Phúc Vũ Phiên Vân sau 192



Mình nói thế này mong các bạn chưa đọc PVPV thông cảm nhé.



PVPV mà các bạn hâm mộ đa phần đều đã đọc đến 192 cả rồi.Vì thế ở đây tôi chỉ post từ 193 trở đi mà thôi nên những ai xin link 1 --> 192 thì đợi up sau hoặc google.com.



Oành!"



Một tiếng nổ vang lên phá vỡ không khí tĩnh mịch giằng co giữa hai bên.



Không ai không ngạc nhiên nhìn về hướng bờ sông dưới chân núi.



Chỉ thấy một chiếc chiến thuyền ở bên trái bốc cháy, ngập chìm trong khói lửa.



"Oành!"



Cách xa nửa dặm, một chiếc thuyền khác gần bờ bên phải cũng phát ra tiếng nổ, khói lửa nghi ngút.



Thanh âm la hét, chạy trốn từ xa truyền lại.



Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn Nộ Giao Bang đã có thể tổ chức lại thế công, phản kích Nộ Giao đảo?



Những ánh đèn rực rỡ trên bờ chiếu xuống mặt hồ cho thấy không có chiếc thuyền nào xâm nhập.



"Oanh oanh oanh!"



Lại có ba chiếc thuyền khác bốc cháy, đều là ở vị trí khác nhau, trong đó một chiếc lửa cháy bốc cao lan sang cả mấy chiếc khác ở lân cận.



Trên bờ vang tiếng chém giết vang trời.



Chân phu nhân hô lên: “Hồ Tiết đại nhân xin hãy xuống dưới chủ trì đại cục, chuyện ở đây cứ giao cho nô gia xử lý đi!”



Hồ Tiết từ trong kinh hoàng tỉnh lại, dẫn theo thủ hạ nhanh chóng rút đi. Chỉ còn lại đám cao thủ của Chân phu nhân cùng hơn một nghìn võ sĩ Ngõa Thích và Mông Cổ, vẫn đang vây kín ở phía dưới.



Địch Vũ Thời biết địch nhân sắp tiến công liền thấp giọng nói: "Tuyệt không phải là người của chúng ta, bất quá đây lại lạ một cợ hội hiếm có. Chúng ta tận lực trì hoãn Chân phu nhân cùng người của cô ta một lúc, khiến bọn họ không thể chi viện cho Hồ Tiết.”



Thích Trường Chinh gật đầu nói: "Chắc cũng không phải là người của nghĩa phụ Càn La ta mới nhận, nếu không không thể tới nhanh như vậy.”



Đột nhiên Địch Vũ Thời chấn động kêu lên: "Hảo yêu nữ!"



Thích Trường Chinh cũng ngây người nhìn qua.



Thì ra phản chiếu trong ảnh lửa bập bùng, những chiếc bao tải từ trên mái nhà ném



xuống, làm thành một màn chắn chặn ngang dòng thác. Tốc độ dòng nước từ từ chậm lại, trong nháy mắt biến thành vài cột nước nhỏ cùng giọt nước từ từ nhỏ xuống.



Cảm giác của hai người giống như đột nhiên không còn gì ẩn nấp, chuyện gì cũng đều bị địch nhân nhìn thấy rõ ràng.



Không cần phải nói cũng biết Chân phu nhân nhân thời gian nói chuyên đã sai người làm bao cát ngăn dòng nước lại, đem dẫn đi nơi khác. Năng lực ứng biến của nữ nhân này quả là vô cùng lợi hại.



Địch Vũ Thời nhanh chóng tiến sâu vào bên trong động, mang theo yên vụ hỏa tiễn, hét lớn: “Trường Chinh, cậu hãy ngăn bọn họ một lúc.”



Thích Trường Chinh theo mệnh lệnh ra đứng chắn nơi cửa động.



Tên bắn đầy trời.



Với đao pháp của Thích Trường Chinh cũng không ngăn nổi cường cung kình tiễn liên miên bất tuyệt như nước chảy mây trôi. Đặc biệt là những mũi tên do cơ nỗ bắn ra, ngoại kình vô cùng lăng lệ.



Bức cho hắn muốn lùi vào trong động.



Tên vừa dứt.




Kình phong lại nổi lên, bốn bóng người một tay cuốn dây thừng đu xuống, như thiên thần giáng thế đến trước cửa động, mắt thấy muốn xông vào.



Thế công của địch nhân chia làm hai hướng cao thấp phối hợp, thật vô cùng kín kẽ.



Thích Trường Chinh qua cũng biết kẻ đến chính là Hoa Trát Ngao, Sơn Tra Nhạc, Do Tàn Địch, Cường Vọng Sinh bốn tên ác nhân. Biết rằng nếu để cho chúng lọt vào trong động thì hai người bọn hắn đừng mong sống sót vì thế quát lớn, Thiên Binh bảo đao phóng ra như sấm vang chấp giật nhắm hướng Đồng Tôn Sơn Tra Nhạc đang mượn dây thừng tiến tới.



