Cốc Thiến Liên vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng của Phong Hành Liệt đương nhiên là vì chạy trốn Mị kiếm công tử Điêu Tích Tình của một trong tam đại Tà quật - Mị ảnh kiếm phái.



Điêu Tích Tình từ khi náo loạn đại hội kén rể của Song Tu Phủ bất thành, ngược lại còn bị kiếm kình của Lãng Phiên Vân đả thương, liền đó lại bị Song Tu Phủ phái nữ cao thủ là Cốc Thiến Liên trăm dặm truy theo đối phó. Gã vừa chống cự vừa chạy trốn, trên toàn chuyến đi đều chịu hạ phong, cuối cùng không cách nào tránh được, phải miễn cưỡng thi hành tâm pháp chữa trị bá đạo, trấn áp nội thương, cố gắng phản khách vi chủ, ai ngờ chuyện giả bị thương để dụ Cốc Thiến Liên ra sắp thành lại hỏng, phải truy đến bên trong phòng của Phong Hành Liệt, chỉ muốn ép chết thiếu nữ mỹ lệ giảo hoạt này tại chỗ.



Trong lòng Điêu Tích Tình hiện giờ sát khí cực thịnh thế nào, có thể tưởng tượng ra được.



Tim đèn cháy hết, dư vị vẫn còn tràn đầy phòng.



Phong Hành Liệt nhìn xuyên qua màn che ra ngoài. Mặc dù trời tối không nhìn rõ vật, nhưng ngay khi mắt vừa quen với bóng tối, đã thấy Điêu Tích Tình giơ cao thanh Mị kiếm thành danh sát khí đằng đằng, mắt long sòng sọc nhìn thẳng vào bên trong màn. Thân hình nóng bỏng của Cốc Thiến Liên đang dán chặt vào người hắn khẽ run lên nhè nhẹ, bộ dạng dường như sợ hãi vẻ mặt hung dữ của Điêu Tích Tình.



Phong Hành Liệt than thầm trong bụng, thiếu nữ này quả thật quá là ngây thơ, thực khiến hắn muốn phát điên lên, quả thực là xuẩn ngốc đến cực điểm. Nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy bất an, vô luận dùng thứ gì để hình dung Cốc Thiến Liên, đều không thể nào có sự ngu xuẩn như vậy, sự ngây thơ không biết gì của nàng chỉ là quỷ kế để lừa gạt người khác, kỳ thật thủ đoạn mưu trí của nàng cao minh lão luyện, làm sao có thể xử sự ngốc nghếch như vậy được.



Ánh hàn quang loáng lên.



Dây buộc màn đã bị Mị kiếm của Điêu Tích Tình cắt đứt, tấm màn căng phồng trùm lấy hai người.



Cùng vào lúc đó Mị kiếm từ trên cao chém thẳng xuống. Kình khí bao trùm.



Nếu để Điêu Tích Tình dùng toàn lực chém xuống nhát kiếm đó, không những hai thân người mà cả cái giường chắc cũng bị chém làm đôi.



Phong Hành Liệt kêu thầm mạng mình đã hết!



Bản năng bảo hộ nữ nhi làm hắn tự nhiên ôm chặt lấy Cốc Thiến Liên. Rầm!



Thân giường vỡ tan.



Phong Hành Liệt cùng Cốc Thiến Liên đồng thời rơi xuống sàn nhà.



Phong Hành Liệt cảm thấy Cốc Thiến Liên như con trạch trơn tuột lách ra khỏi vòng tay hắn.



Choang!



Cốc Thiến Liên huy động song thủ, căng ra một sợi Liên tử tiên nhỏ lấp lánh ngân quang, ngạnh tiếp một kiếm kinh thiên động địa của Điêu Tích Tình.



Điêu Tích Tình nhân lúc Cốc Thiến Liên mấy lần tránh giao phong chính diện với mình, mặc dù đánh giá võ công nàng tuy cao, nhưng tự thấy không phải là đối thủ của Điêu Tích Tình, làm sao có thể phóng lên từ dưới gầm giường để đón lấy một kiếm vừa rồi, tỏ rõ công lực có thế sánh ngang với gã, làm sao lại không ngạc nhiên kinh hãi.



Cốc Thiến Liên cất giọng cười ngọt ngào, bàn tay chớp động, Liên tử tiên như có ma thuật quấn lấy thanh Mị kiếm.



Điêu Tích Tình quả không hộ danh là cao thủ kiệt xuất nhất của Mị ảnh kiếm phái trong trăm năm gần đây, lâm nguy bất loạn, chẳng những không hề kéo kiếm ra khỏi vòng trói, ngược lại còn bước tới một bước, tay trái không cầm kiếm một quyền đánh thẳng tới Cốc Thiến Liên.



Nếu như Cốc Thiến Liên toàn tâm đoạt kiếm, tất phải chịu một quyền khá nặng.



