Lưu Phỉ Phỉ nhìn ra là Âu Dương Quốc Vĩ, cũng thừa dịp này, tựa vào lòng của hắn, e thẹn nói: "Bất luận tốt hay xấu, thiếp đã quyết rồi, đời này của thiếp là theo chàng." Lưu Phỉ Phỉ vừa rồi đã nghĩ, kiếp này không phải Âu Dương Quốc Vĩ không gả ai, cho dù hắn không thương mình, thì chính mình cũng dùng tâm để là hắn dao động.

Âu Dương Quốc Vĩ tránh ánh mắt nóng bỏng của Lưu Phỉ Phỉ, tay đặt nhẹ lên eo mãnh khảnh của nàng, nói: " 'Võ lâm ngọc nữ'…"

"Thiếp đã nói rồi, dù tốt hay xấu, đời này của thiếp nhất quyết theo chàng. Thế nào… chàng còn ngại thiếp ư? Hay là…." Lưu Phỉ Phỉ cắt dứt lời của Âu Dương Quốc Vĩ, và nói.

"Ta… ta không phải có ý như vậy. Ta sợ là ta không xứng với nàng. Nàng cũng biết, ta đã có Mỹ Mỹ, có thể còn có thêm…." Âu Dương Quốc Vĩ còn muốn giải thích.

"Thiếp mặc kệ. Bây giờ có rất nhiều nam nhân tam thê tứ thiếp. Chỉ cần chàng đối tốt với thiếp, trong lòng có thiếp là được. Thiếp không quan tâm cái khác." Lưu Phỉ Phỉ vẫn kiên cường nói. A, lại thêm một Mỹ Mỹ rồi.

"Vậy nàng sau này có gặp uỷ khuất nào cũng không được khóc đó." Âu Dương Quốc Vĩ không thể nói gì khác hơn, chỉ là nửa quan tâm nữa đùa giỡn, gọi " 'Võ lâm ngọc nữ'…", rồi nhẹ nhàng ôm em thon nhỏ của nàng.

"n," Lưu Phỉ Phỉ tại trong ngực hắn uốn éo thân thể mềm mại, hai mắt thả ra tia khiến người mê chết, hờn dỗi:" Chàng tại sao còn gọi thiếp là 'Võ lâm ngọc nữ'?"

"Vậy nàng nói ta nên gọi nàng là gì đây?" Tính dục trong người Âu Dương Quốc Vĩ đã bị giọng hờn dỗi của nàng làm cho nóng lên. Cổ hơi thở quái dị trên người kia đã phóng ra ngoài, tình thú cũng tới lúc.

"Gọi là Phỉ Phỉ hay là Phỉ muội cũng được." Nói đến đây, giọng nàng càng nhỏ hơn. Âu Dương Quốc Vĩ đã đưa môi hôn lên mặt nàng.

Lưu Phỉ Phỉ bị cái loại hơi thở quái dị trên người Âu Dương Quốc Vĩ là cho toàn thên nhũn ra, không tự chủ được đùng thân thể mềm mại của mình áp sát tên người Âu Dương Quốc Vĩ.

Hai người trong bất tri bất giác ôm nhau vào phòng, cửa phòng cũng bị ai đó tiện tay đóng lại.

"Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng, tuyệt không thay lòng!" Lưu Phỉ Phỉ thì thào nói, tròng mắt lộ một vẻ say mê.

Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng tràn ngập sung sướng và hưng phấn. Hắn bây giờ cũng không phải là phùng tràng tác hí ( ý - gặp dịp thì chơi). Từ lúc bước vào phòng, hắn đã quyết định nhất định dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng, bảo vệ nữ nhân của mình không bị tổn thương gì. Bởi vậy ái ý được sinh ra, cổ hơi thể quái dị trên người mình càng ngày càng đậm, dục hoả cũng khó có thể áp chế được nữa.

"Vĩ ca," Phỉ Phỉ mềm nhũn tựa vào ngực của Âu Dương Quốc Vĩ, dục hoả cũng bắt đầu mãnh liệt. Phỉ Phỉ dùng loại ánh mắt biểu đại sự say mê hấp dẫn có ý là Âu Dương Quốc Vĩ đã rất quen thuộc, "Chàng sau này cũng không nên không muốn ta nha?"

