Lãng Phiên Vân cùng Liệt Chấn Bắc kề vai bước trên con đường quanh co, vừa đi vừa nói cười tâm đắc. Sắc mặt lão Độc y hồng hào khác thường, không hề còn vẻ trắng xanh nhợt nhạt như mọi ngày. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tần Mộng Dao thong dong bước sau, vẻ hứng thú lắng nghe câu chuyện của hai đại cao thủ Hắc bảng, khóa miệng chốc lát lại điểm một nụ cười mê hồn. Trần Thủ, Triệu Nhạc, Đàm Đông đoạn hậu, không ngừng cảnh giác quan sát bốn bên sườn núi.



Cốc Tư Tiên nhìn sững Lãng Phiên Vân, trên mặt hiện rõ vẻ ngọt ngào khôn tả.



Lãng Phiên Vân tới bên bậc tam cấp, ngẩng lên mỉm cười: “Công chúa càng ngày càng xinh đẹp!”



Cốc Tư Tiên thẹn thùng cúi đầu, sắc hồng lan ra cả mang tai, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô hạn. Phong Hành Liệt vội vàng bước xuống, quỳ gối toan hành lễ, Lãng Phiên Vân đã nắm tay hắn kéo dậy, cười lớn: “Lệ huynh có được đồ đệ như vậy, có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”



Phong Hành Liệt vòng tay xúc động: “n tình Lãng đại hiệp ra tay cứu giúp, Hành Liệt có chết cũng không quên!”



Lãng Phiên Vân gật đầu thân mật: “Thấy cậu cũng như thấy Hàn Bách, tự trong tâm ta không khỏi sinh lòng yêu mến!” ánh mắt chàng nhìn sang Cốc Thiến Liên và Bạch Tố Hương đang hiếu kỳ quan sát cả hai người rồi nói với Cốc Thiến Liên: “Vị cô nương này nhất định là tiểu muội muội mà cả Phạm huynh lẫn Hàn Bách vừa đau đầu lại vừa yêu thích rồi, Hành Liệt được thê tử như vậy, còn gì hơn nữa?”



Chúng nhân Song Tu Phủ không khỏi ngẩn ra nhìn nhau. Phong, Cốc hai người kết thành phu thê chỉ mới là chuyện hơn một ngày trước, làm sao Lãng Phiên Vân lại biết rõ như vậy?



Cốc Thiến Liên mất hết vẻ giảo hoạt thường ngày, chỉ còn biết ấp úng: “Đại hiệp đừng tin lời mấy người họ, tiểu Liên ngoan ngoãn lắm mà!”



Lãng Phiên Vân ha ha cười, quay sang Bạch Tố Hương: “Vị cô nương này, chúng ta hình như từng có duyên gặp mặt thì phải?”



Bạch Tố Hương giật thót mình, không ngờ hôm đóng giả nữ vệ xấu xí ấy cũng không qua được nhãn pháp của Lãng Phiên Vân, lúng túng một lát mới báo được tên họ.



Liệt Chấn Bắc hứng thú khoát tay: “Nào! Để ta dẫn kiến vị tiên tử đây, người đầu tiên của từ Hàng Tịnh Trai đặt chân vào trần thế sau ba trăm năm, Tần Mộng Dao tiểu thư.”



Cốc Tư Tiên và Phong Hành Liệt mấy người đều đồng loạt rùng mình, bước lên trước hành lễ với Tần Mộng Dao. Trong lòng Phong Hành Liệt bất giác nảy sinh một cảm giác khó tả.



Tần Mộng Dao và Cấn Băng Vân, hai môn đồ Tịnh Trai tuyệt sắc thoạt nhìn giống nhau đến kỳ lạ, vừa quyến rũ vừa siêu thoát trần thế, nhưng nếu ở Băng Vân là sự thờ ơ não nùng thì Tần Mộng Dao lại có một vẻ thanh cao không vướng bận, khiến nhân gian yêu thích mà không dám lại gần.




