh xinh xinh, sau đó liền phát vào vòng bạn bè: Ngày mai gặp lại [mặt trời].

Mới vừa phát xong liền có người vào like, Thịnh Hạ nhìn xem thì thấy là nam thần!

Cô ngồi dậy, không dám tin dụi dụi mắt, một lúc sau lại đột nhiên nằm "phịch" xuống giường mà cười khúc khích.

Cô muốn chúc hắn ngủ ngon nhưng lại ngượng ngùng, do dự nửa ngày mới lấy hết can đảm gửi một câu cho hắn: Bạn học Lăng cậu còn chưa ngủ à?

Một phút đồng hồ…

Hai phút…

Ba phút…

Dein Vater: Ngủ đi!

Nam thần trả lời cô!

Thịnh Hạ nhảy dựng trong lòng, cười "hắc hắc" vùi mình vào gối, sau đó nhanh chóng trả lời một câu: Cậu ngủ ngon nha [ngáy ngủ.jpg].

Dein Vater: Ừm, ngủ ngon.

Tuy rằng chỉ là hai câu lại đối thoại bình thường nhưng Thịnh Hạ vẫn cực kì vui vẻ, lăn qua lăn lại trêи giường một hồi lâu, mới mở Weibo phát một bài giống vậy nhưng caption lại là: Được nam thần khen thưởng kẹo que hì hì hì hì hì hì! Sau đó cậu ấy vừa mới chúc tôi ngủ ngon! Hi vọng đêm nay cậu ấy có thể mơ thấy tôi [cười xấu xa][cười xấu xa][cười xấu xa]!

Tên Weibo của cô là "Hôm nay nam thần rất đẹp trai ", ngoài trừ Dư Xán thì chỉ toàn bạn trêи mạng. Không giống WeChat đều là người quen ngoài đời. Cho nên nếu có gì liên quan đến Lăng Trí thì cô cũng không dám đăng lên vòng bạn bè, chỉ có thể khoe khoang trêи Weibo.

Nhưng mà cô dùng Weibo không lâu lắm, fans cũng không có nhiều, chỉ có mấy trăm lượt, đăng trạng thái mới cũng không có ai trả lời cả.

Thịnh Hạ không thèm để ý, ôm điện thoại cười ngây ngô trong chốc lát, lúc này mới vui vẻ đi ngủ.

Một đêm mộng đẹp.

***

“Hạ Hạ! Chocolate ngày hôm qua… ăn ngon không?”

Sáng hôm sau, Thịnh Hạ mới vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn Kim Trác Văn cũng thở hồng hộc chạy vào.

Thịnh Hạ thấy mặt cậu ta đỏ lên cũng cho rằng do chạy quá nhanh, hoàn toàn không nghĩ nhiều gật gật đầu: “Ăn rất ngon, cảm ơn cậu nha.”

Mặt Kim Trác Văn càng đỏ hơn, lướt nhanh mắt nhìn cô rồi nói: “Nếu… nếu cậu thích thì lần sau mình sẽ mang theo.”

Nhớ tới câu “Nhìn phúc hậu” của nam thần, Thịnh Hạ vội cười gượng xua tay: “Không cần không cần! Mình… mình đang giảm béo!”

Kim Trác Văn sửng sốt: “Giảm béo? Tại sao?”

Cậu cảm thấy cô hơi béo một chút mới đáng yêu!

“Sao là sao chứ? Gầy một chút mới đẹp!” Hồ Phỉ Phỉ bàn trước đang dọn sách cũng xen vào nói: “Nhưng mà mình không giảm béo, đại gia cậu lần sau có thể mang theo cho mình, ít nhiều gì mình đều có thể ăn.”

Kim Trác Văn: “…”

Hồ Phỉ Phỉ cười hắc hắc, lại chuyển hướng nói với Thịnh Hạ: “Mấy ngày này nếu cậu muốn đi vệ sinh thì cứ nói với mình, chúng ta đi cùng nhau.”

Biết cô ấy lo lắng những người đó lại đến tìm mình gây phiền toái, đôi mắt Thịnh Hạ lóe sáng, cảm kϊƈɦ cười: “Được, cảm ơn.”

