“Phanh!” Lam Ngọc vỗ mạnh lên chiếc bàn gỗ lim kiên cố, chiếc bàn tròn lập tức vỡ tan, mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi.



Ánh mắt hung ác nhìn lên thi thể Liên Khoan lạnh như băng đặt giữa phòng, nơi mi tâm vẫn lộ ra một đuôi châm nhỏ.



Hơn hai mươi cao thủ đứng hai bên miệng câm như hến, không ai dám cất tiếng trước mặt Lam Ngọc đang trong cơn thịnh nộ.



Trong đó có một người bộ dáng giống hầu tử, khuôn mặt màu tím, tuổi chừng bốn mươi, chính là “Kim hầu” Thường Dã Vọng, vị cao thủ mà Thiết Thanh Y từng đặc biệt nhắc tới. Hắn vóc người cao lớn, tay chân đặc biệt dài, tạo cho người ta cảm giác phi thường linh hoạt.



Đứng bên cạnh hắn là một người trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ, lưng đeo trường kiếm, trên trán vấn đai ngọc, chính giữa chiếc đai khảm một hạt bạch ngọc to sáng bóng, anh tuấn khôi ngô, chính là “Bố y hầu” Chiến Giáp. Ánh mắt hắn lóe ra vẻ bi thương, trong đám người ở đây, hắn cùng Liên Khoan có tương giao sâu đậm nhất.



“Yêu mị nữ” Lan Thúy Tinh đứng lẫn trong đám cao thủ phía bên kia, mái tóc có chút màu nâu nhạt. Mặc dù không phải màu vàng óng ánh như Di Cơ nhưng vẫn khiến người ta hiểu được nàng không phải nữ tử Trung Nguyên. Mũi cao, gò má tròn trịa, thân hình cao lớn nhưng vẫn duy trì được đường cong linh lung đầy đặn, tạo ra cảm giác diễm lệ độc đáo. Tuy nàng im lặng không nói, nhưng mặt mày thân thể vẫn ẩn chứa tính khiêu khích nói không nên lời.



Quân sư Phương Phát, vốn luôn bị Liên Khoan áp chế ở vị trí thứ hai, là một kẻ hơi mập mạp chừng năm mươi tuổi, đầu đội cao quan, tay cầm quạt lông, ngũ quan bình bình không dám lộ ra sắc mặt vui mừng. Thấy Lam Ngọc tức giận hơi tiêu, ánh mắt khẽ mị mở miệng nói:“Nếu bỉ nhân đoán không sai, Chu Nguyên Chương đã tiên phát chế nhân.”



Lam Ngọc quát to: “Câm miệng!”



Phương Phát hoảng hồn, không dám nói lời nào, cúi đầu xuống.



Lam Ngọc đưa mắt liếc qua chúng thủ hạ, thần sắc nghiêm nghị hạ lệnh:“Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người không được đặt chân tới chốn yên hoa. Liên Khoan tên hỗn trướng này thông minh nhất thế, nhưng lại chết ở trên người nữ nhân, biết rõ là địa bàn của Chu Nguyên Chương, kế hoạch lại đang sắp sửa thành công, ài!”



Tất cả mọi người đều biết cái chết của Liên Khoan tạo ra đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với hắn, hơn nữa lại xảy ra trong thời khắc mấu chốt này.



Lam Ngọc quay sang Phương Phát trầm giọng nói: “Nếu việc này quả thực do Chu Nguyên Chương gây nên, vậy đêm đó là ai tới ám sát hắn để giá họa cho ta, là ai giả trang Thúy Tinh ở Tây Ninh phố đánh lén tên sắc quỷ Hàn Bách kia?”



Phương Phát nói như định liệu trước: “Có người ở cả hai phương diện trên đều có tư cách cùng động cơ đi làm chuyện này. Nhưng nếu đem hai sự việc tách ra mà phân tích thì ám sát Chu Nguyên Chương chắc hẳn là Yến vương Lệ, hắn lo sợ bị Chu Nguyên Chương tước quyền, cho nên liều lĩnh tiên hạ thủ vi cường.”



Lam Ngọc sắc mặt hơi hoãn, gật đầu nói: “Lời này không phải không có lý, ngươi có thể phát tán lời đồn, nói Yến Vương giết cha, chế tạo chút ảnh hưởng bất lợi cho Yến Vương. Nhưng chuyện còn lại thì sao?”



Phương Phát cố nén vẻ vui mừng vì được Lam Ngọc bắt đầu nể trọng, ra vẻ thong dong đáp:“Yến Vương cùng Tây Ninh phái đều có lý do giết chết Hàn Bách. Yến Vương là muốn bức Quỷ Vương đi ra đối phó với chúng ta, còn Tây Ninh phái thì không muốn Hàn Bách chiếm được đại mỹ nhân yêu dã xinh đẹp Trang Thanh Sương.”