Cốc Tư Tiên chỉ băn khoăn một điều, Tần Mộng Dao vì sao lại đến cùng Lãng Phiên Vân, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?



Liệt Chấn Bắc khoác tay Lãng Phiên Vân, sảng khoái cười lớn: “Không ngờ Liệt mỗ trong ngày cuối cùng lại được đồng hành cùng Lãng huynh, đúng là chuyện vui của đời người. Chi bằng chúng ta vào phủ trước, vừa uống rượu vừa chờ khách quý đến!”



Lãng Phiên Vân không mảy may để ý đến lời lão, mỉm cười với Cốc Tư Tiên: “Ta muốn Công chúa đích thân pha lại thứ trà dại đó, Công chúa đừng làm cho ta thất vọng!”



Cốc Tư Tiên từ ngôi thống lĩnh Song Tu Phủ lập tức biến thành một tiểu nữ nhi, cất giọng nhí nhảnh: “Bộ ấm chén đó vẫn để trong phòng Tư Tiên, huynh đợi một lát, đừng cười công phu của Tư Tiên tụt bậc đó!”



Cốc Thiến Liên cùng Bạch Tố Hương đồng thanh: “Để muội đi lấy!” Nói đoạn tranh giành chạy vào hậu đường, nỗi lo kẻ địch sắp tới gần như tan biến.



Liệt Chấn Bắc phân phó: “Tư Tiên, Hành Liệt, hai người tiếp đãi Lãng huynh và Mộng Dao tiểu thư, ta uống xong thuốc rồi sẽ trở lại.” Đoạn rời về phía dãy khách phòng.



Cốc Tư Tiên quay sang Đàm Đông: “Tam vị thúc thúc giám sát động tĩnh, Địch nhân tới tuyệt đối không được động thủ!” đoạn nói với Lãng Phiên Vân: “Đại hiệp, mời!”



Nhìn dung nhan tươi tắn của nàng, lòng Lãng Phiên Vân không khỏi quặn lên nhớ về Tích Tích, giọng thoắt bùi ngùi: “Công chúa, mời!” Rồi cùng nàng kề vai đi vào Phủ đường.



Tần Mộng Dao đi cạnh Phong Hành Liệt, theo sau Lãng, Cốc hai người chậm rãi bước vào cửa chính của phủ đường.



Cốc Tư Tiên hạ giọng dịu dàng: “Thiếp biết Lãng huynh sẽ đến, nhưng vẫn lo huynh không kịp đến. Lúc nhìn thấy huynh, thiếp như cất được gánh nặng ngàn cân trong lòng.”



Lãng Phiên Vân bình thản: “Biết Song Tu Phủ gặp chuyện, bất cứ giá nào ta cũng phải đến!”



Cốc Tư Tiên liếc nhanh sang chàng: “Thiếp còn tưởng rằng, sau lần đó chúng ta đã không còn duyên gặp lại, nhưng phải chăng là không gặp lại sẽ tốt hơn? Trong lòng huynh sẽ chỉ có hình ảnh đẹp nhất của Tư Tiên mà thôi!”



Lãng Phiên Vân mỉm cười nhìn nàng: “Trong lòng ta, muội mãi mãi là như vậy, bất lcứ điều gì cũng không thay đổi được!”



Cốc Tư Tiên khẽ rùng mình, gật đầu: “Có câu nói này của huynh, Tư Tiên lập tức phải chết cũng mãn nguyện rồi!” một thôi thúc nào đó dâng lên khiến nàng tự nhiên dịch sang để vai hai người chạm sát vào nhau.



Những thâm tình của Cốc Tư Tiên dành cho Lãng Phiên Vân đều lọt vào mắt Phong Hành Liệt, song trong lòng hắn không hề sinh ra đố kị. Một linh cảm nào đó mách hắn tình cảm hai người họ đã vượt lên trên dục niệm, chỉ còn sự tán thưởng tâm đắc giữa hai tâm hồn.



