Hai người cùng nhau đi đến phía sau núi, dưới sườn núi bên kia có rất nhiều nơi rau tự mọc, đặc biệt là rau dại.
Có một nữ nhân đi đến trước mặt, lắc lắc eo nhỏ khiến người ta suy nghĩ miên man.
"Ai u, Tiểu Ngũ, đệ muốn dẫn vợ đệ đi đâu?" Mặc dù hỏi Tiểu Ngũ, nhưng ánh mắt nương tử Nhị Thuận lại nhìn chằm chằm vào Lý Mạn.
Lý Mạn cảm thấy sự châm chọc trong mắt nàng ta, nhìn vô cùng khó chịu, không có ý định để ý nàng ta, dẫn Tiểu Ngũ ở bên cạnh vòng qua nàng ta.
Thấy Lý Mạn không phản ứng muốn đi, trong nháy mắt nương tử Nhị Thuận nổi giận, nâng tay nắm lấy cánh tay Lý Mạn kéo, "Ai u, muội tử, đều là cô nương xuất thân từ thanh lâu, không đến mức thấy mặt ta thì vội vã đi chứ? Dù thế nào, hai ta là người từ nơi khác đến, cũng nên gần gũi hơn, không phải sao?"
Lý Mạn chẳng biết nàng ta nói cái quái gì, nhưng ánh mắt trắng trợn của nàng ta thật khiến người ta buồn bực.
Lý Tiểu Ngũ nổi nóng đến đỏ mặt, dùng sức cào mạnh cổ tay nương tử Nhị Thuận, ép nàng ta bỏ tay ra.
Trên cổ tay tuyết trắng của nương tử Nhị Thuận bị trầy da, tức khắc cáu giận nói, "Tiểu tử thối, ngươi dám cào ta?"
"Ngươi không được ức hiếp tỷ tỷ ta, nàng không như ngươi nói." Tuy tuổi không lớn lắm, nhưng Tiểu Ngũ cũng biết trong miệng nàng ta nói thanh lâu đó không phải nơi tốt lành gì.

Nương tử Nhị Thuận trái lại không giận ngược lại cười rộ lên, "Tiểu Ngũ à, ngươi biết thanh lâu là nơi nào sao? Lại dám nói như vây?"
Thanh lâu là nơi nữ nhân bán thân cho nam nhân vui đùa, lời này do Lý Tiểu Ngũ nghe được từ mấy phụ nhân trong thôn, trước đây mọi người bàn tán về nương tử Nhị Thuận, nhưng hôm nay, nương tử Nhị Thuận lại nói tỷ tỷ như vậy, Tiểu Ngũ tức đến muốn chết rồi, như con bò con, bỗng nhiên xông ra đánh nương tử Nhị Thuận, đụng nàng ta ngã lăn trên đất.
"Ai da, tiểu tử thối, ngươi dám đánh lão nương, có ai không mau đến đây xem á." Nương tử Nhị Thuận hét lên như lợn bị giết vậy.
Tiểu Ngũ ngây ngốc, hắn chưa từng đánh ai.
"Chạy mau." Lý Mạn thấy thế, nắm tay Tiểu Ngũ, kéo hắn bỏ chạy.
——
"Tiểu Ngũ, hai người các đệ sao lại chạy?" Lý Thư đang đẩy một xe đá từ trên núi xuống, nhìn thấy hai thân ảnh chạy như đang trốn, thì hô gọi.
Lý Mạn cũng nhìn thấy Lý Thư, thì cùng Tiểu Ngũ chạy qua.
"Tam ca." Tiểu Ngũ thấy Lý Thư, lập tức tất cả khiếp sợ đều biến mất.

"Nhìn đệ chạy này... mồ hôi mồ kê, như bị sói đuổi theo." Lý Thư để xe xuống, giúp tiểu đệ lau mồ hôi, mắt không tự chủ nhìn về phía Lý Mạn, cũng đầm đìa mồ hôi.
Tiểu Ngũ ấp úng kể chuyện vừa xảy ra.
Sau khi Lý Thư nghe xong, tròng mắt đỏ lên, "Đàn bà thối đó ở đâu?"
Tiểu Ngũ tay chỉ về phía sau, "Mới còn ở bên đó chửi người."
"Đi." Lý Thư cầm lấy cái rổ trên tay Lý Mạn, để trên xe, đẩy xe đi, khí thế hung hăng trở về thôn.
Lý Mạn hơi ngạc nhiên, thức ăn cho heo còn chưa đi hái nữa, nhưng thấy Tiểu Ngũ hổ trợ đẩy xe, cũng tự giác đi lên, hỗ trợ.
Lý Thư quét mắt nhìn nàng, đầu không cao lắm, tối đa chỉ tới vai hắn, đi bên cạnh hắn, như Tiểu Ngũ chỉ là đứa trẻ.
Nàng nhỏ bé và yếu ớt, một đôi tay trắng mảnh khảnh đặt trên tay cầm của xe đẩy, khiến người ta hoài nghi nàng có bao nhiêu sức lực đây? Nhìn nàng nhíu nhíu mày, cắn chặt môi, rõ ràng là đem tất cả sức lực từ khi còn nhỏ đến giờ lấy ra hết.
Còn ra sức đẩy? Lý Thư mím môi cười, ra sức đẩy mạnh hơn.
Thực ra, một xe đá này chẳng là gì đối với hắn, hôm nay, có thêm hai người hổ trợ, hắn như hổ thêm cánh, xe đẩy nhỏ đi như bay, khiến Lý Mạn không đẩy được gì, còn đổ nhào theo, cuối cùng căn bản không theo kịp, chỉ để tay lên đó.
Trên đường không thấy nương tử Nhị Thuận, Lý Thư còn tưởng rằng người đàn bà kia biết sợ mà né, nhưng ai biết, khi đến trước cửa, mới phát hiện, nàng ta đang tựa trước cửa nhà hắn, giống như đang chờ bọn họ trở về.