Chờ khi Nam San nhận được ý chỉ vào cung, mặt vẫn còn mơ màng, nàng và vị đại đường tỷ này không thân thiết, sao truyền vào cung chỉ có mình và Ngụy thị.
Nghĩ lại, cười châm chọc, Nam Cẩn thật đúng là nịnh bợ, hiện giờ mình được tứ hôn cho Tam hoàng tử, bất luận tương lai không được sủng, ít nhất là chính phi hoàng tử, ở đâu cũng có thể có tiếng nói.
Nam Cẩn định tìm trợ giúp, hậu viện cho mình sau này đây mà.
Khi công công truyền chỉ Nguỵ thị lại vui mừng nhướng mày, Cẩn tỷ nhi lần đầu thừa sủng đã được phong làm Cẩn Phi.
Đây là vinh quang cỡ nào.
Nhìn phu quân gần đây ở lại chính viện, nàng hơi đắc ý nói, "Phu quân, nương nương chúng ta đang được hoàng thượng cưng chiều quyến luyến, dù sao cũng là đại tỷ, vẫn phải làm gương cho các tỷ muội bên dưới, tuy San tỷ nhi ban cho Tam hoàng tử làm chính phi, nhưng mẹ đẻ Tam hoàng tử xuất thân thấp hèn, sợ là vô duyên với vị trí kia, mà Anh tỷ nhi vào phủ Đại hoàng tử, phủ chúng ta có phải sẽ về phe Đại hoàng tử, Tưởng gia lúc trước còn không phải là bởi vì...."
Nam Hoành Đào mới vừa nghe còn dương dương tự đắc, nhưng chuyển tai nghe nàng nghị luận hôn sự vài vị cô nương trong phủ.
Cảm thấy nàng quét hết hứng thú của người khác, "Bệ hạ thánh ý độc đoán, không thể tự mình đoán bừa, lại nói chuyện thiên gia, há một nữ nhân như ngươi có thể nói bậy."
Ngụy thị lập tức cúi đầu, gật đầu kêu dạ.
Cẩn Phi nương nương triệu người nhà mẹ đẻ tiến cung nói chuyện, tin tức này Tam phòng tự nhiên cũng là biết, đáng thương Nam Uyển, nghe chỉ có Nam San cùng Ngụy thị có thể tiến cung, mặt đầy mất mát cùng phẫn hận, thầm trách Nam Cẩn vừa vào cung đã quên nàng ta.
Đỗ ma ma trang điểm cho Nam San xong thì thấy Ngụy thị mặt đầy ý cười đi tới kéo tay nàng, vẻ mặt hòa ái, "San tỷ nhi ăn diện như vậy thật đúng là một mỹ nhân."
Nam San mỉm cười, tính Ngụy thị coi trọng lợi ích thương nhân, lôi kéo rất tốt, cứ như ngày trước chưa từng mặt lạnh với nàng vậy, cực kì thân mật, người ngoài nhìn còn tưởng quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Nữ tử trạch môn thích diễn trò.
Nàng bất động thanh sắc rút tay về, mỉm cười ngây thơ như dĩ vãng, Ngụy thị dừng lại, như không có chuyện gì ân cần hỏi han nàng, nói đông nói tây.
Ngụy thị gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, từ khi Cẩn Nhi phong phi tới nay, thế tử thường ngủ lại, hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, cây già gặp mưa xuân, tự nhiên thần thái sáng ngời.
Nàng chỉnh lại châu thoa trên đầu, Cẩn Nhi hiện giờ đã là phi vị, chờ sinh long tử, thân phận càng thêm cao quý.
"San tỷ nhi, chờ gặp Cẩn Phi nương nương, ngươi phải thông minh một chút, trong cung không thể so ở nhà, nương nương địa vị cao, quy củ tự nhiên nhiều, ngươi phải thông cảm chút."
"Vâng, đại bá mẫu."
"Nương nương chúng ta bây giờ là một vị đứng đầu trong cung, bệ hạ thánh ân có thừa, bằng không sao có thể tùy ý triệu người nhà tiến cung nói chuyện."
Nam San giả bộ ngây thơ, Ngụy thị chưa hết à, đã nói một đường rồi, miệng không mỏi sao?
