Sáng sớm, Diệu Diệu đã bị tiếng động bên ngoài đánh thức.

Cô cố gắng mở to mắt, vuốt mặt bò lên. Đại Hoàng nhanh hơn một chút, đã nhảy xuống giường sủa gâu gâu, chạy tới xem động tĩnh bên ngoài.

Diệu Diệu cũng muốn đi ra ngoài, nhưng vừa xoay người thì đụng phải một thân thể tráng kiện. Nguyên Định Dã ôm lấy nữ nhi rời giường.

"Phụ thân." Diệu Diệu ôm cổ hắn, mắt còn chưa mở ra được, mông lung hỏi "Bên ngoài có gì thế ạ?"

"Không vội, ta cho người ta đi xem." Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.

Tìm được nữ nhi bảo bối, Nguyên Định Dã hận không thể thời thời khắc khắc ở bên, nâng trong lòng bàn tay còn sợ ngã, mọi chuyện đều muốn tự mình đi làm.

Chỉ là lần đầu chăm sóc một đứa bé khiến đại tướng quân đánh đâu thắng đó này luống cuống tay chân.

Nguyên Định Dã làm ướt khăn vải, trước rửa mặt cho nữ nhi, lực của hắn lớn làm mặt Diệu Diệu đỏ bừng. Sau đó hắn lại tay chân vụng về chải tóc cho cô. Hắn dùng biết bao loại binh khí nhưng duy chỉ có mái tóc mềm mại của tiểu cô nương là không biết nên làm thế nào, lúc nắm tóc thứ ba rơi xuống lòng bàn tay thì nhìn thấy Diệu Diệu nước mắt rưng rưng nhưng không dám lên tiếng, đành phải ra ngoài gọi nha hoàn vào.

Nha hoàn khéo tay, rất nhanh đã chải xong cho Diệu Diệu một kiểu tóc búi vô cùng đáng yêu, hắn đứng ở một bên, trong lòng âm thầm ghi nhớ toàn bộ lại.

Rất nhanh có người bưng đồ vào, bày biện đủ các loại món, Đại Hoàng cũng vẫy vẫy cái đuôi đi theo sau quản sự Dương phủ. Hôm nay điểm tâm còn nhiều hơn cả hôm qua, bát đĩa nhiều đến chật bàn suýt nữa khiến Diệu Diệu lác mắt.

Nhưng trải qua một đêm, Diệu Diệu tự giác được mình đã là một cô bé có học, cho nên tỉnh táo ngồi vào chỗ, đôi mắt lóe sáng nhìn tỷ tỷ xinh đẹp gắp đồ ăn đầy vào bát, mỗi một món đều nếm thử một miếng, ăn đến cái bụng tròn vo.

Cho dù thêm Nguyên Định Dã thì vẫn còn thừa hơn nửa bàn đồ ăn.

Diệu Diệu vừa thấy, lập tức đau lòng ào ào, cảm giác đói bụng lúc trước như đã khắc sâu, cô thật sự không nỡ như vậy lãng phí, bèn kéo góc áo phụ thân: "Phụ thân, lần sau không cần nhiều như vậy."

Còn không đợi Nguyên Định Dã nói, quản sự Dương phủ đã lập tức ân cần: "Nguyên tiểu thư dạy phải, là tiểu nhân tự tác chủ trương, ngày sau nhất định sẽ nhớ kỹ."

Nguyên Định Dã hơi bất ngờ nhìn hắn, quản sự Dương phủ lùi lại một bước, không còn dám chen vào nữa.

Tiếng ồn ào phía ngoài lại vang lên, lòng hiếu kỳ của Diệu Diệu ngứa ngáy, ăn no rồi kéo lấy tay áo phụ thân muốn ra ngoài xem náo nhiệt.

Chỉ là vừa đi ra ngoài, cô nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc quỳ ở đó, vừa nhìn thấy cô, Trương phụ lập tức kích động: "Diệu Diệu, Diệu Diệu, là ta a, là ngoại tổ phụ đây!"

Diệu Diệu quay đầu trốn ra sau lưng phụ thân.

Cô tò mò thò đầu ra, vậy mà lại không có cữu nương.

