Song Tu Công chúa Cốc Tư Tiên đợi Phong Hành Liệt tại tiểu đình trong hoa viên nội phủ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Từ lúc sơ kiến đến giờ, Cốc Tư Tiên lúc nào cũng mang vẻ trang nghiêm trước hắn, nhưng Phong Hành Liệt đã nhìn thấu đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực ra nàng là một nữ nhân ôn hòa nhiệt huyết. Đây thuần túy chỉ là một thứ trực giác, không thể diễn tả được bằng lời.



Cốc Tư Tiên chỉ Phong Hành Liệt ngồi xuống bên chiếc bàn đá giữa tiểu đình, mỉm cười: “Ta mấy lần nặng lời với tiểu Liên, nhưng chỉ là dọa cho nó không dám ngang ngược nữa, Phong công tử đừng để trong lòng!”.



Phong Hành Liệt cười nhẹ: “Ta hoàn toàn không có ý định để bụng chuyện ấy!”.



Đôi mắt xinh đẹp của Cốc Tư Tiên thoáng vẻ ngạc nhiên, không ngờ Phong Hành Liệt lại là một người sảng khoái như thế. Nàng gật đầu cảm kích, đoạn hỏi sang chuyện khác: “Công tử nhiều lần đối diện với tay chân Phương Dạ Vũ, hẳn đã biết rõ thực lực của chúng?”.



Phong Hành Liệt kiến nghĩa bất từ, tỉ mỉ nói ra hết những gì mình biết, chợt hắn nhớ đến một chuyện: “Sau khi Liễu Dao Chi thăm đại thuyền của Mị ảnh Kiếm Phái, Bắc Công và Nam Bà đó lập tức mất tăm, xem ra là đi tìm Kiếm ma Thạch Trung Thiên, người này rất không dễ ứng phó”.



Cốc Tư Tiên than thở: “Nếu thêm cả cao thủ của Hoa Gian Phái, lần này e rằng chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!”.



Phong Hành Liệt không khỏi ngạc nhiên: “Hoa Gian Phái? Vì sao ta chưa từng nghe qua tên môn phái này?”.



Cốc Tư Tiên trầm giọng: “Công tử đương nhiên chưa nghe qua, nhưng Hoa Gian Phái ở Vực ngoại lại không ai không biết. Hoa Gian Phái chủ Hoa tiên Niên Liên Đơn và Hồng Nhật Pháp vương, cùng với Nhân yêu Lý Xích Mi được gọi chung là Vực ngoại tam tông sư”.



Phong Hành Liệt gật đầu: “Ta từng nghe tiên sư nhắc đến Niên Liên Đơn, đúng là nhân vật không thể xem thường, nhưng vì sao hắn lại đến đối phó Song Tu Phủ?”.




Cốc Tư Tiên mắt lóe tinh quang: “Bởi vì hắn muốn trừ cỏ tận gốc, cho dù hắn đã đạt đến Hoa gian tiên khí trong Thập bát trùng thiên, nhưng vẫn rất cố kỵ Song Tu Đại pháp của Song Tu Phủ”.



Phong Hành Liệt hiểu ra: “Chính là thế lực đã cướp đi cố quốc của các vị?”.



Cốc Tư Tiên bình tĩnh gật đầu: “Hoa Gian phái là bang hung lớn nhất, nhưng nếu chúng tôi giết chết được Niên Liên Đơn, phục quốc chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”.



Phong Hành Liệt chợt hiểu ra, lại tò mò hỏi sang chuyện khác: “Sao Công chúa biết bọn chúng đã đến?”.



Cốc Tư Tiên ung dung: “Cố quốc chúng ta tên gọi Vô Song Quốc, ở đó rất nhiều người vẫn đang mong chúng ta trở về. Vì thế khi Niên Liên Đơn nhận lời mời Bàng Ban dẫn hai Hoa phi đến Trung Nguyên, lập tức có người truyền tin từ vạn dặm đến cho Song Tu Phủ. Phương Dạ Vũ công đánh chúng ta lần này chính là hành động đổi lấy sự giúp sức của Niên Liên Đơn cho công cuộc phản Minh của người Mông. Nếu xảy ra chiến trận, bên kia nhất định có Niên Liên Đơn và hai Hoa phi của hắn”.



