Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân “Úi, tướng quân, thứ này quá quý giá. Mau cất.” Phú béo quýnh lên, hắn là người biết hàng, vừa nhìn đã biết tầm quan trọng của tấm bản đồ này, có nó là biết rõ vùng biển quanh đây, biết rõ nơi nào là đất liền, nơi nào có đảo để lấy nước ngọt, tránh bão. Giá trị to lớn cả về mặt quân sự lẫn kinh tế.

“Yên tâm, sợ gì, ở đây có mỗi ta với ngươi, làm gì có ai khác mà sợ. Ta coi ngươi là người mình mới lấy ra, chẳng lẽ ngươi định tiết lộ.” Đại Hải trừng mắt nói.

“Thuộc hạ nào dám.” Phú béo hết hồn, vội vàng thề thốt.

“Được rồi, vào việc chính. Đây này, có ba nơi ta cần ngươi tìm đường, sau đó ghi rõ hải trình. Ngươi làm được chính là lập công đầu, công cao lộc hậu tuyệt không bạc đãi ngươi”

“Đa tạ đại nhân, thuộc hạ nguyện chết không từ nan.”

“Rồi rồi, ai kêu ngươi đi chết đâu. Đây này, cái đảo này kêu Đài Loan, trên đấy sinh sống mấy bộ tộc bản địa rất hung hãn, chuyên săn đầu người, khả năng có một chút người Tàu sinh sống gần biển, không quan trọng lắm, người chịu khó tìm hiểu cho ta chỗ nào thuyền lớn dừng được và lập doanh địa được, không cần đi sâu vào đảo.

Đây là đảo Hải Nam, hay gọi là Quỳnh Châu gì đấy, trên này có người Lê, Miêu, Choang sinh sống, người Hán cũng nhiều. Ngươi tìm chỗ bí mật cập thuyền xây doanh địa được thì càng tốt, cố liên hệ buôn bán được với người Lê, Miêu, Choang.

Còn chỗ này kêu Philippines, mà tên này khó đọc quá thì gọi là Tân đảo đi, chỗ này quá nhiều đảo nhưng trước hết ngươi tìm hiểu kĩ cái đảo lớn nhất này. Đấy, nó tên Luzon, không, kêu là Cứ đảo. Ngươi trọng điểm điều tra cho ta chỗ này, nhất là chỗ này, chỗ vịnh này tàu bè lớn vào được. Xung quanh khu vực đấy 50 dặm điều tra rõ ràng. Trên đảo có người bản địa sinh sống, tránh xung đột với họ. Tìm nhóm nào nhỏ nhất bắt hết lại mang lên thuyền về đây, dạy họ tiếng Việt, sau này ta có việc dùng.


À, còn quần đảo này, kêu Hoàng Sa, mấy đảo lớn nhất có nguồn nước ngọt, ngươi có thể bổ sung được. Rõ ràng hết chưa, sẵn sàng đi làm nhiệm vụ không?”

“Thuộc hạ sẵn sàng!

Tướng quân, Quỳnh Châu thuộc hạ không xa lạ gì, đây vốn là chỗ thủy tặc xả hàng, tụ tậo nhiều tay buôn lậu lớn của Đại Minh. Quần đảo Hoàng Sa cũng vậy, các thuyền qua lại ở vùng biển này hay qua đây tiếp nước, chuyến trước có thời gian dài Thủy Quỷ hoạt động ở vùng này, nhưng sau do hoang vu khó tiếp tế nên rút lui. Còn về đảo Đài Loan cùng vùng Tân đải thuộc hạ không rõ ràng.”

“Tốt lắm. Ngươi bao giờ có thể xuất phát được?”

“Ngay ngày mai.”

“Được! Giờ về chia tay mẹ với em đi, chuyến này ngươi đi rất quan trọng, chớ để xảy ra sai xót.”

“Rõ. Thuộc hạ lui trước.”

