Bởi vì Đinh thị có thai, Nam San dành thời gian rảnh về nhà mẹ đẻ.
Nàng mặc một chiếc váy dài in hải đường, cổ tay áo đến tà váy đều thêu rất nhiều hoa hải đường, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng viền lông cáo, mắt phượng mũi cao, môi chúm chím như đào hoa, hai tay đan nhau trong ống giữ ấm, nhìn một người một hổ tiễn đưa.
Đại hổ trừng lớn mắt nhìn nàng, dường như khó hiểu vì sao nữ chủ tử lại bỏ lại nó và nam chủ tử, một mình ra ngoài, nó hừ hừ hai tiếng, lại quay đầu nhìn nam nhân mặc cẩm y màu đen.
Nam San hơi buồn cười, "Trời lạnh lắm, mày không cần ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà nha."
Đại hổ dường như nghe hiểu lời nàng, hơi bất mãn quay đầu đi.
Lăng Trọng Hoa vỗ đầu nó, nói với thê tử, "Không cần ta đi với nàng thật à?"
"Không cần, chàng đi cha nương ta sẽ câu nệ, lại nói nương ta lớn như vậy mà có thai, tất nhiên sẽ hơi không được tự nhiên, vẫn là một mình ta đi thôi."
"Ừ."
Hắn nâng khuỷu tay nàng, đỡ nàng lên xe ngựa, trong xe ngựa đã sớm chuẩn bị bếp lò, không hề lạnh chút nào, đại hổ cũng duỗi đầu vào xe ngựa, đôi mắt chuông đồng tò mò nhìn đông nhìn tây.
Nam tử nhấc nó qua một bên, thuận tiện buông rèm xuống, nó kháng nghị gầm gừ, Nam San ngồi trong xe ngựa cười tươi, đại hổ thật thú vị, dáng vẻ tủi thân y trẻ con.
Xe ngựa một đường đi thẳng, rất nhanh đến Nam phủ.
Tới gần cuối năm, mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài nước đóng thành băng, trong phòng Nam gia lại ấm áp vì đốt than sưởi, năm nay nhờ phúc nữ nhi, tam hoàng tử rất chiếu cố nhà thê tử, những năm ở Hầu phủ nào được phát sương than tốt như vậy, có thể có một ít sương than bình thường cho đủ số đã không tồi.
Nam nhị gia vui mừng, cười ha ha không ngừng, Đinh thị thì hơi ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, người đã sắp làm ngoại tổ mẫu còn mang thai, cảm thấy không dám nhìn nữ nhi.
Nam Lang cũng biết sắp làm ca ca, rất là hưng phấn, dựa bên cạnh Đinh thị không đi, trừng mắt tròn tròn, tò mò nhìn chằm chằm bụng Đinh thị.
"Nương, trong bụng nương thật sự có đệ đệ ạ?"
Nam San trêu ghẹo hắn, "Sao đệ biết là đệ đệ, lỡ là muội muội thì sao?"
Lang ca nhi phồng má, "Hừ, chính là đệ đệ, đệ không cần muội muội, đệ đệ có thể chơi với đệ."
"Được, vậy theo Lang ca nhi của chúng ta, nương sinh cho con một đệ đệ."
Cổ nhân đều chú ý nhiều con nhiều cháu, sinh thêm một nhi tử đối với phu thê Nam thị mà nói không còn gì tốt hơn, là nữ nhi cũng thích.
Đinh thị mở miệng mấy lần, bên Hầu phủ đã sớm phái người tới báo hỉ, nói là Anh tỷ nhi có thai, tứ hoàng tử phi xuất giá sau San tỷ nhi cũng có thai, lại chỉ San Nhi không có động tĩnh.
Nhân lúc Nam nhị gia mang theo Lang ca nhi đi ra ngoài, nàng tinh tế đánh giá nữ nhi, thấy Nam San khí sắc hồng nhuận, ánh mắt nhu hòa, hẳn là sống rất tốt.
"San Nhi, chuyện con nối dõi không cần cưỡng cầu, nên tới sẽ tới, đừng bởi vì chuyện của người khác mà phá hỏng tâm trạng của mình."
