Nhu Nhu đẹp lộng lẫy trong bộ trang phục đỏ thêu chìm hình chim phượng đang ngồi trước bàn trang điểm sửa lại mái tóc kiểu phụ nữ Cao Ly, ấn đường tràn ngập nét xuân tình, hai mắt ánh lên vẻ thỏa mãn hạnh phúc. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách ngồi cạnh đưa mắt ngắm nàng, thở dài: “Phạm lão đầu nói không sai, bây giờ cả ta cũng biết cách nhìn rồi!”.



Nhu Nhu lườm chàng một cái sắc như dao: “Phạm đại ca đã dạy cho chàng cái gì?”.



Hàn Bách thẳng thắn: “Đại ca lão đầu của nàng dạy cho ta làm sao phân biệt được phụ nữ đã được đàn ông sủng ái”.



Nhu Nhu trừng mắt nhìn chàng như giận như mừng, khẽ mắng: “Các người đều là đồ xấu xa!” Hàn Bách trong lòng lại bừng lên, đứng dậy ôm chặt Nhu Nhu từ phía sau, lì lợm: “Ta thấy nàng hình như vẫn chưa đủ đó!”



Nhu Nhu run rẩy cầu xin: “Người ta rũ cả người ra rồi, chưa đủ phải là chàng mới đúng! Cầu xin chàng mà, đừng làm nhăn quần áo của thiếp, bằng không ai nhìn cũng biết chàng đã làm gì với thiếp!”.



Giọng Phạm Lương Cực đột nhiên vang lên ngoài cửa: “Lãng Phiên Vân chuẩn bị đi Song Tu Phủ rồi, hai người không ra tiễn sao?”.



o0o



Thuyền quan từ từ đỗ lại bên bến sông, Hàn Bách đi trước Nhu Nhu ra cửa. Lãng Phiên Vân và Tả Thi đều đang đứng ở hành lang.



Tả Thi thấy Hàn Bách liền cúi mặt xuống, thần thái có vẻ không bình thường. Hàn Bách nhìn vị “tỉ tỉ” mới bái lạy mà trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.



Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Tiểu đệ ngủ trưa ngon chứ?”.



Hàn Bách đỏ bừng mặt, ấp úng đáp lại qua loa: “Đệ không quen ngủ trưa!”.




Nhu Nhu đến bên Tả Thi, thân mật cầm tay nàng: “Lãng đại hiệp nhất định phải nhanh trở về, để Thi cô nương đỡ phải lo lắng!” Phạm Lương Cực lẳng lặng: “Chỉ cần không còn Thanh khê lưu tuyền nữa, Lãng Phiên Vân tự sẽ trở về!”.



Lãng Phiên Vân cười lớn: “Phạm huynh thật hiểu lòng ta!” Đoạn quay sang nói với Tả Thi: “Nghe nói Song Tu Phủ có một loại kỳ hoa tên gọi Hương khâm, ta sẽ hái về cho Thi nhi cài tóc”.



Tả Thi mừng rỡ: “Huynh ít nhất phải hái ba bông, để muội còn tặng cho Nhu Nhu và Hà phu nhân nữa!”.



Tiếng cười của Trần Lệnh Phương truyền đến: “Đúng là một người yêu hoa tiếc hoa, Trần mỗ xin bội phục!” Chiêu Hà theo sau lão, đầu cúi thấp vẻ nhẫn nhịn cam chịu.



Hàn Bách và Phạm Lương Cực nhìn nhau, cùng đoán ra ý nghĩ trong đầu đối phương. Trần gia trên thuyền chỉ còn lại hai người là Trần Lệnh Phương và Chiêu Hà, công việc hầu hạ lão Trần đương nhiên là dồn hết lên vai nàng. Cơ hội tiếp xúc giữa hai người tăng lên, không chừng Trần Lệnh Phương sẽ nổi lại tình ý, thế thì ý định giải cứu mỹ nhân sẽ khó khăn lớn rồi!



