Tô Vãn không thèm để ý tới hắn, muốn giãy giụa theo bản năng cách xa hắn ra một chút.

Nhưng Diệp Dục Sâm không cho cô cơ hội này, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước cứ như thế trực tiếp ôm cô đặt lên đùi mình, lấy tay khiều khiều cằm cô: "Em có biết vì sao Giang Uyển Hinh chết nhanh như vậy không?"

"Vì cổ muốn giết anh."

"Cô ta không phải người đầu tiên muốn giết anh."

Tô Vãn ngẩn người ra.

Đúng ha, tên thúi này từng nói qua, lần đầu nhìn thấy Giang Uyển Hinh đã biết đối phương là sát thủ, nhưng vẫn tương kế tựu kế lưu lại người bên cạnh.

Cho thấy hắn cơ bản không đặt người ta vào mắt.

"Vì sao?" Cô nghĩ mãi cũng không ra đáp án, không muốn lãng phí óc suy nghĩ liền hỏi thẳng lại.

"Bởi vì cô ta không an phận, phí tâm tư muốn dò bí mật của anh, muốn kể công lao với chủ nhân mình."

Diệp Dục Sâm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt hắn xuất hiện sự lạnh lẽo khiến người khác phải khiếp sợ, "Tối hôm đó, cô ta vào thư phòng của anh còn lấy theo một phần thông tin."

Tô Vãn chợt hiểu ra.

Cũng khó trách ngày hôm đó khi quay lại cô nhìn thấy đèn thư phòng đột nhiên bậc sáng lên, sau đó là cảnh Giang Uyển Hinh từ trên lầu nhảy xuống.

Nên vừa vặn bắt gặp được cảnh đánh cấp thông tin đó.

Nhưng cô vẫn chưa rõ, tất cả mọi chuyện thì có liên quan gì tới mình đâu, tên thúi này bỗng nhắc tới chuyện này để làm gì.

Cô ngửi ra được mùi gì đó bất thường trong đây, dứt khoát hỏi ngay sự nghi ngờ: "Hiện tại anh đem chuyện này nói ra là có ý gì?"

"Nhìn em rất tò mò, anh muốn nhắc cho em tỉnh thôi, những điều liên quan đến anh đều là bí mật hàng đầu, người muốn điều tra cũng không ít nhưng tiếc là kết cục sẽ không tốt, như nhau thôi."

Anh ngưng một chút, cười như không cười cúi đầu nhìn chằm chằm cô: "Em thấy kết cục của Giang Uyển Hinh thế nào?"

Ngay lúc đó, Tô Vãn rõ ràng nghe thấy trong lòng mình có cái gì đang rơi lộp bộp xuống, cô rất hối hận vừa rồi mình lắm miệng.

Chính sự tò mò có thể giết chết một con mèo, không có việc gì thì hỏi làm chi, loại người nguy hiểm như Diệp Dục Sâm có thể tùy tiện dò hỏi sao?

Cô muốn tự tát mình một bạt tay quá.

Để nhìn xem rốt cuộc hiện tại mình đang làm việc quái gì đây a.

Rõ ràng lúc trước còn tự nhủ sẽ giữ khoảng cách với hắn, việc không nên nhìn sẽ không nhìn, không được nghe càng không cần nghe, tại sao đột nhiên lại....

Cô cẩn thật ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, có lẽ là do cô cảm thấy những ngày này hắn đối xử quá tốt rồi chăng.

Hắn tự mình chăm sóc vết thương ở chân cho cô và một mình xông vào đám bắt cóc cứu cô, tất cả những điều đó làm cô tự mãn thành ra nghĩ sai thân phận thực sự của bản thân là gì.

Diệp Dục Sâm là người bao nuôi, không phải bạn trai, đối với cô, ngoài nhiệm vụ, còn lại đều không nên can thiệp.

"Tôi không hỏi nữa là được chứ gì, đừng giết tôi." Cô vội vàng giơ tay lên ra vẻ đầu hàng, cố gắng muốn bản thân trong sạch.

Diệp Dục Sâm cong khóe môi: "Không kịp nữa rồi, em đã biết đủ nhiều."

"Thực ra tôi cái gì cũng không biết mà." Tô Vãn thấy bản thân sắp khóc rồi, "Hỏi anh mấy cái đó nhưng anh rõ ràng chưa trả lời mà, trước nay cũng không nói chuyện gì với tôi."

"Ít nhất những điều tôi nói với anh đều là sự thật."

Diệp Dục Sâm cúi đầu xuống nhìn cô, trong mắt mang theo vài ý cười tinh nghịch, "Ban đầu Giang Uyển Hinh cũng không biết gì, anh vẫn luôn đề phòng, chưa bao giờ để cô ta tiếp cận thông tin cơ mật nào, thông tin trộm được đó cũng là giả, nhưng còn em đó, mỗi ngày đều ở trong nhà anh, ra vào phòng ngủ và thư phòng biết bao nhiêu lần, từ lâu đã không đếm được."

Một tý máu còn sót trên mặt Tô Vãn rẹt một cái mất sạch.

Thực sự cô không nhận ra chỗ hắn lại nhiều bí mật thế, nếu không đánh chết cô cũng không qua đây.

Chỉ là sống trong đó mà thành ra mình có tội sao?

________☆☆☆________

Editor: Alissa.

Cập nhật 7.6.2020 tại Việt Nam Overnight.