CHƯƠNG 8

Thịnh Hạ đột nhiên xuất hiện. Khiến cho hai đứa trẻ đang thút tha thút thít ngây người một chút, ngay sau đó hai đứa ngước đôi mắt đẫm nước tò mò nhìn cô.

Hai đứa nhóc hồn nhiên đáng yêu không có phức tạp như người lớn, lúc Thịnh Hạ nhìn bọn chúng thì cũng hơi lo lắng nhưng cũng không có cảm giác xa lạ. Đặc biệt hai đứa trẻ của Lăng gia lớn lên rất đáng yêu, còn có nét giống Lăng Trí, cô thấy rất thích, trong lòng càng thấy gần gũi hơn.

“Xin… xin chào hai em, chị là Thịnh Hạ.”

Mặt cô ửng đỏ, giọng nói mềm mại giới thiệu với bọn trẻ.

Hai đứa nhóc khóc đến ngốc nghếch, nghe vậy cũng không trả lời, chỉ đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn anh trai, miệng vẫn còn mếu máo.

“Đây là…” Lời còn chưa nói xong, điện thoại trong túi lại vang lên, Lăng Trí móc ra thì thấy một dãy số lạ, chắc là khách hàng gọi.

Hắn có chút đau đầu, buông em trai ra, nói: “Anh đi nghe điện thoại” rồi đi tới cửa sổ.

Quả nhiên khi nhấn nghe, trong điện thoại liền truyền ra một âm thanh không chút kiên nhẫn: “Này? Tại sao bây giờ còn chưa tới? Đã nói 2 giờ chiều sẽ giao đồ cho tôi nhưng bây giờ đã qua hơn 2 giờ rồi mà lại chả thấy bóng dáng đâu? Buổi chiều tôi còn phải làm việc!”

Lăng Trí xoa trán, đè cơn giận trong người lại, thấp giọng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi quý khách, tôi vừa xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi còn ở bệnh viện, quý khách có thể cho tôi thêm một giờ nữa được không, phí vận chuyển lần này tôi sẽ chịu…”

Hắn đi hơi xa nên Thịnh Hạ không nghe rõ hắn đang nói gì. Thấy hắn giống như đang rất áp lực nhưng lại chịu đựng, trong lòng cô cũng đoán được phần nào.

Cô thật sự rất đau lòng, nhưng không biết phải giúp hắn như thế nào, thấy hai đứa nhóc còn hít hít mũi thì lấy hết can đảm, lấy hai con búp bê len trong túi ra: “Chị… chị tặng cho hai em cái này, hai em đừng khóc nữa nhé?”

Hai đứa nhóc sửng sốt, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn cô.

Thịnh Hạ nghĩ bọn chúng không thích búp bê, vội lục từ trong túi ra một chiếc xe máy bằng tre và một con ếch xanh bằng đất sét: “Còn nữa này!”

Bọn chúng liếc nhau, cuối cùng cũng từ từ ngừng khóc.

“Chị ơi, chị là Thái Tử Phi của hoàng huynh sao?”

Lăng Duyệt nhìn chằm chằm cô nửa ngày rồi đột nhiên đặt câu hỏi, Thịnh Hạ liền bị giật mình: “Hả?”

“Thái Tử Phi chính là bạn gái.” bạn nhỏ Lăng Đằng còn sụt sịt giải thích.

“……”

“??!!”

Tim Thịnh Hạ thình thịch hai tiếng, trong chốc lát liền đỏ mặt: “Không phải không phải! Các em hiểu lầm rồi! Chị và anh trai hai đứa chỉ là bạn học mà thôi! Lúc trước… lúc trước bọn chị từng học cùng lớp! Hôm nay chị đến để trả đồ! Hồi nãy cậu ấy làm rơi hai cái bưu kiện, chị có nhặt được, cho nên…”

Cô còn chưa nói xong, liền thấy cô bé cột hai bím nghiêng nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt “chị không cần nói nữa, em hiểu mà”: “Chị gái, chị đừng sợ, em là một công chúa tốt, sẽ không giống các cô công chúa xấu xa chuyên bắt nạt Thái Tử ca ca và Thái Tử Phi đâu.”