Nếu Chiêu Hà không còn là oán phụ, hai người họ sẽ đào đâu ra “lý do nghĩa hiệp” để Hàn Bách tán tỉnh nàng?



Lãng Phiên Vân bình thản: “Xem ra tâm trạng Trần lão đang rất tốt?”.



Trần Lệnh Phương cười lớn: “Tâm trạng của ta vốn rất không tốt, nhưng hễ gặp mọi người mọi phiền não đều lui đi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ nữa!”.



Phạm Lương Cực đột nhiên xen vào: “Phiền phức đến chắc hẳn có liên quan đến Hồ Tiết?” Tả Thi cũng hiếu kỳ: “Trần công phiền não về những chuyện gì vậy?”.



Trần Lệnh Phương thở dài: “Tối mai trên thuyền này sẽ náo nhiệt hơn bất cứ kỹ viện ven sông nào, bởi vì Hồ Tiết đã liên lạc với phủ đốc của Phiên Dương ngũ phủ, mời danh kỹ đến thiết tiệc trên thuyền chào mừng chúng ta, cô nương nói chúng ta có nên phiền não không?”.



Lãng Phiên Vân vỗ lên bả vai gầy gò của Phạm Lương Cực: “Hy vọng huynh không quên đã nói có cách đối phó. Xin lỗi, ta phải đi rồi!”.



o0o



Lúc Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên bước vào Vọng tiên đình, Liệt Chấn Bắc đang trải giấy mực. Chuẩn bị xong xuôi, lão một tay cầm tận cuối cán bút, khủy tay rời bàn, cây bút lông cỡ trung bay lượn như múa viết ra những chữ nhỏ chỉ bằng con ruồi, thật khiến người ta nhìn mà không dám tin.



Phút chốc cả tờ giấy to đã kín đặc hàng trăm mẫu tự đều tăm tắp, chẳng khác nào dùng ngòi bút nhỏ mịn nhất viết ra vậy.



Thấy hai người đến, Liệt Chấn Bắc đặt bút xuống, ánh mắt dừng lại trên người Cốc Thiến Liên, cất giọng hiền từ: “Mới đấy mà đã bảy năm, tiểu Liên từ một con nhóc suốt ngày chỉ biết trêu trọc người khác, nay đã trở thành thiếu nữ xuất chúng đĩnh đạc, cả hôn phu cũng đã có rồi!”.



Cốc Thiến Liên như đã quên Liệt Chấn Bắc chỉ còn sống được hai ngày nữa, nũng nịu: “Tiên sinh lại cười cháu rồi!” Phong Hành Liệt sợ lão Độc Y làm nàng xấu hổ, bèn trở lại chuyện cũ: “Sáng nay tiên sinh nói đến Đạo tâm Chủng ma đại pháp, mới được có một nửa...”.



Liệt Trấn Bắc huơ tay ngắt lời hắn, trầm ngâm một hồi mới than dài: “Bắt đầu nói đền tầng cuối cùng, có trong Phật, Đạo lưỡng gia và cả Ma môn”.



Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên ngạc nhiên đồng thanh: “Tầng cuối cùng?”.



Trong mắt Liệt Chấn Bắc ánh lên vẻ trí tuệ, chậm rãi gật đầu: “Phải, tầng cuối cùng!”.



Hai người biết lão đang tìm lời nên đứng yên chờ đợi.



Liệt Chấn Bắc nhìn rặng núi xa tràn ngập ánh mặt trời, bắt đầu nói như tự sự: “Bất luận là quá trình tu luyện của Phật hay Đạo, từ khi nhập môn cho đến tầng thứ cao thâm nhất, không ai không phải tu luyện theo điển tích của tiền nhân, giống như Kiếm Điển của Từ Hàng Tịnh Trai, Trí Tuệ Thư của Tạng Mật, Chiến Thần Đồ Lục trong truyền thuyết, Đạt Ma Quyết của Thiếu Lâm hay Thiền Thư của Tịnh Niệm Thiền Tông, hoặc những Phật kinh Đạo điển lưu truyền lại. Chỉ có tầng cuối cùng để siêu thoát sinh tử thì lại không thấy trong bất kỳ điển tích nào”. Giọng lão dần trở nên phấn khích hơn: “Bởi vì biết được tầng cuối cùng này cũng có nghĩa là tìm thấy được bí quyết bao trùm lên sinh tử, hoặc sẽ phiêu nhiên ra đi không quay đầu lại, hoặc căn bản là không thể quay đầu, giống như Niết bàn của Thích Ca Mâu Ni hay Hành không phi mã của Truyền Ưng đại hiệp. Đối với người kiếm tìm Tiên Đạo, tầng thứ cuối cùng nãy luôn là kỳ mê thiên cổ...”.



