Bởi vì con dâu có tin mừng, Thái phu nhân đã sớm đem tất cả mọi chuyện kéo qua, không làm phiền Kỷ Dao chuyện gì, cho nên Kỷ Dao có nhiều thời gian làm quần áo.

không chỉ là cho con trai, còn làm cho Dương Thiệu hai chiếc áo trong, thêu hoa văn tứ quân*, hắn thường xuyên mặc trên người.

*mai, lan, trúc, cúc.

Chờ đến tết Đoan Ngọ, nàng dự định làm mấy cái túi thơm, hôm nay đang chọn nguyên liệu, Dương Thiệu đến, phía sau còn ba người đi theo, Kỷ Dao nhìn qua, suýt chút nhảy dựng lên kêu: ""Tỷ tỷ!"

Kỷ Nguyệt ra tháng liền đến thăm muội muội, trong tay dắt Tiềm ca nhi, đã cao đến eo của nàng.

"Đừng lộn xộn." Kỷ Nguyệt thấy nàng ra đón, vội vàng tới đỡ, "Trời ơi, mau ngồi xuống!"

"không có gì đâu, đã bốn năm tháng rồi, có thể đi lại khắp nơi, đại phu nói ngồi yên cũng không tốt, cho nên mấy ngày nay cứ buổi chiều muội lại đi bộ ở trong sân, ngắm hoa." Kỷ Dao nắm chặt tay Kỷ Nguyệt, "Tỷ tỷ cũng sinh hai đứa rồi, sao còn căng thẳng như vậy?"

"Tỷ đây không phải lo cho muội sao?" Kỷ Nguyệt cười lên, "Đương nhiên bản thân tỷ không căng thẳng rồi." Nàng quan tâm hỏi, "Có chỗ nào không thoải mái không? Nghe nói khẩu vị của muội rất tốt?"

"Vâng, nhìn mặt muội thì biết."

Kỷ Nguyệt mỉm cười.

Đúng là muội muội đã mập ra, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, huống chi có thể ăn là phúc, rất nhiều người hay bị nôn, lúc đó mới lo âu.

Lúc này Tiềm ca nhi tới hành lễ: ""Chào dì ạ!"

Thằng bé càng lớn càng giống Tạ Minh Kha, Kỷ Dao cho bé một chuỗi hạt châu vàng: ""Cầm đi chơi đi."

"Cảm ơn dì." Tiềm ca nhi thật thà nhận lấy, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, "Có phải trong bụng dì có biểu đệ của cháu không? Muội muội của cháu đã ra rồi, chỉ chờ đệ đệ thôi."

Kỷ Dao cười khúc khích.

Dương Thiệu ở bên cạnh cũng cười.

Tạ Minh Kha nói: "Lúc Nguyệt nhi mang thai Thụy Phương, mỗi ngày hắn cứ thúc giục."

Con gái của bọn họ tên là Thụy Phương.

Kỷ Dao nói: "Chờ năm tháng nữa có thể thấy được rồi, cháu ngoan ngoãn một chút, chăm sóc muội muội thật tốt."

"Vâng." Tiềm ca nhi gật đầu.

Mấy người nói vài câu, Dương Thiệu liền vào đình viện với Tạ Minh Kha.

Bên cạnh ao nước nhỏ dành để nuôi rùa đen đặt hai băng ghế, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, Dương Thiệu sai Trần Tố bưng trà tới.

Bên tai nghe tiếng cười duyên của thê tử phía xa, trên mặt Dương Thiệu tràn đầy dịu dàng, nhưng nhanh chóng thu lại, nói việc chính với Tạ Minh Kha. Bởi vì trước đó không lâu, Tống Thụy đã mượn chuyện ăn bớt tiền trợ cấp đối phó hắn, đuổi mấy phó tướng xuống, thay thành người của mình.

"Diên An Hầu cũng có hành động, sợ là muốn mưu đồ kế lớn gì."

Tạ Minh Kha nói: "Vậy không phải vừa khéo sao? Ở chỗ quan văn, chắc hẳn Cố đại nhân sẽ ra tay. Chỗ khác ta sẽ lưu ý, chỉ sợ không có ít người có suy nghĩ "cầu phú quý trong nguy hiểm".""

