Đi tới trước tòa tiểu uyển, mặc dù nơi này không rộng lắm, nhưng lại tinh xảo vô cùng, có một phong cách riêng. Ba tầng lầu lộ vẻ khí thế, đặc trưng của vùng Giang Nam.

“Cốc cốc cốc ——” Tịch Hề đem dây cương ngựa cột vào một bên cây ngô đồng, gõ nhẹ cửa viện mấy cái.

Qua hồi lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, két một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra, đôi mắt nhỏ nhắn của cô gái chớp chớp: “Ngươi tìm ai?”

“Xin hỏi, Vân Tà y sư có ở đây không?”

“Không có ở đây, sư phụ đi xa nhà rồi.”

Trái tim Tịch Hề rơi xuống, mắt thấy nàng muốn đóng cửa viện lại, vội vươn một tay ra ngăn cản: “Vậy, khi nào thì Vân Tà y sư trở lại?”

“Sư phụ không nói, ngươi đi đi, cho dù Vân Tà y sư quay lại cũng sẽ không gặp khách.” Nữ đồng không chút do dự phất tay một cái, muốn đóng cửa lần nữa.

“Cái đó. . . . . .” Đôi tay Tịch Hề ngăn cản cửa viện lại, dùng hết toàn lực: “Vân Tà y sư đi đâu cô nương có thể nói cho ta biết được không, tự ta đi tìm.”

Nói xong, toàn thân nữ đồng kia dựng lên vẻ đề phòng: “Ngươi thật phiền, đi đi, coi như ngươi chưa từng tới dây.”

“Vậy ta sẽ đứng canh giữ ở ngoài cửa viện, đợi đến khi Vân Tà y sư trở lại.”

“Ai da, ” dù sao cũng là đứa bé, không chịu được mấy phen giày vò, nữ đồng dùng sức dậm chân một cái, giọng nói không nhanh: “Sư phụ được Thiếu chủ của Ngũ Nguyệt Minh mời đi rồi, hết sức khẩn cấp, cũng không biết khi nào trở về, sau này hãy trở lại.”

Tịch Hề bỗng dưng cả kinh, trong lòng như bị sợi dây hung hăng quất một cái, nàng dùng sức chống đỡ trên cửa viện, giọng nói nóng nảy lộ ra, ngay cả chính nàng cũng giật mình: “Ngũ Nguyệt Minh, là ai xảy ra chuyện?”

Ánh mắt nữ đồng nghi hoặc liếc nàng một cái: “Không biết, dù sao cũng rất khẩn cấp.”

Tim Tịch Hề đập mạnh và loạn nhịp không dứt, cả người bị ngăn ở ngoài cửa, nhìn về cửa viện đã đóng lại, bước chân nàng lảo đảo lui về sau, một tay vào vịn vách tường. Có thể làm cho Vân Tà y sư vội vã chạy tới như vậy, nhất định là Ngũ Nguyệt Minh đã xảy ra chuyện lớn, người duy nhất nàng có thể nghĩ tới, chính là Huyền Hạo.

Tịch Hề dắt lấy cương ngựa, chỉ có thể nghỉ tạm ở khách điếm bên cạnh.



Trong cơn mơ màng, Cảnh Sắt giơ một tay lên, mới phát hiện tứ chi vô lực, giống như là bị vật nặng đè lên, đầu nàng hướng qua một bên khác, thì thấy nam tử bên cạnh mông lung mở mắt, trong mắt đã bớt chút ma tính, chỉ có chút uể oải. Huyền Hạo môi lưỡi khô ráo, ánh mắt di chuyển từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, rơi vào thân thể Cảnh Sắt. Nửa người trên lộ ra ngoài. Trên da thịt trắng noãn, in mấy dấu vết bầm ứ đọng cùng một vài vết thương. Thuộc hạ không rõ tình huống, chỉ nhìn thấy cảnh đó mà ghê rợn.

Hai mắt nàng bình thản, lúc chạm đến đôi mắt thâm thúy của hắn, chỉ là dịu dàng cười, khóe môi vô lực nâng lên, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Huyền Hạo chống hai tay lên, từ từ đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng chuyển đến trên người nàng, cầm quần áo ngủ phủ lên: “Ở lại đây, ta sẽ bảo Cổ quản gia đem phần thưởng đưa đến đây .”

Con ngươi Cảnh Sắt trở nên ảm đạm, ngón tay nhỏ nhắn do dự, bắt lấy ống tay áo của hắn đang muốn nhanh chóng rời đi: “Gia, thiếp cái gì cũng không muốn.”

Đôi mắt yên lặng đột nhiên chuyển lạnh, Huyền Hạo chợt vung tay một cái, hất hai tay nàng ta ra: “Cái gì cũng không muốn? Ta sợ là ngươi có ý đồ khác, miệng nói không tranh, nhưng lại giả vờ là người không tham lam.”

Lời nói tàn khốc, nam tử bỏ lại câu sau cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi Đông Cung.

Trong sương phòng thượng hạng, nến cháy chập chờn, cái mền mềm mại bám trên mặt đất, tăng thêm mấy phần ấm áp.

Mà bên trong, không khí lại lạnh lẽo khẩn trương.

Trên ghế gỗ, ngón tay thon dài của nam tử, nhẹ nhàng gõ lên bàn, tóc đen dài buộc sau ót, cả người ôn hòa tuấn lãng, trường bào màu trắng làm cho khí chất tăng thêm mấy phần thoát tục, sau đó nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại, lắc đầu một cái: “Chuyện này, có chút khó giải quyết.”

