Năm ngày sau, thái thượng hoàng mang theo tiểu Mạnh thái phi, còn có hai vị thái tần, lên đường đến hành cung nghỉ mát, vì biểu hiện mình vẫn còn quyền lực, thái thượng hoàng biểu hiện rất phô trương, xe kéo của vua, kiệu rồng vàng rực, phía trước đội nghi trượng mở đường, lọng che vàng rực hộ giá phía sau, đằng sau xe kéo là hai hàng Ngự Lâm quân khí thế uy vũ.
Bên trong kiệu rồng là Mạnh Cẩn và thái thượng hoàng, hai vị thái tần còn lại ngồi trong xe ngựa phía sau.
Hai ngày sau, thái thượng hoàng gặp chuyện ở hành cung, thái y đi theo nói, thái thượng hoàng may mắn được Mạnh thái phi ở bên cạnh đẩy ra, tránh đi yếu hại, nếu không... Bởi vì tiểu Mạnh thái phi đẩy thái thượng hoàng, dưới tình thế cấp bách thích khách lại đâm một kiếm, vừa vặn đâm trúng cánh tay của nàng ta.
Trong kinh lời đồn đại nổi lên bốn phía, có người nghị luận, tân đế không dung thái thượng hoàng, muốn trừ khử mới thoải mái, thái thượng hoàng ở trong hành cung thì muốn sắc phong tiểu Mạnh thái phi là thái hậu, tin tức truyền vào cung, Nam San cười lạnh, Mạnh Cẩn ngược lại là một nhân vật hung ác, khổ nhục kế này thực hiện không tệ.
Huệ Nam đế bỏ mặc chuyện sắc phong thái hậu.
Nương theo chuyện hành thích thái thượng hoàng, đại thần trong triều nói năng thận trọng, nếu nói việc này không phải bệ hạ gây nên, thực sự không nghĩ ra, còn có ai sẽ không dung được thái thượng hoàng.
Đại hoàng tử bị biếm thành thứ dân không có năng lực có thể phá thủ vệ hành cung, đâm trúng thái thượng hoàng, Thành vương càng không khả năng, thái thượng hoàng còn sống, Thành vương phú quý càng ổn, không có khả năng tự hủy chỗ dựa, đám đại thần nghi ngờ kinh ngạc trong lòng, nhìn sắc mặt lạnh lùng của đế vương, nhao nhao cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.
Sau đó, một câu lưu truyền trong dân gian.
Người nằm bên gối, há lại cho người khác ngủ say.
Nam San nghe xong lời này, liền biết là việc làm của Mạnh Cẩn, nàng ta muốn thông qua sức mạnh dư luận của thế tục để lừa dối bách tính, coi là đây là hành động của tân đế muốn diệt trừ thái thượng hoàng.
Trong cung phái thái y đến hành cung, Phàn thái y cũng ở trong đó, trước đó tiểu Mạnh thái phi tự mình chỉ định thái y đi theo chính là Phương thái y, Nam San cảm thấy hiểu rõ, chuyện thái thượng hoàng hành thích tất có chuyện ẩn giấu bên trong.
Lăng Trọng Hoa mặt lạnh, hắn chưa từng muốn mạng đứa "con nuôi" này, nếu đối phương tự tìm đường chết, thì không nên trách hắn.
Thái thượng hoàng xác thực gặp chuyện, ngực phải hắn bôi thuốc ngoài da rồi băng bó, nằm trên giường, sắc mặt xanh xám, chửi ầm lên với các thái y.
Các thái y cúi đầu giả chết, chờ Thái thượng hoàng mắng mệt mỏi mới lại gần chữa trị vết thương. Sắc mặt tiểu Mạnh thái phi có chút tiều tụy, trên cánh tay băng bó, đứng nghiêm một bên, thấp giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, nếu không để để các thái y trong cung khám qua một chút, cũng để hoàng đế yên tâm."
"Yên tâm?" Thái thượng hoàng cả giận nói: "Nghiệt tử kia thấy trẫm không chết, nào sẽ yên tâm."
Tất cả mọi người giả chết, tiểu Mạnh thái phi rơi lệ: "Bệ hạ, trước mắt các thái y đều đang đợi, nếu không để bọn họ khám, sợ là... Bệ hạ, thần thiếp đáng chết, vì sao không cách bệ hạ gần một chút, như thế gặp chuyện chính là thần thiếp, bệ hạ long thể quý giá, thần thiếp tiện thể, cho dù chết thì thế nào?"
Nói xong nàng ta bật khóc rưng rức, hai thái tần quỳ dưới đất cũng khóc theo, sắc mặt thái thượng hoàng càng xanh đen hơn: "Bảo tên nghiệt tử kia tới gặp trẫm, thiên hạ này là của trẫm, trẫm còn chưa có chết đâu."