Sơn Tra Nhạc bị hai tên tiểu tử này đùa cho một trận, trong lòng sẵn tức tối, kích khởi hung tính thấy vậy liền cười lớn, vung bát đồng đánh tới Thích Trường Chinh, đồng thời mượn thế phi dây tung cước đá về phía Thiên Binh bảo đao. Chiêu số trong công có thủ, có thể thấy hắn tài cao mật lớn đến chừng nào.



Hoa Trát Ngao cũng từ thang dây xuống, chỉ chậm hơn Sơn Tra Nhạc một chút. Người còn chưa tới đã lăng không vỗ ra một chưởng, kình phong điên cuồng đánh về phía Thích Thường Chinh đang định xông ra chém giết, phối hợp với thế công của Sơn Tra Nhạc.



Do Tàn Địch cùng Cường Vọng Sinh vừa xuống đã chia nhau ra đánh về vách đá bên cửa động, ý đồ mở rộng lối vào cửa động chật hẹp để hai người có thể so vai tiến vào cùng một lúc.



Thế công của địch nhân như lôi đình vạn quân, hòng khiến cho bọn hắn không thể chống đỡ được.



Thích Trường Chinh lâm nguy bất loạn, nhanh chóng lách người, tránh khỏi một chưởng một cước của hai tên ác nhân. Thiên Binh bảo đao xảy ra biến hóa vi diệu. “Choang” một tiếng đánh lên bát đồng của Sơn Tra Nhạc.



Sơn Tra Nhạc thủy chung vẫn đang ở trên không, không có điểm tựa, thân thể chấn động, bật ngược trở ra ngoài động.



Ngay lúc đó bạch quang chợt lóe lên, một chiếc rìu từ trên tay Địch Vũ Thời ném ra đánh lên đầu sợi dây thừng của Sơn Tra Nhạc. Hắn không ngờ được đối phương còn có một chiêu như vậy, la thảm một tiếng rơi xuống bên dưới. Được hơn mười trượng mới đề khí phi thân, bám vào được vách đá những cũng tạm thời không chi viện được cho bên trên.



Hoa Trát Ngao không ngờ rằng đột nhiên thế hợp công lại đánh mất, chỉ thấy cửa động mở rộng, Thích Trường Chinh vốn ngăn tại cửa động đã lao sang một bên, Thiên Binh bảo đao phản thủ đâm về hướng “Ngốc ưng” Do Tàn Địch đang bám trên vách cửa động, cười lớn: “Để lão Thích ta xem xem tên gia hỏa nhà ngươi có bao nhiêu tiến bộ.”



Hoa Trát Ngao đương nhiên có thể nhân cơ hội để xông vào trong động, nhưng không hiểu sao địch nhân lại cho mình một cơ hội tiện nghi như thế? Đang suy nghĩ thì một bóng xám trong tay Địch Vũ Thời đang nấp ở bên trong động hỏa quang bạo hiện, một cỗ hỏa tiễn mang theo một làn khói đen kịt lao vun vút về phía mặt của Hoa Trát Ngao.



Hoa Trát Ngao cả kinh, vội lắc mình sang một bên. Tuy tránh khỏi hỏa tiễn, nhưng cũng đã rời xa khỏi cửa động.



Bọn chúng vốn phối hợp chặt chẽ như áo trời nhưng hai người Địch Vũ Thời và Thích Trường Chinh một võ một văn, phối hợp càng kín kẽ hơn, không cách nào phá giải.



Lúc hỏa tiễn mang theo nùng yên đâm vào vách đá phía dưới thì Thích Trường Chinh cùng liên hoàn khấu của Do Tàn Địch cũng đã giao kích. “Choang” một tiếng, Do Tàn Địch toàn thân chấn động, suýt chút nữa rơi khỏi vách động, lần này hắn là người chịu thiệt vì đang bám ở vách đá , không thi triển được toàn lực.



Thích Trường Chinh còn chưa ra khỏi động, đao thế biến hóa, đao ảnh đầy trời bổ về phía Do Tàn Địch đang còn chưa kịp định thần.



Cườn Vọng Sinh lúc này cũng đã nhanh chóng lẻn vào trong động, đanh định đánh lén Thích Trường Chinh thì hai cỗ hỏa tiễn mang theo khói đen nghi ngút lao tới.



Nếu ở nơi rộng rãi bằng phẳng, cho dù hỏa tiễn mang theo hỏa dược có nhanh đến cỡ nào đi nữa, hắn muốn tránh né hay đón đỡ đều dễ như trở bàn tay. Nhưng ở trong cửa động chập hẹp, một bên khác là Thích Trường Chinh, thêm nữa thời gian địch nhân phóng hỏa tiễn lại nhằm lúc mình đặt chân còn chưa vững, mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng đành bất đắc dĩ nhảy xuống dưới, tránh khỏi hỏa tiễn đang lao tới.



Cùng lúc đó, Do Tàn Địch cũng đu người leo lên phía trên, tạm thời tránh khỏi thế công của địch nhân.