"Cẩn thận một chút, đừng đả thảo kinh xà*." Dương Thiệu nâng chung trà lên uống một ngụm, đây là thời khắc sống còn, muốn vạch tối hắn nhiều bao nhiêu. Nếu như vạch tội có thể lưu lại vết thương, hắn sợ chính mình đã thành cái sàng.

*tương tự như câu rung cây dọa khỉ của Việt Nam, ý chỉ làm một hành động nào đó khiến đối phương biết được tiếng gió, bất lợi với mình.

Tạ Minh Kha gật đầu: ""Yên tâm," sau đó hỏi tiếp, "Kịch có diễn quá mức hay không?"

Dương Thiệu nhếch miệng: ""Đối với người tự đại mà nói, chỉ là chút này, hắn sẽ chỉ cảm thấy mình thông minh."

Tạ Minh Kha không nói nữa.

Qua một lúc, uống trà xong, hắn nói: "Có nên nói cho Tán Minh biết một chút? hắn ở Đô Sát Viện, có lẽ sẽ có manh mối, cũng diệt sạch sẽ một chút, tránh để lại dư nghiệt*"

*kẻ còn sót lại.

"Có khả năng hắn bận," Dương Thiệu nói, "Buổi tối ngươi có thể đến quán rượu Thanh Nguyệt tìm hắn."

Tạ Minh Kha muốn cười, nhưng phải nhịn lại.

Hai nam nhân đang nói chuyện công việc, bên trong nữ nhân lại nói một ít chuyện vụn vặt, vừa đúng lúc làm túi thơm, Kỷ Nguyệt còn cung cấp mấy hình vẽ, đều là do nàng nghĩ ra, Kỷ Dao nghe rất thích, vội vàng dự theo miêu tả của Kỷ Nguyệt, tỉ mỉ vẽ ra.

"Lần sau đưa sách tới cho muội."

"Được đó." Bây giờ nàng rất thích làm nữ công, Kỷ Dao nghĩ thầm, nàng càng lúc nàng giống hiền thê lương mẫu!

Bữa tối, hai nhà dùng cơm chung với nhau.

Bữa ăn vui vẻ hoàn thuận, nói cười vui vẻ, mỗi lần có chuyện vui, Kỷ Dao đều muốn uống một chút rượu.

Kỷ Nguyệt cũng uống một chút, lúc trở về ngủ thiếp trên xe. Tạ Minh Kha dặn con trai trông chừng vợ, đến lúc tới quán rượu Thanh Nguyệt, hắn xuống dưới tìm Kỷ Đình Nguyên.

Như Dương Thiệu nói, quả thật ở đó.

Tạ Minh Kha đi vào, cười nói: "Tán Minh, ngươi lại tới uống rượu à?"

"A." Kỷ Đình Nguyên ngạc nhiên, "Dục Thiện, sao ngươi cũng tới?"

"Vừa mới đến chỗ Khắc Thuật, hắn nói ngươi ở chỗ này." Tạ Minh Kha thấp giọng nói vài câu, phát hiện bên cạnh hắn có một cái giỏ trúc, kinh ngạc nói: "Mang theo thứ gì vậy?"

"không có gì." Kỷ Đình Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói việc chính: "Ta theo dõi đã nhiều ngày, có tin tức hữu ích thì đưa cho ngươi, đúng rồi, muội muội đâu?"

"Ngủ trên xe, ta lập tức trở về." nói đến vợ mình, khuôn mặt Tạ Minh Kha mỉm cười, "Sợ nàng cảm lạnh, hôm nay nàng vui vẻ khó tránh được uống rượu, Tiềm nhi cũng ở trên xe."

"Các ngươi ăn cơm chung mà không gọi ta!" Kỷ Đình Nguyên bất mãn.

"Chờ ngươi lập gia đình sẽ gọi ngươi." Tạ Minh Kha chế nhạo, vỗ vỗ bả vai hắn rồi quay người đi.

Chân trước hắn vừa đi, chân sau lại có mấy vị công tử vào, lớn tiếng nói cười muốn tiểu nhị đưa rượu thịt lên.

Kỷ Đình Nguyên quay nhìn lại, thấy Mục Chiêu cũng ở trong đó, sắc mặt trầm xuống.

Mục Chiêu thấy hắn liền cười, nâng chén rượu lên: "Kỷ công tử, lại gặp."

