Vương thị gấp gáp nhìn về phía Chu Hoài Hải.

Chu Hoài Hải đang bị Chu Hoài Sơn giữ chặt cánh tay, không thể động đậy.

Có điều dù có thể nhúc nhích, hắn cũng không thể ngăn cản được đại phu a.
Chu Hoài Lâm đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đại phu, mắt thấy đại phu đã bắt mạch xong cho Tôn thị, Chu Hoài Lâm khẩn trương hỏi: "Đại phu, mẹ ta thế nào rồi? Là bệnh gì, có nghiêm trọng không?"
Hai vợ chồng Chu Hoài Hải cơ hồ là nín thở cùng nhìn về phía đại phu.

Lão thái thái tuổi đã cao, cơ thể dù sao cũng nên có chút tật xấu a!
Đại phu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chu lão gia tử, khó xử nói: "Có thể là y thuật của ta không tinh, nhìn không ra tật xấu gì, từ mạch tượng thì thấy, không có vấn đề gì."
Chu Hoài Lâm..
"Người đã thành ra như vậy? Lại không có vấn đề gì?"
Chu Hoài Lâm nhìn đại phu, rồi lại nhìn Tôn thị, nhìn Tôn thị, rồi lại nhìn đại phu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đại phu liếc Tôn thị nói: "Có lẽ là tâm bệnh a."
Lưu lại một câu, đại phu nhấc hòm thuốc muốn rời đi.
Chu Thanh muốn tiễn ông, Chu Hoài Sơn lại liếc mắt ra hiệu cho nàng một cái, rồi quay lưng bồi tiếp đại phu ra về: "Ta tiễn ngài ra ngoài."
Chu Hoài Sơn tiễn đại phu rời đi, đoàn người trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Chu Bình là người đầu tiên liên tiếng đánh vỡ trầm mặc: "Ý của đại phu là, bà nội giả bệnh?"
Ánh mắt Chu Hoài Lâm phức tạp nhìn về phía Tôn thị.
Vương thị ho một tiếng: "Sao lại nói là giả bệnh, ngươi đứa nhỏ này nói bậy cái gì thế! Đây là mệt quá té xỉu, chẳng qua nằm như thế một hồi, đã khỏe lại rồi, đại phu đương nhiên không nhìn ra được."
Lời này, chỉ có đứa ngu mới tin.

Thật sự mệt đến té xỉu, chỉ cần nằm như thế một lúc, liền có thể hoàn toàn khôi phục được sao?
Vừa rồi Chu Hoài Lâm sợ bao nhiêu, thì bây giờ tức giận bấy nhiêu.
"Vì sao?"
Trầm mặt, Chu Hoài Lâm đứng ở trước kháng, cái nhìn chuyển từ người Tôn thị về phía Chu lão gia tử, ánh mắt đỏ thẫm tản ra một cỗ lửa giận mãnh liệt.
"Hôm nay đây là đại phu nhìn, nếu không có đại phu thì sao? Các ngươi dự định như thế nào?"
"Vừa vào cửa, đại tẩu liền níu lấy Thanh nha đầu mắng, đại ca liền níu lấy ta đánh, bây giờ đại phu nói, nương không có bệnh gì, vì sao?" Tiếng rống giận trầm thấp từ trong miệng Chu Hoài Lâm phát ra.
Vừa rồi hắn thật sự cho rằng Tôn thị phải chết.
Hỏi xong, hắn tiến lên một bước túm lấy cổ áo Chu Hoài Hải, siết chặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì sao?"
Bộ dáng điên cuồng, hận không thể ăn sống Chu Hoài Hải.
Tôn thị vừa rồi còn nằm trên kháng rên hừ hừ như sắp chết, mắt thấy Chu Hoài Hải sắp bị đánh, lập tức trở mình ngồi dậy.
"Như thế nào, ngươi còn ngóng trông ta chết sao? Ngươi buông đại ca của ngươi ra cho ta, vì sao, ngươi còn có mặt mũi hỏi vì sao hả, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không xuống ruộng làm?"
Tôn thị nổi giận đùng đùng trừng Chu Hoài Lâm.


Nhìn qua xác thực không giống bị bệnh.
Chu Hoài Lâm quay đầu nhìn Tôn thị, hỏi: "Ta xuống ruộng? Ta và ai xuống ruộng?"
"Mình ngươi liền không thể xuống ruộng sao?" Tôn thị lẽ thẳng khí hùng hỏi.
"Ngươi là do một tay ta bưng phân hứng nước tiểu nuôi lớn được như vậy, ta dễ dàng sao? Hiện tại cánh cứng cáp rồi, tự mình ra ngoài tìm đường mưu sinh, không thèm để ý người trong nhà nữa hả?"
Nghe Tôn thị nói, Chu Hoài Lâm chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Đây chính là mẹ ruột hắn a.
Đang nháo, trong nội viện chợt bộc phát tiếng Chu Hoài Sơn gào khóc.

Vừa gào vừa nói ra bao nhiêu ủy khuất.

Chỉ trong nháy mắt, hắn liền kể lại một cách vô cùng sinh động việc hôm qua Chu Hoài Hải theo dõi, nói xấu Chu Thanh như thế nào.

Nói xong chuyện ngày hôm qua, lại kể lể chuyện vừa rồi Tôn thị giả bệnh, Vương thị nhục nhã Chu Thanh ra sao.
Oanh! Những thôn dân đứng hóng chuyện trong nội viện Chu gia lập tức liền bùng nổ.

Nghe đến là hăng say.