Đôi tình lữ nghe mà tròn mắt ngây ngẩn. Tự cổ chí kim, nhân vật tu tiên luyện đạo nhiều như cát ven sông, nhưng thực sự ngộ được tầng cuối cùng để thành tiên thánh liệu có được bao nhiêu người?



Liệt Chấn Bắc thở dài: “Đạo tâm Chủng ma đại pháp của Ma Môn chính là một công pháp vĩ đại để những nhân vật trí tuệ siêu việt đạt được tầng thứ cuối cùng này, nhưng có thể từ đó tiến tới cảnh giới phá không mà đi hay không thì lại chưa hề có ai hay biết”.



Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên đã quên hết mọi chuyện trên đời, cùng chằm chằm nhìn vào Liệt Chấn Bắc như uống từng lời của lão.



Trong mắt Liệt Chấn Bắc thoáng hiện vẻ ưu sầu, than lên một tiếng rồi mới tiếp tục: “Mười sáu năm trước ta đã đến Từ Hàng Tịnh Trai, gặp được Ngôn Tĩnh Am. Tiếc là ta đã muộn hơn Bàng Ban bảy năm, bằng không ta và nàng quyết sẽ không chỉ dừng ở tri tâm hảo hữu!”.




Hai người trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, thì ra Liệt Chấn Bắc đã thầm yêu Ngôn Tĩnh Am, một trong hai lãnh tụ của lưỡng đại thánh địa võ lâm tối thượng, tình yêu đơn phương đến giờ còn làm lão đau đáu trong lòng.



Liệt Chấn Bắc như đã chìm đắm trong hồi ức, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Tĩnh Am cho ta biết ma công của Bàng Ban đã đạt đến hóa cảnh đăng phong tạo cực, chỉ thiếu tầng cuối cùng đó là có thể siêu thoát trần thế, thành tiên thành thánh”.



Phong Hành Liệt nghe mà thoắt choáng người, đích thân Ngôn Tĩnh Am nói ra những nhận xét ấy khiến người ta không thể nào nghi ngờ, nếu như vậy thì Lãng Phiên Vân cũng không phải là đối thủ của lão Ma Sư!



Liệt Chấn Bắc tiếp tục dòng suy tư: “Bàng Ban tuy xuất thân Ma Môn song lại không phải là người tàn nhẫn háo sát, nhưng trên thực tế cao thủ tuyệt đỉnh của Hắc Bạch lưỡng đạo chết trong tay lão vẫn không biết bao nhiêu mà kể...”.



Cốc Thiến Liên chau mày: “Những lời vừa rồi của tiên sinh phải chăng là có chút mâu thuẫn?”.



Liệt Chấn Bắc mỉm cười: “Hành Liệt, cậu hiểu hàm ý những lời của ta chứ?”.



Phong Hành Liệt gật đầu: “Năm xưa Truyền Ưng đại hiệp quyết chiến với Bát Sư Ba trên đỉnh Cao Nhai, thực ra tình hình lúc đó không ai biết đích xác, nhưng hình như sau cuộc chiến ấy Bát Sư Ba lập tức vứt bỏ tất cả, trở về Bồ Đạt Lạp Cung lập địa thành Phật. Vậy là tuyệt đại cao thủ trong giờ khắc quyết đấu sinh tử, linh lực sẽ lên cao đến tột cùng, có thể đạt đến cảnh giới mà bình thường không thể nào với tới, thậm chí ngộ thấu huyền hư trong tầng cuối cùng này!”.