Lúc này Hoa Trát Ngao vừa vặn quay lại. Thích Trường Chinh huýt dài một tiếng, Thiên Binh bảo đao hóa thành lệ mang chém về phía Hoa Trát Ngao.



Hoa Trát Ngao đang ở giữa không trung, nào dám đón tiếp, hú lên một tràng, đu lây leo lên phía trên, đao Thích Trường Chinh lập tức truy theo.



Sợi dây thừng của Hoa Trát Ngao bị đao chém làm hai đoạn, hắn nếu muốn dùng sợi dây này để tiến công thì chỉ còn cách bám trên đỉnh động mà đánh xuống.



Yên vụ hảa tiến trong tay Địch Vũ Thời bắn ra như liên châu, nhắm về phía địch nhân đang bao vậy bọn hắn ở phía dưới vách đá.



Những mũi tên lửa này đều được tẩm dầu hỏa, gặp phải cây cối lấp tức bốc cháy đồng thời tỏa ra nùng yên dày đặc khiến người cay mũi chảy nước mắt. Chỉ một lúc trong động cùng cả một sơn cốc tràn ngập khói lửa. Tại địa phương cây cối râm rạp như ở đây, lửa một khi đã bén thì không thể nào khống chế.



“Oành oành!”



Từ xa vẫn không ngừng vọng lại tiếng nổ cùng thanh âm phát ra từ những chiếc chiến thuyền bốc cháy, càng tăng thêm phần hỗn loạn.



Hoa Trát Ngao và Do Tàn Địch còn đứng gần cửa động đượng nhiên không sợ bị khói dày che mắt, nhưng trong làn khói đen kịt vẫn rất khó quan sát, lại chẳng biết địch nhân còn có loại thủ đoạn nào nữa nên cũng không dám sinh cường đi vào.



Thế lửa ở bên dưới ngày càng mãnh liệt, bọn Trúc Tẩu buộc lòng phải lui xuống. Nếu không phải đám thủ hạ này từng trải qua những đợt huyến luyện nghiêm ngặt thì e rằng trong tình huống này không biết chết bao nhiêu người.



Khói đen từ từ che phủ cả sơn cốc, ngay cả Chân phu nhân cùng đám thuộc hạ đứng trên đỉnh vách đá cũng bị ảnh hưởng.



Lúc này Cường Vọng Sinh và Sơn Tra Nhạc cũng đã leo lên.



Tiếng gió vang lên.



Hoa Trát Ngao kêu lên bất hảo xông vào trong động thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của hai người.



Chỉ còn lại khói đên tràn ngập trong động cùng thanh âm núi rừng bốc cháy.



o0o



Vào tới bến, Hư Dạ Nguyệt chậm rãi bước lên bờ.



Hàn Bách nhịn không được đuổi theo, kêu lên: "Tiểu thư, khoan hãy dừng bước."



Hư Dạ Nguyệt dừng lại, song thủ vòng trước ngực, miệng mang theo nụ cười chiến thắng đáp: “Có rắm thì mau đánh!”



Hàn Bách nghĩ không ra một mỹ nhân cao quý như nàng lại biết nói ra những từ ngữ không văn nhã giống Phạm Lương Cực, thoáng kinh ngạc rồi gãi đầu nói: “Chúng ta đừng tái đấu khí nữa được không? Như vậy chỉ tự hành hạ mình. Sáng mai chúng ta tâm bình khí hòa gặp nhau lần nữa được không?”



Hư Dạ Nguyệt mỉm cười nói: "Ngươi đêm nay đi tầm hoa vấn liễu, tối hôm qua lại đến nhà ta ăn trộm, hai đêm không ngủ, ngày mai còn có tinh thần sao?"



Hàn Bách nghe nàng nói chuyện có chuyển biến lớn, vui mừng nói: "Đêm nay ta sao còn dám đi phong lưu khoái hoạt, sau này cũng không đi nữa."



Hư Dạ Nguyệt quay người lại, ngọc thủ chống lên eo, vẻ mặt đầy vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Trở về bồi tiếp bốn vị phu nhân của ngươi đi!”



Hàn Bách không thể không bội phục tai mắt linh thông của nàng. Nhanh như vậy đã điều tra rõ chuyện của mình, nhất thời á khẩu vô ngôn.



Khuôn mặt Hư Dạ Nguyệt lại quay trở về vẻ lạnh lùng, chiếc miệng nhỏ nhắn nở nụ cười khinh thường nói: “Nam nhân bọn ngươi chẳng có lấy một người tốt, với nữ nhân lúc nào cũng muốn tam tòng tứ đức, coi chồng là trời, nhất nhất thờ phụng nhưng bản thân thì tam thê tứ thiếp, còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt lại được gán cho mỹ danh phong lưu. Ngươi nghĩ mình có giá lắm sao?