Quản sự Dương phủ nhỏ giọng nói: "Hôm nay mấy người này mò tới, cứ một hai nói phải gặp Nguyên tiểu thư. Tiểu nhân đã cho người đi cản rồi, về phần định đoạt thế nào thì đều xem ý tiểu thư."

Diệu Diệu mấp máy môi, nói: "Con đều nghe phụ thân."

"Phụ thân nghe con."

Diệu Diệu ngẩng đầu, không biết làm thế nào, chỉ nhìn hắn.

"Bọn họ dù sao cũng là phụ mẫu của nương con, là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu con." Nguyên Định Dã xoa đầu cô, ôn hòa nói: "Nếu con muốn, phụ thân sẽ sắp xếp thoả đáng cho họ."

Nghe xong lời này, mắt Trương phụ với Trương mẫu sáng lên, lập tức ôn nhu gọi: "Diệu Diệu, ông bà ở chỗ này, về sau chúng ta sẽ đối với cháu thật tốt, chúng ta đều là bị cái con ác nữ cữu nương kia lừa gạt, cháu yên tâm, chúng ta đã xả giận thay cháu rồi!"

Diệu Diệu nghe xong trợn to mắt: "Cữu nương bị sao vậy?"

Trương phụ như thấy có tia hi vọng, vội vàng nói: "Cữu nương bình thường bắt nạt cháu như vậy, chúng ta đã đánh nàng ta một trận, sau đó đuổi về nhà ngoại, về sau sẽ tìm cho cháu một cữu nương tốt, có được không?"

Trương mẫu: "Nương cháu không có ở đây, vậy thì cứ để chúng ta tới yêu thương cháu, trứng gà trong nhà đều sẽ cho cháu ăn, cháu muốn cái gì nhất định sẽ cho cái đó. Diệu Diệu, ta thật sự rất hối hận! Sao lại để con ác nữ kia hại cháu đến thế chứ!"

Hai người trái một câu "Diệu Diệu", phải một câu "Diệu Diệu", nói tình chân ý thiết, người đi đường nếu không biết nội tình, chắc bị lừa mất rồi.

Trương phụ, Trương mẫu đúng là rất hối hận, hôm qua lúc phụ thân Diệu Diệu vừa đến, bọn họ cái gì cũng mất, không thể không về cái căn nhà đã đổ nát kia. Nhà này lâu năm chưa tu sửa, nóc nhà bị đập nứt, đêm qua còn mưa to một trận khiến tất cả mọi người suốt đêm không khép được mắt, vì thế hôm nay trời chưa sáng đã nghĩ biện pháp lên thị trấn cầu xin.

Diệu Diệu là một đứa nhỏ mới có năm tuổi, chỉ cần bọn họ dỗ dành vài ba câu là ngoan ngoãn nghe lời ngay thôi. Phụ thân Diệu Diệu là đại tướng quân, Diệu Diệu cầu xin giúp thì nửa đời sau vinh hoa phú quý còn thiếu sao!

Vừa nghĩ đến đây, Trương phụ, Trương mẫu càng kêu tha thiết hơn.

Nhưng Diệu Diệu nhìn bọn họ rất lâu, cuối cùng lại co về sau lưng phụ thân.

Cô rầu rĩ không vui níu lấy góc áo phụ thân, nói: "Con không muốn."

Trương mẫu cất cao giọng: "Diệu Diệu —— "

Diệu Diệu nhớ rất rõ cái đêm mà cô bị đuổi đi, hai ông bà chỉ đứng trong sân, ánh mắt bọn họ lạnh như băng, từ đầu tới đuôi, ngay cả một câu cũng không nói, càng không có chuyện đi ngăn cản hay giữ cô lại. Cô tuy mới năm tuổi nhưng đã sớm hiểu được một số chuyện.

Trương phụ liên tục cầu tình: "Diệu Diệu... Đại tướng quân! Xin ngài thương xót, chuyện năm đó của Tú Nương, chúng ta cũng đâu có làm gì nó, Tú Nương là con gái ruột của ta, ta sao có thể nỡ bắt nó chịu uất ức? Bạc... Bạc là Tú Nương chủ động cho, không phải chúng ta cướp, con bé không lên được kinh thành, bạc cũng đâu có xài được!"

"Không lên được kinh thành?" Nguyên Định Dã nhíu mày: "Sao lại không lên được kinh thành?"

