"Nhiệm vụ của em đã hoàn thành tốt rồi, còn lại cứ giao cho tôi."

Diệp Dục Sâm giương tay vỗ xuống đầu của cô, không hề keo kiệt khen cô một câu.

Tô Vãn gắng gượng mỉm cười, vùi mặt vào trong lòng ngực anh.

Cô vẫn còn sợ hãi, chỉ trong giây lát cô không thể bình tĩnh lại được, Diệp Dục Sâm cũng không ép cô, ôm lấy cô đi qua một bên.

Cảnh sát dẫn theo Lâm Mỹ Lan, chuẩn bị áp giải bà ta và bọn bắt cóc lên xe cảnh sát nhưng mà trùng hợp là bà ta đụng phải Tô Vãn ở cửa.

"Dì à, dì có tìm hiểu pháp luật không?" Tô Vãn tìm tư thế thoải mái dựa vào lòng Diệp đại thiếu, bỗng cười hỏi một câu: "Dì có biết bắt cóc giết người không thành thì bị phán bao nhiêu năm không?"

Sắc mặt Lâm Mỹ Lan trắng bệch, chợt bà tay giãy dụa chân tay như muốn nhào đến bắt cô: "Con khốn nạn này, là mày cố ý hãm hại tao. Lúc trước tụi tao không nên giữ mày lại, đồ vô ơn, con khốn nạn, mày không thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của tao với bố mày mấy năm qua sao?"

Tô Vãn thờ ơ nhìn bà như đang nhìn một con khỉ đang múa mây.

Lâm Mỹ Lan vùng vẫy một hồi lại khiến bản thân vô cùng thảm hại, những câu chửi mắng càng ngày càng khó nghe.

Diệp Dục Sâm nhíu mày, lạnh lùng gửi cho hai cảnh sát đang giữ bà ta một ánh mắt, hai người đó hiểu ý, lập tức áp giải Lâm Mỹ Lan rời khỏi.

Xe cứu thương của bệnh viện cũng đã đến rồi, chuẩn bị chữa trị cho con tin và người bệnh. Nhưng mà lần bắt giữ này cảnh sát thắng lớn, người thật sự cần chữa trị lại là bọn bắt cóc đang bị thương.

Con tin Tô Vãn cũng không có vết thương bên ngoài nào rõ ràng nhưng dù sau cô cũng bị trúng thuốc, sau đó còn bị hoảng sợ, Diệp Dục Sâm lo lắng nên vẫn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

Trong lúc đó có cảnh sát tìm cô bảo đến đồn để ghi chép lại, cũng bị Diệp đại thiếu đuổi hết, nói là chờ bọn họ từ bệnh viện về sẽ đi một chuyến.

Nói chuyện với đối phương mấy câu hay ho rồi để họ đi.

Tô Vãn nhịn không được nhướn mày.

Cô cảm giác được rằng thái độ những cảnh sát này vô cùng khách khí với Diệp Dục Sâm, ý, từ khách khí hình như không đúng lắm, thái độ này... nói là kính trọng thì có vẻ đúng hơn?

Nhưng mà cũng không đúng, người ta là cảnh sát, anh có tư cách gì mà đáng để người ta kính trọng?

"Nói thật, ngày hôm nay anh chọn cách trực tiếp báo cảnh sát khiến tôi rất kinh ngạc. Nói cho cùng thì người có thân phận giống như anh thì không thích tiếp xúc quá nhiều với cảnh sát mà ha?"

Nằm trong phòng bệnh, Tô Vãn nghĩ về chuyện lúc trước, không nhịn được cảm khái một chút.

Diệp Dục Sâm vốn định đưa táo cho cô, nghe nói thế, động tác trên tay anh dừng lại một chút, nhìn lên: "Người có thân phận như tôi là thế nào? Ý em là sao?"

"Thì là... anh là đại ca xã hội đen mà không phải sao?"

Tô Vãn dịch người lại gần anh chút, nháy mắt ra hiệu: "Anh và cảnh sát là kẻ địch của nhau mà nhỉ? Không lẽ không nên kính nhau nhưng không gần gũi sao? Hay là thật ra mấy người là rắn chuột một ổ?"

Gân xanh trên trán Diệp Dục Sâm nổi lên mấy đường, không nói nên lời: "Ai nói với em tôi là đại ca xã hội đen?"

"Ủa? Không phải hả?" Tô Vãn trợn mắt sững sờ: "Vậy thì tại sao luôn có người muốn giết anh?"

Diệp Dục Sâm hết biết nói gì rồi.

Có người muốn giết anh thì điều đó chứng tỏ anh là đại ca xã hội đen? Đây là cái logic kiểu gì vậy?

Anh từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc này nhưng Tô Vãn lại không muốn kết thúc câu chuyện, nhìn anh một hồi thì tiếp tục nói ra suy nghĩ: "Thật ra thì theo tôi nghĩ... những gì anh làm giống như những đại ca tội phạm phía sau màn trong phim điện ảnh á."

Diệp Dục Sâm →_→

"Vậy là em nghĩ rằng là do tôi làm chuyện ác quá nhiều nên mới có nhiều người muốn giết tôi phải không?"

________☆☆☆_______

Editor: Crystal

Beta: Alissa

Cập nhật 4.6.2020 tại Việt Nam Overnight.