“Đi đi.”

…….

Cùng với kinh tế trở lên phồn hoa, lưu dân các nơi dũng mãnh tràn vào Thuận Hoá, chỉ mới một tuần mà đã lên đến mấy ngàn người, hàng loạt vấn đề mới nảy sinh. Lúc này ở phủ nha, nơi Lê Toàn làm việc, một cuộc họp kín đang diễn ra

“Bẩm chủ công, nhà cửa trong thành đã không đủ để cung cấp thêm cho mấy ngàn dân chúng nữa. Chúng ta nếu tiếp tục chiêu thu dân chúng thì cần thêm chỗ ở và việc làm cho họ, nuôi không không được, tiêu hao lương thực ngày càng lớn.”

“Lương thực cắn răng mua thêm thôi, không thể đuổi nạn dân đi được, bây giờ là cơ hội tốt để thu thập nạn dân, qua đoạn thời gian nữa mọi việc yên ổn, chúng ta không có cách nào để tăng lên dân cư.”

“Thế còn vấn đề nhà cửa với công việc, chủ công. Theo thuộc hạ thấy nên dãn bớt dân ra các vùng lân cận, đất đai quay thành đã hết rồi. Giờ đây Thuận Hoá cũng coi như yên ổn, không lo phân tán bị giặc cướp đến quấy phá.”

“Theo ngươi nên chuyển đi đâu, Lê Toàn?”

“Mạn nam gần Chiêm Thành có vùng đất màu mỡ, có thể cho dân qua đấy sinh sống được nhưng ngặt nổi sợ người Chiêm qua phá.”

“Việc này không lo, Chế Bồng Nga chết trận, Chiêm Thành đại loạn, tướng Chiêm La Ngai tự lập làm vua, đánh nhau túi bụi với con của Chế Bồng Nga, thời gian ngắn Chiêm Thành không có sức mà sang phá Đại Việt, mạn nam coi như yên ổn.”

“Thế thì ta có thể di bớt dân qua đó, khai làng lập ấp. Nhưng không phải kế lâu dài, chung quy Thuận Hoá quá nhỏ, kẹp giữa Ai Lao, Chiêm Thành, Đại Việt, bất lợi cho phát triển.”


“Đợi tên Quang Phú về thì mọi chuyển được giải quyết. Ta cử hắn đi dò đường, nếu được sẽ kiếm được vùng đất tốt, hoang vắng, rộng hơn cae khu vực Thăng Long, ta thoả sức di dân mà phát triển lực lượng.”

“Vùng đất bên kia đại hải ư chủ công? Độ hải rất nguy hiểm, liệu có ổn không?”

“Không ổn cũng phải làm, đấy là cơ hội duy nhất cho chúng ta, cũng coi như là đường lui nếu đại sự không thành. Ngươi cứ yên tâm, Đông Hải sóng êm, đi thuyền không quá nguy hiểm, mà chúng ta đi thuyền lớn chứ không phải Mông Đồng nên không cần lo lắng quá.

Mà việc ta kêu ngươi đi làm, ngươi đã làm xong chưa?”

“Loại than đá tướng quân nói Thuận Hoá không tìm thấy, thương nhân các lộ Đông Hưng, Hải Đông nói quê họ nhiều nhan nhản, đầy đất cứ thế mà nhặt, đốt lên lửa rất vượng, các lò rèn đều ưa dùng nhưng mà quá nhiều nên giá rẻ như cho.

Các loại rau củ xung quanh Thuận Hoá hay đất Chiêm đều được chuyển vào kho, lát nữa chủ công có thể qua xem. Còn mấy loại củ người Thượng mang từ núi Tây tới, nấu lên trắng như bông, ăn chắc bụng nhưng dễ say. Người Mông núi Bắc cũng mang đến loại củ, giống củ ấu, nấu lên ăn ngọt bùi nhưng hơi bực tức, nóng người và đánh rắm thối.”

