Ở một thị trấn nhỏ cách đó rất xa, Phù Hiểu bỗng thấy lạnh toát sống lưng. Hồi hồn sau những khoảnh khắc đắm mình trong dòng suy tư, ngay lập tức, cô nghĩ đến bạn trai mới nhận chức của mình. Cô ngó đồng hồ trên màn hình laptop, giờ này, chắc anh ấy đã đến nơi rồi nhỉ? Mình có nên gọi điện thoại quan tâm anh ấy chút chút không?

Phù Hiểu luôn cho rằng không có tin gì chính là một tin tốt, bình thường, bạn bè cô mà có đi đâu xa, cô cũng sẽ không hỏi họ đã đến nơi an toàn chưa. Bây giờ, đột nhiên cô muốn xác nhận anh đang bình an thì việc này chỉ là… cái cớ của cô mà thôi.

Cô muốn được nghe giọng nói của Đường Học Chính, thậm chí còn muốn được nhìn thấy bóng dáng anh. Kỳ thật, khi anh vừa rời khỏi tầm mắt cô, cô đã bắt đầu nhớ anh, nhớ anh một cách khó hiểu và không vì lý do gì. Khi ngủ, trong giấc mơ cô mơ về anh; khi ăn cơm, cô nghĩ về anh; cô ngồi ngẩn người trước laptop cả nửa ngày trời rồi mới phát hiện mình vẫn chưa viết thêm được chữ nào.

Cuối cùng, khi quá đỗi muộn phiền, cô cố ép mình tập trung vào công việc, không dễ chút nào để cô bắt được cảm hứng viết nhưng chỉ một cơn gió lạ thoảng qua là bóng dáng anh lại chiếm cứ suy nghĩ của cô.

Phiền chết đi được! Phù Hiểu cuối cùng cũng điện thoại cho anh: cũng nên quấy rầy anh chút chứ nhỉ, không thì chỉ có một mình cô khó chịu thôi à.

Đang định đi vào phòng tắm thì Đường Học Chính nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo nên anh quay lại xem sao. Anh nhướng mày: quả là có hơi bất ngờ thật, cô bé này còn biết chủ động gọi cho anh cơ đấy? Càng ngày càng có tiền đồ nha. Anh cười tiếp điện thoại: “A lô?”

“Đường Học Chính?” Đối phương có vẻ không chắc lắm nên gọi lên một tiếng. Khi này, cô mới phát hiện là cô đã rất hiếm khi gọi cho anh, bây giờ bỗng gọi cho anh cô thấy kỳ kỳ.

“Ừ?” Đường Học Chính đi đến cạnh cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn những ngọn đèn xa xăm, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đầy yêu thương.

“À thì… Anh đến nơi chưa?” Phù Hiểu ngồi đối diện với màn hình laptop, đưa tay lên rờ rờ mũi, cô thấy mình hình như đã rất thất trách.

“Mới đến.” Biết cô đang chột dạ, Đường Học Chính cố nín cười, đáp lời cô bằng một câu không mặn không nhạt.

“Ờ…” Còn phải nói gì nữa nhỉ? Phù Hiểu vội vắt óc tìm tòi, suy nghĩ, “Anh có mệt không?” Hỏi xong thì cô vô cùng hối hận, với sức khỏe siêu phàm của anh thì sao mà mệt được cơ chứ? Có bay ra nước ngoài anh cũng chả mệt nổi đâu!

“Cũng tạm ổn.” Nhịn cười khổ sở thật đấy! Khẽ ho một tiếng để ngăn tiếng cười bật ra, anh trả lời cô một cách ngắn gọn. Không được, không thể đả kích sự tích cực nơi cô, nếu không cô bấn quá, cúp điện thoại của anh thì còn gì vui nữa.

Giận rồi à? Thấy anh lạnh nhạt đáp lời mình thì Phù Hiểu thấy hơi lo lo, cô e thẹn, trực tiếp nhận sai: “Em không cố ý, em mải viết quá nên quên cả thời gian.”

“… À?” Khi này ẩn trong giọng nói anh mới là sự nguy hiểm chân chính, ý của cô ả nọ là anh rất dễ bị người ta quên béng chứ gì?

Càng chùi càng lọ mà… Phù Hiểu không biết phải nói gì tiếp, sao cứ chuyện với anh là cô lại nói toàn những câu ngớ ngẩn vậy? “Nhưng em luôn nghĩ về anh nên mới bắt đầu viết được có một lát.”