Thịnh Hạ: “……”

Thịnh Hạ mờ mịt lại ngượng ngùng: “Nhưng chị thật sự không phải…”

Cô còn chưa nói xong, rốt cuộc Lăng Trí cũng xoa dịu khách hàng rồi quay về.

“Hoàng huynh, Thái Tử Phi tặng quà cho chúng em, chúng em có thể nhận không?” Lăng Duyệt rất thích hai con búp bê kia nhưng anh trai đã nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, cho nên cô bé không dám lấy. Lúc thấy Lăng Trí đã trở lại mới làm nũng hỏi hắn.

Lăng Đằng cũng muốn được anh trai ôm, nhưng chân cậu bé còn đau nhưng thấy mình đã trưởng thành. Chỉ dám nhìn Lăng Trí và chiếc xe máy bằng tre kia.

Cậu bé rất thích cái này.

Lăng Trí sửng sốt: “Thái Tử Phi gì?”

“Là chị gái này nha. Chị ấy tới thăm chúng ta, còn tặng quà cho chúng em, chẳng lẽ không phải Thái Tử Phi của hoàng huynh sao?” công chúa Duyệt Duyệt tuy còn nhỏ nhưng cũng đã rất hóng hớt, khẽ nháy mắt một cái với anh trai.

Lăng Trí: “……”

Lăng Trí đau đầu, búng một cái lên trán của cô bé, nói: “Đừng nói bậy, cô ấy là bạn học của anh, nhặt được đồ của anh nên tới trả.”

“Đúng đúng đúng!” Khuôn mặt hồng hồng của Thịnh Hạ liên tục gật, khiến cho Lăng Trí theo bản năng nhìn cô một cái.

Trong lòng của Thịnh Hạ liền nhảy dựng, liền cúi đầu ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

Lăng Trí: “……”

Hắn đáng sợ như vậy sao?

Lăng Duyệt nghe anh trai nói xong có chút thất vọng nhưng cũng không bối rối, chỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại không phải nhưng sau này không ai biết được đâu!”

Suýt chút nữa Thịnh Hạ đã bị sặc nước miếng của mình rồi, vậy mà Lăng Đằng lại gật đầu như ông cụ non: “Anh đừng có hung dữ với con gái như thế. Lớp trưởng của bọn em nói rằng con trai quá hung dữ thì sau này sẽ không có bạn gái đâu.”

Thịnh Hạ: “……”

Trẻ con bây giờ lớn nhanh thế sao?

Nhưng mà “Hiện tại không phải nhưng sau này không ai biết được đâu”… thiên thần! Quả nhiên chính là thiên thần nhỏ mà!

Thịnh Hạ cúi đầu mà trong lòng cứ nhốn nháo, trộm cười một cái.

Lăng Trí không biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô cúi đầu xuống thấp, khuôn mặt cũng đỏ au, hắn cho rằng cô đang xấu hổ, không khỏi nhíu mày khẽ mắng nhẹ một câu: “Lộn xộn nữa à? Nếu lại nói hươu nói vượn thì đừng hỏi tại sao lại bị đánh.”

Thịnh Hạ ngẩn ra, có một chút mất mát, nhưng vốn dĩ cô cũng không dám mơ mộng hão huyền, cho nên một chút mất mát này rất nhanh liền biến mất.

“Không nói thì không nói thôi…” bạn nhỏ Lăng Duyệt rất biết nhìn sắc mặt của anh trai nhà mình, thấy vậy cũng không dám nói gì nữa, chỉ bĩu môi lẩm bẩm một câu, chỉ chỉ hai con búp bê len rồi hỏi: “Hai món quà kia em có thể nhận không?”

Lăng Trí theo thói quen liền muốn nói không được, nhưng vừa thấy ánh mắt sáng ngời tràn ngập yêu thích của bọn nhỏ thì dừng lại. Hắn quay đầu hỏi Thịnh Hạ: “Bao nhiêu tiền?”

Thịnh Hạ hoàn hồn, vội xua tay nói: “Không, không cần! Không đáng giá bao nhiêu!”

Thấy Lăng Trí khăng khăng muốn trả tiền, cô liền nóng nảy, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đi tới đè tay hắn xuống: “Đây là quà mà tôi tặng cho bọn trẻ. Làm sao có thể lấy tiền quà chứ!”