Nam San hiểu ý Đinh thị, gật đầu, "Nương, chuyện người khác có liên quan gì đến con, con không để trong lòng đâu ạ."
Nàng hiện tại mới hơn mười tuổi, theo hiện đại mà nói vẫn là đứa trẻ mới tốt nghiệp cấp hai, lúc này sinh con thì quá sớm, muộn một chút mới tốt.
"Vậy thì tốt, nương sợ con còn trẻ, không chịu nổi, những người khác nói cái gì cũng để trong lòng, kỳ thật duyên phận con cái đều do số trời."
"Nương, con hiểu mà, còn chưa chúc mừng nương."
Đinh thị lập tức đỏ thẫm mặt, "Con bé hư này, cũng tới trêu ghẹo nương con."
Nam San cười nghịch ngợm.
Đinh thị thấy nữ nhi vẫn còn nét ngây thơ, vỗ vỗ tay nàng, "Đi đi, con đi thăm tổ mẫu con, người nhắc đến con mãi."
Nam San ngoan ngoãn đứng lên, một thời gian không gặp, nàng cũng nhớ tổ mẫu.
Lư thị đã sớm nghe được động tĩnh tôn nữ trở về, nghĩ hai mẫu nữ chắc là có chút chuyện riêng tư muốn nói, nên không đi tiền viện, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt niệm kinh.
Nghe được tiếng bước chân, giương mắt nhìn, tôn nữ mỉm cười ở cửa, áo choàng lông cáo càng tôn lên làn da trắng của nàng, kiều diễm như đóa hoa đào vừa hái, bà híp mắt, vui mừng mở miệng, "San tỷ nhi của ta đã trở lại."
Nam San tiến lên vài bước, nâng bà dậy, "Tổ mẫu, tôn nữ rất nhớ người."
Lư thị vỗ mu bàn tay nàng, hơi xúc động, "Tổ mẫu cũng thế."
Cởi áo choàng giao cho Thanh ma ma treo lên, hai tổ tôn ngồi trên giường. Lư thị tràn đầy vui mừng, San tỷ nhi của bà càng ngày càng đẹp, không gầy tong teo giống cô nương khác, mà chỗ nên gầy thì gầy, chỗ không nên gầy thì lớn hơn người khác rất nhiều.
"Tổ mẫu dạo này có khỏe không ạ?"
Nam San nhìn Lư thị, thấy bà không còn vẻ buồn rầu, cả người thoải mái như được giải thoát, có lẽ dọn ra Hầu phủ, tâm trạng buông lỏng không ít.
Kỳ thật Lư thị là bởi vì khúc mắc đã giải, người rộng mở thông suốt, nhiều năm khổ sở tiêu tán, tâm trạng nhẹ nhàng, lại nói Nam nhị gia cùng Đinh thị đối xử thật lòng, bà sống rất thư thái, tinh thần tự nhiên khác khác biệt.
"Khỏe, cha nương con hiếu thuận, Lang ca nhi thường xuyên tới chơi với bà già này, cuộc sống này, không thể tốt hơn, hiện tại ta không mong gì khác, chỉ mong cha con có thể cao trung, nương con thuận lợi sinh đứa bé này, con sống vui vẻ, Lang ca nhi lớn lên có tiền đồ, còn lại cũng không có mong ước gì."
Nam San bật cười, "Tổ mẫu, người yêu cầu thật nhiều, này mà nói là không có mong ước gì."
Tay Lư thị đang trượt Phật châu ngừng lại, bật cười, "Là bà gì này tham lam, hy vọng Phật Tổ có thể thông cảm."
"Phật Tổ bận lắm, đông gia nói Phật Tổ bảo hộ hắn phát tài, tây gia nói Phật Tổ phù hộ hắn sống lâu trăm tuổi, tai Phật Tổ nào nghe được tới đây."
"Con thành tâm muốn nhờ, Phật Tổ ngàn mắt vạn tai, đều sẽ nghe được."
