Đêm khuya yên tĩnh, sự tĩnh lặng khiến cho người bất an. Dưới bóng đêm, ẩn giấu một sát khí vô tận.

Nguyên lai trên trời đã có rất ít sao, lại không biết khi nào một khối mây lớn kéo đến che lại, mặt đất lại chìm vào trong bóng tối.

Âu Dương Quốc Vĩ và Tằng Mỹ Mỹ tỉnh lại sau cao triều.

Lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ đang ngồi khoanh chân, điểu chỉnh nội tức. Mỹ Mỹ sau một lần cuồng oanh lạn tạc với Âu Dương Quốc Vĩ, trên khuôn mặt kiều diễm như hoa vẫn còn đó hai rặng mây đỏ, nhưng mang theo vẻ hạnh phúc thoả mãn ngủ thiếp đi.

Âu Dương Quốc Vĩ tuy nói là ngồi điều tức, nhưng trong lòng cũng không yên lặng. Hôn nay đã đến được trấn Tân Nhai cách Tuệ thành mấy chục dặm. Nơi này là phạm vi của Phi Hổ bang, nhưng lại mấy người mình đều gióng trống khua chiêng đi về phía Tuệ Thành, thêm nữa gọi lão quản gia thả ra phong phanh rằng, khi đến Tuệ thành sẽ làm phiền Phi Hổ bang, vì dân biểu dương chánh nghĩa. Kỳ quái chính là, Phi Hổ bang đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Có người ngang nhiên khiêu chiến, mà lại rút đầu như con rùa không dám ứng chiến. Lấy khí thế của Phi Hổ bang như vậy, tuyệt không giống tác phong làm việc của Phi Hổ bang. Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác ư?

Âu Dương Quốc Vĩ đã có ý muốn diệt trừ Phi Hổ bang, nên mới nghĩ ra cái kế này. Để lão quản gia lộ ít tin tức, đầu tiên là dụ cao thủ của Phi Hổ bang ra ngoài, ở bên ngoài Tuệ thành mà triệt tiêu một bộ phận, để sau này đi tổng đàn của Phi Hổ bang thì dễ dàng hơn. Vốn cách đánh phá này không tệ, ai ngời địch nhân cũng không bị mắc mưu, làm sao đây?

Hôm nay Âu Dương Quốc Vĩ không còn là Âu Dương Quốc Vĩ mới vừa hạ sơn, một mình một ngựa, đều không kiêng nể cái gì. Mà hiện nay bên cạnh lại có đến ba mỹ nhân như hoa như ngọc, kiều diễm vô cùng, hắn phải cẩn thận hành động. Vạn nhất trong các nàng có người nào bị cái gì, cả đời của hán cũng sẽ không có tha thứ cho chính mình! Âu Dương Quốc Vĩ không phải là đại tình thánh gì, nhưng biết nếu đã là nữ nhân của mình, thì mình phải có nghĩa vụ bảo vệ tốt cho các nàng, lúc đó mới tính là nam nhân.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có một trận hơi thở rất nhỏ, tâm lý Âu Dương Quốc Vĩ sinh ra cảnh giác.

Hiện giờ tu vi Âu Dương Quốc Vĩ gần như sắp đột phá tầng thứ tám "Xích dương thần công", trong lòng rõ như gương sướng. Trong vòng phương viên mười trượng ngay cả thanh âm chạm đất của một cây kim hắn cũng nghe đươc, huống chi lúc này là lúc đêm khuya ít người.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn Tằng Mỹ Mỹ đang ngủ say, khuôn mặt hiện lên một niềm hạnh phúc, giúp nàng đắp chăn lại, cầm Đồ Long bảo kiếm, yên lặng đi vào trong phòng của lão quản gia, kêu ông chú ý bảo vệ mấy vị phu nhân ( chuẩn phu nhân). Sau đó, đột nhiến phóng về phía phát ra hơi thở.

Không đợi Âu Dương Quốc Vĩ tới gần, một thân ảnh mặc đồ dạ hành màu đen vọt qua tường, Âu Dương Quốc Vĩ cũng không suy nghĩ mà đuổi theo…

Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ đuổi theo ra ngoài, trong sân khách sạn hơn hai mươi đại hán mặc trang phục dạ dành màu đen nhảy xuống.

