Thích Trường Chinh giật mình mở mắt, người lập tức căng lên vì một cảm giác bất an khó tả. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thân hình mềm mại của Thủy Nhu Tinh vẫn quấn chặt lấy hắn. Đống lửa bên cạnh chỉ còn lại mấy cục than hồng, khí lạnh cuối thu bắt đầu ùa vào cơ thể.



Thích Trường Chinh vận công vào hai mắt, kín đáo quan sát xung quanh, lập tức nhận ra sự lạ thường.



Tiểu linh miêu không biết đã biến đi đằng nào!



Hắn khẽ thức tỉnh Thủy Nhu Tinh, ghé sát tai nàng thì thầm: “Bảo bối của nàng chạy đâu mất rồi!”.



Thủy Nhu Tinh giật mình ngồi lên, chúm môi huýt gọi, nhưng một lúc lâu vẫn không hề có chút động tĩnh.



Thích Trường Chinh đã mau chóng mặc lại y phục, Thủy Nhu Tinh vẫn ngồi ngây ra như thất thần. Hắn xích đến bên cạnh nàng, khẽ hỏi: “Hay là nó ra ngoài tìm thức ăn?”.



Thủy Nhu Tinh lập tức lắc đầu: “Không đâu, mỗi ngày nó chỉ cần ăn một bữa là đủ”.



Thích Trường Chinh liền nắm vai nàng phân phó: “Mau mặc y phục vào, đợi ta ra ngoài tìm tiểu linh miêu. Nhớ là không được rời khỏi đây, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng lập tức báo động, ta không đi quá xa đâu!”.



Thủy Nhu Tinh chợt hối hả kéo tay hắn, run rẩy: “Cẩn thận, hắn đến rồi!”.



Thích Trường Chinh thoáng ngạc nhiên, song hiểu ra ngay: “Nàng muốn nói tên Phi Ưng đó?”.



Hai mắt Thủy Nhu Tinh ánh lên vẻ đau khổ vô bờ: “Chính là con quỷ đó. Người này thiên tính tàn nhẫn, ham muốn chiếm hữu không ai sánh bằng. Nữ nhân của hắn dù đã bị hắn bỏ rơi, nhưng nếu hắn biết người đó lại yêu một nam nhân nào khác, hắn sẽ hành hạ nam nhân đó sống không bằng chết...”.




Thích Trường Chinh chỉ thiếu chút nữa là gầm lên giận dữ. Hoan hảo cùng Thủy Nhu Tinh, hắn sớm nhận ra thuật phòng trung của nàng hết sức lão luyện. Thâm tâm khi đó đã có chút bực bội, giờ đây nghe Thủy Nhu Tinh bộc bạch, cuồng nộ lập tức dâng lên cuồn cuộn trong lòng.



Thích Trường Chinh mượn động tác đứng dậy để che đi tâm trạng ghen tuông, trầm giọng: “Mau mặc đồ vào!” Đoạn nắm chặt cây Thiên Binh bảo đao của Phong Hàn, lao vút ra ngoài cửa.



Dưới ánh trăng mông lung, rừng cây núi đồi đều mang màu đen mù mịt. Một cơn gió chợt nổi lên, cảm giác lạnh căm làm lồng ngực đang sắp vỡ tung của hắn dịu đi đôi chút. Thích Trường Chinh cố định thần lại, vận công nhìn khắp bốn xung quanh.



“Tách tách tách!”.



Một âm thanh kỳ lạ từ trên chạc cây phía trước truyền tới.



Thích Trường Chinh vận công giới bị, nhằm hướng phát ra âm thanh lao đi. Chợt hắn dừng phắt lại, kinh hãi nhìn về một vật giống như nắm lông lủng lẳng trên thân cây.



Tiểu linh miêu đã bị một ngọn tiễn dài ghim cứng tại đó tự lúc nào, từng giọt máu tươi trên cơ thể nhỏ bé không ngừng nhỏ xuống, phát ra những âm thanh tí tách lạ thường khi nãy.



Thích Trường Chinh thầm kêu lên không ổn, hối hả quay người lao vút trở về.



Đúng lúc đó, trong miếu lại rực lên ánh lửa.



Thích Trường Chinh hoành đao hộ thân, toàn lực lướt tới, chỉ nháy mắt đã đến trước cửa miếu.



Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến lồng ngực hắn lại một lần nữa như muốn vỡ tung ra.



Một nam nhân cao gầy trong bộ y phục trắng toát đang ôm chặt Thủy Nhu Tinh, cuồng nhiệt hôn lên khắp thân thể lõa lồ của nàng.