Trương phụ nghe xong, lập tức nói: "Năm đó Tú Nương có thai, từng chủ động đề cập việc muốn tới kinh thành tìm tướng quân ngài, nó chuẩn bị quần áo, mang theo lộ phí, ai ngờ vừa ra cửa chưa được mấy ngày đã trở lại!"

"Nàng ấy sao lại trở về?"

"Không đi được a, tướng quân!" Trương phụ cất cao giọng: "Con bé không ra được Thanh Châu a!"

Vì thế Trương Tú Nương chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý niệm, về sau bụng càng lớn, đi lại cũng không tiện, lại về sau, nàng không còn bạc, ngay cả lộ phí đi kinh thành cũng tích lũy không nổi, chỉ có thể hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ này.

Trương phụ đêm qua lật qua lật lại, nghĩ lại chuyện năm đó mấy lần, lúc đang hối hận hận chồng chất thì chợt nhớ tới một chi tiết.

Chỉ là năm đó bọn họ không tin tưởng Trương Tú Nương, chỉ nghĩ là nàng ta ăn nói bậy bạ.

Quanh thân Nguyên Định Dã tản ra hàn khí, hắn nắm chặt tay đến phát ra tiếng khớp xương, cắn răng căm hận nói: "Tốt, khá khen cho tri phủ Thanh Châu!"

Quản sự Dương phủ đứng ở một bên lặng lẽ lui về sau một bước.

Hắn cúi đầu thấp xuống, lườm Trương phụ với Trương mẫu một cái, trong lòng ngầm thở dài một hơi.

Qua một buổi tối, tiểu thư Diệu Diệu vất vả lắm mới dỗ được Nguyên tướng quân, sao còn có người chạy đến đổ thêm dầu vào lửa chứ?

...

Diệu Diệu lúc trước từng được lên thị trấn với nương nhưng chưa từng đến thành Thanh Châu.

Thôn Tiểu Khê là nơi nghèo khó, đối với cô mà nói, thị trấn đã vô cùng phồn hoa, mỗi lần mẫu thân đi thị trấn về đều sẽ mua cho cô kẹo mạch nha, là loại kẹo rẻ nhất trong chỗ bán hàng rong, mặc dù ngồi xe lừa khiến cái mông rung lắc hết lên nhưng Diệu Diệu vẫn chờ mong không thôi. Mà lúc này, phụ thân vừa cho cô được ăn kẹo đường còn được ngồi xe ngựa, thoải mái vô cùng.

Diệu Diệu ngậm viên đường trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Sau khi tới nơi, chúng ta sẽ lấy lại vòng tay của mẫu thân đúng không ạ?"

"Không sai." Nguyên Định Dã cầm lấy gói đường, đợi cô ăn xong một khối, chọn lấy một viên nhỏ nhất đưa cho cô: "Con có phải ăn quá nhiều rồi không?"

Diệu Diệu ăn xong bèn lấy từ trong túi đường ra một viên, thừa dịp phụ thân không chú ý nhét vào miệng của hắn. Cô duỗi hai đầu ngón tay út, lấy lòng nói: "Diệu Diệu chỉ ăn có một chút mà."

Oa, đường ăn ngon quá đi!

Diệu Diệu một ngày chỉ cần ăn nửa cái bánh bao là đủ nay lại không cẩn thận ăn nhiều mất rồi !

Cô nghiêm mặt rụt bụng nhỏ lại, vừa rồi ăn không ít điểm tâm, lúc này cái bụng đã tròn vo, Diệu Diệu ôm lấy Đại Hoàng để nó che đi cái bụng của mình. Đại Hoàng "Ẳng" một tiếng, cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn liếm liếm gương mặt cô.

Sợ phụ thân sẽ tịch thu mất gói đường, Diệu Diệu nhanh nhảu hỏi: "Phụ thân biết biểu ca đem vòng tay bán cho ai không?"

"Biểu ca con đã nói rồi."

Quản sự Dương phủ ngồi cạnh xa phu, vừa cố nghe bên trong vừa thầm nhớ đến cảnh người nhà kia kêu cha gọi mẹ, không khỏi lắc đầu thở dài.

