Cảnh vật bên ngoài cửa sổ vội lui về phía sau, cô nâng má ngơ ngẩn nhìn theo chúng rồi không biết tự lúc nào đã thừ người ra.

"Cô gái? Cô đang thất tình sao?"

Tài xế phía trước gọi làm cô tỉnh táo lại, Tô Vãn nghi hoặc quay đầu hỏi lại: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Tôi thường thấy mấy cái bộ dạng mất hồn mất vía như cô đây, có phải vừa cãi nhau với bạn trai không."

Nghe được lời nói của chú tài xế làm Tô Vãn có chút lại muốn dở khóc dở cười: "Cháu còn chưa yêu ai thì làm gì có chuyện thất tình đây ạ? Đến nỗi bạn trai cũng không có."

Cô thật sự muốn nói mình có thể thề với trời, cô thở dài thật sự không phải do khổ tâm càng không phải bởi vì nhìn thấy người nào đó cùng Giang Uyển Hinh ở bên nhau nha.

Đơn giản chỉ cảm thấy mình đã bồi ngủ hơn một tháng rồi đến cuối cùng lại không có được cái gì, ngay cả việc hắn từng đáp ứng sẽ giúp cô cũng không chịu thực hiện, sự tổn thất này làm sao cô cam lòng được đây.

Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại cảm thấy tình hình hiện tại cũng khá ổn.

Nếu Giang Uyển Hinh dọn đến biệt thự không chịu đi đồng nghĩa nơi đó sẽ mãi không có sự tồn tại của cô, kể từ giờ về sau, cô chính thức không bị trói buộc ở trong đó nữa và không cần bồi ngủ cho người đó....

Tô Vãn thuận tay mở hạ cửa sổ xe xuống, những làn gió nhẹ nhàng bên ngoài vội vàng thổi tới, cô khẽ hít một hơi thật sâu còn ngửi thấy cả hương hoa, rồi bỗng mỉm cười: "Đây là hương vị của sự tự do, thật tốt quá."

Chú tài xế ngồi trước quay lại nhìn bộ dáng ấy càng kiên trì cho rằng cô thật sự bị thất tình: "Chính là nó, người trẻ tuổi nên hướng về phía trước, không phải chỉ là thất bại một lần trong tình cảm sao nên chẳng có gì ghê gớm cả."

Tráng của Tô Vãn xuất hiện một hàng vệt đen thui.

Cô không có thất tình khẳng định là không có thất tình mà.

Sau hơn nữa giờ cuối cùng cô cũng tới được địa điểm Cố Dĩ Trạch hẹn.

Đó là một căn chung cư cao cấp.

Cố Dĩ Trạch mua nguyên tòa nhà song lập thành trì cho riêng mình nơi này. Ngày thường thì anh ta sống ở đây mà không trở về Cố gia.

Lúc mà Tô Vãn tới nơi đã thấy Cố Dĩ Trạch chuẩn bị bữa tối hoàn hảo dưới ánh nến, và một bó hoa hồng champange được đặc trên chiếc ghế bên cạnh, đó rõ ràng là biểu hiện muốn hẹn hò với cô.

Cô chọn một vị trí bất kì rồi ngồi xuống, không dư thừa đi thẳng vào vấn đề: "Anh thật ra muốn gì?"

"Anh cho rằng biểu hiện của mình đủ rõ ràng để em hiểu..."

Cố Dĩ Trạch mỉm cười, đem ly rượu trắng đang cầm trên tay qua cho cô.

Nhìn xuyên qua thứ chất lỏng trong suốt đong đưa kia có thể nhận ra chìm trong nó là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, không đợi cô dò hỏi anh ta đã nói ra: "Em gả cho anh đi, anh ngay lập tức thu tay lại với bố em."

Tô Vãn vẫn giữ im lặng.

Thực tế, cô không lo lắng hay quan tâm bất cứ về việc sống hay chết của Tô Kiến Nam, chỉ muốn thu lại công ty tâm huyết của ngoại mình, cũng như thuận thế về sau này có thể bắt đầu đầu kinh doanh lại.

"Tôi rất tò mò, tại sao anh một hai cứ khăn khăn muốn cưới tôi?" Cô rời mắt khỏi chiếc nhẫn rồi ngước lên nhìn anh ta, "Trước kia Cố Thiếu không ưa tôi, tại sao giờ lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ?"

"Anh cần một người vợ, hơn nữa người ông nội thích chính là em."

Cố Dĩ Trạch chọn trả lời một câu coi như là hợp lý, sau khi nói xong, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô một hồi rồi nói tiếp, "Trước kia là do anh không để mắt tới, sau này nhìn lại, phát hiện cảm giác của anh đối với em cũng không tồi, chấp nhận cùng em thử một lần."

"Nếu anh nói chỉ muốn thử một chút, sao không thử yêu đương trước, có lẽ sẽ tốt hơn không?" Tô Vãn đưa ra lời đề nghị, "Một tờ giấy kết hôn đã đóng dấu, rồi về sau nhận ra tôi không phải là người thích hợp với anh nhất, đến lúc đó sẽ không dễ dàng hối tiếc nữa."

__________oOo__________

Editor: Alissa.

Cập nhật 6/5/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.