Lão tướng quân cũng không thấy có gì lạ khi lão đại lại đứng ở cửa.

"Người kia là do ngươi kêu tới phải không?" Lão tướng quân liếc qua lão đại: "Ta còn thắc mắc tại sao các ngươi đã biết thân phận của ta mà lại còn muốn ta ở đây. Thì ra là vì việc này."

Lão đại thần sắc khẩn trương: "Ngài đã đoán được."

Lão đại nói: "Ngài là đại tướng quân, chúng ta là sơn phỉ, coi như chúng ta có chuyện cầu ngài, ngài không cần phải quá để trong lòng. Chúng ta đã trải qua không ít chuyện xấu, dù quan binh có tới bắt thì chúng ta cũng đều cam chịu. Nhưng nhị đương gia thì lại không phải như vậy."

"Hắn vốn chính là người kinh thành, học viện mà cháu gái ngài đang theo học ấy, hắn cũng từng học ở đó." Cho nên vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay. "Nhị đương gia bây giờ chỉ mới có hai mươi, người trong nhà còn lại một mình hắn, bọn họ từ cao đến thấp hợp lại mới đổi được tính mạng hắn. Nhiều năm qua luôn mai danh ẩn tích, nơi nào cũng không dám đi."


Lão đại: "Ngài là đại tướng quân, chướng mắt nhóm người chúng ta, cho dù có nhốt chúng ta vào đại lao thì cũng không phải công lao gì lớn. Nhưng... Nhưng..."

Lão đại cắn răng một cái, hai đầu gối khụy xuống, đang định quỳ thì bị lão tướng quân tay mắt lanh lẹ ngăn lại.

Lão tướng quân nói: "Đầu của các ngươi với ta mà nói cũng không có gì đáng dùng."

"Đầu của chúng ta có lẽ không có gì đáng dùng, nhưng nhiều huynh đệ như vậy, nếu có thể đổi lấy một cơ hội..."

Lão tướng quân không hé răng.

Đây không phải một chuyện nhỏ, ông không thể dễ dàng đồng ý.

Đợi hồi lâu, lão đại mới khẽ cắn răng, nhẫn tâm nói: "Nếu quá khó khăn, chúng ta chỉ có thể..."

Lão đại khẩn trương nuốt nước miếng, trong màn đêm yên tĩnh, dù là một động tĩnh nhỏ cũng thập phần rõ ràng.

Hắn nhìn thoáng qua các căn phòng, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trên mặt cũng lộ ra sự đau khổ và do dự.


Lão tướng quân suýt nữa bật cười, nhưng bị râu che đi, ý cười cũng không rõ ràng: "Một đám người các ngươi đúng là đoàn kết."

"Chúng ta chỉ là kẻ thô thiển ngu ngốc, có thể trốn được ở ngọn núi này đều là dựa vào nhị đương gia. Hắn còn trẻ, lại có tiền đồ tốt, sao có thể cùng chúng ta làm sơn phỉ." Hán tử cao lớn thô kệch càng nói hốc mắt càng đỏ: "Nếu đầu của chúng ta hữu dụng, vậy thì cũng đáng giá."

Gió đêm gào thét, mỗi cơn đều mang hơi thở lạnh thấu xương.

Đúng lúc lão đại xoay người định rời đi thì lão tướng quân đột nhiên hỏi: "Hắn tên là gì?"

Lão đại sửng sốt, mừng thầm, vội vàng nói: "Ta gọi người tới để hắn tự mình nói với ngài!"

Nhị đương gia rất nhanh đã chạy tới.

Hắn thân hình gầy yếu, lại chỉ khoác duy nhất một cái áo màu xanh, xiêm y bị gió đêm thổi trúng bay phất phới, cảm giác cả người giống như sắp bị thổi đi.


Bây giờ lão tướng quân mới cẩn thận đánh giá hắn một lượt.

Đã qua nhiều năm, dù có không ít biến hóa nhưng ông vẫn có thể nhận ra.

"Ngươi là tiểu tử Thượng gia?"

Hốc mắt nhị đương gia bỗng chốc đỏ bừng.

Giọng hắn khàn khàn: "Nguyên bá bá."

