Một tát này là Mạnh An Nhiên vì quá tức giận mà dồn sức nên đặc biệt vang.

Lâm Giai Âm bưng mặt, nước mắt tí tách rơi xuống như *hoa lê đái vũ. Cô khóc cũng chỉ âm thầm, không như bao người khác đều gào lên. Giai Âm nửa tiếng cũng không kêu, chỉ mím chặt môi, ôm má rơi lệ.

* Hoa lê đái vũ [梨花带雨] : Đẹp như bông hoa lê dính hạt mưa. Câu này vốn để miêu tả dáng vẻ diễm lệ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi rơi lệ.

Bị Mạnh An Nhiên chỉ trích, lại thấy hai người kia thần sắc lại đang nghi thần nghi quỷ, Lâm Giai Âm sững sờ, chỉ biết âm thầm rơi nước mắt đầy xót xa.

Nước mắt long lanh như châu ngọc không ngừng rơi xuống, người khác nhìn vào cũng thấy thê lương.

Mạnh An Nhiên thấy biểu hiện của Lâm Giai Âm, tức giận nhất thời cũng biến thành khó xử.

Nếu Lâm Giai Âm khóc òa lên tố khổ, hoặc bụm mặt gào thét thanh minh cô ta không đẩy An Nhiên cô thì cô còn có lời để chửi. Bây giờ An Nhiên đang rất bứt rứt, ủ sẵn một bụng lời chửi rủa, chỉ cần có dịp là xả cho thứ *lục trà biểu ti tiện này tắt văn. Chẳng ngờ, cô ta chỉ lủi thủi một góc âm thầm khóc, chặn luôn con dã thú trong lòng An Nhiên lại ngay lắp tự.

*Lục trà biểu (绿茶婊): Từ này thì quá quen thuộc rồi đúng không, nhưng tui vẫn muốn chú thích. Nó ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ, nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính, dễ thấy nhất là người luôn chơi với "hoa đã có chủ", vờn lên vờn xuống rồi lại buông ra những lời giả nai, cao thượng. Chỉ tỏ vẻ cao thượng thế thôi chứ từ sâu bên trong lòng họ lại ẩn tàng ý đồ "đập chậu cướp hoa", phá hoại hạnh phúc của người khác.

Lâm Giai Âm không phản bác, không tố khổ, ngay cả xin lỗi cũng không thấy nổi một câu. Thái độ hoàn toàn là cam chịu, khiến Mạnh An Nhiên không có chỗ để trút giận, cứ như thể An Nhiên cô đang bắt nạt cô ta vậy. Không quan tâm đến những chuyện khác, cái biểu tình của Lâm Giai Âm sẽ khiến người khác cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình khác, không tiện nói ra chứ không phải cô ta cố tình.

Xưa nay Mạnh An Nhiên chưa bao giờ gặp loại phụ nữ quá đáng đến mức này, nhất thời liền không thốt nổi nên lời.

Thế nhưng, người cứu An Nhiên khỏi móng vuốt của lũ quái vật là Hứa Lôi cũng không phải người mù.

Anh đặt một tay lên vai Mạnh An Nhiên vỗ vỗ an ủi cô. Mạnh An Nhiên tức đến mức cả người run lên, lồng ngực cũng phập phồng như muốn nổ tung, thế nhưng may mắn là vẫn giữ được lý trí. Hứa Lôi ôn nhu trấn tĩnh Mạnh An Nhiên "Đừng lo lắng, tôi ở ngay sau lưng cô, tôi thấy rõ ràng cô ta đẩy cô."

Một câu nói này khiến tâm tình Mạnh An Nhiên đang dao động liền trấn tĩnh lại ngay tức thì.

Lâm Giai Âm chỉ một mực yên lặng khóc thầm cũng chẳng ngờ tới Hứa Lôi sẽ nói ra câu này, cô liền che miệng lại, phát ra mấy câu nhu nhược đến thảm thiết: "Tôi không cố ý đẩy cô ấy, chỉ là khi chạy qua thì vô tình đụng qua nên....." Nghe là biết cô ta chỉ muốn giải thích cho người đứng xem chứ không hề có ý tứ xin lỗi người bị hại.

Cơn giận của Mạnh An Nhiên lại có dịp bùng nổ, quay người tát cho cô ta thêm phát nữa. "Đụng phải? Vô tình? Không cố ý? Vậy cô đi ra đây, để tôi "vô tình" với cô thử xem. Chỉ cần cô không đẩy ngược lại tôi hoặc không ngã nhào về phía trước thì tôi liền chấp nhận cho lý do của cô. Đến, đến đây. Cô có dám không!?"