"Được ạ, vậy tôn nữ xin Phật Tổ bảo hộ tổ mẫu trăm năm khoẻ mạnh."
Nam San chắp tay trước ngực, chân thành cầu nguyện, mắt Lư thị đầy từ ái, nhẹ vuốt tóc nàng, lẩm bẩm, "Có tấm lòng này của San tỷ nhi, tổ mẫu cảm thấy mỹ mãn, chỉ là con ấy, nghe nói phủ đại hoàng tử và phủ tứ hoàng tử đều có tin vui, bên Hầu phủ cũng đặc biệt phái người tới báo tin vui, nói nhị tỷ tỷ của con có hỉ, hơn nữa đại tỷ tỷ của con cũng có thai, đại bá mẫu con càng thêm bừa bãi không giới hạn, San tỷ nhi, tam hoàng tử có nói qua cái gì không?"
Nam San biết Lư thị lo lắng, mím môi cười, "Chàng ấy không nói gì thêm, tổ mẫu, việc này trong lòng chúng con hiểu rõ, người khác sinh mười sinh tám cũng không liên quan gì đến chúng con."
"Vậy là tốt rồi, nữ tử xuất giá không thể so ở nhà mẹ đẻ, thế gia bình thường đều chú trọng con nối dõi, huống chi là hoàng gia, tổ mẫu cũng là sợ con tủi thân, nghẹn ở trong lòng không nói."
"Tổ mẫu, con nhất định sẽ để bản thân sống thư thái."
Lư thị ôm chầm lấy nàng, "San tỷ nhi, tuy nói từ xưa đến nay, thế đạo đều hà khắc với nữ tử, yêu cầu nữ nhân không ghét không đố (kị), phải hiền huệ hào phóng, thay phu quân nạp thiếp dưỡng thứ xuất, nhưng nỗi khổ trong lòng nữ tử có mấy người có thể biết được, tổ mẫu hy vọng con không cần làm người rộng lượng."
Nam San hiểu ý Lư thị, là nói nàng không cần bởi vì không mang thai mà sốt ruột, nạp thiếp cho nam nhân của mình, sao có thể? Nam nhân của nàng, há cho phép người khác nhúng chàm.
"Tổ mẫu, tôn nữ nhớ kỹ."
Lúc này, Thanh ma ma từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt hơi khó coi, "Lão phu nhân, tam tiểu thư, bên Hầu phủ có người tới báo, nói hầu gia bệnh nặng."
"Cái gì, tổ phụ bị bệnh?"
Nam San "phắt" một cái đứng lên, hỏi liên thanh, "Thanh ma ma, người tới có nói bệnh gì, sao lại đột nhiên phát bệnh không?"
"Người báo tin còn ở trong viện nhị gia, nô tỳ nghe thấy hầu gia bỗng nhiên té xỉu, nô tỳ nóng vội liền chạy vội tới bẩm báo lão phu nhân và tam tiểu thư."
Lư thị cũng đứng dậy, kêu Thanh ma ma mang áo choàng, cùng Nam San tới tiền viện, không trung đang có tuyết rơi, hai tổ tôn dìu nhau, dọc đường đi lòng nóng như lửa đốt.
Tiền viện, Nam nhị gia ngơ ngác ngồi trên ghế, hai mắt vô thần lẩm bẩm, "Sao ông ấy có thể bị bệnh?"
Phụ thân hắn, trong ấn tượng vẫn luôn như cây trúc thẳng, phiêu dật thoát tục, phảng phất vĩnh viễn xanh tươi, vĩnh sẽ không ngã xuống, sao lại đột nhiên bị bệnh?
Hắn lung lay đứng lên, đi ra bên ngoài, Đinh thị ở phía sau kêu, "Nhị gia, tuyết đang rơi, mau khoác thêm y phục rồi hẵng đi."
Một mặt lại sai người chuẩn bị xe ngựa, vừa vặn lúc này Lư thị và Nam San đều đến đông đủ, người một nhà cũng không nói nhiều, tất cả đều chui vào trong xe ngựa, chạy về phía Hầu phủ.