Lan Thúy Tinh khẽ cười duyên:“Thật muốn biết là ai cải trang giống nô gia như vậy.”



Lam Ngọc tức giận trừng mắt với nàng một cái, đang muốn nói chuyện thì có người đến báo tin Hàn Bách được phong làm Trung Cần bá. Mọi người ngạc nhiên, bởi vì thời gian rất ăn khớp với cái chết của Liên Khoan.



“Kim hầu” Thường Dã Vọng nhíu mày nói:“Hàn Bách mặc dù công phu khá tốt, nhưng còn chưa cao tới mức như vậy chứ? Vừa giấu diếm được thiết vệ của chúng ta, lại vừa có thể từ một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay vận kình phóng châm, xuyên thủng xương đầu của Liên lão sư?”



Lam Ngọc trầm giọng nói:“Lúc chuyện xảy ra thì Hàn Bách ở nơi nào?”



Một vị cao thủ khác chuyên phụ trách tình báo “Thông Thiên nhĩ” Lý Thiên Quyền tiến lên một bước cúi người đáp:“Báo cáo đại tướng quân, lúc đó Hàn Bách đã tới Hương Túy thuyền tham dự yến hội của Yến Vương.”



Lam Ngọc lúc này không khỏi có chút hối hận vì đã đem hai mươi tư thiết vệ phụ trách bảo hộ Liên Khoan toàn bộ chém đầu, quát lạnh nói:“Thiên Quyền, ngươi lập tức phái người tìm Mị Nương của Hương Túy thuyền, nghiêm hình khảo vấn, ép nàng nói thật, hừ! Nếu ta tìm được nhân chứng rõ ràng, liền đến chỗ Chu Nguyên Chương cáo trạng hắn, để xem Chu tặc ứng phó thế nào.”



“Bố y hầu” Chiến Giáp thản nhiên nói:“Đại tướng quân nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì chuyện ám sát Chu Nguyên Chương, Đông Hán đại đầu lĩnh ‘Dạ kiêu’ Nghiêm Vô Cụ đã phái ra Đông Hán cao thủ, ngày đêm không ngừng bảo hộ Hương Túy thuyền cùng đám người Mị Nương. Diệp Tố Đông cũng có bố trí, nếu Mị Nương gặp chuyện không may, lại bị tra ra là chúng ta làm, khi đó chúng ta ngoại trừ con đường lập tức đào vong ra, cũng không thể làm được chuyện gì.”




“Yêu mị nữ” Thúy Tinh khẽ nói:“Việc này giao cho Thúy Tinh làm đi! Đảm bảo không ai có thể phát giác nô gia, chờ sau khi nô gia dùng tỏa hồn thuật khiến cho Mị Nương kia nói ra hết những gì nàng biết, nàng cũng chỉ tưởng rằng mình gặp phải một cơn ác mộng!” Nàng bật cười đầy phóng túng, khiến đám nam nhân trong phòng đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, bất quá nàng là cấm luyến của Lam Ngọc, cho nên cũng không ai dám đánh chủ ý với nàng.



Lam Ngọc giống như đã quên đi cái chết của Liên Khoan, cũng cười hùa theo:“Nghe nói Mị Nương kia phong tao rất có hương vị, thuận tiện lưu nàng lại, chờ ngày sau ta có được thiên hạ mới hảo hảo hưởng thụ.”



Mọi người cùng bật cười, nam nhân cứ nói tới loại chuyện này, đều tự nhiên cảm thấy hưng phấn.



“Thông Thiên nhĩ” Lý Thiên Quyền phụ trách tình báo thấy Lam Ngọc tâm tình chuyển biến tốt, thừa cơ nói:“Vừa nhận được tin tức, các huynh đệ phụ trách đuổi giết Tống gia huynh muội đều toàn bộ mất tích trên đường đến kinh sư. Tình huống không ổn, sợ rằng đã gặp phải độc thủ, nhưng vẫn không biết là người phương nào gây nên.”



Lam Ngọc sắc mặt trầm xuống, cả giận nói:“Lập tức thông tri tới ‘Độc hạt” Thôi Sơn Vũ đang ẩn thân ngoài kinh sư, bảo hắn phong tỏa tất cả đường thủy bộ đi tới kinh thành. Nếu hắn để cho kẻ nào đi vào kinh sư, hắn cứ xách đầu tới gặp ta.” Hạ lệnh xong mới cười gằn nói:“Mụ đàn bà hại chết Liên Khoan đã mang tới chưa, ta nếu không làm chết nàng, sao có thể đối đãi được với Liên Khoan.”



