CHƯƠNG 47

Tối hôm nay đi ngủ, Thịnh Hạ cười dậy rất nhiều lần.

Tuy rằng nam thần không nói rõ gì cả nhưng tưởng tượng đến câu nói vừa chua vừa bá đạo của anh, trong lòng cô ngọt giống như ăn mười cân đường, đến nỗi chỉ cần nghĩ thôi cũng muốn thét chói tai rồi.

Suy nghĩ không dám xuất hiện lúc trước như cỏ dại mà chui từ dưới đất lên, bắt đầu phát triển tốt hơn nữa khiến cô sinh ra hi vọng.

Thịnh Hạ vén chăn bò dậy, cười ngây ngô một hồi lâu mới mang theo trái tim nhộn nhạo rời giường đi học.

“Mẹ nó! Hạ Hạ trán cậu bị gì thế? Còn cánh tay này nữa, tại sao cũng băng bó rồi?!”

Mới vừa đi tiến phòng học, đám người Hồ Phỉ Phỉ kinh ngạc không thôi nhìn lại chỗ cô, Kim Trác Văn vốn đang nói chuyện với người khác cũng không khỏi lo lắng, liên tục truy hỏi Thịnh Hạ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có người bắt nạt cậu hay không? Có bị thương nặng không? Hiện tại cậu thấy thế nào rồi?”

Thịnh Hạ lập tức cảm thấy mình thật được bạn học yêu thương, đôi mắt cong cong lắc đầu: “Chỉ là đi đường không chú ý nên không cẩn thận ngã thôi, mấy ngày nữa sẽ tốt lên.”

Mọi người đều tin, Kim Trác Văn cũng thở ra nhẹ nhàng: “Sau này phải cẩn thận một chút, bị thương nhiều chỗ như vậy chắc chắn sẽ rất đau?”

“Hắc hắc, đúng là có chút…”

Thịnh Hạ còn chưa nói xong, Đường Kình xách cặp tiến vào từ cửa sau: “Tiểu Hạ Tử, chào buổi sáng, vết thương của cậu thế nào? Tốt lên chưa?”

“Chào buổi sáng.” Thịnh Hạ vẫy vẫy tay trái đang băng bó với cậu, nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, cậu xem tôi cử động như vậy cũng không đau nữa.”

“Vậy là tốt rồi!” Đường Kình ngồi xuống cất kĩ cặp sách rồi ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cô: “Lại đây lại đây, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”

Thịnh Hạ tò mò lại gần: “Chuyện gì thế?”

Đường Kình chà xát tay, cười hắc hắc hai tiếng: “Chính là chị gái nhỏ Giản Nhiên lúc trước ở chỗ cậu với Dư Xán đấy… cậu thân với chị ấy lắm sao?”

Thịnh Hạ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cậu: “Đương nhiên là thân rồi, tôi, Xán Xán và chị Nhiên Nhiên đều lớn lên với nhau.”

Mẹ nó thật đúng là quá tốt! Đường Kình sáng mắt, không ngừng nói: “Vậy cậu có thể kể cho tôi hay không, chị ấy…”

Còn chưa nói xong thì đột nhiên Thịnh Hạ xoay trở về: “Sao vậy bạn cùng bàn?”

“Đồ của mình rơi dưới ghế của cậu, cậu có thể nhặt giúp mình hay không?” Kim Trác Văn cố không nghẹn lòng và chột dạ, cố gắng cười tươi với Thịnh Hạ. Nhưng thật ra trong lòng cậu sớm đã tức chết rồi, cái tên Đường Kình đáng ghét này, vì sao gần đây cứ thích làm Hạ Hạ chú ý vậy! Còn nữa, giọng điệu của cậu ta giống như đã sớm biết chuyện Hạ Hạ bị thương…

Kim Trác Văn vừa khổ sở vừa sợ hãi nhưng lại không muốn mới như vậy mà từ bỏ, chỉ có thể tìm cách thu hút sự chú ý của Thịnh Hạ.

Nhưng cách này cũng không có ích lắm, bởi vì sau khi Thịnh Hạ nhặt đồ giúp cậu liền xoay qua chỗ Đường Kình.

Kim Trác Văn: “…”

Kim Trác Văn chưa từ bỏ ý định, lại nhanh chóng lấy một hộp thạch trái cây từ bàn đưa qua: “Hạ Hạ cậu ăn thạch trái cây không?”