Hàn Bách thoáng ngạc nhiên, thầm nghĩ mình từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua vấn đề này, gãi đầu nói: "Lời nàng cũng không phải không có đạo lý. Như vậy đi, tối nay ta không đến thanh lâu, cũng không quay về nhà, chỉ ở bên cạnh nàng, Hư tiểu thư có thể nể mặt để ta mời nàng đến chỗ nào ăn con mẹ nó một bữa. Xem như bồi tội được không?



Hư Dạ Nguyệt lúc nghe thấy hắn nói “con mẹ nó” không nhịn được bật cười khúc khích, ngọc dung chẳng còn chút lạnh lùng, tiếp theo hừ một tiếng, quay người bước đi.



Hàn Bách đuổi theo phía sau nàng, không bao lâu đi đến một nơi sáng như ban ngày. Dọc hai bên những con phố ở Tần Hoài, thanh lâu mọc lên chi chít, người đến kẻ đi, vô cùng náo nhiệt.



Hư Dạ Nguyệt cứ xem như bên cạnh không có Hàn Bách, bước đi văn nhã trong bộ dáng nam trang tuấn tú phong lưu làm thu hút tất cả ánh mắt của nam nữ trên đường.



Hàn Bách chạy đến cạnh nàng, sánh vai mà đi, thấp giọng nói: “Nàng quen thuộc ở đây hơn ta, nơi này đồ ăn của quán nào là ngon nhất vây?”



Hư Dạ Nguyệt đang muốn trả lời hắn thì một đám công tử ca đâm đầu đi tới, vừa thấy Hư Dạ Nguyệt, mắt đã sáng lên bu quanh lấy nàng.



Có tên hỏi: "Dạ nguyệt tiểu thư đã đi đâu vậy?"



Hư Dạ Nguyệt liếc Hàn Bách đang bị ghẻ lạnh một bên sau đó mỉm cười với sáu, bảy tên thanh niên mặc hoa phục sang trọng, khí chất cao quý nói: “Bọn ngươi cũng không phải là người tốt, lại đến thanh lâu chơi bời phá phách rồi.”



Đám công tử không ngừng phủ nhận, nhốn nháo cả một góc.



Trong đó có một tên nói: “Cứ cho là bọn ta đi đến thanh lâu, cũng chỉ là kiếm một chỗ tụ tập uống rượu ngâm thơ. Nếu Nguyệt tiểu thư không chê thì cùng đi với bọn ta.” Tiếp đó hậm hực liếc Hàn Bách nói: “Bằng hữu của nàng cũng có thể đi cùng.”



Hư Dạ nguyệt hai mắt sáng lên, quay qua Hàn Bách nói: “Thật không phải, hiện tại ta có tiết mục khác phải làm, không bồi tiếp được người nhàn rỗi như Chuyên sứ đại nhân. Xin ngài hãy trở về với mấy vị phu nhân đi.” Tiếp theo mỉm cười nói: “Đại nhân nếu muốn đến thanh lâu, tốt nhất đừng nên đi đến chỗ hiện tại ta định đi đó.”



Đám công tử thấy Hư Dạ Nguyệt đồng ý, mừng rỡ kéo theo nàng cao hứng rời đi.



Chỉ để lại một mình Hàn Bách đứng trên đường cô độc giữa dòng người tấp nập, lắc đầu cười khổ.



oOo



Hai người Thích Trường Chinh vượt qua vách đá trước vốn do Cường Vọng Sinh trấn thủ, chạy vào trong một rừng tùng ở trên đỉnh núi, không đi về phía bờ hồ mà ngược lại hướng về phía Nộ Giao điện trên ngọn Nộ Giao phong nơi lúc này không ai để ý tới, trở lại bí đạo chạy ra phía bến thuyền.



Cách này nằm ngoại dự tính của Chân phu nhân, dùng đủ loại biện pháp ngăn chặn đều rơi vào khoảng không, còn không thể kịp quay về phía bờ hồ.



Thích, Địch hai người ra khỏi bí đạo, nhìn những ngọn cờ dựng lên bị vùi trong đống lửa, lòng vửa đau đớn lại vừa thống khoái, chẳng biết ra tư vị gì.




Thanh âm đánh đấm cùng tiếng reo hò chém giết chủ yếu tập trung tại bến thuyền. Lúc hai người rời khỏi bí đạo, địch nhân đều bận đi cứu hỏa hoặc đi giữ nhà thuyền. Chẳng có ai còn thì giờ đi chú ý đến hai người, đặc biệt là Thích Trường Chinh đang trong trang phục quan binh. Địch Vũ Thời tuy mặc trang phục võ sĩ nhưng lại giống như những cao thủ võ lâm do Hồ Tiết mời đến nên tiến đến khu vực bến thuyền mà chẳng tốn chút sức lực.



Chỉ thấy trong màn đêm đen kịt, hơn mười chiếc thuyền lớn từ từ tiến lại gần, không ngừng bắn pháo, phóng tên về phía thuyền thủy sư đang bốc cháy và phía trên bờ.



Trong năm trăm chiếc thuyền thủy sư chí ít cũng có hơn năm mươi chiếc bị thiêu cháy rụi.