---o0o---



Lúc Phong Hành Liệt mở mắt ra, Thủy Linh Lung lõa thể rúc mình vào trong lòng hắn, đang vui vẻ quan sát khuôn mặt tuấn tú của nam nhân vừa chiếm hữu thân thể mình. Thấy hắn tỉnh lại, nàng sợ tới mức nhắm tịt hai mắt lại, làm bộ như đang ngủ.



Phong Hành Liệt vừa buồn cười vừa yêu thương, hai tay siết chặt, đem nàng kéo vào trong lòng, thấp giọng nói:“Còn đau không?”



Linh Lung đỏ mặt, đầu khẽ gật, nhưng sau lại lắc.



Phong Hành Liệt ra lệnh:“Mở mắt ra.”



Cô gái xinh đẹp lần đầu nếm thử cảm giác giao hợp, thẹn thùng khẽ mở đôi mắt thanh tú, vừa tương tiếp với ánh mắt sáng quắc của Phong Hành Liệt, lập tức rên một tiếng, vội sụp mắt xuống, nhưng lại ngoan ngoãn không dám nhắm lại. Bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng chọc cho Phong Hành Liệt tình dục dạt dào.



Hai người vốn vẫn tứ chi giao triền, Linh Lung sao có thể không cảm giác được hùng phong nam tính của hắn bức tới, vừa thẹn vừa sợ, rên rỉ cầu xin:“Cô gia! Tiểu tỳ không được nữa.”



Phong Hành Liệt trong lòng dâng lên khoái ý chinh phục nữ nhân, mỉm cười nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng.



Linh Lung thấy hắn không lên tiếng, lại không dám nhìn hắn, sợ hãi nói:“Được rồi! Tiểu tỳ nghe lời .”



Phong Hành Liệt ôn nhu hôn lên môi nàng, khẽ nói:“Nàng không còn là tiểu tỳ nữa, tự xưng tiểu thiếp mới đúng, cũng không cần sợ ta trách mắng nàng, bởi vì ta chỉ biết thương tiếc nàng.”



Linh Lung cảm kích gật đầu, thấp giọng nói:“Tiểu thiếp cả đời nhất thế đều hầu hạ cô gia cùng tiểu thư.”



Phong Hành Liệt trong lòng rung động, nói:“Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai sẽ không đau nữa. Đến đây nào! Chúng ta cùng chơi một trò nhẹ nhàng thoải mái.”



Linh Lung thẹn thùng liếc hắn:“Trò chơi gì?”



Phong Hành Liệt cười hỏi:“Còn nhớ rõ ta dạy nàng phun ra cái lưỡi nhỏ thơm tho thế nào không?”



Linh Lung đại quẫn, trốn vào trong lòng hắn, khẽ gật đầu.



Phong Hành Liệt khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt, mặt đỏ như gấc của nàng, cười hỏi:“Hiện tại học khóa thứ hai được không?”



Linh Lung khẽ gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý.



Phong Hành Liệt đang muốn hôn tới, tiếng đập cửa vang lên, thanh âm của Cốc Tư Tiên truyền đến:“Hành Liệt! Cha có chuyện muốn nói với chàng.”



Phong Hành Liệt vội mặc quần áo rời phòng, đi tới căn phòng nhỏ trong khoang, vợ chồng Bất Xá đang ngồi một bên, Cốc Tư Tiên bồi hắn ngồi xuống phía đối diện.



Bất Xá nói:“Vừa rồi ta gặp một chiếc thủy sư thuyền đến điều tra, chỉ huy là một vị tục gia đệ tử tôn kính ta, trước kia từng gặp ta một hai lần, hắn cho ta biết một vài tin tức quan trọng ở kinh sư.”



Phong Hành Liệt tinh thần rung lên, cung kính lắng nghe.



Bất Xá đại sư giải thích tình thế giương cung bạt kiếm ở kinh sư, lại nhắc tới hành tung của Hàn Bách cùng chuyện Quỷ Vương phủ công nhiên phái người đi cướp đoạt Ưng đao, lúc này mới nói:“Tám phái đem hội nghị trì hoãn tới ba ngày sau mới cử hành, bởi vì chuyện Tiểu Bán đạo nhân bị thương mang đến rung động rất lớn. Hiện tại Tiểu Bán đã được đưa tới kinh sư, đợi hắn dưỡng thương vài ngày, mới xuất tịch tham dự hội nghị nguyên lão có ảnh hưởng sâu rộng nhất từ lúc Chu Nguyên Chương đăng cơ tới nay, chưởng môn các phái đều tham dự hội nghị lần này.”