Tần Mộng Dao chợt cất giọng dịu dàng: “Phong huynh đã trừ bỏ được dư hại của Chủng ma Đại pháp, nhân họa đắc phúc, Mộng Dao thật vui mừng thay cho Phong huynh!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phong Hành Liệt chần chừ một hồi mới hỏi vẻ khó khăn: “Xin hỏi, lệnh sư tỉ hiện nay ở đâu?”



Tần Mộng Dao bình tĩnh trả lời: “Vân sư tỉ chắc đã trở về Tịnh Trai, Phong huynh có dự định gì không?”



Phong Hành Liệt gượng cười: “Ta còn chưa biết!”



Đạo tâm minh thông của Tần Mộng Dao bất giác xáo động khi cảm thấy rõ ràng nhưng bi thương trong lòng Phong Hành Liệt. Trong những gã trai nàng từng gặp mặt, ngoài Hàn Bách, Phương Dạ Vũ và Thích Trường Chinh, Phong Hành Liệt là người thứ tư mà từ cái nhìn đầu tiên nàng đã nảy sinh thiện cảm. Nàng khẽ than thở trong lòng, cố lấy lại tâm cảnh chỉ thủy bất ba.



Không hiểu tại sao, tâm trí nàng bất giác bỗng hiện lên ánh mắt cuồng nhiệt khiến nàng phải bực mình của Hàn Bách.



Phong Hành Liệt chìm đắm trong suy nghĩ về Cấn Băng Vân, chỉ cúi đầu yên lặng bước theo nàng. Khi hai người bước qua bậc cửa đá, hắn bỗng cất tiếng: “Mộng Dao tiểu thư phải chăng có quen người hảo hữu của Phong mỗ là Hàn Bách?”



Tần Mộng Dao khẽ rùng mình: “Vì sao Phong huynh đột nhiên hỏi như vậy?”



Phong Hành Liệt cũng ngạc nhiên nhìn nàng: “Ta đã hỏi gì tiểu thư? Ta cũng không biết nữa!”



Tần Mộng Dao biết ma khí trong cơ thể hắn đã cảm thấy nỗi nhớ của nàng, khẽ nói như than thở: “Có quen!” Không hiểu vì duyên cớ gì, từ sau khi bị thương nàng không thể kìm nổi ý nghĩ về Hàn Bách. Nhớ những lúc gã vô lại ấy mặt dày lẽo đẽo bám theo, long nàng lại bất ngờ sinh ra cảm giác nhẹ nhõm.



Lẽ nào lời Lãng Phiên Vân nói trên thuyền đêm trước lại là sự thật? Mình đã không kìm nổi tình cảm trước tên vô lại ấy sao?



Thật đúng là oan nghiệt!



Phong Hành Liệt nhìn vẻ yếu đuối cố giấu của Tần Mộng Dao, trong lòng khẽ động, nghĩ thầm: Thì ra cô ta yêu Hàn Bách, kiếp trước tiểu tử này thật không biết đã tu mấy chục đời!




Tần Mộng Dao chợt trừng mắt nhìn hắn vẻ oán trách: “Phong huynh đừng có nghĩ linh tinh đó!”



Dáng vẻ tiên nữ thoát tục của nàng hoàn toàn biến mất, Phong Hành Liệt bất ngờ cao hứng, không nhịn được phải phá lên cười.



Hoa dung tuyệt thế của Tần Mộng Dao đỏ bừng, vừa khéo khi ấy Lãng Phiên Vân quay lại, cũng bật cười ha hả: “Ta thích bộ dạng hiện giờ của muội đó!”



Tần Mộng Dao nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng vẻ thản nhiên như không: “Hàn Bách đã mua chuộc đại ca từ khi nào vậy?”