“Hả?” Thịnh Hạ quay đầu rồi xua xua tay: “Mình không ăn đâu, cảm ơn cậu.”

“Vậy… vậy bánh quy thì sao?”

“Mình đã ăn qua sáng rồi, bây giờ cũng không muốn ăn gì cả, cảm ơn bạn cùng bàn nha.”

“Ừm, vậy… vậy bài tập cuối tuần của cậu làm xong chưa ?”

Đường Kình nhìn tiểu mập mạp đang vắt hết óc tìm đề tài hấp dẫn lực chú ý của Thịnh Hạ để mình không nói chuyện với cô được thì không khỏi thấy phiền, cuối cùng không chịu nổi mà đen mặt tức giận đập bàn một cái: “Cậu mẹ nó nhiều chuyện xong chưa?! Tiếp tục làm phiền thì có tin tôi tẩn một trận không!”

Kim Trác Văn và Thịnh Hạ giật nảy mình. Khác biệt là Thịnh Hạ hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Kim Trác Văn thì biết rõ nguyên nhân cậu tức giận nhưng cũng không muốn nhận thua ngay.

“Mình… mình không có làm phiền! Hạ Hạ là bạn cùng bàn của mình, tụi mình trò chuyện thì sao chứ?”

Đường Kình thấy tiểu mập mạp này còn dám to tiếng với mình thì hoàn toàn không kiên nhẫn nổi, cười lạnh hai tiếng rồi đấm một quyền lên ghế của Kim Trác Văn. Kim Trác Văn làm sao có sức như Đường Kình chứ, chiếc ghế bị đấm thiếu chút nữa lật xuống.

“!!!” Kim Trác Văn sợ tới mức đỏ mặt, hơn nửa ngày mới run giọng nói: “Cậu! Cậu đừng tưởng rằng mình khoẻ thì muốn làm gì liền làm cái đó! Mình… mình không sợ cậu!”

“Thật không?” Đường Kình cười ha hả, nâng chân lên giả vờ muốn đá cậu ta. Trong lòng Kim Trác Văn run theo, vô thức rụt người như con thỏ. Đường Kình cười ha ha: “Dáng vẻ nhát gan này của cậu mà còn muốn khiêu chiến với anh đây ạ? Ngoan ngoãn bò về chỗ của mình đi, tiếp tục tìm đường chết thì ông đây cũng không tha cho cậu đâu!”

Kim Trác Văn: “…”

Kim Trác Văn muốn đánh chết Đường Kình.

Nhưng cậu ta… đánh không lại.

“Cậu… các cậu là như thế nào vậy?” Bình thường Kim Trác Văn đối xử không tệ với Thịnh Hạ nên khi thấy cậu ta như vậy, cô có chút không đành lòng, lén hỏi Đường Kình: “Cậu ấy làm mất lòng cậu sao?”

“Không phải mất lòng gì cả, chỉ là cậu ta luôn quấn lấy tôi, không cho tôi nói chuyện hay tiếp xúc với những cô gái khác…” Đường Kình đã xem Thịnh Hạ là anh em trong nhà nên không còn cố kị nữa, buộc miệng kể chuyện Kim Trác Văn yêu thầm mình ra: “Cậu xem tôi là một tên trai thẳng, làm sao chịu được chuyện này, cho dù tôi có ám chỉ thế nào cậu ta cũng không chịu hiểu. Thật sự là phiến chết đi được!”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ hoàn toàn không ngờ mình sẽ nghe được một tin tức đáng sợ như thế, sửng sốt hơn nửa ngày mới giật mình trợn tròn mắt: “Cậu… cậu…cậu nói đối với bạn cùng bàn của tôi, cậu là…”

“Xuỵt, loại chuyện này không thể để lộ, đỡ cho thằng nhóc kia không chịu nổi ánh mắt của người khác mà bị trầm cảm.” Đường Kình đau đầu xua xua tay, tiếp tục dặn dò cô: “Cậu cùng đừng lỡ miệng nói ra. Tuy thằng nhóc này có chút phiền nhưng tôi cũng không muốn cậu ta như thế, nếu cậu ta tự biết khó mà lui là tốt nhất.”