“Khách khí làm gì!” Lúc này bạn cùng bàn của Hồ Phỉ Phỉ tới, cô ấy cũng quay lên.

Kim Trác Văn nhìn cô, khi đã xác định sẽ không bị ngắt lời nữa mới nhỏ giọng hỏi Thịnh Hạ: “Cậu không ăn chocolate thì những thứ khác…”

“Tiểu Hạ Tử, chào buổi sáng!”

Đường Kình đột ngột xuất hiện ở phía sau, Kim Trác Văn: “…”

“Bạn học Đường buổi sáng vui vẻ.” Thịnh Hạ không biết bạn cùng bàn của mình đang buồn bực trong lòng, quay đầu vẫy vẫy tay với Đường Kình.

“Lại đây lại đây, nói cho cậu một tin tốt.” Đường Kình ngoắc ngoắc tay với Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ tò mò xoay người lại: “Tin tốt gì vậy?”

Đường Kình lấy tay che miệng, nói nhỏ bên tai cô: “Thì là chuyện của Lưu Sơn Hà, hắn ta và tên Cát Hiểu Huy tối hôm qua bị đại ca Triệu Thành của trường nghề kế bên đánh. Nghe nói bị thương không nhẹ, gãy xương phải vào bệnh viện, tôi nghĩ trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ không có suy nghĩ gây phiền toái cho cậu đâu.”

Thịnh Hạ kinh ngạc đến trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây là việc nam thần nói hôm qua, kiếm chút chuyện cho Lưu Sơn Hà xử lí?

Cậu ấy thật lợi hại? Nam thần còn biết mượn đao giết người nữa!

Cũng không biết chuyện này có thể ảnh hưởng đến hắn hay không…

Đang muốn hỏi Đường Kình thì chủ nhiệm lớp đi vào, Thịnh Hạ vội quay người lại ngay ngắn.

“Giờ tự học đã bắt đầu rồi, đừng nói chuyện nữa, tận dụng thời gian để ôn tập và ghi nhớ nhớ đi, đã bắt đầu đếm ngược tới ngày thi đại học rồi đấy…”

Chủ nhiệm lớp nói xong liền ngồi xuống ghế, Thịnh Hạ nhắm hai mắt, trộm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lăng Trí: Bạn học Lăng, vừa rồi bạn học Đường nói với tôi tên Lưu Sơn Hà bị đại ca trường nghề kế bên đánh nhập viện, có phải chuyện này có liên quan đến cậu không?

Lúc này Lăng Trí vừa rời giường nên rất nhanh liền trả lời: Ừ.

Nhiệt Nhiệt là ta: Thật là cậu à! Cậu cũng quen người kia sao? Chuyện này có thể liên lụy đến cậu hay không?

Dein Vater: Sẽ không đâu, bọn họ không biết là tôi.

Thấy hắn trả lời rất chắc chắn nên Thịnh Hạ cũng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói gì đó thì Lăng Trí lại nhắn một câu.

Dein Vater: Tối hôm qua cho cậu bài tập thì hôm nay phải nhớ làm.

Nhiệt Nhiệt là ta:…

Nhiệt Nhiệt là ta: [đại ca tốt.jpg]

Lăng Trí nhìn gói biểu cảm ngu ngốc kia liền thấy buồn cười, cười một hồi cũng đứng dậy đi rửa mặt.

Thịnh Hạ thấy hắn không trả lời lại thì cũng nhanh chóng cất điện thoại, sau đó nằm bò lên bàn, nhớ lại tất cả chuyện xảy ra hôm qua.

Thấy khuôn mặt hồng hồng của cô đột nhiên cười ngây ngô, Kim Trác Văn đang nhìn lén cô lập tức liền cảm thấy không ổn.

Tại sao Hạ Hạ lại đột nhiên lại gần Đường Kình như vậy, còn sau khi nói vài lời với cậu ta liền cười ngượng ngùng?

Chẳng… chẳng lẽ cậu ấy và Đường Kình…!

Nghĩ đến khả năng này, Kim Trác Văn liền giống như bị sét đánh.