Liệt Trấn Bắc gật đầu tán thưởng: “Nói hay lắm! Sáu mươi năm nay Bàng Ban vẫn luôn tìm một đối thủ xứng tầm đủ để lão quyết đấu sinh tử, cuối cùng thì cũng tìm ra Lãng Phiên Vân!”.



Tiếp đó lão chợt cười lên điên cuồng, ngửa mặt nói lớn: “Tĩnh Am à Tĩnh Am! Cuối cùng thì nàng đã thành công, chỉ có nàng mới giúp được Bàng Ban luyện thành Đạo tâm Chủng ma đại pháp!”.



Hai người lại nhìn nhau không giấu nổi ngạc nhiên, vì sao Ngôn Tĩnh Am lại giúp Bàng Ban tu luyện Đạo tâm Chủng ma đại pháp quái dị vô luân ấy?



Liệt Trấn Bắc cố trầm tĩnh lại, đợi đến khi lòng lắng xuống mới tiếp tục dòng suy tư: “Đạo tâm Chủng ma đại pháp là Tỏa hồn thuật kỳ dị khó lường nhất trong mật pháp Ma Môn. Những Tỏa hồn thuật thông thường như Thôi miên của Thiên Trúc có thể liên kết tâm linh của hai người khác nhau trong một thời gian nào đó, nhưng Đạo tâm Chủng ma đại pháp còn cao hơn Thôi miên nhiều lần, có thể kết hợp nguyên thần của hai người lại, một người là hạt giống, người kia là lư đỉnh, đỉnh diệt thì chủng sinh. Hạt giống sẽ hấp thụ nguồn năng lượng khi ba hồn bảy phách của lư đỉnh chết giải phóng ra để siêu thoát sinh tử, thoát phàm nhập thánh, đúng là thiên cổ kỳ thuật ngàn năm có một!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phong Hành Liệt cau chặt lông mày, hỏi một cách khó khăn: “Thứ ma pháp này từ cổ tới nay chưa có ai thành công, gần như chỉ là điều không tưởng, Bàng Ban tại sao lại dùng đến hai mươi năm, khổ công theo đuổi một điều hư vô như vậy?”.



Liệt Chấn Bắc ha hả cười: “Trên đời này liệu còn thứ gì khó nắm bắt hơn tiên đạo chi thuyết? Phàm là tu tiên luyện đạo, đến cực đỉnh sẽ thấy như bị hãm trong một lao ngục lớn, chỉ cần biết nơi nào đó khả năng có một lối ra thì có ai lại không muốn thử? Đạo tâm Chủng ma đại pháp chính là một lối ra thần bí như thế!”.



Không để ý đến sự kinh hãi của hai người, lão tiếp tục giảng giải: “Mấu chốt của Chủng ma đại pháp chính là dựa trên hai công pháp hoàn toàn khác nhau là Ma chủng của Ma Môn và Đạo thai của Đạo Gia, nói ngắn lại chính là làm thế nào để hợp nhất Ma chủng và Đạo thai. Bàng Ban vì trong cơ thể Hành Liệt có luồng thiền khí kỳ dị nên không thể bỏ đi lư đỉnh, song đã thành công luyện thành Ma chủng, đạt được sự tái sinh của nguyên thần, chỉ thiếu chút nữa là vượt qua khoảng cách giữa Thiên và Nhân, Liệt mỗ đúng là bội phục sát đất!”.



Hai người đã rối trí vì những cao siêu trong lời Liệt Chấn bắc, ngay hỏi cũng không biết nên hỏi từ đâu.



Liệt Chấn Bắc chợt thở dài: “Các người chưa hiểu ngay được huyền diệu trong đó cũng là hợp lý, bởi Đạo tâm Chủng ma là kiến thức cao nhất trong võ học cũng như tâm linh con người. Hoặc giả ta sẽ giản lược cách làm sao để Đạo tâm hòa hợp với Chủng ma, may ra hai cháu có thể hiểu được...”.