Lăn qua lộn lại vài câu, đơn giản chính là Nam Cẩn được sủng ái, nàng có thể tiến cung là nhờ phúc Nam Cẩn, cứ làm như nàng muốn lắm không bằng, nàng vốn đâu có muốn tiến cung.
Ngụy thị thấy Nam San vẫn ngốc nghếch như mọi ngày, trong lòng giễu cợt, nữ nhi ngốc Nhị phòng này có làm hoàng tử phi thì thế nào, ai biết có mạng để hưởng phú quý ngập trời hay không.
Nàng đã sớm nghe nói, Tam hoàng tử động một tí là giết người, đặc biệt là nữ nhân.
Nói không chừng cuộc sống sau này của San tỷ nhi sẽ gian nan, sợ là có nhiều chuyện cầu cạnh nữ nhi, nghĩ vậy, buông tay Nam San, khôi phục dáng vẻ cao quý lạnh lùng, ngừng nói chuyện, không để ý nàng nữa.
Nam San mừng rỡ lỗ tai thanh nhàn.
Hai người kế tiếp một đường không nói chuyện, thật vất vả vào cung, Nam San đang muốn thở phào nhẹ nhõm, cung nhân lại nói trong cung có quy củ, bất kể vị nương nương nào triệu người đều phải bái kiến Hoàng hậu trước.
Ngụy thị mở miệng nói "nên", nữ nhi dù sao cũng là thiếp thất, trong nhà bình thường, khách tới nhà đều phải gặp chủ mẫu trước.
Hai người được cung nhân dẫn đường đến cung điện của Hoàng hậu, đi một hồi, cung nhân ngừng lại.
Nam San nghi hoặc ngẩng đầu, thấy cách đó không xa, nam tử tuyệt thế như thúy trúc đứng đó,
Nàng khẽ gật đầu ra hiệu, chỉ chỉ phía trước, ý là nàng còn phải đi bái kiến Hoàng hậu.
Lại quay đầu lại, bóng dáng nam tử đã biến mất không thấy, nàng không để bụng, vị hôn phu này luôn xuất quỷ nhập thần như thế.
Mạnh Hoàng hậu ngồi trên kim điện, bên cạnh là Hộ Quốc phu nhân, nhìn kĩ tướng mạo hai cô chất không quá giống nhau, nhưng dáng vẻ sắc bén thì cực kì giống.
Nam San đi theo sau Ngụy thị, hai người quỳ xuống hành lễ, hai người bên trên dường như không nhìn thấy.
Chỉ nghe Hộ Quốc phu nhân hỏi Hoàng Hậu, "Nương nương, hôm nay thần phụ thấy sắc mặt bệ hạ hình như tái nhợt, bước chân phù phiếm, gần đây thân thể không khỏe hay sao?"
"Thế thì không có, chỉ là ban đêm hứng lạnh nên cảm chút thôi."
Hộ Quốc phu nhân vừa nghe giận dữ, "Bọn hạ nhân hầu hạ thế nào vậy, long thể bệ hạ quan trọng, sao có thể lười biếng như vậy."
Mạnh Hoàng hậu muốn nói lại thôi, ma ma bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, "Bệ hạ gần đây đều nghỉ ở Thúy Hoa Cung."
"Hừ."
Hộ Quốc phu nhân phát ra tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi, dọa Ngụy thị sau lưng phát lạnh, vùi đầu thấp hơn.
Mạnh Hoàng hậu dường như mới phát hiện các nàng, "Đây không phải phu nhân thế tử và tam tiểu thư Đức Dũng hầu sao, mau mau đứng lên."
Hai người đứng dậy, Mạnh Hoàng hậu cười nói, "Phu nhân thế tử có cách dạy con, Cẩn phi từ khi vào cung tới nay rất được bệ hạ ân sủng, lòng bản cung cũng được an ủi."
Ngụy thị cúi đầu, "Không dám nhận khích lệ của nương nương, có thể phụng dưỡng bệ hạ nương nương là phúc của con bé."
Hộ Quốc phu nhân tiếp lời, "Đứng bên cạnh ngươi chính là Tam hoàng tử phi bệ hạ ban cho hả, dáng dấp cũng khá thanh tú đấy, đã đọc qua sách gì chưa?"