Tiếp đó lại khẽ thở dài:“Ta quyết định tới tham gia hội nghị.”



Phong Hành Liệt cùng Cốc Tư Tiên nhất tề cảm thấy giật mình.



Cốc Tư Tiên hoảng sợ nói:“Cha lần này hoàn tục, lại trở thành lãnh tụ Song Tu phủ chúng ta. Nhưng chúng ta vốn bị coi như tà ma ngoại đạo, bọn họ xem cha như phản đồ, hận không thể giết cha để bảo trì danh dự, cha sao có thể tự mình đưa thân tới miệng hổ chứ?”



Bất Xá đáp:“Đó chỉ là vì bọn họ không hiểu rõ song tu đại pháp, nó vốn là công pháp tiên thiên tu hành huyền môn chính tông của Nguyên Bạch Thiên Trúc. Ta thật không rõ vì sao những người đó cứ nhắc tới chuyện nam nữ, liền coi là tà ma ngoại đạo. Ta cùng Ngưng Thanh mỗi đêm đều hưởng hết nam nữ chi hoan, chẳng những không cảm thấy trầm luân, mà trái lại linh đài đạt tới cảnh giới trong sáng trước nay chưa từng có, có thể thấy thiên đạo vốn không phải chỉ có một con đường cấm dục.”



Phong Hành Liệt thở dài:“Lời của nhạc phụ, Hành Liệt tuyệt đối đồng ý, những người đó phần lớn làm là một chuyện, nói lại là chuyện khác. Lúc trước, Hành Liệt thường cho rằng tệ sư Lệ Nhược Hải là kẻ tà ác, nhưng hiện tại kiến thức rộng lớn hơn, mới hiểu được tiên sư chính là không chịu khuất thân dưới cường quyền, cố làm theo ý mình mà thôi! Ài! Chỉ nhìn bát phái khoanh tay đứng nhìn trước hành vi của người Mông, Hành Liệt liền cảm thấy tâm sinh chán ghét.”



Bất Xá trên mặt hiện ra vẻ kiên quyết.



Cốc Tư Tiên quay sang mẫu thân cầu xin:“Mẹ! Khuyên nhủ cha đi! Ai chẳng biết đám người ra vẻ đạo mạo của bát phái này là loại người gì, cha như thế nào lại thích đi để ý đến bọn chúng chứ?”



Cốc Ngưng Thanh mỉm cười nói:“Vương nhi yên tâm, nguyên lão hội nghị có Mộng Dao tiểu thư ở đó, cha ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”



Phong Hành Liệt nói:“Hàn Bách thật sự có thể chữa trị tốt cho Mộng Dao tiểu thư?”



Bất Xá lắc đầu nói:“Xem ra vẫn có chút vấn đề, nếu không nàng sẽ không điệu thấp như vậy.”



Cốc Tư Tiên lại cảm thấy lo lắng, kích động kêu lên:“Cha!”



Bất Xá trìu mến nhìn nàng:“Yên tâm đi! Nếu bọn họ dám động thủ, Bất Xá ta tuyệt không khoanh tay chịu chết, muốn ngăn cản ta cũng không phải chuyện dễ dàng!”



Cốc Tư Tiên thở dài một hơi, trừng mắt với Phong Hành Liệt một cái, trách hắn không đứng về phía nàng để khuyên nhủ Bất Xá.



Phong Hành Liệt mỉm cười nói:“Người phi thường đều làm chuyện phi thường, cha nàng như vậy, Hàn Bách cũng như thế.” Nói xong, lắc đầu bật cười:“Tiểu tử này tới chỗ nào liền khuấy động chỗ đó long trời lở đất, thật là tài giỏi.”



Cốc Tư Tiên nhịn không được nhếch miệng cười:“Đáng tiếc Thích Trường Chinh còn chưa tới, nếu không thêm vào hai người các ngươi nữa, Tư Tiên thật không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.”




---o0o---



Chiếc thuyền nhỏ thuận dòng xuôi xuống.



Càn La thay thế Thích Trường Chinh cầm lái, để hắn tiến vào trong mui thuyền cùng Tống Nam khêu đèn đấu cờ. Tống Mị ngồi bên cạnh hứng thú dạt dào quan sát cuộc chiến, đại đa số thời gian đều là giúp lang quân suy nghĩ, bởi vì Thích Trường Chinh vốn luôn tự phụ kỳ nghệ cao siêu đã thảm bại hai ván liên tiếp. Ván này vừa mới bắt đầu, hắn mặc dù đã chú ý cẩn thận, bỏ cách khai cục đưa pháo vào trung cung đánh chủ công, thay đổi thế phòng thủ, nhưng vẫn bị đối phương áp sát từng bước, rơi xuống hạ phong.