Nam San trong cung đã sớm thu thập xong đồ đạc, ngồi trên phượng liễn, lên đường tới hành cung, suốt dọc đường nàng đều rơi lệ khóc ròng, rèm che màu vàng sáng trên phượng liễn không ngừng bị gió thổi lên, khiến dáng vẻ đau thương của nàng hiện ra trước mắt mọi người.
Dân chúng dọc đường nhìn thấy, đều nói hoàng hậu nương nương hiếu tâm đáng khen.
Hai mắt Nam San sưng đỏ, chờ lúc không người, Đỗ ma ma cấm lấy cái khăn trong tay nàng, đổi một cái khác, nàng dùng khăn mới lau mắt: "Ma ma, cái khăn này nhiều nước gừng quá, bản cung sắp cay không chịu nổi rồi, lần sau đổi cái nhạt thôi, để người ta dễ chịu một xíu."
Đỗ ma ma đau lòng, cúi đầu: "Nương nương, không nhiều thì sao chảy nước mắt, người cố nhịn một chút."
Mắt thấy sắp đến hành cung, nàng lại đổi một cái khăn nồng hơn, Nam San khẽ nhấn một cái lên mắt, nước mắt lập tức ào ào chảy xuống, một đường khóc lóc đi tới bên ngoài cửa phòng thái thượng hoàng, lớn tiếng khóc: "Thái thượng hoàng, nhi thần tới chậm, mong người thứ tội."
Thái thượng hoàng ở bên trong nghe xong, suýt thì ngất xỉu, hắn ta còn chưa chết, tam nhi tức lại khóc lóc thảm thiết giống như khóc tang.
Nam San lại ở bên ngoài khóc nói: "Thái thượng hoàng, bệ hạ biết được thái thượng hoàng bị người ta đâm bị thương, lòng nóng như lửa đốt, vốn định vứt bỏ tất cả chính sự trên triều, đến đây hầu bệnh, nhưng hắn vẫn nhớ tổ huấn từ khi lập quốc, giang sơn làm trọng, dân sinh làm trọng, hoàng gia làm nhẹ, không dám lười biếng chút nào, cố nén bi thương xử lý triều chính, buổi tối hôm ấy sốt cao, nhưng vẫn vác thân thể mang bệnh tảo triều, thái thượng hoàng, nhi thần đến muộn!"
Các thái y và cung nhân đi theo lẳng lặng quỳ gối phía sau nàng, Nam San lưng lay thân thể mấy lần, Đỗ ma ma khóc nói: "Hoàng hậu nương nương, người cần phải bảo trọng phượng thể, mấy ngày nay, người không ngủ không nghỉ, nô tỳ đều thấy đau lòng."
Đỗ ma ma dìu nàng, thái thượng hoàng vừa tức vừa nghi, Mạnh Cẩn mặc y phục trắng, mang theo cánh tay bị thương đi tới: "Hoàng hậu nương nương, thái thượng hoàng vừa uống thuốc, bây giờ buồn ngủ, mong hoàng hậu nương nương di giá Thiên điện, chờ thái thượng hoàng tỉnh lại hẵng đến."
"Cũng chỉ đành như thế, thái thượng hoàng, nhi thần cáo lui."
Nàng buồn bã để mặc Đỗ ma ma dìu, nghỉ ở trong Thiên điện.
Ba ngày sau, trong kinh lại có lời đồn, bệ hạ hoàng hậu hiếu tâm cảm thiên động địa, bệ hạ chính sự quấn thân, hoàng hậu nương nương tới hành cung hầu bệnh, mệt mỏi quá nôn ra máu.
Nam San lau dịch đường đỏ ở khóe miệng, nhận cái chén Đỗ ma ma đưa tới, súc miệng rồi nhổ nước ra: "Công phu bên ngoài ai cũng biết làm, tiểu Mạnh thái phi biết dùng khổ nhục kế, bản cung cũng sẽ bắt chước, bản cung vẫn còn có chút chờ mong, bước tiếp thao tiểu Mạnh thái phi sẽ làm thế nào."
Đỗ ma ma cúi đầu, rửa mặt cho nàng: "Nương nương, Phàn thái y nhờ nô tỳ chuyển lời cho nương nương, cánh tay bị thương của tiểu Mạnh thái phi, sợ là có chút giả."
Vốn nên như vậy, con người Mạnh Cẩn cực kì tự phụ, đương nhiên cũng rất ích kỷ, làm sao có thể làm mình bị thương thật được, nếu vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
"Vị Phương thái y kia là người của nàng ta, khuếch đại vết thương là tất nhiên, cái này không cần để ý, nhìn chằm chằm nàng ta, xem nàng ta còn có hậu chiêu gì."
"Dạ."
Đỗ ma ma lui xuống, ngoài điện có rất nhiều Long Ảnh vệ mặc giáp vàng mặt mày lạnh lùng, uy nghiêm đứng canh.