Hắn đã sớm nhận ra rồi.

...

Lúc Diệu Diệu tỉnh lại thì trong phòng không có ai.

Cô xoa xoa hai mắt, sờ sờ đệm chăn bên cạnh. Gia gia rời giường từ bao giờ vậy.

Diệu Diệu đẩy đẩy Đại Hoàng, nó cũng lập tức nhảy xuống giường, y phục hôm qua đã được mang đi giặt sạch, Diệu Diệu thay lại xiêm y của mình xong mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là phòng của nhị đương gia, không giống chỗ của các đại hán khác, rất sạch sẽ, còn có một cái giá sách lớn, trên bàn bày đầy giấy và bút mực, góc bàn còn có lọ gốm cắm duy nhất một cành cây, ở trên cành có nụ hoa còn đang chớm nở.
Đây là phòng của người khác nên Diệu Diệu không dám đụng vào, chỉ nhìn một vòng rồi dắt hai con chó ra ngoài.

Diệu Diệu tìm mấy vòng, hỏi vài người mới biết gia gia đang ở trong đại sảnh.

Lão tướng quân và nhị đương gia ngồi mặt đối mặt, hình như đang nói chuyện gì đó, Diệu Diệu vừa đi vào, bọn họ đã phát hiện ra ngay.

Những lời này không thích hợp nói trước mặt trẻ con, nhị đương gia lau nước mặt, chỉ còn lại hốc mắt ửng đỏ.

"Diệu Diệu!" Lão tướng quân mặt không đổi sắc, vẫy vẫy tay với cháu gái nhỏ: "Nào, lại chỗ gia gia này."

Diệu Diệu vội vàng dắt chó chạy qua.

Cô nhớ gia gia đang bị thương, cũng không dám ôm thân thiết như trước, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh. Diệu Diệu nhìn thoáng qua lão tướng quân, khuôn mặt nhỏ nhất thời nhíu lại: "Gia gia, đêm qua ông không ngủ ạ?"
Bọng mắt lão tướng quân hơi thâm, môi cũng tái nhợt, lão tướng quân vừa bị thương, sao lại không nghỉ ngơi lấy sức chứ? Gia gia đã có tuổi rồi, không còn trẻ khoẻ như phụ thân nữa!

Diệu Diệu nghiêm mặt lại, lão tướng quân cười ha ha, cũng không trả lời cháu gái.

Ông ngược lại chỉ vào nhị đương gia, nói: "Diệu Diệu, đây là biểu ca của cháu."

Diệu Diệu sửng sốt, lực chú ý quả nhiên lập tức bị dời đi.

"Biểu ca?"

Nhị đương gia hiền từ nhìn cô cười cười.

Hắn vốn là người trong kinh thành, tính tới tính lui, vậy mà lại có quan hệ họ hàng với Nguyên gia.

Diệu Diệu khϊếp sợ nhìn hắn, toàn bộ sơn trại này chỉ có nhị đương gia hung dữ với cô nhất, Diệu Diệu còn có chút sợ hắn, chỉ chớp chớp hai mắt, đây là biểu ca sao? !

Biểu ca sơn phỉ a!

Nhị đương gia câu nệ nói: "Diệu Diệu muội muội."
Diệu Diệu mở to hai mắt, hơn nửa ngày cũng trịnh trọng nói một tiếng: "Nhị đương gia biểu ca."

Nhị đương gia bật cười: "Ta họ Thượng."

"Thượng ca ca!"

Diệu Diệu lại quay đầu, hỏi: "Gia gia, ông đổi thuốc chưa?"

Lão tướng quân quả nhiên chột dạ dời ánh mắt.

Gia gia là vì cứu chính mình mới bị thương, Diệu Diệu trong đầu áy náy cực kỳ, ngồi im quan sát lão tướng quân đổi thuốc, sau đó lại cẩn thận kiểm tra, thấy ông tinh thần phấn chấn mới dám yên tâm. Chờ đồ ăn sáng đưa lên, cô còn nhường hết phần của mình cho lão tướng quân, còn mình thì chỉ ăn một cái bánh bột ngô.

Cô còn không quên dặn dò: "Gia gia ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể khoẻ lại!"