Thịnh Hạ hoàn hồn, gật đầu liên tục: “Tôi sẽ không nói đâu! Nhưng… nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt đâu…”

“Không tốt đúng chứ? Tôi sắp buồn đến trọc đầu rồi đây này.” Đường Kình thở dài: “Lúc mẹ tôi sinh tôi ra chắc chắn không nghĩ rằng sẽ có một ngày con trai bà ấy đẹp trai đến nỗi nam nữ đều thích.”

Thịnh Hạ bị vẻ tự luyến không biết xấu hổ của cậu chọc cười, muốn nói gì đó nhưng Đường Kình đã nói: “Thôi đi, không nói chuyện này nữa, nói chị Nhiên Nhiên của cậu trước đi ha ha, chị ấy có bạn trai chưa?”

Thịnh Hạ sửng sốt: “Cậu hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ cậu với chị Nhiên Nhiên…”

“Tôi thấy tôi nhất kiến chung tình* với chị ấy.” Đường Kình nháy mắt với cô, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng: “Nếu chị ấy chưa có bạn trai thì tôi sẽ theo đuổi chị ấy.”

*yêu từ cái nhìn đầu tiên

Thịnh Hạ cả kinh chớp đôi mắt đen lúng liếng: “Nhưng mà… nhưng mà chị ấy lớn hơn cậu mà!”

“Thế thì sao? Tôi cũng không thèm để ý!” Đường Kình lấy lòng nói: “Tiểu Hạ Tử, cậu nhanh nói cho tôi đi, tôi nghiêm túc đấy!”

Thịnh Hạ: “…”

Không biết vì sao mà trong đầu Thịnh Hạ lại vang lên lời bài hát của《Thế giới động vật》 : Xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, mùa giao phối mỗi năm một lần lại đến…

Cô nghĩ liền vui vẻ, tiếp tục nhớ đến trong trường không ít con gái theo đuổi Đường Kình nhưng cậu ta chưa từng làm bậy thì gật đầu nói: “Chị Nhiên Nhiên chưa có bạn trai nhưng mà hình như chị ấy không thích con trai nhỏ tuổi hơn.”

Ánh mắt của Đường Kình sáng lên, lập tức thuận thế xông lên: “Vì sao chứ?”

Thịnh Hạ ngốc ở chuyện khác nhưng không ngốc trêи việc bạn mình, không nói một lời nào về chuyện nhà Giản Nhiên, chỉ đơn giản nói về tính cô ấy.

Đường Kính nghe một cách nghiêm túc, chỉ kém không lấy bút viết xuống.

Hai người vẫn luôn lầm bầm đến khi vào học, lúc này Thịnh Hạ mới quay lên chỗ mình.

Kim Trác Văn vẫn luôn chú ý bọn họ: “…”

Cậu khổ quá mà, thật muốn khóc.

Lại nghĩ đến chuyện như vậy sớm muộn gì cũng phải có kết quả, cậu bực mình cũng rất hoảng sợ, không biết lấy dũng khí từ đâu mà siết chặt nắm tay tiến đến cạnh Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, cậu… cậu và Đường Kình…”

Hỏi đi! Kim Trác Văn! Sau khi hỏi ra thì mày sẽ được giải thoát!

Thịnh Hạ không biết Kim Trác Văn đang tự cổ vũ trong lòng, chỉ thấy cậu mang vẻ mặt thất vọng cứ ấp a ấp úng nên cô cho rằng cậu đang đấu tranh vì Đường Kình, không khỏi đồng tình trong lòng.

“Bạn cùng bàn, cậu…” Thịnh Hạ vốn không muốn nói gì thì cũng do dự một chút, cuối cùng vẫn mềm mại an ủi một câu: “Chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, cậu hãy nghĩ thoáng một chút.”

“…”

“!!!”

Sắc mặt Kim Trác Văn lập tức trắng bệch như bị sét đánh.

***

Thịnh Hạ không biết bởi vì một câu an ủi của cô mà Kim Trác Văn hoàn toàn hiểu lầm cô cùng Đường Kình, thấy những ngày kế tiếp cậu cứ uể oải, ỉu xìu không chút sức sống, đến nỗi cũng không sang nhà họ Lăng học bổ túc nên không khỏi có chút lo lắng.

Kim Trác Văn thấy vậy lại chua xót trong lòng nhưng không có cách nào nói ra, chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, rời khỏi lớp học bổ túc ở nhà họ Lăng.

Những người khác đều rất khó hiểu nhưng Kim Trác Văn nói vì chuyện trong nhà nên không ai hỏi nữa.