Dọc đường đi, Nam San nắm chặt tay Lư thị, Nam nhị gia mím môi, không nói lời nào.
Chờ chạy tới Hầu phủ, liền thấy cánh cửa tiểu viện thanh u đóng chặt, ngoài cửa là Nam thế tử và phu thê Nam tam gia, còn có các tôn tử tôn nữ trong phủ, Nam Uyển, Nam Cảnh, Nam Đường, Nam Côn và Nam Lạc đều có mặt.
Nhìn thấy một nhà Nam nhị gia, Nam thế tử nói, "Phụ thân đột nhiên mắc bệnh, chúng ta cũng là vừa đến, nhưng phụ thân không cho chúng ta vào."
Nam tam gia cũng nói tiếp, "Nhị ca, không bằng huynh thử xem, có lẽ phụ thân sẽ gặp huynh."
Nam nhị gia hơi sợ sệt, chần chờ vươn tay, Nam San nóng nảy, đi tới phía trước, gõ cửa, "Tổ phụ, con là San tỷ nhi, cầu xin người cho con đi vào."
Nam Đường thấy động tác của nàng, ồm ồm nói, "Tỷ bớt lo đi, tổ phụ nói, ai cũng không gặp."
Hắn cố ý dời mắt, không nhìn Nam San, tam tỷ tỷ như biến thành người khác, đâu còn là tam bàn nhi mà hắn biết.
Nàng hiện giờ là tam hoàng tử phi, không phải là cô béo lúc còn trong phủ nữa.
Nam San không để ý tới hắn, vẫn gọi cửa.
Đinh thị kéo nàng, "San tỷ nhi, chúng ta chờ một chút, có lẽ tổ phụ của con không sao đâu."
Ngụy thị nhìn bụng Đinh thị, giọng điệu ghen ghét, "Nhị đệ muội, trước mắt tuy rằng không phải lúc nói chuyện, nhưng đại tẩu còn phải chúc mừng nhị đệ muội."
Phù thị miễn bàn hận thế nào, dáng vẻ Đinh thị, vừa thấy chính là trượng phu yêu thương, sống thoải mái, đâu giống nàng, nàng nhìn tam gia bên cạnh thế tử, trượng phu này coi như nàng đã chết, nửa năm cũng không đặt chân vào viện nàng.
Đinh thị hơi ngượng ngùng, "Đại tẩu, hiện tại là lúc nào còn nói mấy lời này làm gì, phụ thân không biết tình huống ra sao, mọi người ở gần đây, có biết một vài?"
Ngụy thị biết sao được, gần đây nàng ta nhiều việc, thiệp yến hội chất đầy, lại nói phụ thân chưa bao giờ gần gũi bọn họ, nàng ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Nam San xem dáng vẻ Ngụy thị liền biết nơi này không ai biết chuyện tổ phụ, vì thế lại bắt đầu gõ cửa.
Một lúc lâu sau, bên trong truyền đến tiếng Phương ma ma, "Hầu gia không sao hết, mọi người trở về hết đi, tam tiểu thư, người tiến vào một lát."
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nam San, ánh mắt Nam Uyển cực kì oán độc, Nam San không quan tâm nhiều, chờ cửa vừa mở ra lập tức đi vào, đi vào trong phòng, cả căn phòng đầy mùi thuốc.
Nam Sùng Khởi nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tái nhợt, mái tóc lúc trước búi cao nay xoã xuống, lại có vẻ đẹp khi bị bệnh.
Nam San hận không thể đánh chết bản thân, lúc nào rồi đầu óc còn hồ đồ, người là tổ phụ, một nam nhân đã năm mươi, xinh đẹp ở đâu.
"Lại đây, ngồi đi."
Thấy tổ phụ vẫy tay với nàng, Nam San lập tức ngồi ở mép giường, vội vàng hỏi, "Tổ phụ, người làm sao vậy, báo tin nói người bị bệnh?"
Nam Sùng Khởi khẽ nhíu mày, "Đều là hạ nhân nhiều chuyện, tổ phụ không bị bệnh."
Không bị bệnh, vì sao sắc mặt tái nhợt như vậy?