Lúc này, Tằng Mỹ Mỹ, Lưu Phỉ Phỉ, và Hoa Ngọc Khanh đều đã tỉnh dậy vì tiếng động bên ngoài. Mấy người vây quanh lão quản gia. Lúc khẩn cấp này, Lưu Phỉ Phỉ và Hoa Ngọc Khanh đều bỏ qua hiềm khích lúc đầu, nhất trí đối địch. Lão quản gia thuật lại sơ lược tình hình cho bọn họ. Biết Âu Dương Quốc Vĩ đang đuổi theo địch nhân, trên mặt mỗi người đều chăm chú hơn. Không cần phải nói, địch nhân chính là dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ Âu Dương Quốc Vĩ khó đối phó nhất ra xa, để dễ dàng đối phó với bọn hạ. Nếu chế trụ được bọn họ, thì có thể điều khiển được Âu Dương Quốc Vĩ. Kế sách này không thể nói là không độc.

Một lão giả cầm một đôi loan câu từ trong đám người bước ra, và nói với lão quan giả mấy người bọn họ: "Mau chịu trói đi. Âu Dương Quốc Vĩ không có ở đây, các ngươi muốn cũng không thể chống cự nổi." Đó là phó bang chủ của Phi Hổ bang, 'Song câu tác hồn' Tưởng Nhân Trung, mấy năm trước từng hoành hành độc lai độc vãng tại lưu vực Tây Giang, sau đó bị cừu gia đuổi giết, thì mới bất đắc dĩ đầu phục Phi Hổ bang. Lão dựa vào một đôi loan câu vô địch và thủ đoạn tàn nhẫn để trèo lên được chiếc ghế phó bang chủ ở Phi Hổ bang.

Lúc này, Tằng Mỹ Mỹ và Hoa Ngọc Khanh đều cầm chặt bảo kiếm, còn độc môn binh khí, truy hồn tiên, của Lưu Phỉ Phỉ cũng nằm trong tay. Lão quản gia bình thường đối địch đều dùng một đôi nhục chưởng, nếu để gã cầm binh khí lên thì sẽ không phát huy uy lực của gã. Mấy người bọn họ đều biết, hôm nay đúng là gặp khó rồi, chỉ hy vọng có thể trì hoãn thêm nhiều thời gian, đợi Âu Dương Quốc Vĩ trở về giải quyết.

"Đều buông vũ khí các ngươi xuống, nếu không đợi lát nữa không cẩn thận mà bị thương mấy vị mỹ nhân yểu điệu, thì cũng không chịu nổi bang chủ của ta đâu. Các ngươi cũng đừng hy vọng Âu Dương Quốc Vĩ quay lại giúp các ngươi. Hắn bây giờ nói không chừng đã bị huynh đệ 'Đông doanh song kiếm' Sử Dã Thái Lang giết rồi. Ha ha ha…" Thanh âm của Tưởng Nhân Trung lại vang lên.

Mấy người nghe được trong lòng chấn động mạnh, huynh 'Đông Doanh song kiêm' Sử Dã Thái Lang là loại người gì, tại sao trước kia chưa từng nghe qua danh hào trong chốn võ lâm của bọn chúng? Nhưng tin tưởng của bọn họ đối với Âu Dương Quốc Vĩ cũng không đổi, bây giờ chính là phải trì hoãn thời gian.

Lão quản gia và tam nữ liếc mắt một cái. Mọi người đều hiễu rõ, cũng không lên tiếng, mà đánh về phía đám người. Nhất thời một trận quỷ khóc sói tru vang lên, trong số cao thủ Tưởng Nhân Trung mang tới đã ngã xuống bảy, tám người, còn mấy người cũng bị thương mất đi lực chiến đấu.

Tưởng Nhân Trung nhìn thấy, số người mình đem tới đã bị phế đi gần một nữa, liền nổi giận lên, giơ song câu đánh về phía bọn họ. Lão quản gia phỏng chừng là người võ công có thể nói là cao nhất trong đó, cũng không mở miệng, giơ đôi nhục chưởng mà nghênh đón.

Tam nữ thì cùng mấy người khác cũng triền đấu với nhau.

Tưởng Nhân Trung và lão quản gia câu đến chưởng đi trong nháy mắt đã hơn năm mươi hiệp, nhất thời cũng không ai chiếm được thế thượng phong, nhìn tình hình là muốn phân thắng bại là rất khó.