Nguyên tướng quân phát giận, mỗi người đều bị đưa đi thẩm vấn, phải nói rõ hết mọi chuyện liên quan đến Trương Tú Nương năm đó, một chi tiết cũng không được bỏ qua. Nếu hôm nay không đến thì chắc đại nhi tử kia làm công trên thị trấn kiếm sống còn có thể giữ được, bây giờ thì hay rồi, không còn gì nữa!

Nguyên tướng quân vừa đánh thắng trận, cứu được tất cả bách tính, tin tức đã truyền đi khắp cả nước, là anh hùng trong mắt mọi người, vì thế có nhiều người lòng đầy căm phẫn nguyện ý ra mặt giúp Nguyên tướng quân. Lúc đầu lời đồn đại còn ở trong thôn, chưa truyền đến đến thị trấn, kết quả náo lớn như vậy, khách sạn lại nhiều người, nhà kia chân trước vừa đi, sau lưng đã có người đuổi theo, đem bọn họ kéo vào ngõ tối hung hăng giáo huấn một trận.

Muốn cầu cứu bốn phía không cửa, rơi khốn cảnh không người giúp đỡ, làm chuyện gì cũng có người chèn ép. Không làm gì cũng có người đến gây phiền phức, nếu không đập đầu chết thì e là cái gia đình này sẽ không có ngày nào bình yên.

Còn tri phủ Thanh Châu ...

Vừa có so sánh, lòng quản sự Dương phủ bình tĩnh trở lại, "Trở lại kinh thành bàn sau" có vẻ cũng không xui xẻo lắm!

Lại nói đến tri phủ Thanh Châu.

Từ khi Nguyên Định Dã xuất hiện, trong lòng của hắn ta thấp thỏm lo âu, mấy ngày ngủ không được ngon giấc.

Tri phủ phu nhân cố gắng trấn an: "Đường muội của chàng không phải gả vào Nguyên gia sao? Chỉ cần xét thể diện nàng ấy, Nguyên tướng quân sẽ không làm gì đâu, lại nói, chàng cũng là nghe lệnh mà làm việc."

Nhưng tri phủ Thanh Châu không nghĩ như vậy.

Ngô thị là đại tẩu Nguyên tướng quân, vừa vào cửa không lâu thì trượng phu chết, bây giờ là chủ mẫu Nguyên gia, có địa vị không thấp, bằng không hắn ta cũng sẽ không chạy tới lấy lòng. Vô luận là thế nào, Nguyên tướng quân cũng sẽ không làm gì Ngô thị, vậy hắn ta không phải sẽ biến thành nơi trút giận sao?

Tri phủ Thanh Châu lo sợ mấy ngày, mí mắt đang liên tục giật giật thì thuộc hạ thông báo có khách tới chơi. Hắn ta đi ra ngoài nhìn thấy có một xe ngựa dừng trước cổng.

Người ngồi ngoài xe ngựa trông quen quen, hình như là người mà Dương tướng phái từ kinh thành.

Nhìn bộ dạng này chắc là tìm được người rồi.

Tri phủ Thanh Châu vội vàng đi tới lôi kéo làm quen "Mấy ngày chưa gặp, ngài là đi thôn Tiểu Khê đón người sao?"

Quản sự Dương phủ lãnh đạm nhìn hắn ta, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.

Bỗng thấy màn xe ngựa xốc lên, một tiểu cô nương tầm năm tuổi thò đầu ra, mở to đôi mắt tròn trịa, hiếu kì đánh giá xung quanh.

Tri phủ Thanh Châu nhớ rõ quản sự Dương phủ từng đề cập là tới đây đón nữ nhi.

Hắn vui tươi hớn hở nói: "Đây chính là con gái ngài sao? Vóc dáng hai người giống nhau thật đấy."

"... ! !" Sắc mặt quản sự Dương phủ đại biến: "Ngươi không được nói bậy!"

Tri phủ Thanh Châu sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần thì bỗng nhiên màn xe lại bị xốc lên, sát thần khiến hắn ta lo lắng suốt mấy ngày nay xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn ta, ánh mắt này giống như muốn đem hắn ta băm ra thành trăm mảnh vậy.

Nguyên Định Dã nặng tiếng nói: "Đây là nữ nhi của ta!"