Nam San tinh tế đánh giá, thoạt nhìn, tinh thần tổ phụ tạm ổn, nhìn bề ngoài, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt cũng không có bệnh trạng gì khác, nàng nghĩ, cổ đại không có trang thiết bị, sợ là có vài bệnh đại phu không khám ra được, Khương Diệu Âm chính là đệ tử Y Thánh, nàng ấy khẳng định biết nhiều bệnh hiếm lạ cổ quái, vừa vặn gần đây hồi kinh, nếu không nhờ nàng ấy tới khám.
"Tổ phụ, tôn nữ quen một người bạn, nàng ấy là đệ tử Y Thánh, không bằng để nàng ấy tới bắt mạch cho người?"
Nam Sùng Khởi nghe được hai chữ Y Thánh, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Không cần."
"Tổ phụ, nếu không để nàng ấy tới thử một chút đi, nàng ấy rất lợi hại, còn lợi hại hơn thái y."
Bên ngoài truyền đến một tiếng nói, "Hừ, mấy phế vật Thái Y viện đương nhiên không bằng đồ đệ của ta."
Phương ma ma nghe được tiếng nói, vội vàng mở cửa ra, mời một vị lão giả thoạt nhìn rất là lôi thôi vào, "Thần y, mau mời vào."
Thần y?
Nam San kinh ngạc há miệng, chẳng lẽ đây là sư phụ Khương Diệu Âm, vóc người không cao, quần áo cũ kĩ, tóc cũng hơi rối, chẳng trách Khương Diệu Âm từng nói với mình, sư phụ nàng chính là một lão nhân bình thường, nhưng đây cũng quá bình thường rồi, còn không bằng lão nhân bình thường.
Y Thánh nhìn rõ diện mạo của Nam San, hơi sững sờ, "Tiểu cô nương, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Gặp qua Y Thánh, nghe Khương tiểu thư nhắc tới người, vẫn luôn kính ngưỡng, hôm nay nhìn thấy người thật, tam sinh hữu hạnh."
Y Thánh cười ha ha, "Tiểu cô nương miệng ngọt thật, ngươi chính là người bạn mà Âm Nhi nói hả, lão phu cũng nghe nó nhắc tới ngươi, ngươi thật ra thú vị hơn tổ phụ của ngươi ấy."
Vừa rồi ở bên ngoài, ông nhìn thấy một nam tử có tướng mạo rất giống Sùng Khởi, có lẽ chính là Nam gia nhị gia, cha ruột của tiểu cô nương, quả nhiên là người một nhà, diện mạo rất giống nhau.
"Đa tạ thần y khích lệ."
"Tiểu cô nương còn rất hiểu lễ nghĩa."
Y Thánh nói xong, nhìn về phía Nam Sùng Khởi vẫn luôn lạnh lùng nhìn, không được tự nhiên vò đầu, nhìn y phục của mình, hối hận lên đường muốn bớt việc, thường mấy ngày không tắm rửa, ông mới bước vào địa phận kinh thành đã bị người bắt tới Hầu phủ.
Sớm biết là tới gặp Sùng Khởi thì ông đã cẩn thận thay bộ đồ mới.
Ông hơi chần chờ, nhìn cái tay đen gầy của mình, lau mấy cái lên áo mới bắt đầu bắt mạch cho Nam Sùng Khởi, gương mặt lúc trước còn cười đùa dần dần nghiêm túc.
"Xem mạch tượng thì không sao hết, nhưng gần đây có cái gì không khoẻ?"
Phương ma ma nhìn chủ tử, thấp giọng mở miệng, "Hầu gia dạo này luôn quên đông quên tây, rõ ràng chuyện mới làm cũng quên, liền mới vừa rồi, đã dọn thư phòng một lần, hầu gia lại muốn dọn lại, mới mệt mà ngất xỉu."
Y Thánh nghe nàng nói, mặt hơi trầm xuống, Nam San đứng ở một bên mơ hồ sáng tỏ, tổ phụ này rõ ràng là giai đoạn đầu của bệnh đãng trí tuổi già.