Một cánh cửa sổ mui thuyền được chống lên, gió đêm từ từ thổi vào, mang đến không khí thanh tân từ mặt sông.



Lúc này Tống Nam một xe hai mã một pháo quân vây bốn mặt, Thích Trường Chinh thi triển toàn bộ chiêu thức, nhưng vẫn bị đối phương ăn mất hai quân xe còn lại, bị đối phương đánh cho còn mỗi một mã một tốt, chỉ đành cúi đầu chịu thua, thở dài: “Lão Thích chưa từng gặp người nào chơi cờ lợi hại hơn đại cữu, xem ra ngay cả Vũ Thời cũng kém ngươi.”



Tống Nam cười ha hả, vô cùng vui mừng, đang định khiêm nhượng, thanh âm của Càn La đã truyền đến: “Phía trước có năm chiếc xuồng nhanh ngăn giữa sông, chúng ta bỏ thuyền lên bờ cho ổn thỏa.”



Tống gia huynh muội lắp bắp kinh hãi.



Thích Trường Chinh đi ra ngoài mui thuyền, nhìn về phía trước.



Phía hạ du có năm chiếc thuyền buồm cỡ trung, đang hết tốc lực chạy tới, chỉ nhìn thanh thế đã biết lai giả bất thiện.



Trừ phi có việc gấp, không ai lại mạo hiểm nửa đêm chạy thuyền, cho nên chính từ việc gặp nhau giữa sông trong thời khắc này là biết mọi người đều có chút vấn đề.



Xuồng nhanh đi tới cạnh bờ.



Càn La nhảy lên, đưa tay kéo Tống Nam, vội kêu:“Không kịp cập bờ, chúng ta nhảy lên.” Nói chưa xong, đã mang theo Tống Nam nhảy tới trên bờ.



Từ trên xuồng truyền đến tiếng quát mắng.



Thích Trường Chinh cùng Tống Mị quan hệ nay đã hoàn toàn khác trước, ôm ngang lưng nàng, đuổi theo Càn La, nhanh chóng ẩn vào trong cánh rừng hoang cạnh bờ, bỏ trốn mất dạng.



---o0o---



Hàn Bách mang theo hai nàng bước ra cửa chính của khách sạn, chỉ thấy hơn hai mươi tên cẩm y vệ sĩ võ trang hạng nặng cung nghênh bên ngoài, một gã đầu mục trong đó tiến lên thi lễ:“Ty chức Đông Hán phó chỉ huy sứ Trần Thành, bái kiến Trung Cần bá.”



Hàn Bách ngạc nhiên nói:“Không phải muốn lập tức vào cung đấy chứ! Xem ra ta phải đòi hoàng thượng đổi phong hiệu thành Trung Lại bá mới được.”



Trần Thành cũng thấy buồn cười, mỉm cười đáp:“Trung Cần bá yên tâm, chúng tiểu nhân chỉ là đám tiểu lâu la phụng mệnh chỉ huy sứ Nghiêm Vô Cụ, đặc biệt tới mở đường thôi. Hơn nữa bởi vì chuyện Ưng đao, phó thống lĩnh sợ có người có ý gây rối đối với Dạ Nguyệt tiểu thư, dùng nàng uy hiếp Uy Vũ vương. Xin Trung Cần bá không cần để ý. Mặt khác ty chức còn bố trí nhân thủ đảm nhiệm bảo an ở Mạc Sầu hồ cùng Tả gia lão hạng.”



Hàn Bách thấy đám Đông Hán, cẩm y vệ này mỗi người đều thái dương huyệt gồ cao, khí định thần nhàn, không phải hạng người chỉ có tiếng mà không có miếng, Trần Thành lại tương đối khôn khéo, liền ha ha cười nói: “Tốt! Vậy phiền toái các vị đại ca.”



Trần Thành vội vàng khiêm nhượng, cung kính mời bọn họ ngồi lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị tốt, đồng thời nói:“Chúng ta mỗi lần đều chọn lộ tuyến bất đồng, lại phái người giám sát ven đường, Trung Cần bá xin cứ an tâm.”



Hàn Bách biết mình đã thật sự trở thành tâm phúc của Chu Nguyên Chương. Nếu hắn có bất luận điều gì tổn thương, Chu Nguyên Chương cũng mất hết mặt mũi, nghĩ xong liền vui vẻ lên xe. Sau sự kiện ở Tây Ninh phố, hắn có chút không dám cưỡi Hôi nhi, sợ lúc nguy cấp không chiếu cố được nó, phải hối hận cả đời. Xem ra tạm thời chỉ có thể cưỡi Hôi nhi đi vài vòng ở trong Quỷ Vương phủ thôi.