Bốn người đến bên chiếc bàn lớn đặt ở góc phủ đường, Lãng Phiên Vân kéo ghế cho Cốc Tư Tiên, đoạn mỉm cười nói: “Hữu tình mà vô tình, vô tình mà hữu tình! Chạy trời không khỏi nắng, có một ngày Mộng Dao sẽ hiểu được lời của người ngoài cuộc như ta đây. Muội ngồi đi, Hành Liệt đã kéo ghế cho muội rồi mà!”



Mặt Tần Mộng Dao lại đỏ bừng lên, trong lòng kinh hãi thầm thốt: “Vì sao sau khi bị thương ta lại hay đỏ mặt như vậy? Tần Mộng Dao à! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?”



Tuyệt đại cao thủ như nàng, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng không thể không tập trung tinh thần, nhưng khi nghe Lãng Phiên Vân nói câu “chạy trời không khỏi nắng” nàng đã bối rối đến ngây ra, tình trạng đó sao không làm nàng kinh hãi!



Lãng Phiên Vân đáng ghét lại cố ý xoáy vào chuyện Hàn Bách, khiến nàng càng trở nên khó xử.



Chà! Hai mươi năm tịnh tu, lẽ nào lại bị hủy hoại trong tay gã vô lại ấy sao?



Thật may cho Tần Mộng Dao, đúng lúc đó Cốc Thiến Liên và Bạch Tố Hương hớn hở bưng khay ấm chén từ nội đường chạy ra. Cốc Tư Tiên đứng dậy, bắt đầu nổi lửa đun nước trên chiếc bàn bên cạnh.



Liệt Chấn Bắc thong dong bước vào, sắc mặt đã trở lại vẻ xanh xám thường thấy.



Lão ngồi xuống đối diện với Tần Mộng Dao, trầm giọng: “Cô nương hôm nay tuyệt đối không được động thủ!”



Phong Hành Liệt giật mình nhìn sang Tần Mộng Dao, tự hỏi thiên hạ ngoài Bàng Ban và Lãng Phiên Vân, ai có thể làm cô ấy bị thương?



Tần Mộng Dao khẽ cười, bình thản: “Hảo ý của tiên sinh, Mộng Dao xin ghi nhận. Sinh tử bất do ý, trận chiến giữa Mộng Dao và Hồng Nhật Pháp vương buộc phải kết thúc hôm nay. Đây là trách nhiệm duy nhất của Mộng Dao đối với sư môn, Mộng Dao tuyệt đối không né tránh!”



Liệt Chấn Bắc ngửa cổ cười vang: “Hay, hay lắm! Chỉ có Ngôn Tĩnh Am mới đào tạo ra một nữ đệ tử như vậy!”



Hào khí trong lòng Phong Hành Liệt bất giác dâng lên mãnh liệt. Lúc trước Lãng Phiên Vân không chút để ý đến việc Liệt Chấn Bắc chỉ còn một ngày tại thế, bây giờ lại là Liệt Chấn Bắc lấy tiếng cười đáp lại việc coi chết như về của Tần Mộng Dao. Đảm lược ấy, mấy ai trong giang hồ có nổi?



Cốc Thiến Liên bưng khay đựng bốn chiếc cốc đều đã rót đầy trà nóng, theo sau Cốc Tư Tiên đi đến bên bàn.



Cốc Tư Tiên đưa bàn tay ngọc trắng ngần, nhẹ nhàng cầm lên một cốc đưa cho Tần Mộng Dao: “Mộng Dao tiểu thư cao nghĩa trọng tình, không quản đường xa đến giúp, Tư Tiên xin thay mặt Song Tu Phủ kính tiểu thư một cốc!”



Tần Mộng Dao mỉm cười, một hơi uống cạn rồi đặt cốc xuống bàn.



Hai đại mỹ nhân, từng người đứng riêng đã đủ làm không gian bừng sáng, giờ đây đối mặt thưởng trà càng khiến không gian huyền hoặc lung linh, đến cả Lãng Phiên Vân và Liệt Chấn Bắc cũng đều không khỏi ngây ra tán thưởng.