Cảm giác giống như cố tình gây khó dễ với hắn, nhưng cũng có thể là rượu nơi này của Thẩm Nghiên quá ngon, rất nhiều công tử trẻ tuổi ở kinh thành đều muốn tới đây. Những ngày gần đây, Kỷ Đình Nguyên cũng phát hiện nơi đây rất tốt, khó trách Tô Thăng và Lý Băng Ngọc thường xuyên đến.

hắn cười cười, cũng không tức giận.

Gần đây hắn như sử dụng hết tức giận của cả đời, chỉ vì Thẩm Nghiên.

Nhưng bây giờ hắn hiểu được, chỉ cần Thẩm Nghiên mở quán rượu, lập tức sẽ có rất nhiều công tử trẻ tuổi đến, chẳng lẽ muốn hắn tức giận với từng người? Vậy chỉ sống không được bao lâu, vẫn nên kiềm chế lại thôi.

Cho nên Mục Chiêu này...hắn cũng không thèm để ý, tình cảm bốn năm Thẩm Nghiên đối với hắn tuyệt đối không phải nói hết là hết.

hắn bình tĩnh uống rượu.

Đợi đến lúc Thẩm Nghiên ra, thấy Kỷ Đình Nguyên không còn ở đây, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ đêm đã khuya rồi? hắn không thể nào mỗi ngày đều chờ đến khuya như vậy.

Nàng lên tiếng chào hỏi mấy vị công tử quen biết, đi ra ngoài.

đi đến giao lộ, nhìn quanh hai bên một chút.

một lúc sau, quyết định đi hướng tây.

Bất ngờ vang lên tiếng của nam nhân: "Cuối cùng cũng ra."

Thẩm Nghiên giật mình, quay đầu lại phát hiện là Kỷ Đình Nguyên, thở phào một hơi: "Là ngươi."

"Bị dọa sao?" Kỷ Đình Nguyên nói, "Nhưng mà, không phải ngươi đang tìm ta đó chứ?"

"Ai tìm ngươi..."

"Được rồi." Kỷ Đình Nguyên biết nàng không thừa nhận, mở giỏ trúc trong tay ra, "Tặng cho ngươi."

Thẩm Nghiên cúi đầu xuống nhìn, thấy bên trong giỏ trúc là một con mèo, nàng kinh ngạc nói: "Là mèo sư tử sao? Ngươi thật sự mua được."

"đã nói với ngươi, đương nhiên phải tặng, chỉ là trước đó vẫn chưa lớn. không, là còn chưa sinh ra, nhà bọn họ chỉ có mèo cái, đây là con đực." Kỷ Đình Nguyên nói, "Ta mang về giúp ngươi."

Thẩm Nghiên nói: "Nhưng ta không muốn."

Kỷ Đình Nguyên nhàn nhạt nói: "Thẩm Nghiên, ngươi giả vờ như vậy không thấy khó chịu sao?"

"...không khó chịu."

Kỷ Đình Nguyên nói: "Vậy được, ngày mai ta đem đến cho Dao Dao, để con bé dùng danh nghĩa của nó tặng ngươi."

Thẩm Nghiên nói: "Bao nhiêu bạc ta trả cho ngươi, ngươi giúp ta cầm về nhà."

"Chờ ta tính." Kỷ Đình Nguyên đi về phía trước,"Tới tới lui lui mấy bận, một Tả Thiêm Đô Ngự Sử ta muốn, chỉ là chi ra không ít tiền, còn có mua mèo này nợ ân tình..."

Đây là chẳng biết muốn tính bao nhiêu tiền, Thẩm Nghiên đi theo phía sau, nghe hắn nghiêm túc mà nói bậy, âm thầm buồn cười, dù sao nàng vẫn trả nổi.

Nhưng rốt cuộc Kỷ Đình Nguyên vẫn không tính ra được số lượng, ngược lại lúc đến một ngõ nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên hắn dừng lại nói: "Ngươi còn nhớ ngày đó ta đưa ngươi về không?"

Cũng muộn giống như hôm nay, nàng mặc quần áo nam nhân đến một quán rượu, sau đó Kỷ Đình Nguyên chủ động đưa nàng về nhà.

Ánh trăng ngày đó nàng vẫn luôn nhớ kỹ, từ trước đến nay chưa từng nhu hòa như vậy.