Vốn dĩ là sáng nay sẽ xuống núi nhưng lão tướng quân còn có chuyện muốn thương lượng với nhị đương gia, Diệu Diệu đành phải dắt hai con chó đi dạo quanh sơn trại.
Cô hiện tại đã có thêm một thân phận mới, là biểu muội của nhị đương gia!

Diệu Diệu dắt chó đi quanh sơn trại, qua một buổi tối, nhóm sơn phỉ đều đã biết được chuyện giữa bọn họ và nhị đương gia, thái độ đối với cô còn thân thiện hơn cả trước, dù Diệu Diệu đi đến chỗ nào thì đều sẽ có người chào hỏi.

Nhị đương gia là biểu ca của cô, nhị đương gia và sơn phỉ thân nhau như một nhà, vậy thì sơn phỉ cũng chính là thân nhân của cô!

Đều là người một nhà cả mà!

Trong trại vẫn còn bừa bộn do vụ cháy tối qua để lại, đại hán vẫn đang dọn dẹp, Diệu Diệu dắt chó qua định hỗ trợ, nhưng cô còn nhỏ, chưa chuyển được hai khúc gỗ thì đã bị bọn họ đuổi đi.

Diệu Diệu đi hết một vòng, cuối cùng vòng đến phòng bếp .

Trong phòng bếp đang sắc thuốc, mấy đại hán bị thương vẫn đứng xếp hàng để đổi thuốc cho mình, bọn họ giã nát thảo dược sau đó đắp lên miệng vết thương, Diệu Diệu ở bên cạnh giúp đỡ đưa thuốc, tò mò nhìn bọn họ băng bó cho nhau.
"Gia gia cháu ban nãy không có dùng loại này." Diệu Diệu nói.

Bọn đại hán cười ha ha: "Đó là thuốc mua trong kinh thành, đương nhiên không giống rồi ."

"Loại thuốc đó rất quý, chúng ta lại nhiều người như vậy, đương nhiên không đủ dùng."

"Tên khốn Vương đại hổ giúp chúng ta mua thuốc mà còn đòi đổi đủ thứ! Một con mồi rõ to căn bản không đổi được bao nhiêu."

Diệu Diệu nhớ ra cái người tên Vương đại hổ mà bọn họ nhắc tới, lại nhìn phòng ở bị thiêu hủy, áy náy nói: "Chờ cháu về nhà, sẽ tặng đồ cho các thúc được không? Cháu tiết kiệm được rất nhiều tiền, có thể giúp được mọi người."

Lại nói tiếp, nếu cô không chạy đi thì gia gia đã không sốt ruột đi tìm, hai bên cũng sẽ không xảy ra xô xát, gia gia sẽ không bị thương, nhóm sơn phỉ cũng vậy, mấy thứ này cũng sẽ không bị cháy hỏng
Diệu Diệu hiểu được cảm giác của bọn họ, trước kia cô cái gì cũng không có nên có đồ gì cũng coi như trân bảo. Cũng may bây giờ không còn là tiểu hài tử nghèo nàn như lúc trước nữa, tiền tích cóp đều cất trong ngăn tủ của mẫu thân, làm hỏng đồ của người khác thì có thể bồi thường cho người ta .

Diệu Diệu cam đoan: "Đợi đến khi nào quay lại được, cháu nhất định sẽ tặng đồ cho mọi người."

Nhóm sơn phỉ nhìn nhau, nói: "Cháu tốt nhất là đừng tới, chúng ta là sơn phỉ, rất nguy hiểm a, phụ mẫu cũng sẽ không cho cháu đến đâu."

Diệu Diệu ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Có biểu ca cháu ở trong này mà!" Đến khi đó, cô chính là đến thăm thân thích a!

Phụ thân khẳng định cũng sẽ đồng ý, đều là người một nhà cả!

"Khi đó, chúng ta chắc không còn nữa đâu."

"Mọi người muốn chuyển nhà sao?"
"Chúng ta sẽ bị bắt đi ."

Diệu Diệu ngây ngẩn cả người.