Cốc Tư Tiên bưng cốc trà thứ hai, khom người cung kính dâng đến tay Liệt Chấn Bắc: “Với tiên sinh Tư Tiên không dám nói lời đa tạ. Tiên sinh là bậc trưởng bối Tư Tiên kính yêu nhất, Tư Tiên cùng hai muội muội cầu xin được làm con gái ngoan của Người!”



Liệt Chấn Bắc nâng ly uống cạn rồi ngửa cổ cười lớn: “Có ba bảo bối này, Liệt mỗ còn gì phải hối tiếc sao?” Đoạn quay sang nói với Lãng Phiên Vân: “Lãng huynh hẳn hiểu được tâm trạng hôm nay của ta, đây là ngày trọng đại mà Liệt mỗ đã đợi cả đời này!”



Bạch Tố Hương bỗng oà lên khóc, cứ thế nghẹn ngào trên vai Cốc Thiến Liên khiến nàng cũng bắt đầu sụt sịt khóc theo. Liệt Chấn Bắc thở dài lắc đầu: “Hài tử ngốc!”



Cốc Tư Tiên ghé bên Bạch Tố Hương an ủi vài câu rồi bưng cốc trà thứ ba đưa đến trước mặt Lãng Phiên Vân, nũng nịu: “Từ hôm nay Tư Tiên muốn học theo Mộng Dao tiểu thư, gọi huynh là đại ca. Đại ca sau khi uống cốc trà này phải yêu thương muội, không được hối hận!”



Lãng Phiên Vân sảng khoái cười lớn, uống cạn cốc rồi mỉm cười: “Song Tu Đại pháp tinh diệu bất phàm, nam tử nào có phúc sánh cùng hảo muội lan tâm huệ chất của ta, hẳn sẽ hưởng trọn tiên phúc nhân gian rồi!” Nói rồi ánh mắt ý nhị đảo qua người



Phong Hành Liệt.



Trong lòng chàng chợt nghĩ đến Tả Thi, thầm hy vọng nàng đã có được hạnh phúc thực sự của mình.



Trái tim Phong Hành Liệt bất giác đập lên thình thịch. Cốc Tư Tiên am hiểu Song Tu Đại pháp, nếu có thể vui vầy cá nước cùng nàng, cảm giác ấy ắt hẳn khó gì sánh được!



Cốc Tư Tiên đã mang cốc trà cuối cùng đến trước mặt hắn, cúi đầu nói khẽ: “Trước đây Tư Tiên đã đắc tội nhiều, mong Phong công tử đại nhân đại lượng bỏ quá, cốc trà này xem như Tư Tiên chuộc lỗi với công tử!”




Cốc Thiến Liên đang mặt ủ mày chau bỗng hớn hở cười: “Liệt lang uống cốc trà này rồi, sau này không được nổi giận với tiểu thư nữa, phải yêu thương tiểu thư như Lãng đại hiệp vậy!”



Hai người nhất thời cùng sững lại ngượng nghịu. Liệt Chấn Bắc cười ha hả: “Hành Liệt còn không mau cạn cốc đi!”



Phong Hành Liệt nhận cốc trà nóng từ tay Cốc Tư Tiên. Hai đầu ngón tay chạm khẽ, cả hai cùng giật mình, hai ánh mắt gặp nhau trong khoảnh khắc. Phong Hành Liệt chợt dõng dạc: “Xin thứ cho tội lỗ mãng của tại hạ. Cốc này Phong mỗ chỉ uống một nửa, nửa kia xin kính lại Công chúa!”



Khắp người hắn đột nhiên như phát sáng lên, thần quang lấp lánh bao chùm cả Cốc Tư Tiên, ánh mắt hiên ngang không mảy may sợ sệt.



Chúng nhân quanh bàn cùng ngây ra một hồi.



Cốc Tư Tiên tuy là nữ nhi giang hồ, song chuyện trăm năm không thể không có lễ.