Lòng cũng nàng đột nhiên đau đớn, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi còn nhớ?"

Làm sao lại không nhớ? Nàng nói, "Kỷ Đình Nguyên, hoặc là ngươi nên đối với ta tàn nhẫn một chút."

Giọng điệu mềm mại, như đường ngọt nhất trên đời. thật ra hắn đã ăn một miếng, chính bản thân mình cũng không biết.

Kỷ Đình Nguyên mỉm cười: ""Đương nhiên ta nhớ kỹ, nếu có thể quay trở về lúc đó, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy."

Nghe hắn nói như thế, khóe mắt Thẩm Nghiên nóng lên: "Vậy ngươi sẽ đối xử với ta thế nào đây?"

"Ta sẽ không để cho ngươi chờ, ta cũng không ném vò rượu của ngươi, nghĩ đến vò rượu đó chắc uống rất ngon." Kỷ Đình Nguyên nhìn Thẩm Nghiên mặc quần áo nam nhân, mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại động lòng người.

trên người nàng có sự kiên trì, nghị lực, còn có dũng khí mà rất nhiều nam nhân không có được.

Có lẽ lúc đầu nàng mở quán rượu vì hắn, nhưng về sau, nàng làm tốt như vậy, lại không vì hắn. hắn nhận ra được, Thẩm Nghiên coi nó như hi vọng, nàng không phải là một cô gái bình thường.

Tương lai nàng gả cho mình, hắn có thể bình phẩm rượu với nàng, cùng chọn rượu, ban đêm cùng bán rượu, chắc cũng có một thú vị đặc biệt. Hơn nữa, đến lúc đó, hắn có thể quang minh chính đại nói cho người khác biết, Thẩm Nghiên là vợ hắn, như vậy, cho dù có công tử nào đến uống rượu cũng không có gì.

Kỷ Đình Nguyên buông giỏ trúc xuống, đi lên nắm chặt cánh tay Thẩm Nghiên: "A Nghiên."

Nét mặt nam nhân nghiêm túc hiếm thấy, Thẩm Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy ánh trăng trong trẻo trên đỉnh đầu của hắn, nàng ừ một tiếng.

"Ngày hôm đó, không phải ngươi nói, trước khi ta chưa cưới vợ, sẽ vẫn luôn thích ta sao?"

Lời nói ra thật sự không thể thu lại, lời này hắn cũng nhớ, Thẩm Nghiên cắn môi: "Trước khác giờ khác."

Kỷ Đình Nguyên cau mày: "Vẫn còn chống đối ta, được rồi, ta không phải muốn nói chuyện này...ta muốn nói," hắn ngừng một chút, ngón tay hơi dùng sức, "A Nghiên, trước khi nàng chưa gả cho người khác, ta vẫn sẽ luôn thích nàng."

Giọng nói nam nhân trầm thấp dịu dàng, theo gió bay vào lỗ tai, trong lòng Thẩm Nghiên thịch một tiếng, trợn to đôi mắt.

Tựa như nàng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng đây không phải chuyện nàng muốn sao?

Kỷ Đình Nguyên hiểu rõ, Thẩm Nghiên vì chuyện gì mà vẫn không chịu đồng ý, nàng hi vọng mình có thể nói như vậy.

Nàng thích hắn, hắn cũng thích nàng, như vậy mới có thể thành thân.

"A Nghiên, ta thích nàng." hắn hơi cúi đầu xuống, xích lại gần nàng, "đã nghe chưa, ta thích nàng."

Sắc mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng, cảm giác hơi thở của hắn ập tới, lông mi của nàng run lên.

"Ngươi thích từ lúc nào..."

"không biết," Kỷ Đình Nguyên hoài nghi, "Có thể là lúc ném bình rượu của nàng đi."

"Cái gì?" Thẩm Nghiên cũng không biết nói cái gì cho đúng nữa.

Nhìn bộ dạng của nàng, Kỷ Đình Nguyên khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn.

...

Chờ lúc Kỷ Dao biết chuyện Kỷ Đình Nguyên đến Thẩm gia cầu hôn là đã qua được vài ngày.

Liêu thị vô cùng vui vẻ: "Ôi chao, Dao Dao, bị con nói trúng rồi! Hai nhà chúng ta rốt cuộc cũng thành thông gia, Thẩm phu nhân khóc luôn rồi."