Lê Toàn kể ra các đặc điểm của 2 loại củ lạ thì Đại Hải biết trúng vố lớn rồi. Loại củ nấu lên trắng như bông kia là củ sắn, ăn vào hơi trướng bụng đánh rắm thối là khoai lang, hahaha, hai loại này thi thoảng ăn thì được nhưng ăn nhiều thì hơi….mà cũng chẳng sao, dân chúng thời này yêu cầu không cao, có cái ăn là tốt rồi. Khoai lang cùng sắn đều là loại cao sản, gieo trồng tốt thì một mẫu ngàn cân, không bao giờ có chuyện chết đói nữa…..người Thượng người Mông có loại củ này nhưng không biết cách gieo trồng, cứ để chúng tự sinh sôi nảy nở nên năng xuất không cao, vào tay Đại Hải hắn thì mọi chuyện sẽ khác.

“Hai loại củ đó ngươi giữ lại, có chỗ dùng. Trước cho người thu mua thật nhiều loại củ đấy từ tay người miền núi, kiếm chỗ trồng xuống. Trước không nhiều, mỗi loại mười mẫu trái phải. Sắn thì có thể chặt cây ra thành khúc rồi trồng, khoai lang lấy dây cũng trồng được, không nhất thiết phải dùng củ. Lát nữa ta ghi lại cách trồng rồi ngươi cho người đi làm. Tiếp đi, còn cát trắng với ruộbg muối.”

“Về bãi cát trắng, gần Đông Hải có dăm ba chỗ như vậy nhưng nghe thương nhân nói, bên Chiêm có cả một vùng toàn cát trắng, chắc đây là loại chủ công cần. Thuộc hạ cũng tìm đượcbãi biển kín, ít người lui tới, thích hợp làm ruộng muối.”

“Tốt lắm, đã đầy đủ những thứ ta cần lúc này. À, thế còn đá vôi,đất sét với sắt. Súyt nữa thì quên thứ quan trọng nhất.”

“Đá vôi với sét thì khắp cả vùng đâu cũng có, đá vôi có vài ngọn núi, chủ công muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Sắt thì không nhiều, chỉ có một mỏ nhỏ lúc mới đến chủ công đã cho người lên khai thác, giờ trên đó có đến 2000 thợ mỏ, khai thác thêm mấy năm thì cạn sạch.”

“Được rồi, mấy năm là đủ. Qua năm nay chúng ta sẽ có mỏ mới để khai thác thôi.”

“Mong là vậy.”

“Ngươi xử lý tiếp việc của mình đi. Ta đi trước.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

………

Thời gian chớp mắt qua đi, mới đây thôi đã qua hai tháng, hai tháng trời có quá nhiều việc mới phát sinh ở đất Thuận Hoá nhưng ta chưa kể đến, vì hôm nay, Phú béo sau tháng trời ra biển đã trở về.


Trại Thủy Quỷ cũ hay Cửa Việt bây giờ, hôm nay được canh phòng cẩn mật. Vốn khu này cũng không ai qua lại, ngư dân đánh cá đều tập trung bên Cửa Tùng, thương lái đi thuyền cũng không lại đây nhưng cẩn thận không bao giờ thừa. Đến gần trưa, từ xa, một đoàn thuyền lớn, rồng rắn kéo đuôi nhau từ biển tiến vào. Dễ đến hàng chục thuyền, chiếc nào chiếc đấy to lớn, rắn chắc.

“THUYỀN ĐẾN! TẤT CẢ VÀO VỊ TRÍ”

Một tiếng hô hùng hồn vang lên, binh lính đang ngỉ ngơi lập tức đứng dậy, cầm lấy vũ khí, đến vị trí của mình, cung thủ lên tiễn tháp, bộ binh dàn hàng dọc bãi cát. Không có bất kì ồn ào nhốn nháo nào cả, tất cả đâu ra đấy, chỉ có tiếng lách cách, xột xoạt của binh khí, áo giáp va chạm vào nhau. Chưa đến nửa khắc (1 khắc bẳng khoảng 15 phút) tất cả đã vào vị trí, binh sĩ nắm chắc vũ khí trong tay, nhìn chằm chằm vào đội thuyền đang tiến đến.

