Giữa trưa, lão phu nhân đang chuẩn bị đi nghỉ trưa thì toàn bộ Nguyên gia nghe thấy tiếng khóc thất thanh của tiểu cô nương.

Diệu Diệu khóc đến mắt hay mũi đều đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi, vừa nhìn thấy lão phu nhân, liền khóc lớn nhào vào lòng bà.

"Nãi nãi!" Diệu Diệu oa oa khóc lớn: "Diệu Diệu bị lừa! Bị kẻ xấu lừa đảo!"

Tâm can lão phu nhân đau chết mất, vội vàng lấy khăn lau nước mắt, lại bảo hạ nhân mau mang điểm tâm lên.

Diệu Diệu đã sớm đói bụng, điểm tâm vừa đặt xuống, cô vừa khóc nức nở vừa ăn bánh, còn ngồi cáo trạng với nãi nãi.

"Kẻ lừa đảo gạt cháu nói muốn đi mua đồ, bảo cháu chờ ở trong trà lâu, cháu chờ lâu rất lâu, đợi đến bụng đói meo mà vẫn không thấy ai trở về... Hu hu..."

Cô trước khi đi lúc nào cũng gọi "Đại ca ca", lúc này lại đổi thành "Kẻ lừa đảo".


Diệu Diệu chưa từng nghi ngờ Trì Ngọc điều gì. Cậu bảo mình ngoan ngoãn chờ ở trà lâu, thế là cô đến cửa cũng không bước ra. Chỉ là chờ mãi chờ mãi, đến tận khi bụng đói kêu ục ục, hạ nhân bên cạnh nhắc giờ ăn trưa, cô cuối cùng cũng hiểu ra!

Vốn dĩ chẳng có cái chỗ gì gọi là lợi hại cả, kẻ lừa đảo cũng không muốn làm bằng hữu với cô, cậu ta chỉ muốn chạy khỏi quân doanh, thấy cô không đồng ý hỗ trợ mới nghĩ ra cách này.

"Cậu... Cậu ta gạt cháu, rõ ràng không muốn làm bằng hữu, còn... Còn ăn gà của cháu!" Nhớ tới gà của mình, Diệu Diệu đau lòng muốn chết, nói: "Cậu ta sao lại lừa ăn mất gà của cháu chứ!"

Lão phu nhân vội vàng an ủi: "Nãi nãi giúp cháu đi tìm thằng nhóc đấy, bắt nó bồi thường gấp 10 lần, còn gà chúng ta lại nuôi tiếp, không, phải bắt nó tự mình nuôi lớn trả lại cho cháu. Được không ?"


Diệu Diệu khóc lớn: "Nhưng dù có thế nào cũng không phải gà của cháu!"

Lão phu nhân vội vàng dỗ dành, lại lấy một miếng bánh điểm tâm to nhất đưa cho cô, khăn tay đã ướt cả một mảng, cuối cùng đành nói rằng mấy ngày nữa sẽ đưa cô tiến cung gặp thái tử mới làm Diệu Diệu dời đi lực chú ý, tiếng khóc ngừng lại.

Diệu Diệu rất buồn, lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ xong bèn chạy ra hậu viện đếm lại số gà vịt còn lại của mình, lão phu nhân cùng cô đếm đi đếm lại tới 3 lần, xác định ngoại trừ một con hôm trước Trì Ngọc ăn thì không bị thiếu mất con nào, lúc này Diệu Diệu mới chịu đi ngủ trưa.

Tiểu cô nương khi ngủ mặt còn hơi nhăn lại, vì chuyện mình bị lừa mà canh cánh trong lòng, lão phu nhân bất đắc dĩ thở dài lắc đầu: "Sao lại thành ra như vậy chứ."

Bà lúc đầu chỉ nghĩ Trì Ngọc là mượn cớ lười biếng, chạy trốn bất thành nhưng không nghĩ ngay cả cái tiểu hài tử cũng lấy ra để lợi dụng, trong nhà ai cũng sợ nhất là nước mắt Diệu Diệu, vậy mà cuối cùng lại bị người ngoài chọc cho phát khóc.


Bà nhẹ nhàng rời khỏi phòng, phân phó: "Đi tìm xem Trì Ngọc đang ở đâu, phái người báo việc này cho Trì đại nhân."

Bà nói thêm: "Hôm nay đã xảy ra cái gì, kể lại thật hoàn chỉnh cho ta."

"Dạ, lão phu nhân..."

...

Diệu Diệu ngủ được nửa canh giờ thì tỉnh lại.