"Như vậy cũng tốt." Kỷ Dao cũng thật thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ hai người này sẽ không ly hôn nữa, bởi vì lần này là ca ca cam tâm tình nguyện đi cầu hôn.

"Con phải dưỡng thai cho tốt, biết chưa, nương phải đi mua bàn trang điểm, hai cái tủ quần áo." Liêu thị vừa nói vừa cười to, "Còn nói cho tổ phụ con biết nữa, để ông ấy khỏi sốt ruột, đúng rồi, còn phải đi chùa tạ thần."

Kỷ Dao cảm giác mẫu thân nàng vui vẻ muốn điên rồi.

Quả thật Liêu thị mừng rỡ như điên.

Bao nhiêu năm rồi mới đợi được chuyện này, bà và Thẩm gia đã bàn bạc xong ngày tốt. Thẩm phu nhân cũng nóng vội giống vậy, định thời gian thành hôn vào ngày năm tháng chín này, chỉ cách ba tháng.

Nhưng mà hai nhà đều đã chuẩn bị xong sính lễ và đồ cưới, nên cũng không gấp gáp như vậy.

Thấm thoát đã đến tháng tám.

Ngay lúc Thái phu nhân chuẩn bị lễ Trung thu, trong kinh thành đã xảy ra một chuyện lớn, Diên An hầu mưu đồ bí mật tạo phản, bị bắt tại trận, quan viên liên quan tới án này đến hơn ba mươi người, trong đó quan võ có mười chín người, chia ra nhận chức ở Binh mã ty, Tam Thiên doanh, vệ sở các nơi, đa số chính là Thiên Hộ, ít có tướng quân.

Tống Diễm hạ lệnh, lệnh cho Hình bộ, Đại Lý Tự, phủ Thuận Thiên đồng thời điều tra xử lý.

Hứa Nham vạn vạn không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Ông ta cho rằng mình ở trong bóng tối, lúc nhóm quan viên đang tập trung bàn bạc, tính toán đợi thời điểm Tống Diễm ra ngoài thì tiến hành ám sát. Nếu như thành công, triều đình nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó có thể thừa nước đục thả câu, cướp đoạt kinh thành.

Mà nếu không thành công, lập tức dẫn nước về phía đông*, binh quyền ở trong tay Dương Thiệu, là hắn ta sắp xếp, kết quả kế hoạch còn chưa tiến hành, đã chết từ trong trứng nước.

*đánh lạc hướng giá họa.

Ông ta mới hiểu được, cái gọi là Dương Thiệu không hợp với Cố Diên Niên đều là giả!

Quan viên của Dương Thiệu bị mất chức, cũng đã sớm có sắp xếp.

Những người kia tìm tới dựa vào ông ta, trong đó nhất định có nội gián, hoặc là Cố Diên Niên sắp xếp quan văn, hoặc là Dương Thiệu phái ra quan võ, bọn họ đều trở thành nhân chứng.

trên lưng Hứa Nham đổ đầy mồ hôi lạnh.

trên công đường Kỷ Chương vỗ kinh đường mộc*: "Còn chưa khai thật? Các ngươi chuẩn bị ở Trùng Cửu, lúc Hoàng thượng leo núi thì ra tay, sát thủ đã nói ra kế hoạch chi tiết, còn có những quan viên khác cũng khai, ngươi chính là chủ mưu. Hứa Nham, ngươi không cần chấp mê bất ngộ**, ta biết một mình ngươi không có lá gan lớn như vậy..."

*khối gỗ thường được đặt trên bàn của quan thẩm vấn ngày xưa.

** cố chấp không chịu tỉnh ngộ.

"Làm gì phải phí thời gian như vậy?" Quan xét xử Hình bộ không có tính nhẫn nại như vậy, "Nhiều người đã khai như vậy, ở Hầu phủ cũng tìm ra ám sát dùng □ □*, còn có các loại chất độc."

*nguyên tác.

"Người đâu, tra tấn!"

....

Phủ Tĩnh Vương, Vương Hi đã chuẩn bị hành lý cho Tống Thụy.

"Điện hạ, vẫn nên nhanh chóng chạy khỏi kinh thành đi, nhất định Hứa Nham sẽ khai ngài ra, lúc này nếu ngài không đi, sẽ không còn kịp nữa."

