Phó Đình Thâm lộ ra vẻ mặt đúng chuẩn hận rèn sắt không thành thép, "Tôi nói cậu đó, cậu ở một mình là đáng đời mà, ý của cô gái nhà người ta là muốn cậu theo đuổi đấy."

"Có sao?" Diệp đại thiếu cụp mi xuống, hắn cao ngạo khịt mũi, "Sao tôi không biết?"

"Mặc kệ có ý đó hay không, thì cậu đều phải làm theo."

Phó Đình Thâm bưng chén rượu lên, "Cậu nói xem có khi nào cô gái nhà người ta bị cậu năm lần bảy lượt kéo vào nguy hiểm, cuối cùng còn ăn một cái tát ngay trước mặt mọi người nên nhục nhã, thế là giờ cô ấy giận lẫy, và đây có lẽ là mấu chốt, cậu không bày tỏ thành ý với người ta thì tại sao người ta phải gả cho cậu?"

Diệp Dục Sâm làm mặt dữ, vừa hừ nhẹ một tiếng.

Đối với hắn thành ý lớn nhất của hắn chính là từ hôn với Lilith, sau đó cưới cô, còn những mặt khác thì có gì quan trọng sao?

"Loại sinh vật giống nữ luôn luôn muốn được dỗ dành." Phó Đình Thâm lại nói.

"Dỗ như thế nào?"

"Tặng hoa, mua quà, tạo ra sự lãng mạn, cô ấy muốn gì cậu liền đáp ứng cái đó."

Phó Đình Thâm thuận miệng đề ra mấy cái, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, "Không phải lúc trước cậu có rất nhiều bạn gái sao, bọn họ đều bị giao cho chó à? Việc này anh phải có kinh nghiệm dày dặn hơn tôi mới đúng?"

Diệp đại thiếu nghiêm túc nghĩ lại: "Trước đó... dường như đều do mấy cổ đuổi theo tôi."

Phó Đình Thâm: "..."

"Giống như tôi ngoắc ngoắc ngón tay là bọn họ đều nhào qua, cho dù có chuyện gì tôi cứ tặng ít quà là họ lại dính lại, có đuổi cũng không đi, huống chi là bị cự tuyệt." Diệp đại thiếu nhún vai, biểu tình thật quá vô tội.

Phó Đình Thâm →_→

"Được, cậu vẫn nên đi tìm mấy cô em đó đi, họ thích hợp với cậu hơn."

Diệp Dục Sâm: "..."

Không bao lâu sau, Phó Đình Thâm nhận được một cuộc gọi và rời đi, chỉ trong chốc lát Diệp Dục Sâm cũng tính tiền và rời khỏi.

Trên đường trở về, hắn ghé ngang qua một cửa hàng bán hoa, nhớ tới lời của Phó Đình Thâm nói, thế là thần sai quỷ khiến gì đã làm hắn ngừng xe và vào mua một đóa hồng, lúc ra khỏi cửa tiệm lại nhớ ra Tô Vãn thích hoa bách hợp vì thế lại thuận tiện mua thêm một bó bách hợp.

Hắn tính toán khi về nhà sẽ dỗ vật nhỏ, nhưng sau khi về tới nhà vừa đỗ xe xong còn chưa kịp lấy hoa ra đã thấy quản gia chạy tới bảo nhà có khách tới.

Là một người đàn ông, nghe loáng thoáng là họ Cố, tới đây để tìm Tô tiểu thư.

Ánh mắt hưng phấn của Diệp Dục Sâm ngay lập tức bị lời nói dập tắt.

"Nhị thiếu gia cũng vừa tới." Quản gia lại nói thêm một câu, vẻ mặt có chút quỷ quái.

Diệp Dục Sâm không nói gì, trực tiếp xuống xe đi thẳng tới phòng khách, vừa vào đã đã thấy ba người đang ngồi ở đó, lúc này Cố Dĩ Trạch với Diệp Vân Thâm đang đọ mắt to mắt nhỏ.

Tô Vãn bị kẹp ở giữa, vẻ mặt có chút xấu hổ, lại có phần bất lực, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

"Anh, anh về rồi."

Diệp Vân Thâm sắc bén nhìn thấy anh mình đang đi vào như thể thấy được cứu tinh, vội vàng đứng lên.

"Mấy người tới đây làm gì?"

Diệp Dục Sâm hỏi, vừa bước chân vào phòng, sau đó ngồi ngay bên cạnh Tô Vãn, với bộ dạng nghênh ngang của một nam chủ nhân.

Mọi người đều nhìn hắn, không khí càng thêm áp lực.

"Hôm nay, Cố thiếu sao lại rảnh rỗi chạy tới Đế Đô vậy?"

Người mở miệng đầu tiên vẫn là Diệp Dục Sâm, hắn vừa cười vừa nói nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, hơn nữa không đợi Cố Dĩ Trạch đáp thì hắn lại nói thêm, "Nếu muốn nói chuyện hợp tác thì tôi nghĩ nên tới công ty là tốt hơn, nhà tôi không tiếp công việc."

___♡♡♡____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 23.8.2020 tại Việt Nam Overnight