Thích Trường Chinh không thể lập tức ra tay, bởi Thủy Nhu Tinh cũng đang quấn chặt lấy bạch y hán tử, thân hình không ngừng uốn éo, đôi mắt nửa nhắm nửa mở tràn đầy dục hỏa, điên cuồng đáp lại từng nụ hôn của gã.



Cả người Thích Trường Chinh run lên rồi thoắt dại đi đờ đẫn, lòng đố kị ngùn ngụt tràn ngập tâm phế, chỉ thiếu chút nữa là ộc ra máu tươi.



Bỗng thân người Thủy Nhu Tinh oặt ra trượt xuống nền đất như một bao gạo, rõ ràng đã bị điểm huyệt đạo. Người kia để mặc cho nàng ngã vật ra đó, chậm rãi ngửng lên mỉm cười điềm nhiên: “Xin chào Thích huynh, thứ hàng thải này dùng lại còn khá đấy chứ!”.



Thật may, Thích Trường Chinh thiên sinh trí dũng, biết cường địch đã ở ngay trước mặt, lập tức dẹp đi lòng đố kị đến phát cuồng, bảo đao rộ lên một màn bạch quang chụp lấy đối phương.



Gã Phi Ưng này quả thật tuấn mỹ một cách tà dị, mũi cao hốc mắt sâu, hai mắt sáng như sao, nhãn thần hư hư thực thực phảng phất vài phần quỷ khí, một vẻ ngoài có thể hấp dẫn bất cứ nữ nhân nào.



Chừng như gã không phải người Mông Cổ. Làn da trắng mịn chẳng khác nào da thiếu nữ, hai khóe miệng mỏng nửa cười nửa không, càng làm tăng thêm vẻ đào hoa hút hồn nữ giới. Ngang lưng Phi Ưng giắt chéo hai chiếc móc, thân hình cao thẳng có vẻ gì đó không mấy hào sảng, song lại mang một dáng dấp hiên ngang khó tả, tạo thành sức hấp dẫn mãnh liệt cho toàn bộ con người gã.



Điều khiến Thích Trường Chinh kinh ngạc nhất không phải là khuôn mặt anh tuấn tà dị của Phi Ưng mà là khí thế nhiếp hồn của gã. Chưa hề rút ra binh khí, chỉ một tư thế đứng thẳng gã đã lấn át đao khí cuồng nộ của Thích Trường Chinh, khiến cho một đao chuẩn bị chém tới của hắn phải dừng phắt ngay lại.



Người này võ công có thể không bằng Lý Xích Mi, nhưng hẳn cũng không thua kém bao nhiêu!



Thích Trường Chinh hít sâu một hơi, lạnh lùng: “Các hạ phải chăng là Phi Ưng?”.



Gã trai mang đầy mê lực kỳ dị mỉm cười gật đầu: “Chính là tại hạ!”.



Trong lòng Phi Ưng thực ra đã bắt đầu kinh ngạc. Vốn định lợi dụng màn kịch với Thủy Nhu Tinh để kích thích lòng nghen trong Thích Trường Chinh rồi thừa cơ ra tay khống chế đối phương, nào ngờ Thích Trường Chinh xem ra lại không mảy may cuồng tâm loạn ý, khiến mọi tính toán của gã lập tức trở nên lố bịch.



Phi Ưng nhãn lực cao minh, từ đao khí của Thích Trường Chinh đã sớm nhìn ra đối thủ thân hoài tiên thiên chi khí, hơn nữa còn có định lực phi thường. Nếu toàn lực giao chiến lúc này, bản thân có thể tiêu diệt hắn nhưng gã cũng khó giữ khỏi không bị tổn thương, liền nghĩ ngay ra một độc kế khác.




“Keng!”.



Song móc từ sau lưng rơi vào trong tay, vung ngang ra phía trước nhanh như điện xẹt.



Thích Trường Chinh bụng thầm kinh hãi, không ngờ dưới áp lực ghê gớm của làn đao khí, Phi Ưng vẫn muốn đánh là đánh, chiêu xuất nhẹ như vung dao đoạn liễu. Chỉ một điểm ấy cũng đủ biết nội công Phi Ưng vượt hơn hẳn hắn một bậc.



Tuy nhiên bản tính hào dũng trời sinh của hắn lại không thua kém bất cứ một cao thủ nào. Song móc hung hiểm quất tới, Thích Trường Chinh không mảy may run sợ, thậm chí còn ngang nhiên tiến lên một bước, Thiên Binh đao bổ ra nhanh như điện, đánh trúng cả hai đầu móc.