Tống Thụy cười chua chát.

Đến lúc đường cùng quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy mình như một trò cười.

thật sự hoang đường!

Thế nhưng tự mình đã chạy tới bước đường này, không thể quay đầu lại.

Trốn, trốn đi đâu? Trong thiên hạ đều là đất của vua, chẳng lẽ muốn hắn từ đây mai danh ẩn tích, giống như tên ăn mày vậy sao? không, Tống Thụy hắn tuyệt đối sẽ không, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đánh cược một lần.

Hứa Nham khai ra hắn thì có ích lợi gì?

Cũng may hắn cẩn thận, hết thảy đều do Hứa Nham đi, có lẽ còn có cơ hội.

Đúng vào lúc này, đột nhiên trong cung triệu kiến.

Tống Thụy đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, giấu mấy phi kiếm* trong giày, đi ra ngoài.

*loại kiếm nhỏ nhẹ.

Vương Hi ở sau kêu lên: "Điện hạ, điện hạ, không thể đi..." Kêu cho đến khi khàn cả giọng.

Thế nhưng Tống Thụy hoàn toàn không nghe, nhanh chóng biến mất.

đi vào điện Minh Đức, hắn thi lễ với Tống Diễm một cái.

Nam nhân trên ghế mặc long bào màu vàng tươi, uy phong lẫm liệt, hắn ta đã sớm không còn là Thái tử năm đó. Tống Thụy thầm nghĩ, nhưng mà nếu hắn ngồi lên vị trí này, cũng sẽ giống như Tống Diễm.

Chỉ là từ nhỏ hắn đã mất đi cơ hội trời ban, không giống như Tống Diễm là con Hoàng hậu, hưởng sự tôn kính, hắn là gì chứ? Vẫn luôn bị lạnh nhạt bỏ rơi, hèn mọn giống như mẫu thân của hắn, không được sủng ái.

Thu hồi tâm tư, Tống Thụy nói: "không biết Hoàng Thượng triệu kiến thần có việc gì?" hắn như chợt hiểu ra, cố thể hiện mình không chột dạ, "Là vì chuyện Diên An hầu à? Ai, nhắc đến, Diên An Hầu thật sự hồ đồ, thế mà đại nghịch bất đạo như vậy, uổng cho Hoàng thượng tin tưởng hắn như thế."

Tống Diễm khẽ thở dài: ""Còn không phải sao? Lòng người khó dò, cho đến bây giờ trẫm chưa từng nghĩ đến Hứa Nham muốn mạng của trẫm." hắn nhìn Tống Thụy,"Nhưng mà hôm nay trẫm cũng không phải vì chuyện này, dù sao cũng đã bắt, đã không còn gì để nói." Cười một tiếng, "Mấy ngày nữa tới Trung thu rồi, lâu rồi trẫm chưa trải qua với các ngươi, Yên Yên sắp phải lập gia đình rồi, trẫm muốn tụ họp với các ngươi."

"Trẫm nghe nói ngươi giỏi hí khúc, như vậy đi, ngươi chuẩn bị cẩn thận, sau đó chúng ta ở trong cung nghe trước một lúc, nếu như tốt, Trung thu cứ vậy mà quyết định, ngươi thấy thế nào?"

Tống Thụy sững sờ, xem ra Diên An Hầu không khai hắn ra, không khỏi cười nói: "Được, vi thần lập tức trở về chuẩn bị, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng hài lòng."

Tống Diễm gật đầu: "Cũng chỉ có chuyện này."

Tống Thụy cũng không muốn ở lâu: "Vậy vi thần không quấy rầy Hoàng thượng."

Tống Diễm im lặng một lát, nhìn hắn: "Tam đệ, việc này, ngươi có đề nghị gì tốt không? Hoặc là có ý khác, nói với trẫm một chút?"

"không có." Tống Thụy cũng không do dự, "Vi thần đối với chuyện khác một chữ cũng không biết."

"Vậy thì thôi." Tống Diễm khẽ thở dài, trong giọng nói lộ mấy phần rã rời, khoát tay nói, "Ngươi đi đi."

Tống Thụy khom người cáo lui.

Nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt Tống Diễm khóe lên một tia bi ai, còn có một tia sát khí nồng đậm.