Tằng Mỹ Mỹ là người có võ công cao nhất trong ba vị mỹ nữ. 'Hàn băng huyền công' đã luyện tới tầng thứ năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này hoan ái cùn Âu Dương Quốc Vĩ cũng nhận không ít điều tốt. Dưới tác dụng có chủ ý của Âu Dương Quốc Vĩ,nội công cũng tịnh tiến không ít. Gắng giao thủ nhiều lần, đã có hai cao thủ của Phi Hổ bang bị nàng giết chết. Nàng bây giờ đối mặt với ba vị đàn chủ của Phi Hổ bang, tuy nói là thủ nhiều công ít, nhưng dựa vào giúp đỡ của nội lực 'hàn băng huyền công', còn có thể bị vây nhưng không bại, cũng hãm trong thế giằng co.

Lưu Phỉ Phỉ dựa vào chiêu thức tinh diệu của truy hồn tiên, đã chặt đứt một cánh tay của một cao thủ Phi Hổ bang, khiến hắn nằm phục trên mặt đất, bây giờ cùng hai đối thủ đánh cân sức ngang tài, có công có thủ, cho dù nhất thời không thể thắng, nhưng cũng không bị thua.

Mà hiểm nghèo nhất chính là Hoa Ngọc Khanh. Nàng chiến đầu cùng hai cao thủ, đã ở thế hạ phong. La Phù kiếm pháp của Hoa Ngọc Khanh mặc dù tinh diệu, nhưng cũng có chỗ có hại chính là nội lực của nàng không đủ, hơn nữa nàng là một nữ hài tử, sau một lúc, thể lực cạn dần, dĩ nhiên lâm vào hạ phong, trái lo phải đỡ, rất cật lực, xem tình hình này nàng không thể chịu được lâu nữa.

Lão quản gia và Tằng Mỹ Mỹ thấy được tất cả, nhưng khổ nỗi đối thủ của mình quá mạnh cũng không thể ra tay giúp nàng được.

Lưu Phỉ Phỉ đứng gần Hoa Ngọc Khanh nhất, hiểm cảnh của Hoa Ngọc Khanh nàng cũng thấy được, liền từ từ muốn lưng đối lưng với nàng ta, để cùng phòng thủ.

Buổi tối hôm nay Âu Dương Quốc Vĩ sau khi ăn xong liền lấy cớ để kể về quan hệ của Hoa Ngọc Khanh với mình cho Lưu Phỉ Phỉ nghe. Lưu Phỉ Phỉ cũng không phải là người hẹp hòi, đã rất cố gắng quan hệ tốt hơn với Hoa Ngọc Khanh, lập tức thấy Hoa Ngọc Khanh bị vây hiểm cảnh, liền muốn xông qua, nhưng hai cao thủ Phi Hổ bang lại quấn lấy nàng quá chặt, cũng vô kế khả thi.

Tưởng Nhân Trung cũng nhìn ra được điểm nhỏ của cuộc chiến, múa một trận song câu, và bức lui lão quản gia từng bước, hét lớn lên: " 'Nam Hải tán nhân', huynh đệ các người mau giải quyết ả ta, rồi giúp 'Việt Tây tam kiệt'."

Nguyên lai đấu cùng Hoa Ngọc Khanh chính là 'Nam Hải tán nhân' huynh đệ, nổi danh hách hách trong vô lâm hắc đạo, cũng khó trách vì sao Hoa Ngọc Khanh lại khó khăn đến như vậy.

Xem ra đêm nay Phi Hổ bang đúng là 'chí tại tất được' ( ý: liều một vố dồn hết sức), Tưởng Nhân Trung, 'Nam Hải tán nhân', 'Việt Tây tam kiệt', hơn nữa còn có mấy cao thủ bị phế bỏ, là một nữa số cao thủ đứng đầu trong bang.

Huynh đệ 'Nam Hải tán nhân' nghe vậy, liền công Hoa Ngọc Khanh càng gấp hơn.

Nghe được Tưởng Nhân Trung nói, lão quản gia bọn họ trong lòng cả kinh, biết đối thủ muốn đánh thắng, mà dùng thủ đoạn độc ác, liền công nhanh hơn.