“Keng keng!”.



Không ngờ Phi Ưng lại dường như lâm thế yếu, bay dạt ra sau như tấm lá rụng.



Thích Trường Chinh đang thoáng ngỡ ngàng, bóng dáng cao gầy đã lao xuyên qua chiếc cửa sổ vỡ ra ngoài miếu, chớp mắt biến mất trong khu rừng tối đen.



Thích Trường Chinh không hề hoan hỉ vì địch nhân bỏ chạy, thậm chí còn ớn lạnh cả sống lưng. Hắn chưa từng gặp đối thủ cao thâm khó lường như vậy, càng không hiểu vì sao gã chưa đánh đã chạy.



Ngọn đuốc cắm trên thần đài vẫn cháy, bập bùng chiếu xuống tấm thân Thủy Nhu Tinh trần trụi sóng soài trên đất. Thích Trường Chinh bước tới, mắt chợt tối lại nhớ đến cảnh nàng và Phi Ưng cuồng nhiệt hôn nhau.



Một đao này mà hạ xuống, chẳng phải đã liễu đoạn mọi lo phiền?



o0o



Bạch Tố Hương dẫn Phong Hành Liệt bước vào tiểu đình. Đàm tẩu đi ra khẽ nói: “Tiểu Liên mệt lắm, vừa nằm xuống là ngủ thiếp đi rồi”.



Tâm can máy động, Phong Hành Liệt hối hả đẩy cửa lao vào, chiếc giường kê ở góc phòng trống trơn không một bóng người.



Hắn chợt nảy sinh cảm ứng, quay nhìn về bên phải.



Cốc Thiến Liên đang đứng bên cửa sổ, thấy vẻ hốt hoảng của hắn liền nở nụ cười mê hồn, lao bổ tới sà vào lòng Phong Hành Liệt: “Chao ôi, huynh lo lắng cho muội thật rồi!”.



Bạch Tố Hương và Đàm tẩu vừa bước vào, thấy hai người ghì lấy nhau đều bối rối dừng ngay chân lại. Phong Hành Liệt cũng không khỏi ngượng nghịu, song niềm vui hội ngộ đã bao trùm lên tất cả, bịn rịn không nỡ đẩy Cốc Thiến Liên ra. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Đàm tẩu nói nhanh: “Ta giao tiểu Liên lại cho công tử vậy!” Nói đoạn vội vã bước ra cửa. Bạch Tố Hương vốn cũng nên rời đi, nhưng đôi chân lại như đã mọc rễ không nhấc lên nổi.



Cốc Thiến Liên chợt “á!” lên một tiếng: “Sao ngực áo chàng lại có một bông Hương khâm vậy? Nhìn này, thiếu chút nữa thiếp làm nát nó rồi!”.



Bạch Tố Hương đỏ bừng mặt, vội vã: “Muộn rồi, tôi cũng về đây!”.



Cốc Thiến Liên vùng khỏi Phong Hành Liệt, bước tới kéo tay Bạch Tố Hương cười khanh khách: “Về cái gì chứ, đêm nay ai mà ngủ được! Chi bằng chúng ta cùng đến Chúng tăng thạch ngâm nước nóng đi!”.



Phong Hành Liệt đúng là tuyệt nhiên không muốn ngủ, hắn đã từng nghe Lệ Nhược Hải kể về ba danh thắng của Song Tu phủ, gồm suối nước nóng, dốc Hoa lan và Bạch liễu hồ, lập tức nhã hứng nổi lên, hưởng ứng: “Cốc tiểu thư đã có hứng thú như vậy, Phong mỗ nhất định xin phụng hầu!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Cốc Thiến Liên kéo Bạch Tố Hương đến trước Phong hành Liệt, trên mặt không còn chút vẻ khổ đau nào nữa, cười tít mắt: “Chàng trông này! Da thịt thiếp và Hương tỉ mịn màng như thế, tất cả là bởi thường xuyên ngâm mình trong ôn tuyền đó!”.



Ánh mắt Phong Hành Liệt tức thì dừng lại trên hoa dung hai mỹ nữ, Cốc Thiến Liên vênh mặt lên mặc cho ái lang ngắm nhìn thỏa thích, Bạch Tố Hương xấu hổ đến mức hai mắt ứa lệ, song lại không thể thoát khỏi sự níu kéo của cô tiểu muội tinh quái.