Vừa ngủ dậy lại chạy ra sau đếm lại số gà vịt, thấy không có gì thay đổi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó, cô rất nhanh nhớ ra chuyện hồi sáng, nhất thời lòng lại đau như cắt.

Đại Hoàng dụi đầu vào "Gâu gâu", sau đó cõng cô đi hai vòng, cũng không có cách nào giúp Diệu Diệu vui lên.

Dưa hấu với hoa quả ướp lạnh được mang vào vẫn còn hơi lạnh bay lên, còn có một bát hoa quả dầm tươi mát, Diệu Diệu múc một thìa cho vào trong miệng, nước mắt và nước đá cùng nhau nuốt vào bụng.

Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Cháu ghét nhất kẻ lừa đảo!"
"Được được được, lần sau thấy cậu ta, chúng ta sẽ đánh cho cậu ta một trận, không bao giờ cho phép bước vào đây." Lão phu nhân dỗ dành.

Diệu Diệu lại múc thêm một thìa to nữa, khuôn mặt nhỏ tức giận, vẫn cảm thấy chưa hết giận, ăn xong lập tức lấy giấy bút viết thư định gửi cho hai bằng hữu tốt nhất của mình, nói với bọn họ rằng mình đã bị lừa như thế nào.

Mãi đến khi trời tối, Nguyên Định Dã mới trở về nhà, đi theo phía sau còn có hai người, là Trì đại nhân và Trì Ngọc. Trì đại nhân sau khi biết tiền căn hậu quả, tự mình mang đứa con phế vật tới cửa bồi tội.

Trì Ngọc ủ rũ, nào có ngờ được mình lại bị phụ thân tóm được nhanh đến vậy, ngượng ngùng nhìn Diệu Diệu cười cười.

Nhưng Diệu Diệu từ đầu đến cuối không thèm cho cậu một sắc mặt tốt.
"Kẻ lừa đảo!" Cô nói: "Đồ siêu lừa đảo!"

Nguyên Định Dã ôm lấy nữ nhi, Diệu Diệu lập tức vùi vào trong lòng hắn, tức giận thở mạnh, ngay cả cái liếc mắt cũng không muốn cho.

Trì đại nhân lấy ra một túi tiền: "Đây là tiền mà khuyển tử lừa, có bị nó tiêu xài mất một ít, ta đã bù lại gấp đôi."

"Nguyên tướng quân nhìn xem, không thiếu một văn." Trì đại nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trì Ngọc: "Ta vốn tưởng rằng tên tiểu tử này chỉ là lười biếng nên mới cho nó vào quân doanh huấn luyện, không ngờ vì chạy khỏi quân doanh mà không từ thủ đoạn, ngay cả trẻ con cũng lừa."

Trì Ngọc cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói.

Dù sao đây cũng là sự thật.

Diệu Diệu nhìn Trì đại nhân mắng con, mắng xong thấy vẫn chưa đủ mới quay đầu ra, vội vội vàng vàng hỏi: "Còn gì nữa?"
Trì đại nhân giận dữ: "Nó còn lừa gì nữa sao?"

Trì Ngọc vội vàng nói: "Không có, con chỉ lừa bạc, không còn gì nữa."

Diệu Diệu tức giận nói: "Ngươi lừa gà của ta!"

Phụ tử Trì gia nhất thời không biết nói gì.

Trì Ngọc vẻ mặt đau khổ nói: "Ta nhất định đi mua lại 10 con, không, một trăm con gà đến bù cho muội!"

"Nhưng đó không phải gà của ta" Diệu Diệu ủy khuất.

Nguyên Định Dã xoa xoa đầu an ủi cô.

Đó là gà mà Diệu Diệu tự tay nuôi lớn, mỗi ngày đều bón cho ăn từng chút một. Mấy con gà này từ khi vẫn còn nhỏ, Diệu Diệu đã mang mấy con đi tặng nhưng trong cả học viện cũng chỉ có Lục Việt và Đường Nguyệt Xu mới được tặng. Còn lại thì Diệu Diệu cũng luyến tiếc không dám ăn, định nuôi lớn hơn để đem tặng cho bằng hữu.

Kết quả hiện tại bị người ta lừa mất một con rồi.
So với bị lừa tiền thì chuyện bị lừa mất gà càng làm Diệu Diệu không thể tiếp nhận nổi.

Cô nuôi gà con còn chưa lớn, vậy mà kẻ lừa đảo đã ăn mất con to nhất!

Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Ta sẽ không lại tha thứ cho ngươi! Kẻ lừa đảo!"