Đột nhiên. Hoa Ngọc Khanh "A!" một tiếng, vai trái đã trúng một kiếm, sâu đến tận xương tuỷ, thân thể lảo đảo một hồi.

Lưu Phỉ Phỉ nghe tiếng la của Hoa Ngọc Khanh, trong lòng quýnh quáng lên, truy hồn tiên toàn lực xuất một chiêu 'Hoàng tảo thiên quân' bức lui đối thủ, rồi nhảy người đến bên cạnh Hoa Ngọc Khanh, ân cần hỏi han: "Ngọc Khanh muội, muội bị thương rồi!" Nhìn ánh mắt quan tâm như vậy của Lưu Phỉ Phỉ, Hoa Ngọc Khanh trong lòng nóng lên, cảm giác được ban ngày lạnh lùng với nàng ta là hơi quá đáng, liền cố nén cơn đao, cắn răng, khẽ cười với Lưu Phỉ Phỉ, "Không có sao, Phỉ Phỉ tỷ, ta nhất định có thể chờ Vĩ ca trở về." Một nụ cười xoá đi cừu hận, hết thảy hiểu lầm trước kia của hai người đều tan rã như băng tuyết sau nụ cười này. Hai người lưng dựa lưng đối mặt với bốn cao thủ của Phi Hổ bang. Khổ chiến lại bắt đầu…

Giờ nói đến Âu Dương Quốc Vĩ đang truy đuổi. Hắn thấy đối phương chạy ra ngoài thành, hơn nữa khinh công thân pháp quái lại, không giống như võ công ở Trung thổ. Khinh công của người đó giống như con quạ đang bay, tuy không hoa mỹ, nhưng rất nhanh. Vừa tới trước một tiểu thụ lâm cách thành hơn mười dặm, đối phương dừng lại.

Xoay người đối mặt với Âu Dương Quốc Vĩ, lúc này, phía sau gã còn có hơn mười tên hắc y nhân.

Xem ra đối phương đúng là sớm đã trù bị, Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng bồn chồn, chân khí 'Xích Dương thần công' được đề lên tám phần, hộ thể cương khí đã xung quanh thân thể.

Chỉ thấy người nọ dẫn hắn tới nói 'kỷ lý oa lạp' gì đó, Âu Dương Quốc Vĩ nghe một câu cũng không hiểu, chỉ nghe được có 'bát cách nha lỗ' cái gì đó, cũng không biết là ngôn ngữ ở đâu, vừa khó nghe, vừa không ý vị…..

Lập tức cũng im lặng, lúc này mới có một người bước ra, nói: "Đây là bang chủ chúng ta mời từ Đông Doanh để đặc biệt đối phó với ngưới, 'Đông Doanh song kiếm' Sử Dã Thái Lang huynh đệ. Sư phụ của bọn họ là đệ nhất cao thủ tại Đông Doanh. Bang chủ chúng ta nói, chỉ cần Âu Dương Quốc Vĩ thiếu hiệp theo chúng ta đi, vị trí phó bang chủ là chỗ của ngươi."

" Nha mỹ ky biệt ( tiếng địa phương, ý mắng chửi )" Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng không khỏi dùng lời lẽ thô tục thầm mắng. Cái nơi gọi là Đông Doanh kia, hắn lúc trước trên núi từng nghe ân sư kể qua. Nó là một tiểu quốc ở hải ngoại phía đông. Võ công tất cả đều bắt người từ trung hoa chúng ta, sau đó bọn chúng phát triển thành hung thủ đạo, kiếm đạo, cũng có chút tiếng tăm, nhưng chính thứ so với võ công trung hoa thì không xứng. ân sư còn đặc biệt nói, nhìn thấy Đông Doanh võ sĩ liền giết không tha. Còn nói nam nhân ở đó trưởng thành vừa thấp vừa xấu, còn nữ nhân thì chỉ có một chữ 'tiện' để miêu tả mà thôi.

Âu Dương Quốc Vĩ muốn thử xem võ công của bọn chúng rốt cuộc như thế nào, liền vô tình hỏi: "Nếu bổn thiếu gia không theo các ngươi trở về thì sao?"