Vừa lên xe, hai nàng ngồi sát hai bên hắn, ai cũng không chịu ngồi vào vị trí ngoài.



Xe ngựa chậm rãi đi tới một lối ra khác.



Hàn Bách kéo vai hai nàng, sau khi tặng mỗi người một nụ hôn dài, hai tay liền từ trên vai trượt xuống dưới, bắt đầu làm chuyện xấu.



Trang Thanh Sương xấu hổ cúi đầu, Hư Dạ Nguyệt lại giống như không có việc gì, cười dài nói:“Sợ chàng sao? Chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện xấu thôi! Nguyệt nhi sớm quen rồi.”



Hàn Bách cười hỏi:“Hiện tại Nguyệt nhi rốt cuộc là Nguyệt tỷ hay Nguyệt muội?”



Hư Dạ Nguyệt bĩu môi khinh thường đáp:“Đừng có xem thường chúng ta, người ta mới không phải trẻ con, ta gọi nàng là Sương nhi, nàng gọi ta là Nguyệt nhi, ai cũng không hơn ai.”



Hàn Bách cố ý quay sang khiêu khích Trang Thanh Sương vốn mặt đã đỏ bừng, thân thể bắt đầu nóng lên:“Các nàng đã giảng hòa rồi sao?”



Trang Thanh Sương chịu không nổi bàn tay tinh quái của hắn, ngã vào lòng hắn thẹn thùng đáp: “Nguyệt nhi đấy! Tối hôm qua không biết mộng thấy cái gì, quay người sang ôm lấy người ta kêu to phu quân, làm ta thiếu chút nữa buồn cười chết mất.”



Hư Dạ Nguyệt không thuận theo nói:“Sương nhi, ngươi đã đáp ứng không nói ra cơ mà.”



Trang Thanh Sương nói:“Thực xin lỗi, người ta nhìn thấy phu quân liền quên hết tất cả, rất khó giấu giếm hắn a!”



Hàn Bách mừng rỡ, lại thơm mỗi người một cái lên má, quay sang Hư Dạ Nguyệt nói: “Về sau ta sẽ phái Sương nhi giám thị nàng, nếu có hành vi gì giấu diếm ta, nhất định không dễ dàng buông tha.”



Hư Dạ Nguyệt tức giận đến mắt hạnh trợn lên, nói: “Chàng dám khi dễ ta?”



Trong lúc trêu đùa, xe ngựa đã tới Tả gia lão hạng.



Công tác bảo an ở Tả gia lão hạng vô cùng chặt chẽ, trên nóc nhà có trạm gác ngầm mai phục. Có điều đối với loại cao thủ như Lý Xích Mi mà nói, cho dù nhiều người hơn gấp bội cũng không có tác dụng, ngày đó Quỷ Vương phủ chẳng phải bị hắn đi lại như vào chỗ không người sao.



Có điều loại nhân vật anh hùng lại có thân phận như Phương Dạ Vũ, tuyệt sẽ không hèn hạ đi đối phó với Tả Thi chư nữ. Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung thì không dám cam đoan. Nhân vật giang hồ quả thực có cốt khí cùng phong độ hơn đám người trong triều đình rất nhiều.



Hàn Bách thầm nghĩ nếu bọn họ đến đây, phát hiện ra “Phúc vũ kiếm” Lãng Phiên Vân tọa trấn, không biết sẽ có cảm giác gì?



Tiến vào nhà trong, bỗng nhiên nhìn thấy Lãng Phiên Vân ngồi ở giữa, hai bên phân biệt ngồi Tả Thi tam nữ và cặp oan gia Phạm Lương Cực, Vân Thanh.



Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương nhìn thấy vị nam tử hùng vĩ có khí khái không ai bì nổi nhưng lại siêu thoát tự nhiên này, cùng với ý thái nhàn hạ nâng chén uống rượu của hắn, đều sáng mắt lên, kêu “a” một tiếng, nhận ra hắn chính là vị kiếm thủ thiên hạ vô song.



Ánh mắt nửa say nửa tỉnh của Lãng Phiên Vân liếc tới trên người hai nàng, cao thấp tuần tra một lần, ha ha cười nói: “Hư không dạ nguyệt, tuyết tan hàn sương, Hàn tiểu đệ quả là diễm phúc tề thiên. Danh hiệu thiên hạ đệ nhất liệp diễm cao thủ, Hàn tiểu đệ ngươi hoàn toàn xứng đáng.”