… Cô đã nhầm rồi, những lời cô nói không những ngớ ngẩn mà còn càng lúc càng ngớ ngẩn hơn, cô không tự chủ ửng hồng đôi má.

Đường Học Chính không nhịn nổi nữa, bật cười sằng sặc, cái cô nhóc này… quá thật thà rồi!

“Không cho cười!” Phù Hiểu thẹn quá hóa giận, “Em cúp máy đây!”

“Được, được, anh không cười nữa, em đừng cúp.” Đường Học Chính nhìn ảnh phản chiếu khuôn mặt đang cười tươi rói của mình trên tấm kính thủy tinh, thầm nghĩ: đã thương cô ấy đến vậy sao mình không dỗ cô ấy đi cùng mình luôn chứ, để rồi bây giờ người chịu khổ lại chính là mình. Muốn ghì chặt lấy cô ấy, hôn mấy cái nhưng đối tượng thì không có ở đây. “Vợ, bao giờ em đến chỗ anh thế, anh đi đón em.”

Phù Hiểu mém sặc, sao đột nhiên hai người họ lại nhảy đến cái vấn đề xa lắc xa lơ thế này? “Đợi bao giờ em rảnh nha.” Cô cười hì hì, “Đúng rồi, anh có thấy chìa khóa ở đâu không, em định ra ngoài mới phát hiện là không thấy chìa khóa đâu.”

Thế nên cả một ngày cô không xuống lầu rồi? Phải chăng anh nên khen cô cực kỳ bình tĩnh? Đường Học Chính bó tay luôn, làm sao anh nhớ được mấy chuyện vặt vãnh đó. Song thời thế tạo anh hùng, chẳng phải sự chậm chạp của cô sắp kích lên loại tiềm năng đó nơi anh rồi ư? Anh chậm rãi nhớ lại, “Tối qua là anh mở cửa, chắc là ở trong túi áo khoác của anh.”

“A!” Phù Hiểu có manh mối thì vội đứng dậy đi tìm, nhưng vừa tiến thêm được một bước cô đã chợt nhớ ra một sự kiện nào đó, sau đấy, chỉ trong nháy mắt cô hóa đá, “Đại ca à, theo em nhớ thì hình như sáng nay anh mặc cái áo đó thì phải?”

Đang tựa mình vào cửa sổ sát đất, Đường Học Chính cũng ngẩn ra, anh không khỏi liếc về phía chiếc áo khoác đen mà anh quăng dưới đất, chẳng lẽ… Anh quay vào phòng, cúi người nhặt chiếc áo lên giũ giũ, tiếng kim loại va vào nhau vang lên và một chùm chìa khóa nhỏ rơi xuống sàn.

… “Ờ.” Lần này thì đến lượt anh chột dạ.

“Đường Học Chính.” Phù Hiểu gọi tên anh, giọng lạnh te.

“Ừmmmm?” Đường Học Chính khom người xuống nhặt chùm chìa khóa lên. Nhìn nhóc búp bê trên móc treo chìa khóa, anh mỉm cười lắc đầu, anh mà cũng phạm loại sai lầm này cơ đấy!

“Trong nhà sắp hết thức ăn rồi.” Ngày mai mà còn không để cô ra ngoài thì… Anh muốn bỏ đói cô đấy hử?

“Em cứ yên tâm. Em ngủ một giấc dậy là chìa khóa về đến nhà liền.” Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, sao anh nỡ để cô bị đói chứ.

“Anh lừa trẻ con đấy hử,” dịch vụ chuyển phát nhanh cũng đâu nhanh vậy chứ, “Anh hại em phải thay khóa rồi nè.” Cô bất mãn trách cứ.

“Không cần thay đâu, muộn nhất là trưa mai chìa khóa sẽ về đến, em đừng tắt máy nhé.” Đường Học Chính cam đoan với cô. Anh là anh không yên tâm cái đám thợ sửa khóa, cô vốn dễ tin người, nếu gặp phải tên thợ sửa khóa có ý đồ xấu rồi gã lại phát hiện cô sống một mình… Cô mà gặp phải nguy hiểm gì thì anh cưới ai? Nhưng quả thực cô sống một mình như bây giờ có hơi không an toàn…

“Thật không?” Phù Hiểu nửa tin nửa ngờ.