Không ngờ chuyện lại lớn như vậy!
"Giả bệnh? Lại là giả bệnh? Vì sao a!"
"Còn có thể vì sao, còn không phải là vì buộc lão Nhị, lão Tam xuống ruộng làm việc, cung cấp cho nhà tên tiểu tử lão đại đọc sách."
"Trời ạ, lão đại Chu gia vậy mà có thể làm ra loại chuyện này! Đây chính là hắn cháu gái ruột của hắn a, trước kia hắn đọc sách, lão nhị phải nghỉ học phụ cấp cho hắn, bây giờ lão nhị muốn đọc sách, không tốn tiền của hắn, hắn còn muốn hại người ta như thế."
"Ta còn nghe nói, lão nhị dùng một cây gậy luyện chữ còn tốt hơn hắn rất nhiều."
"Hắn là tiên sinh dạy học trong thôn chúng ta đấy, cứ như vậy, có thể dạy cho bọn nhỏ được cái gì tốt đẹp chứ!"
"Không được, không thể để cho hắn hủy hoại bọn nhỏ, thực sự là biết người biết mặt không biết lòng a, Chu lão nhị trước nay là người đàng hoàng, bộ dáng này là bị ép buộc đến mức nào chứ."
Chu Hoài Sơn phát huy toàn bộ kĩ năng khóc lóc om sòm của công tử chơi chơi trác táng.

Hắn ngồi xổm trong nội viện, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong miệng không ngừng kể lể những năm này nhị phòng, tam phòng đã trải qua những ngày tháng như thế nào, ủy khuất nhiều bao nhiêu.

Những điều xấu xa, bất công mà Chu gia cố công che đậy, đều bị Chu Hoài Sơn tiết lộ hết.
"Khuê nữ đáng thương của ta, mỗi ngày đều bị người khi dễ như thế, đại tẩu nhục nhã khuê nữ ta còn không tính, lại còn muốn gả khuê nữ của ta cho chất nhi mỗi ngày đều đi dạo kỹ viện nhà mẹ nàng."
Trong phòng..
Chu Hoài Sơn vừa bộc phát, Chu lão gia tử lập tức cả người cứng ngắc như tảng đá.

Sắc mặt ông ta xanh xám, khóe miệng mấp máy mấy lần, lại không nói ra một tiếng.

Cánh tay cầm tẩu thuốc không tự chủ có chút run rẩy.
Chu Hoài Hải là người nổi giận đầu tiên, hắn bị Chu Hoài Sơn mắng, tức giận đến mức thở hổn hển, giậm chân muốn chạy ra ngoài.

"Đứng lại cho ta!" Chu lão gia tử trực tiếp cầm tẩu thuốc trong tay quất tới.
Cánh tay Chu Hoài Hải bị đánh một cái, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, hỏi: "Cha, lão nhị hắn điên rồi! Người nghe xem hắn nói bậy bạ gì đó!"
"Bây giờ ngươi đi ra ngoài, lão nhị hẳn sẽ giằng co với ngươi, ngươi dám không?" Chu lão gia tử nhìn chằm chằm Chu Hoài Hải, nói từng chữ.
Trong nháy mắt này, ông ta phảng phất như già đi thêm mười tuổi.
Khóe miệng Chu Hoài Hải lập tức run lên.

Hắn không dám! Những gì Chu Hoài Sơn nói cũng đều là sự thật.
"Nhưng cũng không thể mặc kệ cho hắn náo a! Cha!" Chu Hoài Hải gấp đến sắp khóc.
"Ngươi đi kéo nhị ca ngươi vào đây." Chu lão gia tử nhìn Chu Hoài Lâm nói.
Chu Hoài Lâm lạnh mặt hỏi: "Vì sao?"
Chu lão gia tử đập tẩu thuốc lên giường, giận dữ hét: "Nào có nhiều vì sao như vậy, bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!"
Chu Hoài Lâm ngẩng cao đầu, quật cường nói: "Không có nhiều vì sao như vậy cũng được, dù gì cũng phải nói cho ta biết, vì sao mà nương phải giả bệnh!"
Tôn thị quơ lấy cái chổi đặt bên cạnh giường ném về phía Chu Hoài Lâm chửi ẩm lên: "Ta là mẹ ngươi, ta làm cái gì còn phải giải thích với ngươi hả! Nhanh đi kéo nhị ca ngươi vào đây."
Vương thị nghe tiếng khóc kể cùng tiếng nghị luận sôi nổi bên ngoài, tâm loạn như ma.
"Tam thúc nó, ngươi nhanh đi ngăn lại nhị thúc đi, đây tốt xấu gì cũng là chuyện nhà chúng ta, xem như không vì đại ca ngươi, thì ngươi cũng phải suy nghĩ một chút cho Dao nhi a, mắt thấy nàng cũng sắp phải lập gia đình, dù sao ngươi cũng phải bận tâm nàng phải không."
Chu Hoài Lâm không thèm nhìn Vương thị, né tránh cái chổi Tôn thị đập tới, châm chọc nói: "Đại tẩu là bận tâm Dao nhi hay là sợ đại ca mất đi công việc dạy học trong tộc vậy?"
Khuôn mặt Vương thị lập tức nóng lên: "Đại ca ngươi có thể dạy học trong tộc, các ngươi không phải cũng được đẹp mặt sao."
Chu Bình đứng ở bên cạnh Chu Hoài Lâm, kéo tay cha hắn một cái.
Chu Hoài Lâm cúi đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Chu Bình, xoa xoa đầu con trai, lại nhìn Chu lão gia tử nói: "Cha, việc đã đến nước này, ta liền có một yêu cầu, phân gia đi.".