Kiều Mẩn Hi bước xuống, vẫy tay chào tạm biệt rồi đi vào nhà, chưa đến cửa thì phía sau vang lên tiếng nói quen thuộc mà cả tuần nay cô không nghe thấy.

.

"Tiểu Hi".

.

Kiều Mẩn Hi ngoảnh lại nhìn vào người sau, những hình ảnh ngày hôm đó không ngừng tua lại, những lời nói của mẹ Minh Hạo khiến cô càng thêm oán hận.

.

"Đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với anh, chúng ta đến phía trước đi".

.

Trịnh Minh Hạo nhìn Kiều Mẩn Hi trước mặt mình bây giờ lại trở nên xa lạ, giọng điệu xa cách khiến anh có chút không quen.

.

"Tiểu Hi, hôm nay em sau vậy, sao lại nói chuyện xa lạ với anh như vậy".

.

Kiều Mẩn Hi cười nhạt sau đó lên tiếng, mặc dù nói ra câu này sẽ khiến cô rất đau lòng, nhưng cô vẫn phải nói vì anh đã chạm đến giới hạn của cô.

.

"Minh Hạo chúng ta chia tay đi, sau này anh đừng đến đây làm phiền tôi nữa".


.

Trịnh Minh Hạo bất ngờ khi nghe cô nói, lại nhớ đến người đàn ông lúc nãy đưa cô về khiến anh vô cùng tức giận mất hết lí trí lớn tiếng với cô!
"Tiểu Hi có phải vì lão già kia nên em mới muốn chia tay, lão ta đã cho em cái gì mà khiến em thay đổi như vậy hả".

.

Kiều Mẩn Hi cười nhưng trong lòng rất đau, không ngờ người mình yêu lại nghĩ mình như vậy.

.

"Bây giờ chuyện của tôi không cần anh quản, mong anh sau này đừng làm phiền đến tôi nữa, tạm biệt"!
Nói xong Kiều Mẩn Hi quay bước đi thẳng vào nhà, bỏ lại Trịnh Minh Hạo một thân đầy lửa giận mà hét lớn.

.

"Kiều Mẩn Hi tôi hận em.

.

"
Sau đó Trịnh Minh Hạo quay về nhà, đồng ý đính hôn cùng Đường Doanh, sau khi ra trường sẽ tổ chức lễ cưới!
Buổi lễ đính hôn long trọng được diễn ra tại nhà hàng hạng sang, khách mời toàn là những người có máu mặt trong thành phố.

.

Các trang mạng, mặt báo không ngừng đưa tin về buổi lễ đính hôn của hai gia tộc Trịnh Đường kết thông gia với nhau, sau khi buổi lễ kết thúc cả hai cùng bay sang Anh du học!
Sau ngày hôm ấy, đêm nào Kiều Mẩn Hi cũng rửa mặt bằng nước mắt, sáng lại tỏ ra là như không hề có chuyện gì.

.

Điều này khiến mọi người vô cùng lo lắng, nhưng cũng không biết phải khuyên cô như thế nào, có lẽ hai người xa nhau cũng là một chuyện tốt.

.

Ngày hôm sau Kiều Mẩn Hi cũng nhận được thông báo mình đã giành giải nhất cuộc thi tìm kiếm tài năng trẻ để sang Pháp đạo tạo chuyên nghiệp.

.

Đang do dự có nên đi hay không, sau khi được mọi người hết lời động viên cuối cùng cô cũng chịu đi đến Pháp.

.

Tại sân bay!
"Sắp đến giờ bay rồi, mọi người quay về đi".

.

"Tiểu Hi sang đó phải thường xuyên gọi về cho mình, mình sẽ rất nhớ cậu".

.


Trương Đình Đình ôm lấy Kiều Mẩn Hi không ngừng vừa khóc vừa nói.

.

"Mình biết mà, Đình Đình, Vĩ Thanh nhờ các cậu giúp mình chăm sóc ba mình và tiểu Thiên".

.

Kiều Mẩn Hi bước đến ôm chầm lấy ba mình và tiểu Thiên tạm biệt, sau đó kéo vali đi vào trong.

.

Cũng tại sân bay một thân ảnh cao lớn, dáng người chuẩn, khuôn mặt góc cạnh làm say đắm bao nhiêu ánh mắt.

.

Phong Vũ Thần đang tiêu soái đi phía trước mặt kệ người phía sau đang kéo vali đi phía sau miệng không ngừng lẩm bẩm.

.

"Vũ Thần cậu có thể đi chậm một chút không vậy, mình sắp đuổi theo không kịp cậu rồi".

.

"Mặc kệ cậu ai bảo cậu cá cược thua mình".

.

Vừa lúc này Kiều Mẩn Hi lại từ ngoài đi vào, cả hai vô tình lướt qua nhau, nhưng hương thơm dịu nhẹ từ người cô toả ra khiến anh cảm thấy như bị mê hoặc mà ngây người!
Lúc tỉnh táo lại định gọi nhưng không kịp, Kiều Mẩn Hi đã đi vào trong chỉ có thể nhìn thấy phía sau của cô.

.

______________
Sau khi Kiều Mẩn Hi sang Pháp, cuộc sống lúc đầu cũng khá vất vả, mặc dù mọi chi phí ăn ở đều được ban tổ chức cuộc thi lo hết!
Nhưng ngày ngày cô phải đi làm thêm, tích góp số tiền kiếm được gửi về cho ba mình và tiểu Thiên để họ có cuộc sống thoải mái hơn.


.

Còn người nào kia từ sau khi ở sân bay quay về thì không ngừng tìm kiếm tin tức của cô, do lúc đó Phong Vũ Thần không nhìn rõ mặt cô.

.

Chỉ có thể chiết xuất camera ở sân bay nhưng lại không thể nhìn rõ được mặt, chỉ biết cô sang Pháp nhưng đi đâu thì lại càng không biết.

.

Lại không thể điều tra được thông tin gì về người giúp cô đặt vé, chỉ có thể gác chuyện đó sang một bên mà bắt đầu gầy dựng sự nghiệp của mình ở thành phố S này.

.

Mỗi đêm Phong Vũ Thần đều sẽ cùng một giấc mơ như vậy, chỉ thấy bóng lưng của cô gái cùng hương thơm trên người tỏa ra đang dần khuất dạng mặc dù anh có kêu có gọi lớn như thế nào, cô gái ấy cũng không quay mặt lại nhìn anh một lần.

.

Và thế là từ đó thành phố S bắt đầu xuất hiện một Phong tổng cao ngạo lạnh lùng, khó gần và đặc biệt là không thích đến gần phụ nữ.

.

Vì trên người bọn họ toàn là mùi nước hoa sặc mùi nồng đậm khiến anh cảm thấy buồn nôn khó chịu.

.

.