Phong Hành Liệt thoắt lạnh người, linh cảm điều Liệt Chấn Bắc sắp nói ra sẽ trực tiếp liên quan đến hắn, đến mối tình oan nghiệt giữa hắn với Cấn Băng Vân.



o0o



Trong phòng Hàn Bách, Trần Lệnh Phương, Phạm Lương Cực, Hàn Bách và Phạm Báo đang thương lượng cách ứng phó cho bữa tiệc sắp tới.



Trần Lệnh Phương thở dài: “Ta vốn đã viện cớ giữ an toàn để thoái thác bữa tiệc tẩy trần của án sát đô kiểm ti Bạch Tri Lễ, nhưng chuyện ngày mai thì không thể từ chối được. Chủ trì yến tiệc là Đại đô đốc Hồ Tiết, nếu ta bảo rằng vì sợ thích khách mà từ chối mở tiệc thì có khác gì nói tất thảy quan binh nhà Minh là một lũ vô dụng!”



Phạm Lương Cực trừng mắt nhìn lão, làu bàu: “Vậy thì tốt quá rồi! Cả trăm người ùn ùn kéo lên thuyền, chúng ta phải ứng phó thế nào đây? Phạm lão đệ, có cách gì không?”.



Phạm Báo cười khổ: “Có Phạm huynh ở đây, lẽ ra đệ không lo gì cả, nhưng Hồ Tiết rắp tâm cướp tù, chúng ta trái lại hết cách với hắn. Nếu lập tức đưa tù nhân đi theo đường thủy cũng sợ không thoát khỏi móng vuốt của thủy quân họ Hồ”.



Trần Lệnh Phương hừm lạnh: “Chi bằng giết chết bọn chúng, mọi chuyện xong xuôi!”.



Phạm Lương Cực nheo mắt nhìn lão, gật đầu: “Vô độc bất trượng phu, đó cũng có thể coi là một cách, tuy có hơi tiếc một chút, nhưng cũng còn hơn để lộ bí mật Lãng huynh đã ở trên thuyền”.




Hàn Bách cười ha hả, đứng dậy lắc đầu đi ra cửa phòng, dài giọng: “Hây! Có người dám trước mặt Lãng đại hiệp khua môi múa miệng, ta thật muốn xem rốt cuộc đó là cái miệng gì. Là miệng sông miệng giếng hay lại chỉ là miệng cống miệng rãnh?”.



Phạm Lương Cực tức đến vằn mắt nhảy tót khỏi ghế, trước khi Hàn Bách mở cửa đã kịp chụp lấy chàng như diều hâu quắp gà con, đang định dùng “đại nghĩa” dạy dỗ thì Hàn Bách đã ghé sát tai lão: “Ông giữ chân Trần Lão quỷ ở đây, tôi đi dụ dỗ Chiêu Hà!”.



Phạm Lương Cực khẽ khựng người lại, thả lỏng tay để cho Hàn Bách đi ra khỏi phòng, đoạn bỗng quay đầu lại ôm bụng cười lớn: “Ta nghĩ ra một cách rất đơn giản, rất ngốc nghếch nhưng đảm bảo công hiệu!”.



o0o



Hàn Bách nhằm hướng phòng Chiêu Hà bước đi, qua trước cửa phòng Tả Thi chợt nghe thấy tiếng Nhu Nhu bên trong: “Như thế nghĩa là tỉ đã yêu Lãng đại hiệp?”



Hàn Bách biết nghe trộm là không đúng, nhưng câu hỏi ấy quả là có ma lực vô cùng, lại bởi một tình cảm lạ lùng với người nghĩa tỉ mới nhận nên quả thực đã dừng ngay lại lắng nghe. Im lặng một hồi, Tả Thi mới chậm rãi lên tiếng: “Ta cũng không rõ giữa chúng ta tình huynh muội nhiều hơn hay là tình yêu nam nữ nhiều hơn nữa, nhưng ta biết chắc huynh ấy rất yêu thương ta, có thể làm bất cứ điều gì vì ta. Nhu muội, lòng ta đang rất bối rối...”.