“Thật đó.” Đường Học Chính mềm giọng dỗ dành: “Cứ tin anh đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em mau đi đánh răng rồi đi ngủ đi. Mai, lúc nào đồ về đến anh sẽ gọi cho em, em đừng mở cửa cho người lạ.” Càng nghĩ càng thấy lo, anh phải mau mau đón cô lên Bắc Kinh cho yên tâm mới được.

Giữa trưa hôm sau, chiếc di động đặt ở đầu giường quả thật réo chuông, Phù Hiểu cựa mình thức giấc: “A lô?”

“Cục cưng bé bỏng, dậy đi thôi, chìa khóa của em về đến cửa nhà em rồi kìa.”

Nghe vậy, Phù Hiểu vội khoác thêm áo ngoài, xỏ dép rồi chạy ra nhà ngoài. Sau khi mở cửa nhà, cô thấy một chàng thanh niên đội mũ và mặc trang phục của nhân viên chuyển phát nhanh, chàng thanh niên cười, đưa cho cô một chiếc hộp, “Phù tiểu thư, đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận cho.”

Phù Hiểu tròn mắt, nhận hàng xong, cô không khỏi khen ngợi: “Anh là nhân viên của công ty chuyển phát nào thế? Nhanh thật đấy!” Hồi trước, mỗi lần Dương Mật gửi đồ cho cô, có nhanh cũng phải ba ngày lận.

Chàng thanh niên cười ngốc, bảo: “Công ty chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân ở Bắc Kinh, thường thì phí dịch vụ của công ty tôi cao hơn các công ty chuyển phát nhanh khác.” Anh đọc làu làu câu trả lời mà cấp trên dặn anh nói ra. Anh nghĩ: chả biết trong hộp là cái thứ cơ mật gì mà có thể khiến đại Boss cử mình bay chuyến bay đêm đến đây, còn yêu cầu mình đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh rồi đưa hòm đến ngôi nhà bình thường này.

“À… Vậy làm phiền anh rồi.” Nếu thế thì có khi phí chuyển phát đắt bằng phí thuê thợ bẻ khóa bẻ 100 cái khóa cũng nên. Phù Hiểu có phần xấu hổ, may mà anh ta không biết trong hộp đựng cái gì, chứ không thì mất mặt quá.

“Không cần khách sáo vậy đâu, tôi đi đây. Chào cô, Phù tiểu thư.”

Sau khi chàng thanh niên nọ đi khỏi, Phù Hiểu ngồi xuống sô pha, mở bưu kiện ra. Vừa mở ra là cô thấy chùm chìa khóa thân quen của mình liền, hai người họ rõ là hài mà, vì một chùm chìa khóa mà đình đám vậy đấy. Cô bật cười, cầm chùm chìa khóa lên lắc lắc thì phát hiện trên nhóc búp bê ở móc treo chìa khóa có quấn một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc. Cô ngắm kỹ, đó là một chiếc dây chuyền đeo cổ mắt to bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá được nạm đá xanh… Thứ này, không phải hàng thật đó chứ?

Cô tháo chiếc dây chuyền xuống, có lẽ là anh chàng lại bày trò, đeo quà tặng người ta lên nhóc búp bê cũng nên, ngố quá đi mất. Cô bật cười, định lấy điện thoại ra gọi, trêu anh chàng mấy câu thì chợt phát hiện trong bưu kiện vẫn còn sót đồ, thế nhưng lại là một chiếc thẻ tín dụng. Thẻ có màu đen, trông sang trọng mà vẫn nhã nhặn, cô đánh vần phiên âm tên chủ thẻ thì thấy trùng vần với tên cô[1], rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi cô còn đang do dự thì Đường Học Chính đã gọi đến: “Em nhận được đồ rồi hả?”

“Ừ…” Nhìn chăm chăm vào hai món đồ không phải của mình, sau thoáng do dự, Phù Hiểu hỏi, “Đường Học Chính, có phải anh lại đánh rơi cái gì rồi không?”

[1] Chữ in trên thẻ tín dụng ở Trung Quốc là chữ tiếng Anh, khi đó tên chủ thẻ sẽ được viết dưới dạng phiên âm bằng chữ Latinh và không có thanh. Tên Phù Hiểu tiếng Trung là: 符晓, phiên âm Latinh là Fú Xiǎo, phiên âm Latinh không thanh là Fu Xiao.