"Sẽ không bao giờ, Phỉ Phỉ, mặc dù nàng không phải là duy nhất của ta, nhưng ta cũng sẽ hảo hảo thương yêu nàng. Trọn kiếp này, nàng đều là của ta." Nói xong, hắn ôm chặt Phỉ Phỉ hơn, rồi cũng không nói tiếp, môi đã áp lên môi của Phỉ Phỉ. Lưỡi đưa ra, miệng của Phỉ Phỉ không khỏi mở ra, đầu lưỡi của hắn đi vào quấn quýt cùng một chỗ với lưỡi của nàng.

"n…. n…." Phỉ Phỉ mang theo nỗi e thẹn của thiếu nữa, trong lòng ngực của hắ vô lực giãy dụa, mái tóc dài tú mỹ chạm lên khuôn mặt của Âu Dương Quốc Vĩ, khuôn mặt kiều nộn đáng yêu thỉnh thoảng tiếp xúc với mặt của Âu Dương Quốc Vĩ, cái lưỡi trong miệng đã rất thuần tục cùng của hắn trêu chọc nhau.

Hương thơm trên người của Phỉ Phỉ nhàn nhạt khiến cho người phải say, làm cho Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi xuân tình nhộn nhạo. Sắc mặt Phỉ Phỉ đã đỏ bừng, chỉ thấy nàng vừa như hờn như vui, lộ ra vẻ kiều nhược cực kỳ, bộ dáng khả ái thẹn thường không tiếp nhận nỗi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Phỉ Phỉ…. Phỉ Phỉ…." Âu Dương Quốc Vĩ giờ phút này cũng khó lòng kiềm chế được.

Áo khoác trên người Phỉ Phỉ đã rơi xuống đất, nội y trắng toát rất hợp thân thể đang run nhẹ, đang chờ mong. Cái này không còn là hấp dẫn nữa, mà là khiêu khích dục hoả của tình yêu.

"Vĩ ca, thiếp muốn chàng!" Phỉ Phỉ kêu một tiếng, vừa xong, hai tay ôm cổ Âu Dương Quốc Vĩ, ngay cả mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, thân thể mềm mại không tự chủ được mà run rẩy, thân thể càng áp sát vào thân thể của Âu Dương Quốc Vĩ.

Lưu Phỉ Phỉ là một người như thế, dám yêu dám hận, chỉ cần nàng cho rằng là đúng thì sẽ không có cố kỵ mọi thứ mà thực hiện, người khác muốn nói gì nàng đều mặc kệ! Đi trên con đường của chính mình! Thật sự là người gan dạ.

Hai người cứ tiếp tục triền miên, ngọn đèn trong phòng cũng sắp tác, hết thảy đều trở nên mơ hồ. Dục hoả kích thích, hai trái tim đã kết lại với nhau cùng một chỗ.

"n.. ân…" Trong phòng vang lên âm thanh rên rĩ của Phỉ Phỉ. Trong âm thanh đó mang theo một loại hấp dẫn, một loại khát vọng. Nghe được loại âm thanh có thể khiến cho dục hoả của nam nhân tiêu hồn nhất, dục hoả của Âu Dương Quốc Vĩ đã lên đến cực điểm rồi.

Hắn như mê như say ôm thân thể sớm đã mềm nhũn của Phỉ Phỉ, mà đi đến bên giường, đặt Phỉ Phỉ lên giường. Nhìn thấy nàng vẫn yên lặng nằm đó, hai mắt vẫn nhắm chặt, song phong cao vu đang khẩn khẩn nhấp nhô, khuôn mặt đỏ tựa như quả hồng chín, lộ ra vạn phần phong tình, còn mang theo vài phần e thẹn, khiến cho người nhìn không khỏi thương tiếc vạn phần.

Lưu Phỉ Phỉ nàng cũng đang chờ đợi khoảng khác thần bí khiên người hưng phấn kia….