Trong cùng một thời điểm, Lâm Giai Âm ăn trọn hai phát tát vào hai bên má cân xứng vô cùng. Nghe thấy Mạnh An Nhiên thách thức mình, cô ta lại run rẩy không ngừng, sống chết cũng không chịu đứng lên "Không, An Nhiên, cô muốn làm gì? Chúng ta có hiểu lầm gì sao? Tại sao cô phải đối xử với tôi như thế —— "

Dứt lời, Lâm Giai Âm ngước đôi mắt ngấn lệ đến Vân Bác Vũ như thể cầu cứu. Bị Lâm Giai Âm nhìn như vậy, Vân Bác Vũ ho khan một tiếng, lùi về sau hai bước rồi quay đầu ròi đi."Tôi đi trước nhé, quan sát tình huống một chút, hai cô cứ từ từ giải quyết, xong hẵng đến tìm tôi."

"A, tôi cũng đi." Hứa Lôi khoác vai Vân Bác Vũ, hai người đàn ông tràn đầy tình đồng chí nhanh chóng đánh bài chuồn.

Dáng vẻ khóc đến thê lương diễm lệ của Lâm Giai Âm hoàn toàn diễn cho người mù xem.

Mạnh An Nhiên giễu cợt nhìn xuống bóng người cuộn mình ấm ức dưới đất.

Kỳ thực Lâm Giai Âm khóc lên rất khiến người ta có cảm giác muốn bao bọc. Vành mắt ửng hồng còn đọng lệ, gương mặt không hề nhăn lại dù chỉ một chút, ngay cả nước mũi không không hề tèm lem cơ mà. Có điều, ở đây chỉ còn Mạnh An Nhiên ở lại với cô ta thôi.

Cô ta khóc cho ai xem!?

Thực ra hai anh em kia đi cũng không xa. Trên phi thuyền này đầy rẫy quái vật, bọn họ cũng không lớn gan đến mức tung tăng ra chỗ khác bởi gần cánh cửa này là an toàn nhất rồi. Hai người đánh bài chuồn chỉ vì không muốn tham gia vào trận chiến đó mà thôi.

"Này" Vân Bác Vũ lên tiếng hỏi Hứa Lôi, "Anh thật sự nhìn thấy Lâm Giai Âm đẩy Mạnh An Nhiên à??"

Hứa Lôi, "Không, tôi chỉ biết là An Nhiên ngã xuống thôi."

Vân Bác Vũ: "Vậy tại sao anh nói thế?"

Hứa Lôi: "À, tại thấy bộ dáng cô ta khóc phiền lắm. Thời điểm bạn gái cũ đổ thừa cho tôi không quan tâm cô ta như vậy, chỉ im im ngồi khóc, cạy mồm cũng không thốt nổi nửa lời. Cứ thế mà để người ta cảm thấy như thể cả thiên hạ đều nợ cô ta một lời xin lỗi vậy."

Vân Bác Vũ: "Sau đó thì sao?"

Hứa Lôi: "Sau đó? Anh nghe thấy xưng hô "bạn gái cũ" mà không phát hiện ra điểm gì sao?"

Vân Bác Vũ bội phục, vỗ vỗ vai Hứa Lôi.

Hứa Lôi: "Hơn nữa, Mạnh An Nhiên là hạng người gì, chúng ta đều rõ. Đúng là thế giới ảo là nơi dễ giấu đi bản chất thật nhất. Ở Quang Minh đại lục, mấy người chúng ta cũng chỉ vừa mới quen biết vì cái mục đích chung là phải thoát ra. Thêm nữa, trong đó chết được hồi sinh lại mà, cũng chẳng có xung đột lợi ích nên rất nhiều bản tính không được phát hiện ra. Bây giờ phải đối mặt trực diện với sinh tử, đương nhiên sẽ thấy rõ bộ mặt thật. Giả dụ như lúc Trịnh Hưng Sâm đưa Phương Trường ra làm mồi nhử đó, Mạnh An Nhiên là người phản đối đầu tiên và cũng là quyết liệt nhất. Người như vậy thì anh cảm thấy cô ấy tự mình té ngã rồi lại vu hại cho người khác sao?"

Vân Bác Vũ gật đầu: " Đúng vậy, tôi đồng ý. Trước cái đề nghị của Trịnh Hưng Sâm tôi cũng đã từng dao động, tất nhiên chỉ là đôi chút. Nếu bảo phản đối thì tôi không có dũng khí đó, nhưng Mạnh An Nhiên lại là người kiên quyết gạt phắt đi mà từ chối."

Hứa Lôi: "Tôi cũng chẳng phải người ngu, anh thấy không, người đầu tiên đồng ý với đề nghị của Trịnh Hưng Sâm là Lâm Giai Âm. Đến cùng, trong phút khốn khó mới rõ lòng người. Lần này tôi nhất định về phe An Nhiên, coi như không nhìn thấy Lâm Giai Âm đẩy nhưng với nhân phẩm của cô ta thì cũng đủ để định tội rồi!!"

Mạnh An Nhiên chẳng biết mình có thêm hai người ủng hộ, cô chỉ biết nhân chứng vật chứng của mình đã đủ thì người thắng chính là cô. Thấy cái bộ dáng như nhân vật chính *Cải thìa nhỏ của Lâm Giai Âm, Mạnh An Nhiên ngứa tay muốn tát cho phát nữa.