Nhu Nhu nhiệt thành: “Lãng đại hiệp nói đúng, tỉ hãy cho mình thêm chút thời gian đi! Hãy để mọi việc tự nhiên phát triển, đến một ngày tỉ sẽ có được quyết định đúng nhất”.



Tả Thi than thở: “Trận chiến Lan Giang một ngày chưa bắt đầu là một ngày ta không thể sống an vui. Chỉ lo lắng thôi cũng đã làm ta phiền não mà chết! Ài, trước khi đại ca quyết đấu với Bàng Ban, ta tuyệt đối không muốn huynh ấy vì chuyện của ta mà phân tâm, bằng không ta sẽ thành tội nhân thiên cổ...”.



Bỗng Nhu Nhu hỏi khẽ: “Nếu Lãng đại hiệp không may chiến bại thân vong, Thi tỉ sẽ làm gì?”



Giọng Tả Thi bình thản đến lạnh người: “Ta sẽ tuẫn táng theo huynh ấy!”.



Nhu Nhu khẩn thiết: “Đây chính là điều Lãng đại hiệp lo lắng nhất, lẽ nào tỉ muốn tiểu Văn Văn mất nốt mẹ sao?”.



Tả Thi lắc đầu: “Nếu không theo đại ca, ta cũng sẽ buồn rầu mà chết, ta tự biết thế mà!”.



“Vậy sao tỉ còn hoài nghi tình yêu của tỉ với Lãng đại hiệp?”.



Tả Thi chợt thở dài: “Nhu muội không hiểu quan hệ giữa ta và Lãng đại ca rồi.



Huynh ấy là truyền thuyết của Nộ Giao Bang, cũng là câu chuyện thần thoại trong lòng ta thời niên thiếu. Đại ca là bạn rượu thân nhất của cha ta lúc Người còn sống, bây giờ lại là tửu đồ biết cách thưởng thức rượu ta ủ ra nhất. Khi ta ở cùng với huynh ấy, mỗi giây mỗi khắc đều là huyền diệu tuyệt luân, nhưng liệu đó có phải là tình yêu nam nữ hay không thì ta lại không dám chắc...”.



Nhu Nhu khẽ nói: “Vậy có lúc nào tỉ thấy ham muốn thân mật hoan hảo với huynh ấy?”.



Hàn Bách đã toan bước đi, nghe câu hỏi ấy hai chân dường như đông cứng lại.



Không biết vì sao, chàng rất muốn nghe Tả Thi bộc bạch chuyện này.



Tả Thi im lặng một hồi rồi mới khẽ nói: “Đại ca có một khí chất lạ lùng, như đã siêu thoát khỏi nhục dục nam nữ. Ở gần huynh ấy ta cảm thấy rõ ràng, cho dù huynh ấy chạm vào cơ thể ta, thậm chí ôm ta vào lòng, mỗi lần như vậy ta đều hết sức hạnh phúc, nhưng lại không phải là niềm vui của nam hoan nữ ái. Nếu huynh ấy không chê ta, ta sẽ sẵn sàng hiến dâng tất cả, nhưng ta biết đại ca sẽ không như vậy. Trong lòng đại ca chỉ có Kỷ Tích Tích, không thể chứa thêm hình bóng nữ nhân nào nữa. Muội đừng nghĩ ta oán trách huynh ấy, ta tuyệt đối không có ý như vậy, chỉ cần đại ca thích rượu của ta, ta đã không còn mong muốn gì hơn nữa rồi...”.



Trong lòng Hàn Bách chợt dâng lên niềm kính trọng đối với Tả Thi. Tần Mộng Dao cũng có cái khí chất siêu phàm thoát tục ấy, vậy mà chàng vẫn khao khát có được cơ thể của nàng! Nghĩ đến đây, bất giác Hàn Bách than dài một tiếng, cuối cùng cất bước đến trước phòng Chiêu Hà.