Phong Hành Liệt hít sâu một hơi. Có thể coi là đại cao thủ hiện nay, trong Song Tu Phủ e rằng chỉ có hai người là Liệt Trấn Bắc và hắn, cùng lắm là thêm được Cốc Tư Tiên.



Thực lực như thế, làm sao có thể chống lại đoàn cao thủ đông đảo của Phương Dạ Vũ?



Cốc Tư Tiên mỉm cười: “Phong huynh đừng tuyệt vọng, chúng ta sẽ có một trợ thủ không ai sánh nổi đó!”.



Phong Hành Liệt ngạc nhiên: “Ai vậy?”.



Hai mắt Cốc Tư Tiên ánh lên đầy tin tưởng: “Là Lãng Phiên Vân đại hiệp, ta tính nhất định huynh ấy sẽ đến!”.



Lại là vị kiếm thủ thiên hạ vô địch này!



Phong Hành Liệt khó nhọc cắn răng: “Công chúa, Phong mỗ có một thỉnh cầu!”.



Cốc Tư Tiên thoáng ngẩn người: “Phong công tử cứ nói!”.



Phong Hành Liệt nhìn sâu vào mắt nàng, khẩn thiết: “Đợi sau khi Lãng Phiên Vân đại hiệp đến rồi, Công chúa hãy quyết định hôn sự với Thành Kháng huynh có được không?”.



Một cảm giác lạ lùng bỗng nhiên mách bảo hắn, thiên hạ giờ đây chỉ Lãng Phiên Vân mới có thể thay đổi vận mệnh sầu thảm của nàng công chúa Song Tu Phủ!



o0o



Ánh lửa hồng chiếu rọi bên trong ngôi miếu hoang đổ nát, những pho tượng Phật bụi bặm hắt bang rung rinh khắp bốn bức tường.



Thủy Nhu Tinh cùng Thích Trường Chinh đã đói mềm, vừa nghỉ ngơi vừa ngấu nghiến đám bánh bao nhân thịt do Càn Hồng Thanh đích thân chuẩn bị. Tiểu linh miêu nằm cuộn tròn trong lòng Thủy Nhu Tinh, được Thích Trường Chinh vuốt ve đám lông ở cổ, nó khoan khoái đến mức không buồn mở mắt.



Từ Thủy Nhu Tinh, Thích Trường Chinh biết được tình thế nguy cấp ở Nộ Giao Bang, chỉ hận một điều không thể lập tức trở về bên cạnh Thượng Quan Ưng mấy người cùng nhau cự địch. Nhưng bản thân hắn và Thủy Nhu Tinh đều chưa hoàn toàn bình phục, không thể không dừng lại nghỉ trong ngôi miếu hoang tàn này.




Thủy Nhu Tinh đứng dậy đến bên tay nải, lấy ra chiếc chăn Càn Hồng Thanh chuẩn bị sẵn cho hai người, giường của tiểu linh miêu chính là cái tay nải nhỏ mà Thích Trường Chinh hay mang bên mình.



Thích Trường Chinh nhìn theo thân hình gợi cảm, nghĩ cô nương này võ công chuyên về âm nhu, toàn thân mềm mại như nước, hợp thể giao hoan với nàng cảm giác hẳn phải vô cùng hấp dẫn. Chỉ nghĩ đến đó, cổ họng hắn bất giác khô đắng, toàn thân nóng ran lên.



Thủy Nhu Tinh quay lại bên đống lửa. Nhìn khuôn mặt ngây dại của Thích Trường Chinh, hai má nàng cũng bất chợt ửng đỏ, tình tứ ngồi xuống dựa sát vào vai hắn.



Thích Trường Chinh một tay choàng qua vai Thủy Nhu Tinh, tay kia đưa ra nắm chọn hai bàn tay bé nhỏ của nàng. Ánh mắt trong veo của mỹ nhân Đại mạc bạo dạn nhìn thẳng, hai con ngươi đen láy phản chiếu ánh lửa bập bùng, cái nhìn làm nam nhân điên hồn đảo phách.



Thích Trường Chinh cúi xuống định hôn lên môi nàng, Thủy Nhu Tinh chợt tránh ra, khẽ nói: “Trường Chinh, thiếp có một chuyện cầu xin chàng, chàng đừng vì thế mà trách thiếp hay bỏ rơi thiếp nhé!”.