Căn bệnh này căn bản không có khả năng chữa trị.
Nàng không rõ, tổ phụ thanh tuấn xuất trần như thế sao lại bị bệnh này?
Nam Sùng Khởi là người thông minh, từ trên mặt Y Thánh liền đoán được mình bị bệnh cũng không nhẹ, thờ ơ mở miệng nói, "Theo ngươi thấy, ta có phải bệnh hay quên? Cuối cùng có phải ta sẽ như một đứa trẻ, không biết chuyện gì, quên hết chuyện trước kia."
Y Thánh bình tĩnh lại, nặn một nụ cười, "Hừ, ta chính là Y Thánh, Sùng Khởi ngươi đừng coi thường, Diêm Vương gia thấy ta đều phải run rẩy, mặc kệ bệnh gì cũng không làm khó được ta, đều có thể chữa khỏi cho ngươi."
Bọn họ là bạn già nhiều năm, một nét mặt của đối phương là có thể đoán ra lời này mấy phần thật giả, Nam Sùng Khởi khẽ mỉm cười, "Kỳ thật, quên hết chuyện trước kia cũng không phải là chuyện không tốt."
Giọng ông đầy cô đơn, làm lòng người nghe ê ẩm.
Nước mắt Nam San trào dâng, nàng ngẩng lên đầu, muốn nuốt nước mắt trở lại, Phương ma ma bên cạnh đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Y Thánh nhiều lần bảo đảm có thể chữa khỏi bệnh của tổ phụ, sau đó xách hòm thuốc rời đi.
Tâm trạng của ông ấy rất nặng nề, Sùng Khởi xác thật bị bệnh hay quên, bệnh này không có thuốc chữa, thiếu niên quen biết, làm sao không biết đời này Sùng Khởi không dễ dàng, sợ là đối với Sùng Khởi mà nói, quên cũng là chuyện tốt.
Mới vừa ra cửa Hầu phủ đã bị người kéo lên một chiếc xe ngựa.
Khi thấy rõ là ai, ông càng thêm giận, vung tay đấm một cái, đối phương không né không tránh, hứng chịu một đấm này, nửa bên mặt nháy mắt sưng lên.
"Đều tại ngươi, Sùng Khởi bị bệnh, ngươi mong lắm đúng không."
"Rốt cuộc hắn mắc bệnh gì?"
Người bị đánh chính là Mạnh Tiến Quang, chính ông bắt Y Thánh tới, lúc này ông hoàn toàn không màng sưng đau trên mặt, nôn nóng hỏi, "Khởi Sơn, ngươi mau nói cho ta biết, hắn bị bệnh gì?"
Y Thánh bình tĩnh mấy hơi, "Hắn không bị bệnh, chẳng qua sẽ dần dần quên mọi thứ, bao gồm ngươi ta, cuối cùng hắn sẽ không phải Sùng Khởi mà ngươi hay ta quen, chỉ là một thể xác."
"Cái gì?"
Mạnh Tiến Quang xụi lơ, ánh mắt dại ra, ông nghĩ tới vô số kết cục của bọn họ, nhưng chỉ là từng người già đi, từng người chôn trong phần mộ tổ tiên nhà mình, trăm triệu chưa từng nghĩ tới, có một ngày, hắn thật sự sẽ quên mình, giống như người xa lạ.
"Không đâu, hắn là Nam Sùng Khởi, đệ nhất công tử danh chấn thiên hạ năm ấy Nam Sùng Khởi, tại sao lại như vậy, không thể nào, Khởi Sơn, có phải ngươi đang gạt ta!"
Y Thánh nổi giận, túm vạt áo ông, "Hừ, đều tại ngươi, ngươi biết vừa rồi Sùng Khởi nói cái gì không? Hắn nói quên đi chuyện trước kia cũng là chuyện tốt."
Ánh mắt Mạnh Tiến Quang dần chán nản, Y Thánh đẩy ông, nghênh ngang rời đi.
Lưu lại một mình ông vô lực ngồi liệt trong xe ngựa, đột nhiên, dường như ông nhớ tới điều gì đó, chạy đi như điên.