Những chiếc thuyền đánh lén đều linh hoạt mau lẹ, càng đả kích thủy sư thuyền nóng lòng ứng chiến. Nhưng còn đám thủy sư cũng dần ổn định qua cơn hoảng loạn, lại có Hồ Tiết chỉ huy chính đang muốn xoay chuyển tình thế.



Lại thêm một đội thuyền thủy sư đang neo ở phía khác của Nộ Giao đảo lục tục kéo tới chi viện, cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cảnh bị đánh lén trước mắt. Do quá tập trung vào việc làm sao để phong tỏa đường tháo lui của Thích, Địch hai người mà để lọt địch nhân tiến vào đánh lén, mới xảy ra tình thế như bây giờ.



"Choang!"



Tiếng binh khí giao kích cùng tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên.



Hai người toàn lực chạy trốn, đến lúc này cũng đã nhìn thấy Phong Hành Liệt tay cầm Trượng Nhị Hồng Thương, dẫn theo hơn chục cao thủ thân mặc đồ bơi đứng trên đỉnh nhà thuyền trông xuống từng đoàn lính thủy sư đang điên cuồng lao về phía bọn họ.



Những người đi theo Phong Hành Liệt đều mặt mày dữ tợn, nhưng dũng mãnh vô bì, võ công lại cao cường giết cho đám binh lính tơi bời hoa lá, nằm la liệt khắp nơi. Có điều bên phía Hồ Tiết binh lực hùng hậu, thế công của bọn Phong hành Liệt cũng không thể duy trì được bao lâu.



Thích Trường Chinh chỉ trong giây lát đã nhìn ra động cơ sau lưng khiến Phong Hành Liệt hành động nóng nảy như thế, hét lên: “Hành Liệt! Nhu Tinh chết rồi sao?”



Phong Hành Liệt vừa gạt bay một tên địch nhân, nghe thấy thế chấn động quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy hai ngườiThích Trường Chinh cùng Địch Vũ Thời đang lăng không lao đến, vừa buồn lại vừa vui, ảm đạm đáp: “Chết rồi! Nhu Tinh quả thật đã chết!” Hồng thương quét ngang, ba tên địch nhân trúng thương xương gãy thịt bay, ngã xuống nước, nơi đó sớm đã bị máu nhuộm hồng một mảnh.



Thích, Địch hai người hết lực, đạp lên trên đầu hai tên quan binh đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, hoán khí bay đến chỗ cách bọn người Phong Hành Liệt tầm năm trượng, rơi vào trong đám quan binh, ra tay cuồng sát..



Thích Trường Chinh lòng đầy bi phẫn, đao bất lưu tình, thẳng tay đồ sát, địch nhân từng tên từng tên chết ngay đương trường.



Không bao lâu song phương cùng hội họp tại một chỗ.



Tiếng la hét truyền đến.



Địch Vũ Thời hô lớn: “Chạy mau! Chậm sẽ không kịp.”



Phong Hành Liệt cũng thấy bọn Hoa Trát Ngao lăng không lao đến, tâm tình bị bi phẫn che khuất ngay lập tức tỉnh lại.



Thích Trường Chinh nắm lấy tay hắn, hô: “Chạy!”



Lúc này một chiếc chiến thuyền tiếp ứng của Tà Dị Môn đã chờ sẵn, chúng nhân lần lượt phóng lên thuyền, nhanh chóng rời đi. Đến khi Chân phu nhân đuổi đến bến thuyền thì hơn mười chiếc thuyền đã dong buồm đi xa làm cho ả tức giận nghiến răng kèn kẹt thiếu chút vỡ cả răng.



Tuy có thủy sư đuổi theo sau, nhưng tại trong đêm tối đen như mực thế này thì ai cũng biết đó chỉ là hư trương thanh thế mà thôi!



oOo



Dưới ánh đèn rực rỡ, Hàn Bách đứng trên con phố chính tấp nập ở Tần Hoài lắc đầu cười khổ cất bước trở về Mạc Sầu hồ.



Hắn tịnh cũng không trách Hư Dạ Nguyệt cố ý làm tổn thương hắn.



Chuyện giữa nam nữ thực sự không có một đạo lý rõ ràng để lý giải.



Rất khó xác định ai là kẻ đúng người sai.



Nàng không thích mình thì cũng chẳng có biện pháp nào khác.



Tình yêu không phải là thứ có thể cầu xin người khác bố thí cho mình.



Bây giờ thứ hắn mong đợi nhất là được ngã vào lòng của ba vị mỹ tỷ tỷ, hưởng thụ mối thâm tình tựa biển của các nàng đối với hắn.



Nếu có thêm Tần Mộng Dao ở bên cạnh nữa thì lại quá tốt.



Chỉ cần nàng bên cạnh thì cũng đủ thỏa mãn rồi, không dám cầu mong điều gì khác.



Tiên tử nàng rốt cuộc đã đi đâu? Với con người thích nghiên cứu tu dưỡng tâm linh như nàng, đối với lão nhân mình gặp hôm qua nhất định sẽ rất có hứng thú. Hắc! Mình xem ra cũng suy nghĩ nhiều rồi, bằng vào mối uyên nguyên của nàng cùng đám ảnh tử thái giám kia, nhất định sẽ biết sự tồn tại của con người này.