Thích Trường Chinh sững người ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”.



Thủy Nhu Tinh khẽ than thở: “Chàng tìm một nơi yên ổn cho thiếp ở được không? Sau này mọi chuyện bình yên rồi rồi hãy đến đón thiếp! Hây, quyết định này thật khó khăn, thiếp thật sự không muốn rời xa chàng một khắc nào!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thích Trường Chinh trầm ngâm, thầm biết yêu cầu này của nàng không phải không có lý. Thủy Nhu Tinh không phải người Mông, nhưng Ma Sư Cung đã có ơn nuôi nấng dạy dỗ nàng. Vì cứu Thích Trường Chinh mà Thủy Nhu Tinh đã bội phản sư môn, song nếu bảo nàng phải đối địch với Phương Dạ Vũ thì về phương diện nào cũng đều không thỏa đáng.



Thích Trường Chinh khảng khái gật đầu: “Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề!”.



Trong mắt Thủy Nhu Tinh thoáng nét mừng, lại cúi đầu khẽ nói: “Thích Trường Chinh chàng đừng chết, bằng không thiếp nhất định sẽ theo chàng xuống hoàng tuyền!”.



Thích Trường Chinh cảm động nắm chặt tay nàng: “Yên tâm đi! Lão Thích ta phúc lớn mệnh lớn, đâu có dễ bị người ta giết chết! Chỉ cần ta có thời gian, sẽ lập tức đến thăm nàng, tử tế yêu thương nàng”.



Thủy Nhu Tinh nhắm mắt rên rỉ: “Chỉ mấy câu nói này, dù thiếp có chết ngay cũng cảm thấy mãn nguyện rồi!”.



Thích Trường Chinh giận dữ: “Không cho phép nàng nhắc đến chữ chết, bằng không ta sẽ phạt nàng đó!”.



Thủy Nhu Tinh mở mắt ra, mừng rỡ: “Nhu Tinh tất cả đều nghe chàng, sau này chỉ nghe lời một mình chàng thôi!” Dừng một lúc, nàng chợt nói vẻ khó khăn: “Nếu gặp một nam nhân Mông Cổ tên là Phi Ưng, chàng tuyệt đối phải cẩn thận với hắn!”.



Thích Trường Chinh ngạc nhiên: “Phi Ưng là ai?”.



Thủy Nhu Tinh chợt thở dài: “Người này là vũ khí bí mật của Ma Sư Cung, cũng là hảo bằng hữu mà Phương Dạ Vũ kính trọng nhất. Cả tài trí lẫn võ công hắn đều vô cùng cao minh, Bàng Ban cũng rất coi trọng hắn!”.



Thích Trường Chinh không khỏi giật mình, thầm nghĩ điểm đáng sợ nhất ở Phương Dạ Vũ chính là khiến người ta không nhìn thấu được thực lực thật sự của hắn. Người này nếu đã được Bàng Ban xem trọng, chắc hẳn phải là một nhân vật không thể coi thường.



Thủy Nhu Tinh nói một cách khó nhọc: “Người này rất anh tuấn, lại mang đầy tà khí. Trong trí nhớ của thiếp, không nữ nhân nào lại không bị hắn mê hoặc, song hắn cũng là một con quỷ vô tình. Dù nữ nhân đó có đẹp đến đâu, hắn chơi chán là bỏ đi không bao giờ quay đầu lại”.



Lòng Thích Trường Chinh chợt dấy lên cảm giác bức bối, rất muốn hỏi Thủy Nhu Tinh đã từng bị hắn mê hoặc hay chưa, nhưng vừa muốn hỏi lại vừa sợ nghe câu trả lời.



Dù sao hắn cũng trời sinh phóng khoáng, chỉ một lúc sau là quên ngay ý nghĩ ấy.




Nhưng Thủy Nhu Tinh lại không quên. Trầm lặng một hồi, nàng khẽ cắn răng: “Nhu Tinh biết chàng muốn hỏi đã từng bị hắn đụng đến chưa, phải không?”



Trái tim Thích Trường Chinh như bị kim đâm một nhát, than thở: “Nàng không cần nói, ta đã biết câu trả lời rồi!” Hắn chợt hiểu ra, sở dĩ Thủy Nhu Tinh muốn tìm một nơi ở ẩn, một phần cũng bởi không muốn gặp lại kẻ có tên gọi Phi Ưng này!