Lăng Trí ngạc nhiên, Thịnh Hạ cũng ngây ra.

Sau một hồi yên tĩnh, Thịnh Hạ như bị phỏng, cả người nhảy dựng lên lùi lại hai bước: “Xin… xin… xin lỗi, tôi không có cố ý!”

Mặt cô đỏ đến đáng sợ, vùi đầu xuống rất thấp, nhìn qua thấy rất hoảng loạn.

Lăng Trí: “…”

Rõ ràng là cô chạm vào hắn nhưng lại giống như hắn đang bắt nạt cô?

Hắn có chút không được tự nhiên và cạn lời, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu nói với bọn nhỏ: “Một đứa chọn một cái rồi nói cảm ơn chị.”

Ánh mắt hai đứa trẻ sáng lên, từng người lấy một thứ mình thích, lúc này mới đồng thanh nói: “Cảm ơn chị ạ!”

Trong lòng Thịnh Hạ cứ thình thịch thình thịch không ngừng, cô siết chặt bàn tay nóng hổi của mình để bình tĩnh trở lại, lúc này mới tươi cười với hai đứa nhóc: “Không cần khách sáo.”

Trong lòng lại thét chói tai: A a a a a cô vừa mới chạm vào nam thần! Mặc dù chỉ sờ vào quần áo! Nhưng! Đó là quần áo của nam thần quần áo nha! Bốn bỏ năm lên* một chút chính là chạm vào cơ thân thể hắn!

*giống "chín bỏ làm mười" của Việt Nam, có nghĩa là châm chước

Đúng lúc này, Đường Kình mang thuốc trở lại: “Trí gia, tôi… Ồ, cậu không phải là… Thịnh Hạ sao? Tại sao cậu lại ở chỗ này?”

Đường Kình là bạn cùng bàn với Lăng Trí nên cậu cũng ngồi đằng sau Thịnh Hạ, hai người cũng có chút quen biết nhau.

Thịnh Hạ không nghĩ rằng Đường Kình cũng ở đây, sửng sốt một chút mới vội nói: “Tôi… tôi tới để trả bưu kiện cho bạn học Lăng, cậu ấy vừa mới… vừa mới…”

Thấy cô cố gắng lắm mới lắp bắp được mấy chữ, Lăng Trí nghe không vào, lời ít ý nhiều nói giúp cô: “Lúc đi giao hàng thì vô tình gặp được, tôi sốt ruột chạy tới bệnh viện nên bị rớt hai món hàng, may mắn là cậu ấy nhặt được.”

Thịnh Hạ nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng gật đầu.

“Thì ra là như vậy.” Đường Kình và Thịnh Hạ không có thân quen lắm, nói xong lời này cũng không còn gì để nói nữa, gãi gãi đầu đưa thuốc trong tay giao cho Lăng Trí, nói: “Cậu giữ thuốc đi, tôi sẽ trông Đằng Đằng, xong rồi thì lát nữa tôi sẽ đưa bọn nó về nhà, cậu mau mau đi giao hàng cho khách, nếu bị khiếu nại giao hàng chậm thì hôm nay đều làm không công rồi.”

……Tình cảnh của ông đây cũng không có túng thiếu như vậy!

Lăng Trí trừng mắt liếc cậu một cái, có chút xấu hổ và phiền muộn, trêи mặt không có biểu hiện ra ngoài, chỉ căng mặt, bình tĩnh nhìn về phía Thịnh Hạ, nói: “Chuyện hôm nay tôi rất cảm ơn.”

Thịnh Hạ thụ sủng nhược kinh*, khuôn mặt cúi cúi xuống cũng hơi đỏ lên: “Việc nên làm mà!”

*được cưng chiều mà lại lo sợ

Có thể giúp được hắn thì cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Lăng Trí còn muốn nói gì nữa nhưng lại vô tình nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ bên khóe môi cô. Hắn ngẩn ra, lúc trước ngoại trừ khuôn mặt bánh bao và tóc ngắn xõa vai thì cũng không có chút ấn tượng gì với cô bạn ngồi bàn trước. Ngay lúc này đột nhiên lại xảy ra một chút thay đổi.