Liền lập tức hai huynh đệ Sử Dã Thái Lang gì đó hai tay cầm kiếm bước lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Chúng ta đây chỉ đành đắc tội." Người kia nói xong, là một cái tín hiệu, huynh đệ Sử Dã Thái Lang giơ kiếm lên, rồi bổ tới. Âu Dương Quốc Vĩ lui lại một bước. Kiếm chiêu của bọn chúng liền thất bại. Liên tục mấy lần, kết quả đều như vậy. Âu Dương Quốc Vĩ thầm nghĩ, huynh đệ Sử Dã Thái Lang bất quá cũng chỉ như thế.

Lúc này những người còn lại cũng xông lên, vây Âu Dương Quốc Vĩ vào chính giữa, và điên cuồng tấn công, nhưng võ công hơi yếu đụng tới cương khí hộ thể của Âu Dương Quốc Vĩ thì không đánh trúng được, và bọn chúng cũng không xông lên nữa, mà chỉ đứng hư trương thanh thế.

Đột nhiên, Âu Dương Quốc Vĩ đảo mắt qua, nhìn thấy tên đầu lĩnh kia cười nham hiểm

Âu Dương Quốc Vĩ thấy bọn chúng rõ ràng biết không phải là đối thủ của mình, nhưng lại liều mạng dây dưa với mình, vậy mục đích của bọn chúng là…. Nghĩ tới đây, Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng không khỏi lo lắng, Tằng Mỹ Mỹ bọn họ có nguy hiểm! Chính mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng. Ý vừa quyết, trong lòng nổi giận, chân khí 'Xích Dương thần công' lên tới mười phần, 'đồ long bảo kiếm' được rút ra, các cao thủ vây công đều bị sát khí đột nhiên phát ra từ Âu Dương Quốc Vĩ khiến hoảng sợ đến nỗi không thể chiến, thầm kêu không ổn.

"Đằng vân giá vụ!" Âu Dương Quốc Vĩ hô một tiếng. 'Đồ Long bảo kiếm' một đạo lam sắc kiếm quanh hiện lên, thân thể Sử Dã Thái Lang huynh đệ và đám người chung quanh đều bị kiếm khí chém thành từng mảnh. Âu Dương Quốc Vĩ giận dữ phát một kích, quả nhiên là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.

Âu Dương Quốc Vĩ xoay người, phi về hướng khách sạn, một đường thầm mắng mình đại ý, nghĩ rằng, nếu Tằng Mỹ Mỹ bọn họ một người có bất trắc gì, mình cũng không biết làm sao nữa, và trong lòng nổi lên quyết tâm phải tiêu diệt Phi Hổ bang.

Âu Dương Quốc Vĩ trở về cũng rất đúng lúc, giữa sân đã xảy ra biến hoá lớn.

Trừ Tưởng Nhân Trung và lão quan gia vẫn còn ở thế khó phân thắng bại, Tằng Mỹ Mỹ đối với vây công của ba cao thủ đã lâm vào hạ phong, tuỳ thời có thể bị thua, mà nguy cấp nhất chính là Lưu Phỉ Phỉ và Hoa Ngọc Khanh, bị bốn cao thủ vây công khiến luống cuống tay chân, hơn nữa Hoa Ngọc Khanh đã bị trọng thương, nếu không phải vì còn có niềm tin Âu Dương Quốc Vĩ sẽ quay lại, cũng không thể kiên trì được, có thể đã sớm ngã xuống. Hoàn hảo là bang chủ của Phi Hổ bang, 'Phi thiên ngô công' Chư Cát Bất Vi, nghe nói các này mỹ diễm dị thường, liền động sắc tâm, lệnh thủ hạ phải bắt sống, nếu không sợ rằng các nàng đều không nhìn được Âu Dương Quốc Vĩ quay lại.

Đúng lúc Âu Dương Quốc Vĩ vừa đến, lão nhị 'Nam Hải tán nhân' một chưởn đánh bay kiếm của Hoa Ngọc Khanh, một tay kia biến chưởng bắt được Hoa Ngọc Khanh. Âu Dương Quốc Vĩ mắt nổi lửa, một tiếng rống giận: "đám chuột nhắt, ngươi dám đả thương phu nhân ta?", rồi phóng tới.

Hoa Ngọc Khanh vừa nghe được thanh âm của Âu Dương Quốc Vĩ, trong miệng một tiếng duyên dáng gọi to: "Vĩ ca…" Chân khí toàn thân không còn, yếu ớt ngã xuống đất.

Quyển 2 - Diễm tình chi lữ