Tâm trí Phong Hành Liệt mông lung bao ý nghĩ. Nhị nữ trước mặt đây, cả nhan sắc phong tư đều ưu mỹ phi thường, nếu có thể thành một gia đình, niềm vui này quả là vô cùng vô tận. Nhưng sao vừa hôm trước hắn còn chìm đắm trong thất vọng bởi Cấn Băng Vân, giờ đây lại nổi sắc tâm phong lưu như vậy?



Bạch Tố Hương cúi mặt, nói khẽ như tiếng muỗi vo ve: “Tiểu Liên, muội cùng Phong công tử đi đi!”.



Cốc Thiến Liên phụng phịu: “Sao muội lại đi mà không có hảo tỉ tỉ này được!



Chúng ta đến suối ngâm mình tán gẫu đến tận ngày mai, chẳng phải chuyện hứng thú nhất trên đời sao?”.



Bạch Tố Hương giật bắn mình, mặt càng chín nhừ như gấc: “Như thế sao được?”.



Phong Hành Liệt cũng không khỏi lúng túng khó xử. Hắn vốn chỉ định đến đó vãn cảnh chuyện trò, không ngờ Cốc Thiến Liên lại muốn ba người cùng nhau tắm suối, chẳng phải đã cố ý ép Bạch Tố Hương nhận hắn làm chồng? Định quát Cốc Thiến Liên mấy câu, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ ríu rít của nàng, hắn lại cảm thấy có chút không nỡ.



Thực lòng hắn có rung động trước Bạch Tố Hương không?



Nói rằng không, e chỉ là dối chính mình! Đại thù như hỏa diệm sơn đang đe dọa ập xuống bất cứ lúc nào, Lãng Phiên Vân có kịp đến chi viện hay không chỉ là một niềm hy vọng mờ mịt. Với Lý Xích Mi, Điêu Hạng, Thạch Trung Thiên, lại thêm cả tên Niên Liên Đơn nào đó, một mình Liệt Chấn Bắc và hắn liệu sẽ cầm cự được bao lâu đây?



Không chừng chỉ giờ này ngày mai, Song Tu Phủ trên dưới đều đã ngậm hận Hoàng tuyền!



Đối tửu đương ca, đời người được bao nhiêu chứ?



Băng Vân dù vì bất cứ lý do gì, rốt cuộc cũng đã lừa dối tình cảm của hắn, tại sao lại phải vương vấn hay lo có lỗi với nàng?



Cảm giác liều lĩnh bất chợt nổi lên, Phong Hành Liệt đang định lên tiếng với Bạch Tố Hương, Cốc Thiến Liên đã lĩnh ấn tiên phong đi trước: “Hương tỉ à! Thân thể của tỉ rồi cũng có một ngày để cho nam nhân nhìn ngắm! Tỉ không muốn người đó là Hành Liệt sao?”.



Bạch Tố Hương cúi đầu khẽ nói: “Ta chỉ là thân bồ liễu, có hay không muội phải hỏi Hành Liệt mà!”.



Với nữ nhân trong thiên hạ, không có câu nào tỏ rõ ý dĩ thân tương hứa như câu nói của Bạch Tố Hương vừa rồi. Phong Hành Liệt nếu vô tình từ chối, nàng chỉ còn một đường tự vẫn để giữ toàn thể diện!



Phong Hành Liệt sực tỉnh cơn mê. Không chừng Cốc Thiến Liên ngay từ đầu đã sẵn ý đồ, để hắn lấy Cốc Tư Tiên làm thê, sau đó nạp nàng ta và Bạch Tố Hương làm thiếp, cùng nhau phụng sự một mình hắn!



Quả thật hắn không thể đấu lại tiểu tinh linh này!



Tất cả những người trong Song Tu Phủ hôm nay, không biết liệu còn ngày mai nữa hay không, vậy thì tại sao phải so đo tính toán?



Hào tình nổi dậy, Phong Hành Liệt ha ha cười lớn: “Nào! Nhân lúc trời chưa sáng, chúng ta đến ôn tuyền ngâm cho thỏa thích đi!”.



Từ khi Cấn Băng Vân ra đi, mãi đến lúc này hắn mới thực sự trở lại bản sắc phong lưu tự thưởng vốn có của mình, tất cả là nhờ vào tiểu mỹ nhân láu lỉnh đa tình Cốc Thiến Liên trước mặt.



Hãy quên đao thương xương máu ngày mai, cho đêm nay một trận vui hoang đường bất tận! Dù chiến tử cũng không uổng đã sống một kiếp trên đời!