“Ngay cả ngươi cũng không được sao?” Chân mày Điền Trạch cau lại, nửa người trên dựa trở về thành ghế.

“Ngươi nên biết rõ, hắn không phải đơn thuần là bệnh, nếu không phải vì dựa vào thể chất đặc biệt của thiếu phu nhân mà chống đỡ, mấy ngày trước sẽ nộ hỏa công tâm, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi.” Túc Lang cong một gối lên, bởi vì tính tình hắn kỳ quái, nên người ngoài gọi hắn là Vân Tà.

“Vậy bây giờ hắn. . . . . .”

Nhìn thấy trong mắt Điền Trạch có chút lo lắng, Túc Lang cười khẽ, cầm ly trà lên khẽ nhấp một cái: “Yên tâm đi, không phải nói là sau ba lần đau triệt nội tâm sẽ trở thành ma sao? Hiện tại chỉ là ma tính mới bộc phát, thỉnh thoảng không khống chế được mình thôi, lại nói, thành ma cũng không phải là chuyện xấu, vô dục vô cầu, không đau không nhức, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Đùa giỡn thế này tuyệt đối không buồn cười.” Điền Trạch trầm giọng cắt lời, cầm trái cây trên bàn ném qua, “Nói nghiêm túc đi.”

Túc Lang tiện tay cầm chơi, giọng nói nghiêm túc lại: “Không có phương pháp nào tốt cả, ma tính trong cơ thể dựa vào thiếu phu nhân mới có thể từ từ loại bỏ, chỉ cần tâm không đau nữa, tự nhiên sẽ khỏi hẳn.”

“Tâm không đau?” Điền Trạch nhẹ giọng nỉ non, thần sắc càng lộ ra vẻ nặng nề.

Huyền Hạo đi bộ ở hành lang , không có phương hướng, một đầu tóc bạch kim có đặc biệt mà cô đơn, bước chân chậm rãi hoàn toàn tuân theo bản năng, một đường hướng về phía trước mà đi. Bất tri bất giác, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên nóc đột nhiên hiện ra hai chữ ‘Đông Uyển’, chân dừng lại, đứng một hồi lâu, để cho gió mát thổi vào, sau đó mới cất bước rời đi.

Cửa Đông Uyển, hai ngọn đèn cung đình khổng lồ vẫn sáng như cũ, đem bóng lưng nam tử kéo dài ra, nhìn rất tịch liêu.



Tịch Hề ở trong trấn này đã vài ngày, nàng cố ý chọn một gian phòng hảo hạng, có thể nhìn trước cửa rất rõ ràng. Một tay đẩy cửa sổ ra, trong tầm mắt hiện lên, một chiếc xe ngựa dừng sát ở đối diện cửa, trong lòng nàng vui mừng, lập tức lao xuống khách điếm.

“Vân Tà y sư ——” mắt thấy hắn sắp đi vào đình viện, nàng chạy như bay.

Túc Lang dừng bước chân lại, xoay người, nâng gương mặt ôn hòa lên cười yếu ớt: “Cô nương, có chuyện gì?”

Tịch Hề ngẩn ra, nếu hắn đã biết rõ thân phận mình, cũng không cần phải giấu giếm: “Ta muốn mời Vân Tà y sư đi xa một chuyến, tiền khám bệnh. . . . . .”

Túc Lang thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị bước vào viện: “Cô nương trở về đi , mang cả núi vàng núi bạc tới, ta cũng sẽ không đi theo cô nương.”

Tịch Hề nghe vậy, vội dang hai tay ra ngăn cản trước người Túc Lang: “Mạng người là quan trọng nhất.”

“Có quan hệ gì với ta đâu?” Hắn hếch cằm một cái, nghiêng người tránh qua người nàng, “Nữ nhân thật phiền phức.”

Tịch Hề thấy thế, vội vàng đi theo phía sau hắn: “Vị bằng hữu của ta đột nhiên hôn mê, ta đã tìm khắp tất cả đại phu đều không chữa được, Vân Tà y sư, coi như ta cầu xin người. . . . . .”

“Đột nhiên hôn mê?” Vẻ mặt nam tử lộ ra mấy phần hứng thú, nâng cao chân mày: “Có triệu chứng gì?”

Tịch Hề không nghĩ tới đột nhiên hắn dừng bước chân lại, thân thể thiếu chút nữa đụng vào: “Trừ vẻ hôn mê bên ngoài, chính là dùng Hàn Băng Tuyết Phong ngàn năm, bảo vệ tâm mạch.”

Túc Lang khôi phục lại vẻ bình thường, sải bước lần nữa đi về phía trước.

“Vân Tà y sư. . . . . .”

“Trở về đi thôi, nói chính xác bây giờ có thể hắn đã tỉnh.” Túc Lang nhìn vẻ lo lắng trên mặt của nàng, nói tiếp: “Mới tỉnh lại, cả người suy yếu, cần có người chăm sóc.”

Tịch Hề không hiểu sao, trong lòng nghi ngờ, “Lời này của y sư là có ý gì?”

“Sau khi trở về, ngươi sẽ biết.” Túc Lang bước vào trong, lúc đi ngang qua người Tịch Hề, đôi mắt lơ đãng nhìn, bước chân hắn dừng lại, mắt mở to ra.

Trên cái cổ trắng nõn của nàng, có một số điểm nhỏ màu đỏ, giống như bị kiến cắn, gương mặt tuấn tú ngưng lại, đầu ngón tay Túc Lang lấy chút bột dược trong tay áo ra, thừa dịp Tịch Hề không chú ý, đem ngón trỏ nhẹ bôi lên cổ nàng.

Một trận đau nhói, nàng đau kêu lên thành tiếng