Sức ảnh hưởng của nàng so với mình không biết cao hơn bao nhiêu!



Bất tri bất giác lại bước đến cầu Tần Hoài, trong lòng lại nghĩ tới Lãng Phiên Vân.



Đại ca rõ ràng đã tới Kinh sư, nhưng sao còn chưa liên lạc với bọn hắn, hắn đang cần người chỉ điểm để có thể ứng phó với cục diện vô cùng phức tạp trước mắt ở Kinh sư.



Bước xuống cầu, lại nhớ đến Hư Dạ Nguyệt, trong lòng nhói đau, tâm tro ý lạnh.



Thôi!



Mặc kệ Quỷ Vương đối với mình có bao nhiêu kỳ vọng đi nữa, xem ra mình cùng với kiều nữ thông minh lanh lợi, cá tính đặc biệt kia thật sự không có bao nhiêu duyên phận. Bây giờ nhân lúc còn sớm mà dừng tay, mới là thượng sách.



Nghĩ vậy liền hạ quyết tâm, quyết định từ nay về sau sẽ không gặp lại nàng nữa.



Chuyện đời luôn không như ý!



Tự mình cũng nên thu tâm dưỡng tính, hảo hảo bồi tiếp ba vị mỹ tỷ tỷ thì hơn.



Ngay cả Bạch Phương Hoa cũng không nên nghĩ đến nữa. Nàng cũng chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác thật giả khó phân mà thôi.



Ngươi không để ý đến nàng sao? Ông trời lại khéo trêu ngươi.



Muốn động đến nàng sao? Nàng lại thi triển đủ loại thủ đoạn ra cự tuyệt ngươi, thực khiến người ta đau đầu.



Ài!



Huống chi chỉ cần Phương Dạ Vũ và Lý Xích My vừa đến tự nhiên thân phận thật của bọn hắn sẽ bị lộ.Náo loạn ở trên đất của Chu Nguyên Chương, mình cùng Phạm Lương Cực có thể phủi đít mà bỏ đi, nhưng giấc mộng làm quan của Trần Lệnh Phương cũng xong đời. Từ nay về sau sẽ không còn niềm tin vào nhân sĩ giang hồ nữa.



Không!



Tuyệt không thể tiêu cực như vậy.



Có thể mời Lãng Phiên Vân cùng Quỷ Vương ra mặt, phối hợp với cao thủ của Quỷ Vương phủ, lại thêm hắn cùng Phạm Lương Cực tiên phát chế nhân ra tay trừ khử Phương Dạ Vũ cùng Lý Xích My.



Bất quá nghĩ lại nếu dễ dàng như vậy thì Phương Dạ Vũ cũng không có tư cách xưng là Tiểu Ma Sư, huống chi còn có Hồng Nhật Pháp Vương cùng Niên Liên Đơn thâm sâu khó lường.



Trong lúc đang mải suy nghĩ thì có người gọi lớn: “Chuyên sứ đại nhân!”



Hàn Bách nhìn lại, ra là Diệp Tố Đông cùng hơn mười tên đại hán cao lớn cưỡi ngựa đi tới.



Bọn họ toàn mặc trang phục bình thường trông giống người giang hồ hơn là quan binh.



Chúng nhân nhảy xuống ngựa, cung kính tiến lên hành lễ.



Diệp Tố Đông bước lên thân thiết nói: “Vi tướng vừa từ Mạc Sầu hồ đến đây, không ngờ giữa đường lại gặp được Chuyên sứ.”



Hàn Bách nhớ đến cuộc hẹn thanh lâu, bất quá hiện tại không còn nhã hứng, thản nhiên nói: “Ta vừa mới bị một chút chuyện nam nữ đả kích, hiện tại chẳng còn tâm trạng, chỉ muốn quay về nhà bồi tiếp các vị phu nhân uống Thanh khê lưu tuyền mà thôi. Hảo ý của Diệp Thống Lãnh Tiểu sứ xin tâm lãnh.”



Chuyện Hàn Bách bằng việc đoán trúng câu đố được ước hẹn cùng Hư Dạ Nguyệt hiện tại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của cả kinh thành đã đề cao địa vị cùng thân phận văn nhân nhã sĩ của Hàn Bách. Diệp Tố Đông thấy vị Chuyên sứ này lại thẳng thắn như thế, một chút cũng không che dấu chuyện mình với Hư Dạ Nguyệt xuất sư bất lợi, hiển nhiên đã xem mình là bằng hữu, pha chút cảm động, thân thiết nói: “Vậy Chuyên sứ cũng không cần quay về Mạc Sầu hồ, ba vị phu nhân cùng thị vệ trưởng đều đã đi đến Tả gia lão hạng, xem việc sửa sang lại ngõ Tả gia để sớm mở cửa khai trương.” Rồi hạ giọng nói: “Hoàng thượng đối với ngài thật tốt hết chỗ nói, đích thân hạ lệnh xuống tất cả bộ phận liên quan để bọn họ phụ trách toàn bộ chuyện bảo an và cung ứng vật liệu làm rượu, còn cho khoái mã truyền thư lệnh cho quan địa phương mỗi ngày lại đem nước suối của Tiên Ẩm tuyền mang lên kinh, chuyện này đã trở thành giai thoại trong toàn thành rồi đó.”



Dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ không có người nào không thiết tha chờ ngày cửa hiệu mở cửa khai trương, nghe nói tửu nghệ của quý phu nhân còn hơn cả Tửu Thần Tả Bá Nhan năm xưa, ngay cả tôi cũng hi vọng có thể sớm đến ngày đó đây.”



Hàn Bách vỗ ngực nói: “Bằng hữu như Diệp thống lĩnh, ta nhất định sai người tặng ngài một… Haha! Như vậy vẫn không được, hay là vậy! Ta sẽ đích than mang tặng ngài một vò, được không?



Diệp Tố Đông mừng rỡ cảm tạ.



Ngay lúc đó phía sau liền nhường ra một con ngựa để cho Hàn Bách cưỡi lên.



Hàn Bách nhớ đến Khôi nhi, lòng thầm nghĩ sáng sớm mai nhất định phải cưỡi nó ra ngoài thành, hảo hảo động viên an ủi tên gia hỏa tình thâm nghĩa trọng này mới được.




Diệp Tố Đông đột nhiên nói: “Thời gian còn sớm, không biết Chuyên sứ có hứng thú đi xem xem ‘Tiết Minh Ngọc’có phải là Tiết Minh Ngọc hay không?







Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Sao lại có thể như thế?”



Diệp Tố Đông cười khổ: “Tối qua tổng cộng phát sinh bốn vụ án hái hoa, thủ pháp đều rất giống với Tiết Minh Ngọc, trong đó có một tên bị Lãng Phiên Vân giết chết, người Bát Phái chúng ta cũng không muốn thua kém nên phát động “Bộ Ngọc hành động”, hiện tại đang nhằm vào một kẻ tình nghi, Chuyên sứ có hứng thú đi xem hay không?”



Hàn Bách ngạc nhiên nói: “Thế gian còn có những chuyện thế này sao?” Trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: “Đi xem nhiệt náo cũng tốt!”



Diệp Tố Đông cười nói: “Vi tướng thấy Chuyên sứ bận rộn, còn tưởng qua vài ngày nữa mới có thể mời Chuyên sứ đến đạo tràng của tệ phái, không ngờ hiện tại đã có thể đi rồi.” Nói xong thúc ngựa quay đầu, rẽ sang một con đường vắng vẻ mà đi.



Tiếng vó ngựa chậm dần.



Hàn Bách ngạc nhiên lại hỏi: “Sao? Vậy kẻ tình nghi đó đang ở trong đạo trường của quý phái sao?”



Diệp Tố Đông bật cười nói: “Chuyên sứ hiểu sai rồi, nếu biết kẻ tình nghi ở đâu thì bọn ta sớm đã bắt được hắn rồi.”



Lại mỉm cười nói: “Hiện tại ở chốn kinh thành những mỹ nữ nổi danh nhất không thể không kể đến Hư Dạ Nguyệt, Liên Tú Tú, Trần Quý Phi cùng thiên kim của tệ sư huynh Trang Tiết là Trang Thanh Sương. Dạ Nguyệt cố nương cùng Trần Quý Phi đều không cần chúng ta phải lo lắng, Tú Tú tiểu thư vừa được vi tướng hộ tống vào cung chuẩn bị cho vở kịch mừng đại thọ Hoàng thượng, hơn nữa lại có Lãng Phiên Vân đã vì nàng mà ra tay nên dù Tiết Minh Ngọc là thật hay giả cũng không dám động đến nàng. Cho nên mục tiêu đương nhiên chỉ còn lại Sương nhi, còn chúng ta sẽ xác định kẻ đến dò đường hái hoa. Nói như thế, Chuyên sứ đã hiểu rồi chứ?”



Hàn Bách không ngừng gật đầu.



Tâm tình bị Hư Dạ Nguyệt làm tổn thương chưa được nửa thốn lại lên da non bắt đầu khôi phục trở lại.



Trang Thanh Sương!



Không biết mỹ nhân này rốt cuộc động lòng người đến mức nào đây.



oOo



Thích Trường Chinh đứng tại đuôi thuyền, mắt hổ ngấn lệ, hai tay ôm chặt bình tro cốt của Thủy Nhu Tinh, ngây ngốc lắng nghe Phong Hành Liệt đem toàn bộ sự kiện nói ra, kể cả từng câu nói trước lúc chết.



Hận không thể đem Chân yêu nữ băm thành muôn mảnh.



Địch Vũ Thời đưa tay ôm lấy vai hắn, thấp giọng an ủi: “Hãy khóc đi một lúc! Cứ để trong lòng sẽ không có lợi cho thân thể đâu.”