"Không phải chỉ là một con gà thôi sao..." Thấy ánh mắt phẫn nộ của Diệu Diệu, giọng Trì Ngọc càng ngày càng thấp: "Ta... Ta nghĩ biện pháp bù cho muội..."

Trì đại nhân cũng không bênh vực con mình, ở trước mặt Nguyên gia hung hăng giáo huấn một trận, lại nói lấy quân pháp ra phạt Trì Ngọc. Trì Ngọc bị đánh mấy bản tử làm cậu ta kêu thảm thiết liên tục.

Ngược lại Diệu Diệu bị kinh hoảng, cô ngồi ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng kêu, bèn quyết định không truy cứu nữa.

Chờ đánh xong, Trì Ngọc quỳ rạp trên đất, hơi thở mong manh, giống như đã chết.
Diệu Diệu cẩn trọng đi qua quan sát, hơn nửa ngày , Trì Ngọc mới run run rẩy rẩy vươn tay: "Ta... Ta cảm giác sắp chết..."

Diệu Diệu lập tức nói: "Còn sống, còn sống!"

Nếu đánh đúng theo quân pháp thì cái mạng Trì Ngọc khó mà giữ cho nên khi ra tay có sự điều chỉnh phù hợp, tuy rằng nhìn thê thảm, thời gian tới đi lại sẽ hơi khó nhưng không gây ra thương tổn nghiêm trọng.

Trì đại nhân đứng ở bên ngoài, nói chuyện với Nguyên Định Dã xong, lúc này mới cho người khiêng con mình về nhà.

Hôm sau, Trì gia phái người đưa tới một trăm con gà, tiếng kêu chíp chíp vang khắp phủ, hôm đó Diệu Diệu được ăn cả một bàn đồ ăn toàn gà là gà.

Diệu Diệu ăn đến no căng, miệng vẫn còn dính vết dầu: "Vẫn là gà do con nuôi ăn ngon hơn."

Nguyên Định Dã phụ họa: "Đúng là không bằng được ."
Diệu Diệu cảm thấy mỹ mãn.

Ăn xong Diệu Diệu đi hoàn thành nốt bài tập hôm nay, sau đó lại đi cho gà con ăn. Vừa làm xong thì Trì Ngọc lại tới.

Trì đại nhân không bắt cậu phải quay về quân doanh, chỉ bắt đến cửa xin lỗi tới khi nào Diệu Diệu nói tha thứ mới cho về nhà, ngay cả mọi người trong nhà dù thương cậu nhưng không ai nói giúp câu nào. Trì Ngọc không còn chỗ để đi, đành phải kéo thân bị thương đến tìm Diệu Diệu.

Người của Nguyên phủ không cho cậu vào cửa, thế là cậu cứ đứng ngoài chờ, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệu Diệu. Trì Ngọc chạy nhanh lại: "Nhóc con!"

Diệu Diệu mặt không chút biểu cảm ngồi lên lưng Đại Hoàng vòng qua cậu đi ra ngoài.

Trì Ngọc vội vàng đuổi theo: "Ta mang muội đi chơi, được không?"

"Kẻ lừa đảo! Ta sẽ không tin huynh nữa!"
"Lần này ta tuyệt đối không lừa muội. Muội xem phụ thân đã đánh ta thành như vậy rồi, ta nào dám lừa muội nữa chứ? Phụ thân ta nói, nếu muội không tha thứ thì không cho ta vào nhà, ta còn bị thương nghiêm trọng, giờ chả khác gì tên khất cái lưu lạc đầu đường xó chợ."

Diệu Diệu vẫn không cảm xúc nhìn cậu.

Ngay khi Trì Ngọc cho rằng cô đã mềm lòng thì nghe thấy: "Ta không tin!"

Tối qua ở trong mộng, thái tử ca ca đã nói rồi.

Kẻ nào lừa mình mình lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai, và rất rất nhiều lần nữa. Thái tử ca ca còn nói, kẻ lừa đảo hôm nay nhất định sẽ cố tỏ ra đáng thương, thế nhưng chắc chắn vẫn sẽ lừa cô, quả nhiên đúng như huynh ấy nói.

Nhưng hiện tại Diệu Diệu đã không còn là Diệu Diệu trước kia nữa, sau khi bị lừa mất một con gà, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tin tưởng kẻ xảo ngôn loạn ngữ này nữa.
Diệu Diệu ngẩng đầu, ngồi lên lưng Đại Hoàng kiêu ngạo đi ra ngoài.