Hai nàng cùng đỏ mặt lên, nhẹ nhàng cất bước, tiến lên hành đại lễ, trong ánh mắt cùng lộ ra vẻ sùng kính ngưỡng mộ.



Lãng Phiên Vân khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nhận lễ.



Tả Thi chư nữ chờ Trang Thanh Sương đến chỗ bọn họ, mới làm quen với vị tỷ muội mới tới này. Hư Dạ Nguyệt trời không sợ đất không sợ, sau khi cùng Vân Thanh nét mặt toả sáng, mặt mày hàm xuân chào hỏi xong, liền tự ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lãng Phiên Vân, nũng nịu nói:“Lãng đại hiệp a! Nguyệt nhi không chịu đâu! Ngươi lại đi giúp người xấu khi dễ Nguyệt nhi, như thế nào bồi thường cho người ta đây?”




Lãng Phiên Vân bật cười nói:“Bồi thường cho ngươi người xấu đó còn chưa được sao?”



Hư Dạ Nguyệt vô cùng hờn dỗi, tung ra bản lĩnh giữ nhà của mình, trong lúc nhất thời cuốn lấy Lãng Phiên Vân khiến hắn cũng phải theo bước Quỷ Vương, vô kế khả thi.



Hàn Bách nhìn nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, liền ngồi xuống cạnh Vân Thanh. Còn chưa nói chuyện, Vân Thanh đã trừng đôi mắt hạnh, chằm chằm nhìn hắn bảo: “Ta cũng phải tính sổ với ngươi, dám cùng lão đầu khỉ hùa nhau hại ta.”



Hàn Bách bật cười nói: “Hà hà! Lão đầu khỉ, hình dung thật cực kỳ chuẩn xác.” Hắn lập tức nói chêm chọc cười vài câu, nhanh chóng hỗn qua.



Vân Thanh cũng không nhịn nổi phì cười, “phì” một tiếng bảo:“Nguyệt nhi nói không sai, người quả là người xấu.”



Hàn Bách hung hăng trừng mắt với Phạm Lương Cực một cái.



Phạm Lương Cực hai tay khẽ ấn lên bờ vai Vân Thanh, cợt nhả nói: “Ta quyết định cái gì cũng không giấu giếm Thanh muội, cho nên chớ có trách ta khai ra tên tiểu tử nhà ngươi, về sau cũng miễn cho bị ngươi mượn nó để uy hiếp ta.”



Vân Thanh bị hắn ôm lấy vai, lúng túng giãy dụa khẽ trách: “Còn không buông tay ra!”



Phạm Lương Cực cuống quít rút tay về, sợ hãi nói:“Ta quên mất Thanh muội nói lúc có người thì không thể chạm vào ngươi.”



Vân Thanh lập tức đỏ bừng mặt, hung hăng đạp một cái lên mu bàn chân hắn.



Trong lúc Phạm Lương Cực nghiến răng chịu đựng, Hàn Bách ôm bụng cười đến gập cả người lại.



Trong phòng tràn đầy không khí vui sướng cùng náo nhiệt.



Nói chuyện thêm một hồi, Vân Thanh cáo từ rời đi, Phạm Lương Cực tự nhiên phải phụ trách hộ tống nàng về nhà.



Tả Thi ngũ nữ cao hứng phấn khởi trở lại tiền sảnh.



Hàn Bách ngồi xuống bên cạnh Lãng Phiên Vân, báo cáo quá trình gặp gỡ Yến Vương cùng chuyện xử lý Liên Khoan.



Lãng Phiên Vân nhíu mày nói:“Doanh Tán Hoa vì sao phải câu dẫn Yến Vương? Trong đó chắc chắn có âm mưu không thể nói ra. Từ xưa đến nay, chiêu nữ sắc thật lần nào cũng đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không thể tưởng được Yến vương Lệ cũng như vậy.”



Hàn Bách nói: “Thật giận là đệ lại không dám bóc trần thân phận của nàng, có điều chuyện này vẫn chưa là gì, Chu Nguyên Chương muốn đệ đi thăm dò Trần quý phi, đó mới thật sự là chuyện đau đầu.”



Lãng Phiên Vân thở dài:“Ngươi mặc dù thân chứa ma chủng, nhưng theo ta thấy muốn trong mấy ngày ngắn ngủi chinh phục Trần quý phi, vẫn là chuyện không tưởng tượng nổi, ta thấy Chu Nguyên Chương còn chưa tin tưởng lời ngươi nói. Hơn nữa Trần quý phi là kẻ lợi hại nhất trong số nữ nhân ta từng gặp , sợ rằng ngươi trộm gà không được còn mất nắm gạo.”



Hàn Bách hoảng sợ nói:“Vậy phải làm sao bây giờ?”