"Chúng ta là sơn phỉ, đã làm nhiều chuyện xấu, bị quan binh phát hiện thì sẽ bị tống vào đại lao ." Nhóm sơn phỉ nói: "Trước khi bị chém đầu, cháu có muốn đến đại lao thăm chúng ta không?"

Tên sơn phỉ đang nói lập tức bị đồng bạn bịt kín miệng.

Diệu Diệu chần chờ: "Nhưng là... Nhưng là..."

Nhưng mà trong đầu cô thì những người này không phải người xấu, cô nghe râu quai nón kể thì họ đều không muốn mọi chuyện thành ra thế này, không thể không làm sơn phỉ, nhưng khi làm sơn phỉ, bọn họ cũng có nguyên tắc của sơn phỉ, không làm hại người khác. Cô hiểu được sơn phỉ này khác với sơn phỉ trong truyện, họ là người tốt.

Sơn phỉ tốt cho cô đồ ăn, cho cô quần áo mặc, còn đưa cô về nhà, tại cô mà vô duyên vô cớ bị thương cũng không trách cô, hiện tại bọn họ còn có quan hệ họ hàng với mình nữa. Nhưng sơn phỉ tốt thì vẫn sẽ bị bắt sao.
Hốc mắt Diệu Diệu bỗng chốc đỏ lên.

"Gia gia sẽ bắt mọi người sao?"

Nhóm sơn phỉ còn định nói gì đó thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Bọn đại hán lúc này sắc mặt đại biến: "Không hay rồi! Có quan binh đến!"

Bọn họ lập tức bắt đầu di chuyển, cho dù bị thương cũng không dám ngồi im, vội vã chạy ra ngoài chuẩn bị nghênh chiến.

Dù chạy đi nhưng bọn họ cũng không quên giấu Diệu Diệu vào nơi an toàn.

Rất nhanh, tiếng bước chân dần dần biến mất, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Diệu Diệu.

Diệu Diệu trốn trong bồn nước, vừa nghĩ đến sơn phỉ sẽ bị bắt, thực sự không thể trốn được nữa bèn gọi hai con chó kéo mình ra sau đó cầm lấy một cây cán bột, hò hét cưỡi lên Đại Hoàng xông ra ngoài.

Nữ nhi và phụ thân cùng mất tích, Nguyên Định Dã tìm cả một đêm, ngoài miệng còn mọc cả vết bỏng rộp lên, lúc nghe thái tử nói Diệu Diệu bị sơn phỉ bắt đi, dù là một giây cũng không dám chậm trễ, lập tức mang theo thân binh chạy đến.
Hắn theo lời thái tử kể lại, ra khỏi thành thì đi về phía Bắc, lúc đi lên núi còn phát hiện ám hiệu mà lão tướng quân lưu lại, lần theo theo ám hiệu cuối cùng cũng tìm đến cửa nhà sơn phỉ.

Thủ vệ sơn phỉ vừa nhìn thấy của đội của hắn, tất cả đều vọt ra, cầm lấy vũ khí, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Nguyên Định Dã cũng vậy, hắn vừa mới chuẩn bị dẫn người đánh hạ sơn phỉ thì bỗng nhiên, cửa lớn mở, phụ thân hắn từ bên trong đi ra.

Trên người lão tướng quân bị thương, nhìn có chút chật vật, nhưng ông và lão đại đứng cạnh nhau, còn nói nói cười cười. Thấy hắn còn oán trách một câu: "Con nháo loạn lớn như vậy làm gì?"

Nguyên Định Dã: "..."

Còn không chờ hắn phản ứng lại, chợt nghe một tiếng khóc quen thuộc.

Diệu Diệu cưỡi chó, tay cầm cây cán bột, oa oa khóc lớn xông qua nhóm sơn phỉ, vọt tới trước mặt hắn.
Diệu Diệu không thấy rõ người trước mặt, hai mắt mơ hồ, chỉ nhìn thấy đó là một người cao lớn cưỡi đại mã, phía sau còn mang theo rất nhiều người, cầm vũ khí, mặc áo giáp, chắc chắn là quan binh!

Là tới bắt sơn phỉ!

Diệu Diệu gào khóc: "Ngươi... Ngươi đừng cử động ! Ta... Phụ thân ta là đại tướng quân!"

Nguyên Định Dã: "..."