Uống chung một cốc vốn chỉ dành cho nam nữ kết tóc se tơ, tục gọi là cẩn tửu.



Lãng Phiên Vân đã dùng cách đó mở ra trái tim đóng chặt của Tả Thi, hôm nay Phong Hành Liệt lại dùng nửa cốc trà công khai ép Cốc Tư Tiên bày tỏ rõ ý dĩ thân tương hứa.



Người hiểu rõ nhất nguyên cớ bên trong là Liệt Chấn Bắc. Tam khí hội hợp trong cơ thể Phong Hành Liệt đã thay đổi hẳn khí chất của hắn, khiến ngay cả những cử chỉ bình thường cũng mang bá khí bức người của Liêu Nguyên Thương pháp, khiến đối phương không thể nào từ chối.



Phong Hành Liệt uống đúng một nửa cốc trà, bàn tay vững chãi đưa nửa cốc còn lại qua trước mặt Cốc Tư Tiên đang cúi đầu đỏ bừng xấu hổ. Cốc Thiến Liên đặt khay xuống bàn, kéo Bạch Tố Hương mặt vẫn còn chưa khô lệ đi đến hai bên Cốc Tư Tiên như ngầm nói với nàng “Tiểu thư chớ chạy!”



Lãng Phiên Vân đập bàn tán thưởng: “Đao nhanh chém đay rối, được lợi thế quyết không bỏ qua, tiểu tử khá lắm!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tần Mộng Dao khóe miệng khẽ cười, nhìn đôi nam nữ vẻ như hữu tình vẻ như vô tình trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, chợt nghĩ nếu gã Hàn Bách vô lại ấy cũng bách hôn mình như thế, thật không biết phải ứng phó thế nào!



Cốc Tư Tiên trộm nhìn nửa cốc trà trước mặt, trong lòng oán giận xen lẫn mừng vui.



Giận là vì người này quả to gan, dám ở trước mặt chúng nhân ép nàng đầu hàng.



Mừng là vì bá khí anh hùng ấy của Phong Hành Liệt cũng chẳng khác gì vẻ phóng khoáng tiêu tửu của Lãng Phiên Vân, cả hai đều là nam tử hán trong mộng của nàng, khiến nàng dù giận cũng không thể từ chối.



Trong lòng Phong Hành Liệt trào dâng cảm giác sảng khoái chưa từng có, đến lúc này hắn mới thực sự cảm thấy, hưởng thụ cuộc sống cũng chẳng khác nào thi triển thương thế vô địch của Lệ Nhược Hải, tất cả đều phải mang khí thế nhất khứ vô hồi.



Cho dù có bị đối phương cự tuyệt cũng nhất quyết không hối hận.



Cốc Tư Tiên cuối cùng cũng phải đầu hàng, ngẩng đầu nhìn Phong Hành Liệt, lấy hết can đảm đưa tay nhận lấy cốc trà, cúi đầu uống cạn rồi trở lại ngồi cạnh Lãng Phiên Vân, không quên liếc nhìn hắn ý nói: “Công tử đã vừa ý chưa?”



Lãng Phiên Vân và Liệt Chấn Bắc cùng đập bàn hò reo vang dội, chẳng khác nào hai hài tử ham chơi giữa chợ, chẳng còn chút phong thái của bậc bất thế cao thủ.



Tần Mộng Dao cũng không nén nổi nụ cười: “Lúc này mà có Thanh Khê Lưu Tuyền mới là chí lý, phải không Lãng đại hiệp?”



Thần sắc Lãng Phiên Vân chợt trầm xuống, điềm tĩnh nói vọng ra bên ngoài: “Quý khách đã đến, vì sao còn không lên đây nói chuyện?”



Giọng Lý Xích Mi dưới chân núi truyền lên: “Chúng ta đã đến tức là có duyên, Lãng huynh đâu cần khách khí như vậy!”



Tiếng nhạc khí chợt tấu lên huyên náo khắp trời