"Tiểu nữ từ nhỏ ngốc nghếch, nhận biết được vài chữ, ngoài nữ đức, nữ giới thì chưa đọc qua sách gì."
Lúc này Mạnh hoàng hậu mới nâng mắt nhìn nàng, Nam tam tiểu thư này trả lời một giọt nước khó lọt, làm người ta không tìm ra sai sót, cũng không có chỗ nào để dạy dỗ nàng.
So với lần đầu gặp nhau, lại gầy đi không ít, nhìn diện mạo tuy đầy đặn hơn nữ tử khác, nhưng ngũ quan tinh xảo, cũng xem như mỹ nhân.
Một nữ tử như vậy thật sự ngu ngốc sao?
Mạnh Hoàng hậu khác Hộ Quốc phu nhân, bản thân nàng tài hèn học ít, bình sinh hận nhất những nữ tử biết ngâm gió ngâm trăng, nhưng cô mẫu và bệ hạ đều thích hý hoáy thi từ, làm trong lòng nàng luôn không thoải mái.
"Nữ tử lấy hiền đức là chủ, có thể học thuộc nữ đức, nữ giới đủ rồi, những câu thơ câu từ cũng chỉ là mánh khóe nịnh nọt, quá cũng không tốt."
Hộ Quốc phu nhân không tán đồng nhìn chất nữ, quay đầu nhấp một hớp trà.
Nói vài câu lạnh nhạt, Mạnh hoàng hậu thả các nàng rời đi, cung nhân dẫn đường tới trước Thúy Hoa cung, Nam San cúi đầu đi vào.
Thấy Nam Cẩn ngồi ghế trên, trên đầu phượng thoa rực rỡ, phi bào màu tím uốn lượn xòa trên đất, so với trước kia ở trong phủ thanh cao lãnh đạm, hiện nay lại xinh đẹp cao quý bức người.
Thấy nàng thì nở nụ cười, "Mẫu thân, tam muội muội, mau mau ngồi."
Nam San miệng hô "Gặp qua Cẩn Phi nương nương."
Nam Cẩn như oán trách nhìn nàng một cái, giật mình với dáng vẻ của nàng hiện tại, "Tam muội muội cứ đa lễ, tỷ muội chúng ta đều là ruột thịt, lại không có người ngoài, không cần nói mấy nghi thức xã giao."
Ngụy thị cũng ở bên cạnh phụ họa.
"San tỷ nhi càng ngày càng biết lễ, người sắp thành hoàng tử phi, nhìn không giống trước."
Nam San cười, cũng chẳng biện bạch, ngồi dưới Ngụy thị nghe hai mẫu nữ nói chuyện, Nam Cẩn trước sau là người thanh cao, bọn họ nói chuyện đều là mấy lời khách sáo, không có gì thực dụng.
Vòng tới vòng lui, nói đến đầu Tam hoàng tử, vẻ mặt Ngụy thị đầy vinh hạnh, "Tướng mạo Tam hoàng tử xuất chúng, rất coi trọng San tỷ nhi nhà ta, chỉ đổi ma ma thôi cũng đích thân phái người đưa tới."
Việc này Nam Cẩn có nghe loáng thoáng, Hoàng hậu còn không phải bởi việc này mà tức giận bị bệnh sao, xem ra ánh mắt Tam hoàng tử thật là tệ, chọn tới chọn lui, lại chọn lấy một con ngốc.
Người ngoài đều nói tướng mạo Tam hoàng tử mỹ mạo hơn người, nàng vẫn chưa được gặp, không biết có phải khuếch đại lên không.
Có lẽ chỉ là công tử bột, bằng không làm sao lại nhìn trúng nữ tử ngốc Nam San.
Có điều, trong lòng nghĩ ra một chuyện, nói ra miệng lại là một loại khác, "Vậy thì tốt quá, thật mừng thay tam muội muội, về sau gả vào phủ Tam hoàng tử có thể khuyên bảo Tam hoàng tử, có lẽ hắn sẽ nghe muội, Tam hoàng tử có chút bướng bính bỉnh cương quyết, muội phải khuyên nhủ hắn huynh đệ hòa thuận tôn kính lẫn nhau, đặc biệt là Tứ hoàng tử, chính là đích tử của Hoàng hậu, quan hệ tốt dù sao cũng không tệ, tam muội muội nói phải không?"