Âu Dương Quốc Vĩ ba hai một cởi y phục ra, vừa hôn, vuốt ve, ôn nhu tiến vào thân thể của Phỉ Phỉ.

Trải qua một phen cuồng phong mưa móc, rốt cuộc cả hai đạt đến cao triều, thở dốc rồi ngừng lại.

Phỉ Phỉ rút trong lòng của Âu Dương Quốc Vĩ, ôn nhu vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của Âu Dương Quốc Vĩ, dùng đôi mắt mang theo tia nhu tình vô hạn nhìn hắn, trong lòng hạnh phúc không thể tả, cuối cùng đã trở thành nữ nhân của hắn rồi.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn vết màu đỏ trên giường, rồi nhìn 'võ lâm ngọc nữ', ngườiđã khiến cho tiểu nam sanh trong chốn võ lâm thần hồn điên đảo, vạn phần thẹn thùng, thuần tình, nhu thuận tự như con chim nhỏ đang ỷ ôi tựa vào ngực của mình. Làm một nam nhân, trong lòng có một loại cảm giác tự hào không khỏi sinh ra.

Thật lâu, hai người vẫn cứ ôm chặt nhau, và hôn….

Sáng sớm hôm sau.

Lưu Phỉ Phỉ thần thái phấn khởi, hồng quang đầy mặt, hăng hái tiếp cận với Tằng Mỹ Mỹ, trước gọi 'tỷ tỷ', sau cũng 'tỷ tỷ', cực kỳ thân thiết. Nàng biết, trong số nữ nhân của Âu Dương Quốc Vĩ các nàng, ( nếu sau này còn có thêm), Tằng Mỹ Mỹ chính là đại tỷ a. Nếu sau này muốn tốt đẹp, có quan hệ tốt với Tằng Mỹ Mỹ chính là điểm mấu chốt. A a. Cái Lưu Phỉ Phỉ làm quan hệ thật đúng là một cây. Tằng Mỹ Mỹ biết việc tối hôm qua, trong lòng cũng rất thích vị tiểu muội này, vì vậy chỉ cười cười cũng không nói cái gì, dù sao mọi người trong lòng tự hiểu không cần nói ra.

Cái này, trong mắt của Hoa Ngọc Khanh, cũng có một tư vị khác trong đầu. Nàng đoán được, Lưu Phỉ Phỉ có thể đã cùng ý trung nhân xảy ra quan hệ không tầm thường. Âu Dương Quốc Vĩ vài lần muốn tiếp cận, nàng đều không lý đến, khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ xấu hổ không thôi, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười khổ rồi rời đi. Trong lòng Hoa Ngọc Khanh rất bực bội, hừ, cản quỷ hoa tâm này!

Âu Dương Quốc Vĩ cả ngày chỉ cười khổ, trừ nói vài câu với lão quản gian, lúc dùng bữa thì cũng gật đầu với Tằng Mỹ Mỹ, xem như là đã nói bắt chuyện. Đối với Lưu Phỉ Phỉ, hắn đã ám chỉ nàng để ý. Chính là hắn hiện đang suy nghĩ cùng Phỉ Phỉ các nàng thân thiết, cũng không dám. Hắn cũng không muốn làm tổn thương đến Hoa Ngọc Khanh. Dù sao đây cũng là người có hôn ước với mình. Lời của ân sư, đối với Âu Dương Quốc Vĩ mà nói không thể nghi ngờ đó là lời của phụ mẫu. Hắn cũng không dám làm trái, hơn nữa hắn cũng không muốn làm trái. Hiện nay cái gút này làm sao cởi, trở thành vấn đề chủ yêu mà Âu Dương Quốc Vĩ đang suy nghĩ tới.

Một ngày hôm nay, tựu bầu không khí xấu hổ trầm muộn trôi qua.

Buổi tối hôm nay, một việc phát sinh trong khách điếm, cuối cùng cũng cấp cho Âu Dương Quốc Vĩ một cơ hội ân cần với Hoa Ngọc Khanh….

Quyển 2 - Diễm tình chi lữ