Đây chính là những binh lính hiện tại của Thuận Hoá, được Đại Hải rèn rũa suốt 2 tháng trời. Khi các đội quân đương thời còn đang được đánh giá sức mạnh qua võ nghệ, sự hung mãnh của quân sĩ, độ tinh lương của trang bị thì Đại Hải chú ý đến vấn đề khác, đó là kỷ luật. Quân đội, kỷ luật là sức mạnh, không có kỷ luật, quân sĩ dù anh dũng, thiện chiến đến đâu thì cũng chỉ là kiêu binh hãn tướng. Quân đội, là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Đây là kinh nghiệm được các nhà quân sự tổng kết qua hàng ngàn năm chiến tranh, được tất cả các nước trên thế giới áp dụng ở hiện đại.

Thời đại này, người xưa cũng đã ý thức đến tầm quan trọng của kỷ luật quân đội nhưng vẫn chưa chú tâm, chuyên chú mà đánh giá đúng về kỷ luật, âu cũng là do hạn chế của thời đại. Khi mà chiến đấu chủ yếu bằng vũ khí lạnh, vũ dũng cá nhân đôi khi rất quan trọng, quyết định đến cục diện trận chiến, thế mới có chuyện Triệu Vân lao vào lao ra giữa mấy mươi vạn quân Tào….. Về cá nhân thì Đại Hải không tin điển cố này lắm, mấy mươi vạn quân đội chứ đâu phải người rơm mà muốn vào là vào muốn ra là ra, cho dù là xe tăng lao vào mấy mươi vạn người thường, đại sát tứ phương, nguyên di chuyển nghiến người cũng bị xác chết tắc chặt xích mà dừng chớ đừng nói đến mấy mươi vạn binh sĩ chống trả, mà lại không phải xe tăng, chỉ là võ tướng cưỡi ngựa. Dĩ nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của Đại Hải, nhỡ đâu Triệu Vân quá mạnh, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thế không cản nổi hay hoạ chăng quân Tào quá phế sài. Ai mà biết được, dù sao hắn cũng không chứng kiến, hắn còn không biết đấy là có thật trong lịch sử hay là chỉ do La Quán Trung chém gío nữa.

Lan man quá nhiều, lúc này đây thuyền đã cập bến, ngay lập tức một thân hình to béo đen nhẻm đã leo xuống, theo sau là một võ quan cao lớn cũng đen nhẻm, khoác giáp sắt xuống cùng.

Vũ Tiến đã đến trước hai gã da đen này từ bao giờ. Bắt chặt tay mỗi người, miệng cười hớn hở.

“Hai ông đi lâu quá đấy, những hai tháng trời. Sao, ăn khổ nhiều hả, nhìn đen nhẻm, Phú béo cũng bớt béo rồi đấy.”

“Tiến huynh cứ đùa.” Phú béo méo miệng trả lời.

“Hahaha, khổ là có ăn nhưng mà đang giá. Mở mang tầm mắt.” Phạm Văn Võ sang sảng cười, lộ hàm răng trắng bóng, có lẽ là thứ duy nhất còn trắng trên người gã.

“Được rồi, đi vào trại đã. Tướng quân đang đợi, chuyến này khá đấy, thêm cả chục thuyền lớn.” Vũ Tiến vừa cười nói, mắt không dời nhìn mấy con quái vật dài hàng chục mét còn đang đậu ngoài bến.

“Đi thôi, vào trại rồi nói.”

Ba người cùng nhau, vượt qua trận hình bộ binh tiến vào trong trại, đến nơi Đại Hải đang chờ.