Thích Trường Chinh chậm rãi lắc đầu, gạt đi nước mắt, kiên cường nói: “Không cần phải lo lắng cho ta, bây giờ quan trọng nhất là phải đi tìm Nhị thúc và Bang chủ. Chờ khi sĩ khí của bọn hồ lang xuống thấp thì phản công đoạt lại Nộ Giao đảo. Nếu có nghĩa phụ trợ trận thì lại càng chắc thắng.”



Phong Hành Liệt nói: “Ta sớm đã phái người đi tìm bọn họ, có lẽ sẽ nhanh có tin tức thôi.”



Thích Trương Chinh cảm kích nói: “Hành Liệt vì Nhu Tinh, mạo hiểm liều chết đến Nô Giao đảo, nếu huynh có gì bất trắc, thử hỏi ta làm sao nhìn mặt hai vị phu nhân đây?”



Phong Hành Liệt cười nói: “Yên tâm đi! Ta tự biết nặng nhẹ, vốn là định gây náo loạn một tràng để xả cơn giận, nào biết may mắn cứu được hai người, có thể thấy Nhu Tinh ở trên trời linh thiêng, phù hộ cho chúng ta.”



Thích Trường Chinh nghe vậy càng nắm chặt bình tro cốt trong tay.



Địch Vũ Thời nói: “Đến rồi!”



Đoàn thuyền tiến vào trong một con kênh nhân tạo tiếp giáp với Động Đình hồ, hai bên bờ cây cối rợp trời, làm thành chỗ ẩn nấp lý tưởng nhất.



Tiếp theo lại đi đến một nơi sáng sủa, hiện ra một thủy cốc bí mật.



Trên thuyền của Tà Dị Môn phát ra đèn hiệu của Nộ Giao Bang, để tránh cho người Nộ Giao Bang phát sinh hiểu lầm.



Hai chiếc khoái đĩnh từ trong rừng phóng ra.



Thích Trường Chinh cao giọng hô: “Thu Mạt, là lão Thích ta đã trở về, còn có cả Vũ Thời!”



Một bóng người rời đĩnh phóng lên đầu thuyền.



Lương Thu Mạt đầy xúc động, lao đến ôm chầm lấy hai người.



Địch Vũ Thời là người tỉnh táo nhất, hỏi: “Bang chủ với Nhị thúc đâu?”



Lương Thu Mạt khóc lớn nói: “Vẫn không có tin tức của bon họ, Bàng thúc cùng gần một nghìn huynh đệ đã hy sinh cả rồi.”



Hai người sửng sốt hỏi: “Cái gì?” Bàng Quá Chi cùng gần một nghìn hảo huynh đệ vừa mới chết trận.



Lương Thu Mạt nói: “Bàng thúc vì ngăn truy binh, quay lại cầm chân địch nhân, không may bị chết trận. Ba mươi chiếc tao thuyền chỉ còn tám chiếc đào thoát trở về.” Tiếp đó quay sang hỏi: “Vũ Thời không phải bị yêu nữ đó bắt được sao? Còn vị bằng hữu này là ai ta còn chưa được biết?”



Giới thiệu xong, Địch Vũ Thời nói: “Chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm cho được Nhị thúc và Bang chủ, những chuyện khác cứ để sau rồi nói. Ài! Không biết hai người bọn họ đang ở đâu?



oOo



Lăng Chiến Thiên dìu Thương Quan Ưng men theo sơn đạo bước đi.



Trời mưa to như trút nước.



Thi thoảng lại vang lên tiếng sấm.



Hai người đều bị thương, ngoại thương thì không đáng lo, nhưng nội thương nghiêm trọng, tuyệt không thể chịu được thêm giá lạnh.



Lăng Chiến Thiên cả mừng nói: “Phía trước có ánh đèn, xem ra giống như một đạo quán, chúng ta tới xin trú nhớ đợi sáng mai mới nghĩ cách liên lạc với bọn họ.”



Một tòa đạo quán nguy nhiên dựng lên trong chốn núi rừng hoang vắng.



Một lúc sau, một âm thanh nữ nhân vô cùng dễ nghe từ phía bên trong vọng ra: “Ai?”



Hai người thầm ngạc nhiên, ra đây là tòa nữ đạo quán.



Lăng Chiến Thiên cảm khái nói: “Chúng tôi là người đi ngang qua, nếu không phải thế chất ta mắc trọng bệnh thì cũng chẳng dám phiền sư phó, chỉ mong được chỗ trú mưa, sáng sớm mai lập tức lên đường.”



Thương Quan Ưng cũng lên tiếng: “Xin sư phó từ bi giúp đỡ! Ọe” Miệng thổ ra một búng máu tươi.



Cửa miếu mở toang.



Một nữ nhân tuyệt sắc lao ra, ôm chầm lấy Thương Quan Ưng, buồn bã nói: “Bang chủ! Người sao vậy?”



Chính là tiền Bang chủ phu nhân Càn Hồng Thanh.