Nhưng mà lúc này hắn đang rất phiền lòng, một chút thay đổi này cũng không lưu lại dấu vết gì trong lòng hắn. Lăng Trí thu hồi tầm mắt, cầm lấy hai cái bưu kiện, một tay ôm em gái lên: “Đi thôi.”

*****

Đoàn người đi ra khỏi bệnh viện, bước nhanh tới cổng lớn.

“Cậu mau nghiêm túc xử lí công việc đi, tôi đưa hai đứa nhỏ về nhà. Không phải mấy ngày nữa mới khai giảng sao, buổi tối tôi về sẽ nói một tiếng với mẹ, mấy ngày này sẽ ở nhà cậu giúp cậu trông chừng bọn nhỏ.”

“Mẹ cậu có thể đồng ý không?”

“Có thể, tôi sẽ nói tôi có vài bài tập không biết làm, đến để học cùng học bá. Nhưng mà tôi sẽ không ngủ chung giường với cậu, tư thế ngủ của cậu quá xấu, bảo bảo tôi đây rất sợ hãi.”

“Cút, tên ngủ ngáy còn chảy nước miếng như cậu không tư cách nói tôi.”

Hai đứa nhỏ chắc là đã khóc mệt nên lúc này có chút mơ màng muốn ngủ. Lăng Trí và Đường Kình mỗi người ôm một đứa, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện.

Thịnh Hạ đi sau bọn họ hai bước cũng im lặng mà vểnh tai lên nghe, trong lòng vừa kϊƈɦ động vừa tò mò.

Tư thế ngủ của nam thần không được tốt? Thật hay giả vậy?

Đang suy nghĩ thì đằng trước bỗng xuất hiện một âm thanh sắc nhọn: “Ơ, đây không phải là Lăng Trí sao?”

Thịnh Hạ sửng sốt, theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi đang bước nhanh tới.

Bà ta trông rất bình thường, xương gò má nhô cao, mặt hình vuông, ngược lại ăn mặc lại rất sang trọng, áo khoác đen giày cao gót, trong tay còn cầm rổ trái cây, hiển nhiên là đến thăm bệnh.

Lăng Trí cũng thấy người đó tới, hắn khẽ dừng một chút, sau đó cũng không có biểu cảm gì nhưng vẫn phải lễ phép mà kêu một tiếng: “Mợ.”

“Cậu còn có cậu nữa à? Tại sao tôi lại không biết?” Thịnh Hạ nghe thấy Đường Kình nhỏ giọng hỏi Lăng Trí.

Lăng Trí thấp giọng nói câu: “Họ thôi.”

“Mợ họ? Không phải là…”

“Ừ.”

Giọng điệu của Đường Kình nghe có chút kỳ quái, Thịnh Hạ tò mò nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ dám liếc mắt nhìn vị “mợ họ” kia một cái.

Nhìn bà ta rất không vui, thấy chân Lăng Đằng bị thương cũng không hỏi han câu nào, đi đến trước mặt Lăng Trí nói một câu: “Mợ nghe nói mẹ của cháu còn nằm ở bệnh viện?”

Không đợi Lăng Trí trả lời, bà ta cười như không cười, khẽ nhếch khóe miệng nói: “Nằm bệnh viện nửa năm cũng không gặp vấn đề gì. Bệnh viện này rất tốn tiền, tiền thuốc cũng đắt, mời người chăm sóc thì cũng cần rất nhiều tiền, con chỉ là một đứa nhỏ thì làm sao có thể gánh vác hết? Mợ thấy tốt nhất là nhanh chóng đem bà ấy về nhà là được. Cũng không phải bị ung thư, về nhà ăn cơm là khỏe rồi, chăm chỉ luyện tập thì chắc chắn sẽ mau chóng khỏi bệnh!”

Lời này nói ra giống như đang suy nghĩ cho Lăng Trí nhưng lại cực kì âm dương quái khí*, khiến người nghe thấy khó chịu.

*quái gở

Lập tức Thịnh Hạ thấy rất không vui, tại sao người này lại có thể nói như thế? Mẹ của Lăng Trí nằm viện chắc chắn có nguyên nhân. Bà ta nói cứ như mẹ Lăng không có bệnh mà là đang giả vờ?!