Cứ như vậy một thời gian, lúc buổi học hôm nay kết thúc, Lăng Trí đột nhiên sắp xếp cho mọi người bài tập mấy ngày và thông báo tin tức: Ngày mai anh sẽ đi một chuyến đến thành phố kế bên, sau bốn ngày mới có thể trở về.

Đường Kình đã sớm biết tin này nên khi nghe thấy cũng không bất ngờ lắm, xua xua tay liền rời đi. Dư Xán cũng không quan tâm, xua xua tay chạy lấy người, chỉ có Thịnh Hạ sửng sốt, trong lòng cũng hụt hẫng một chút.

“Sao… sao lại đi lâu như thế?”

“Ừ, đây là ý của cấp trêи.” Tuy rằng Lăng Trí đã thành công lọt vào mắt của Trần Lập nhưng vì bảo đảm chất lượng của tác phẩm mà ông ấy chọn năm người đến thành phố cách vách chụp ngoại cảnh. Cuối cùng ai có được cơ hội một bước lên trời này thì còn chưa chắc, phải đợi thành phẩm cuối cùng xuất hiện mới biết được. Cho nên Lăng Trí không có dự định nói trước cho Thịnh Hạ, chỉ nói một câu đơn giản sau đó chuyển đề tài: “Đằng Đằng và Duyệt Duyệt phải làm phiền cậu và chú dì mấy ngày này rồi.”

Thịnh Hạ kiềm chế hụt hẫng trong lòng, gật đầu như gà con mổ thóc: “Cậu yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng mà!”

“Ừm.” Lăng Trí đi vào nhà bếp, lấy một hộp bánh kem nhỏ từ tủ lạnh cho cô: “Đi về đi.”

Thịnh Hạ sửng sốt: “Đây là cái gì?”

“Nhà hàng của bọn tôi vừa cho ra vị bánh mousse mới, tôi thấy bọn họ đều nói hương vị không tồi nên mang một ít về.” Lăng Trí còn chưa nói xong liền đối diện với ảnh mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ.Trong lòng anh có chút ngứa ngáy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thong thả ung dung nói: “Cậu mang về giúp tôi, cho chú dì nếm thử đi.”

Chú… chú dì?

Nụ cười của Thịnh Hạ hơi cứng lại rồi ngây ra.

Thì ra không phải cho cô…

Lăng Trí nhịn cười nhìn cô: “Sao lại không nói nữa?”

“Không… không.” Thịnh Hạ áp mất mát trong xuống, nói: “Tôi thay mặt họ cảm ơn cậu.”

Lăng Trí “Ừ” một tiếng, muốn nói gì nhưng không thể chịu nổi mà cười ra tiếng.

Thịnh Hạ: “…?”

Lăng Trí càng buồn cười, một lúc lâu sau mới lấy thêm một hộp bánh kem từ tủ lạnh ra cho coi: “Thiếu chút nữa đã quên, cái này là của cậu.”

Thịnh Hạ: “!”

Thịnh Hạ lập tức vui vẻ ra mặt: “Tôi cũng có ư?”

“Ừ.” Lăng Trí giống như không chút để ý lướt mắt qua cô một cái, ý cười bên môi như bọt nước từng chút từng chút lớn dần: “Thiếu ai cũng không thể thiếu cậu đúng không?”

Thịnh Hạ sửng sốt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng ngọt ngào cười trộm.

“Có điều…”

“Hả?”

“Mấy ngày tôi không có ở nhà phải nhớ làm bài tập cho tốt đấy.” Nói đến chuyện chính, Lăng Trí thu nụ cười, vỗ nhẹ cặp sách đang phồng ra của cô: “Tôi về sẽ kiểm tra.”

Thịnh Hạ: “…”

Nụ cười dần dần biến mất.

“Cũng được… nhưng mà như vậy rất nhiều đó, tôi… tôi có thể làm thiếu một chút hay không?” Cô chắp ngón tay nịnh nọt: “Đặc biệt là môn Toán Học, rất rất khó đấy, tôi chắc chắn không làm hết…”

Lăng Trí giơ tay búng búng búi tóc nhỏ trêи đầu cô, hơi hơi mỉm cười nói: “Ngoan, tôi tin cậu có thể mà.”

Thịnh Hạ: “…”

Không, tớ không thể, nam thần cậu tha cho tớ đi! QAQ