Lãng Phiên Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:“Hiện tại vấn đề lớn nhất là chúng ta căn bản không biết Trần quý phi có bản lĩnh gì, chỉ biết là nàng có liên quan không rõ với người Sắc Mục. Nhưng nếu Trần quý phi chỉ là muốn hạ độc Chu Nguyên Chương, vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành, cần gì phải đợi tới ngày đại thọ của hắn mới hạ thủ. Có thể thấy trong đó tất có âm mưu lớn hơn nữa, nếu thành công, Đại Minh triều lập tức sụp đổ, cho nên đệ dù không muốn, cũng phải bóc trần âm mưu của nàng trong mấy ngày này.”



Hàn Bách cảm thấy phiền não, gật đầu nói: “Đệ cũng từng gặp Trần quý phi, nàng quả là nữ nhân trong nữ nhân, khó trách Chu Nguyên Chương mê muội như vậy, giả như ta bị nàng cắn ngược một cái, Trần Lệnh Phương liền trở thành kẻ gặp tao ương đầu tiên.”



Lãng Phiên Vân nói:“Đệ tìm Mộng Dao thương lượng một chút, nếu ta đoán không sai, nàng là người duy nhất có thể đứng bên cạnh Chu Nguyên Chương.”



Hàn Bách gãi đầu nói: “Đây cũng là một chuyện mà đệ cảm thấy lo lắng. Chu Nguyên Chương đối với Mộng Dao có tâm gây rối, nàng lại thương thế chưa lành, đệ dù sao cũng là song quyền khó địch tứ thủ, có quỷ mới biết bên cạnh Chu Nguyên Chương còn có loại cao thủ gì. Hắc! Không bằng huynh tới âm thầm bảo hộ chúng ta được không?”



Lãng Phiên Vân mỉm cười nói:“Ngươi quá coi thường Mộng Dao rồi, ngoại trừ ngươi ra, ai có thể phá được kiếm tâm thông minh của nàng chứ, thêm vào Ảnh tử thái giám lại bảo vệ nàng, cứ yên tâm đi! Chỉ cần Chu Nguyên Chương bị cặp tiên nhãn của nàng liếc một cái, đảm bảo tà dục toàn tiêu.”



Hàn Bách gật đầu nói:“Đúng là như vậy, trước kia khi đệ gặp nàng, tu vi của nàng lại tiến thêm một tầng, đệ cố gắng kiểu gì cũng không có cách nào động thủ, vẫn là nàng chủ động đến hôn đệ......”



Lãng Phiên Vân cười cắt lời hắn: “Đệ không phải tính tường thuật hết ra mọi chi tiết đấy chứ!”



Hàn Bách lúng túng nói: “Không biết vì sao khi đối mặt với đại hiệp như huynh, mọi thứ cứ muốn nói ra mới thoải mái.”



Lãng Phiên Vân nói: “Đệ phải cẩn thận Lam Ngọc, kẻ này lòng dạ hẹp hòi, nếu như biết là đệ giết chết Liên Khoan, hắn tất sẽ không từ thủ đoạn trả thù. Xem ra tốt nhất là tập trung tất cả thê tử của đệ đến nơi này, ta mới có thể an tâm một chút.”



Hàn Bách nói: “Yên tâm đi! Chu Nguyên Chương đã sớm nghĩ tới điều này, phái hán vệ tới tăng cường bảo an, mà đệ hiện tại đối bản thân có chút tin tưởng, trừ phi là Lý Xích Mi ra tay, những người khác đệ rốt cục vẫn thoát được.”



Lãng Phiên Vân nói:“Huynh đối với tiểu đệ cũng rất tin tưởng. Vừa rồi nhận được tin tức, đám người Càn La, Trường Chinh, Hành Liệt đều đang trên đường đến kinh đô.”



Hàn Bách mừng rỡ nói:“Trường Chinh, Phong Hành Liệt cũng tới sao? Ha! Thật tốt quá! Không biết Hành Liệt có mang theo tiểu linh tinh kia không?”



Lãng Phiên Vân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói:“Giả như đệ là Lam Ngọc, biết đệ được phong tước vị trong lúc này, lại biết đệ tối qua từng đến Hương Túy thuyền dự tiệc, sẽ làm thế nào?”



Hàn Bách gãi đầu nói: “Đương nhiên là tiến hành kiểm chứng xem đệ có rời khỏi Hương Túy thuyền đi ám sát Liên Khoan không, nha!” Nói xong biến sắc kêu lên: “Không tốt!”



Lập tức rời đi nhanh như cơn gió.



Lãng Phiên Vân thoáng nghĩ, liền cất bước đuổi theo.