* Cải thìa nhỏ (Tiểu bạch thái – 小白菜): là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một đứa bé gào khóc khi mất mẹ. Bài hát không phải dân ca gốc, do Nhị Thẩm và Ngọc Tuyền Cơ trình bày nha. Mé chời! Nhạc vang lên mà tui hú hồn hú zía, nó là nhạc Hoa lời Việt "Anh không muốn bất công với em" nổi ầm nổi ĩ từ thời 8X-9X đó. Hồi nhỏ nghe bài ý tưởng về tình yêu trai gái, ai dè...Đến lạy ông nào chuyển ngữ bài này thành nhạc tình yêu nhá (╯‵□′)╯︵┻━┻.

Suy nghĩ lại thì cô chẳng muốn xuống tay nữa, xúi quẩy lắm.

Cho dù Lâm Giai Âm có đẩy Mạnh An Nhiên vào lũ quái vật nhưng cô đã được cứu về rồi, cô vẫn còn sống ở đây. Hơn nữa, cô vẫn còn bản tính của con người, cũng chẳng thể mở cửa cho lũ quái vật vào đây cùng khiêu vũ với cô ta. Mà đánh nhau với cái loại ti tiện này thì chỉ tổ tự làm bẩn tay mình, thôi thì bỏ qua đi, sau này tăng cường đề phòng là được.

Nghĩ thông, Mạnh An Nhiên liền mỉa mai; "Người đáng yêu, dễ thương như cô thì cứ ở lại đây than khóc cho đủ đi". Sau đó liền quay người rời đi theo chân Vân Bác Vũ cùng Hứa Lôi.

Thấy An Nhiên đi xa, Lâm Giai Âm liền biết nhóm kia không có chỗ dung thân cho cô nữa rồi, vậy tốt nhất là đi tìm Trịnh Hưng Sâm.

Thế nhưng rốt cuộc Trịnh Hưng Sâm đi đâu thì chẳng ai biết.

Lâm Giai Âm nhìn chằm chằm thi thể quái vật, đang thất thần thì đột nhiên thấy nó hơi nhúc nhích. Lâm Giai Âm hết hồn, hai mắt gắt gao xác nhận xem thật sự là nó còn sống không. Nhưng nó chẳng có phản ứng gì, cũng chẳng biết vì sao đôi mắt cá chết cứ chăm chăm nhìn cô, như thể chết không nhắm mắt, căm thù nhìn kẻ thù của mình.

Lâm Giai Âm lạnh sống lưng, toàn thân nổi hết cả da gà. Không đoái hoài gì nữa, cô ta vội vàng đứng lên, vỗ vỗ quần áo cho sạch bụi đất, chạy theo hướng Mạnh An Nhiên vừa rời đi.

Có lẽ bọn họ không tàn nhẫn đến mức đuổi cô đi đâu đúng không?

Phương Trường cùng An Thiên Hạ ra ngoài, đi đâu cũng để lại ký hiệu dọc hành lang. Hứa Lôi, Vân Bác Vũ cùng An Nhiên vừa có Phương Trường chỉ đạo, vừa dò tìm ký hiệu nên rất nhanh đã tìm đến điểm tập kết.

Thực hiện chức trách của một người làm giải phẫu, Phương Trường trước lạ sau quen thuần thục giúp Mạnh An Nhiên, Hứa Lôi cùng Vân Bác Vũ tiến hành tách bỏ.

Tiêu diệt đủ 3 quái vật ký sinh, Phương Trường liếc mắt đến người cuối cùng – Lâm Giai Âm."Sao thế? Cô không tới?"

Từ lúc vào đây đến nay Lâm Giai ÂM đều đặc biệt yên tĩnh núp một góc, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, như thể cô chỉ cần thở mạnh một cái thôi cũng sẽ bị mọi người đuổi ra.

Ba người kia giải phẫu xong cũng không hề mở lời "Tôi xong rồi, cô làm đi". Bầu không khí vô cùng lúng túng.

Hơn nữa, bốn người đều cùng đến nơi, nhưng khoảng thời gian ba người cùng Lâm Giai Âm vào cửa khá cách xa nhau, biểu cảm của mọi người cũng có chút kỳ lạ. Phương Trường không quản giữa bọn họ đã xảy ra cái gì, nhưng cũng không thể quá vô tình, liền bâng quơ hỏi một câu: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà cô sợ thế?".

Một câu trực tiếp khiến Lâm Giai Âm bùng nổ.

Nước mắt yên lặng lăn dài trên má, lại tiếp tục im lặng rơi lệ.

An Thiên Hạ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền hoảng hốt "A... Cô làm sao vậy? Bị dọa sao? Hay đau ở đâu? Cô phải nói ra thì mới giải quyết được chứ!!"