Hoá ra, Nam Cẩn triệu nàng chính là kêu nàng về sau thổi gió bên tai, đứng bên Tứ hoàng tử, thêm một lợi thế để Tứ hoàng tử đăng cơ, Nam San muốn cười, về sau ai làm hoàng thượng, Nam Cẩn không phải cũng là phi tử tiên đê, nhiều nhất là thái phi, việc gì phải nhọc lòng.
Ngẫm lại không đúng, lấy tính tình Nam Cẩn, chuyện không có lợi sẽ không làm, ngày đó tuyển phi, Tứ hoàng tử không màng Đại hoàng tử cài hoa trước, cũng muốn cài hoa lên đầu Nam Cẩn.
Xem ra hai người vốn là có tình, mà Nam Cẩn làm phi tử Vĩnh Thái đế vẫn chưa bỏ ý định, còn muốn lôi kéo tình lang.
Hay là, Nam Cẩn muốn học Võ Tắc Thiên?
"Cảm ơn đại tỷ tỷ dạy bảo, San Nhi có cơ hội nhất định sẽ khuyên Tam hoàng tử, huynh đệ hòa thuận, quan hệ tốt với Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử."
Nghe được nàng trịnh trọng gật đầu, Nam Cẩn buồn bực không thôi, thật là ngốc mà, căn bản không nghe rõ ý trong lời của nàng.
Nàng chỉ nhắc tới Tứ hoàng tử, đâu có chuyện Đại hoàng tử.
Mặt Nam Cẩn không vui, nhìn Ngụy thị một cái.
Ngụy thị đưa mắt ra hiệu với nữ nhi, đại ý là ta sẽ nói với nàng, lúc này Nam Cẩn mới nguôi ngoai, cũng không muốn nói thêm nữa, nhìn đồng hồ cát, canh giờ cũng không sai biệt lắm, kêu cung nhân đưa bọn họ ra ngoài.
Trên xe ngựa trở về, Ngụy thị thấm thía nói với Nam San, "San tỷ nhi, từ xưa đến nay, con vợ cả mới là chính thống, ngươi phải nhớ cho kỹ, Tứ hoàng tử và Đại hoàng tử không giống nhau, hiểu không?"
Nam San cái hiểu cái không mà nhìn nàng, gật đầu.
Vừa xuống xe ngựa, Nam San lập tức ném lời Ngụy thị ra sau đầu, mấy người có ý đồ gì đâu có liên quan đến nàng, nàng mặc kệ, nghĩ đến lời hẹn với Khương Diệu Âm, có lẽ hai ngày này sẽ tới cửa.
Ban đêm, nàng đẩy Đinh thị đi, cùng Nam nhị gia ở trong thư phòng, nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt non nớt của nữ nhi, Nam nhị gia buồn cười, hắn chưa bao giờ thấy San Nhi nghiêm túc như thế.
"Cha, có phải cảm thấy dạo này con ăn ít đi, cũng gầy hơn đúng không?"
Đương nhiên, Nam nhị gia nén cười gật đầu, thê tử phân phó mỗi ngày chỉ đưa cho San Nhi chút đồ ăn, có thể không gầy sao?
Nam San thấy Nam nhị gia nghẹn cười, muốn lườm nguýt, cố gắng nghiêm túc nói, "Cha, không phải bởi vì ăn ít mới gầy, mà là hiện giờ ăn ít như vậy, con cũng không cảm thấy quá đói bụng."
Lời này làm Nam nhị gia nghiêm túc lên, hình như từ trong cung trở về, rất hiếm khi nghe thấy nữ nhi kêu đói.
"Cha, có biết người một nhà chúng ta béo như vậy là có nguyên nhân, có người cố ý làm chúng ta béo như vậy không."
Nghe thấy Nam San nói như vậy, Nam nhị gia tái mặt, ngồi thẳng người, tìm tòi nghiên cứu nhìn nữ nhi, "San tỷ nhi từ đâu biết được?"
Lòng nàng trâm xuống, cha không hề có chút ngoài ý muốn, là vẫn luôn biết có người tác quái, hay là căn bản biết người tác quái là ai?
"Cha, cha biết là ai hạ đồ vật chúng ta, đúng không?"
Nam nhị gia không nói.