Lại kể về Nhạc Du Du, vất vả lắm mới chủ động hôn môi với tướng công nhà mình, lại bị hạ nhân trong vương phủ vây xem a, cảm giác lúc đó của nàng chỉ hận không kiếm được cái lổ nào đó chui vào, trái tim mỏng manh yếu đuối của nàng không đỡ nổi a, không ngờ người xưa lại thích náo nhiệt đến như vậy, bộ do nàng dạo gần đây quá rộng rãi rồi hả?

Đương nhiên, càng khiến nàng chịu không nổi đó là, bản thân nàng đã lớn rồi, nhưng Tiểu Lục vẫn còn là một hài tử a, chuyện này… chẳng khác nào bản thân nàng dâm loạn với bạn nhỏ trước mặt mọi người sao? Đây là một tội vô cùng lớn a…

Nào ngờ, Lãnh Hạo Nguyệt bị nàng kéo đi vẫn luôn gắng sức nhịn, nhịn tới nỗi xuất hiện nội thương luôn a, hắn đã sớm biết suy nghĩ của Nhạc Du Du, hiện tại xem bộ dáng của nàng, hắn phát hiện nhịn ‘cái này’ so với nhịn cười còn muốn khó hơn rất nhiều a a a a a…

Nhạc Du Du vốn định quay lại giải thích với những người vừa vây xem chút đỉnh, nhưng vừa quay đầu lại, đã không còn một bóng người, lập tức đỏ mặt, buồn bực bước vào phòng ngủ, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt của Lãnh hạo Nguyệt, lại hung hăng chỉ ngón tay lên giường: “Ngồi xuống kia.” Vốn muốn kéo hắn lên giường, chỉ tiếc, nàng đầy mấy cái nhưng không nhúc nhích, nên chỉ đành ra mệnh lệnh.

Lãnh Hạo Nguyệt mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, chẳng biết nữ nhân này định làm gì nữa, tuy nhiên, vẫn ngoan ngoãn nghe lời chạy tới chổ đó ngồi.

“Tiểu Lục a.” Nhạc Du Du bỗng nhiên làm ra bộ mặt tươi cười hòa ái, sau đó lấy tay nâng khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hạo Nguyệt, “Ngươi nói cho tỷ tỷ biết, ngươi thực sự nguyện ý muốn ở chung một chổ với tỷ tỷ sao?” Hôm nay dù bất cứ giá nào, nàng cũng phải phải làm cho bằng được, cho dù có mang tiếng trâu già gặm cỏ non, nàng cũng chẳng quan tâm.

Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu thật mạnh, “Hạo nhi thực sự nguyện ý ở chung với Tiểu Du Du…”

“Rất ngoan.” Nhạc Du Du xoa xoa mái tóc đỏ của Lãnh Hạo Nguyệt, khóe miệng hơi cong lên, nàng muốn lui bước, nhưng hắn sao lại chịu chứ, đêm nay nếu không quyến rũ được nàng ta thì hắn lập tức treo cổ tự tử đi cho rãnh nợ. Tuy nhiên, hắn cảm thấy rất kỳ quái a, bản thân hắn không phải là dạng người háo sắc, vì sao nữ nhân này lại dễ dàng khơi dậy dục hỏa của hắn nhỉ? Chẳng lẽ, đây là cái mà người ta hay gọi là duyên phận?

“Tiểu Du Du.” Lãnh Hạo Nguyệt níu tay Nhạc Du Du lắc lắc, “Mũi của ngươi không còn chảy máu nữa rồi kìa, là Hạo nhi giúp ngươi vù vù, ngươi phải thưởng cho Hạo nhi…” Một đôi mắt to như biết phóng điện chớp chớp với Nhạc Du Du.

“A?” Nhạc Du Du thoáng chốc hoàn hồn, nhìn ánh sáng trong veo trong đôi mắt kia, nhất thời lại cảm thấy huyết khí dâng trào, không tự chủ được nuốt một ngùm nước miếng, tiểu tử này, bộ không quyến rũ nàng thì chết hay sao chứ hả?

“Thưởng a.” Lãnh Hạo Nguyệt cố gắng không ngừng, “Hạo nhi muốn ăn miệng miệng….” Nói xong, vẻ giảo hoạt chợt lóe trong mắt, sau đó hơi dùng sức một chút, cả người Nhạc Du Du liền bổ nhào vào lòng hắn, hai bờ môi chập choạng chạm vào nhau.

Nhạc Du Du chỉ cảm thấy đại não nhất thời trắng xóa, trống rỗng, ý chí kiên định vừa thành lập bỗng chốc đổ vỡ, ầm ầm sập xuống, vì thế, đảo khách vi chủ, tuy rằng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng với sự kết hợp hoàn mỹ giữa lý luận cùng thực tế, rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của nàng, hai người từ hôn môi thông thường trở thành nụ hôn tình ý miên miên đúng tiêu chuẩn…

Cho tới khi Nhạc Du Du suýt chút nữa ngộp chết mới thôi.

“Tiểu Du Du, ta cảm thấy rất khó chịu a…” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng dưng đáng thương nhìn Nhạc Du Du.

“Khó chịu? Khó chịu ở chổ nào?” Nhạc Du Du nhất thời không phản ứng kịp, thần tình lo lắng.

“Ở chổ này…” Lãnh Hạo Nguyệt cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo xuống, vừa lúc đặt ngay bốc chổ đó của hắn, “Chổ này hình như có một ngọn lửa đang thiêu ta…”