Dường như nàng vẫn chưa dứt được tình với gã!



Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt dâng lên cơn khổ não, thầm trách Thủy Nhu Tinh không nên nói ra chuyện cũ đau lòng ấy. Võ đạo cũng như Tiên đạo, muốn tu tuyệt đỉnh phải cắt đứt nam nữ chi tình, bởi những phiền não ái tình quả thực sẽ khiến người ta mất đi sáng suốt, không giữ được thăng bằng nữa.



Nghĩ đến đây, Thích Trường Chinh giật mình, thầm nhủ lão Thích ta làm sao có thể giống những phàm nhân, vì một chút tình mà oán hận phát cuồng như vậy? Huống hồ Thủy Nhu Tinh khi ấy vẫn chưa quen biết hắn, ghen với quá khứ của nàng chẳng phải đã tự chuốc phiền não sao?



Trong lòng hắn chợt cảm thấy nhẹ tênh, vòng cả hai tay ôm chặt Thủy Nhu Tinh vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Hai bàn tay hắn bất giác thi triển ma công, đến lúc cả người mỹ nhân không còn tấc vải mới cúi nhìn nàng dằn giọng: “Những chuyện đã qua lão Thích ta tuyệt đối không bận tâm, nhưng bắt đầu từ đêm nay nàng chỉ có thể yêu một mình ta. Nếu để ta phát hiện ra nàng còn nhớ đến hắn, ta sẽ quyết không tha cho nàng!”.



Thủy Nhu Tinh hổn hển trong hơi thở nóng rực: “Người ta đã nói là tất cả đều nghe chàng rồi mà!” đoạn lại ghé sát bên tai Thích Trường Chinh thì thầm: “Lần đầu tiên nhìn chàng, thiếp đã biết ngay chàng là người có thể khiến cho thiếp quên đi được con quỷ ấy, bây giờ trong lòng thiếp chỉ có một mình chàng thôi! Thật đấy, tin thiếp đi mà!”.



Lòng Thích Trường Chinh lại bất giác chùng xuống, thầm nghĩ ngọn lửa ghen tị này quả thật không dễ gì xua tan đi được! Nếu không bước qua được cửa ải này, đao thuật khó thể hy vọng tiến xa. Sau này nếu gặp lại, nhất định phải thỉnh giáo thêm đại thúc!



Thủy Nhu Tinh rên rỉ: “Trường Chinh, hãy chiếm hữu thiếp đi! Thiếp là của chàng, cả thân thể và trái tim cũng vậy!”.



Thích Trường Chinh cười khổ trong lòng. Nói thì dễ, ta lại không tin nàng đã hoàn toàn quên được gã, bằng không đâu phải sợ gặp lại hắn, bây giờ cũng không liên tục nhắc đến gã chứ!



Chợt hắn lại nghĩ đến một chuyện khác, Thủy Nhu Tinh bội phản theo hắn, không chừng nguyên nhân sâu xa cũng là vì tên Phi Ưng ấy, muốn chứng tỏ cho gã biết rằng nàng vẫn có thể yêu một nam nhân khác.



Nếu như vậy, không chừng Phi Ưng sẽ hận hắn thấu xương, vì thế mà Thủy Nhu Tinh mới nói hắn phải cẩn thận!



Thích Trường Chinh suy nghĩ đến xuất thần, mãi một lúc mới nhớ ra bàn tay ngông cuồng của mình đã dừng lại từ lúc nào. Trong lòng hắn, Thủy Nhu Tinh đang khép nép nhìn lên. Lần đầu tiên từ khi theo hắn, nàng có cảm giác Thích Trường Chinh không chỉ biết hào dũng phóng khoáng mà còn thâm trầm sâu sắc khó dò.



Thích Trường Chinh chợt bật cười lớn, bế Thủy Nhu Tinh đứng dậy đi lại tấm chăn.



Trong lòng hắn lại nghĩ đến Hàn Huệ Chỉ, nàng khuê nữ trong trắng như tờ giấy ấy hẳn sẽ không gây cho hắn phiền não như Thủy Nhu Tinh bây giờ.



Tự nhiên hắn rất muốn gặp lại nàng