Cốc Thiến Liên hữu thủ rời khỏi Liên tử tiên, chưởng hóa thành đao, nghênh đón quyền đầu của Điêu Tích Tình đánh tới.




Tả thủ sử dụng một thủ pháp xảo diệu, Liên tử tiên như độc xà quấn quanh Mị kiếm, mũi nhọn ở đầu sợi xích điểm thẳng vào yết hầu của Điêu Tích Tình, cực kỳ độc ác giảo hoạt.



Điêu Tích Tình trong lòng cảm thấy kỳ quái, bình thường mà nói, thể chất nữ tử vốn không bằng nam nhân, so đó căn cơ nội công của nam thường trội hơn, dĩ nhiên là có nhiều cao thủ nữ giới dùng linh xảo mà thủ thắng, nhưng bây giờ thấy Cốc Thiến Liên dùng phương thức chiến đấu lấy cứng chọi cứng, đúng là khó gặp.



“Đùng! “ Quyền chưởng giao nhau.



Điêu Tích Tình bị phản chấn đẩy bật ra ngoài, Mị kiếm trong tay không giữ được, đã rơi vào tay của Cốc Thiến Liên.



Điêu Tích Tình giận dữ: “Nguyên lai trong tim đèn có độc!”.



Cốc Thiến Liên mỉm cười dịu dàng nói: “Nếu không có tính toán từ trước, sao lại dám đến đây đợi ngươi?” Mũi nhọn đầu Liên tử tiên điểm thẳng tới tâm oa của Điêu Tích Tình.



Điêu Tích Tình cuồng nộ quát lên một tiếng, phi thân bay ra khỏi cửa sổ.



Cốc Thiến Liên cười nhẹ nói: “Không ngồi lại nói chuyện hay sao?”. Rồi xuyên qua cửa sổ đuổi theo.



Phong Hành Liệt vừa tức giận vừa vui mừng đứng lên khỏi cái giường vỡ, trong lòng thầm nghĩ nha đầu Cốc Thiến Liên này đúng là điêu ngoa xảo quyệt, đèn khi cháy hết mà khói thừa vẫn còn xâm nhập vào Điêu Tích Tình, dù hắn có thể đào tẩu nhưng cũng phải chịu thiệt thòi, nhưng nha đầu này quả nhiên lợi hại, từ đầu đến cuối vẫn giấu không nói sự tình với Phong Hành Liệt y. Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy choáng váng.



Thầm kêu lớn một tiếng không hay rồi.



Nghĩ là mình hít vào tàn khói của tim đèn lâu hơn Điêu Tích Tình nhiều, trước mắt tối đen, lăn ra bất tỉnh.



o0o



Hàn Bách xuyên qua khu rừng ở hậu viện phía sau Hàn phủ, một người vừa thấp vừa ốm đứng sẵn trên đầu tường, vẫy tay gọi gã.



Hàn Bách nghĩ bụng tên này không biết là ai, bất quá cho dù đối phương không đưa tay vẫy mình, chàng cũng phải trốn ra ngoài, bây giờ chỉ còn cách tạm thời ly khai Hàn phủ, chờ đợi cơ hội thâm nhập lại. Nghĩ đoạn, triển khai thân pháp, như chim ưng tung mình vượt qua bức tường cao, đuổi theo vị “ân nhân” vừa nhảy qua biến mất sau mái ngói.



Hàn Bách nhảy từ mái ngói này sang mái ngói khác, cảm giác rình rập, phi tường vượt rào thật mới mẻ kích thích và thỏa mãn.



Người thần bí đó trước sau cứ ẩn hiện trước mặt như có ý dẫn đường cho Hàn Bách. Người này rốt cuộc là có mục đích gì mà dám ngang nhiên đắc tội với Hàn phủ?



Đột nhiên người đó biến mất không để lại dấu vết nào.



Hàn Bách nhảy lên mái ngói đã sụp đổ của một khu nhà, thêm khoảng mười bước nữa là đến một bức tường đổ chắn ngang.



Chàng nhảy lên đầu tường, đây vốn là một khu nhà lớn đã bị bỏ hoang phế.



Mặt đất phủ đầy cỏ dại và lá cây, giữa khu vườn hoang có một gian nhà đã bị sập một nửa, có một đốm lửa trong căn nhà sập đó sáng lấp lóe trong đêm, dưới ánh lửa thấp thoáng như có một người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ mục nát, miệng hút thuốc phát ra những tiếng “vo vo”.



Hàn Bách nhảy xuống khu vườn, bước qua cánh cổng cũ nát tiến thẳng về gian phòng có mùi khói thuốc, cuối cùng cũng gặp được mặt người đó.



Đó là một lão già trông rất đặc biệt, trên mặt đầy những nếp nhăn, thân hình thấp nhỏ, đúng là một lão già tầm thường xấu xí, chỉ có ánh mắt tinh quang lấp loáng như muốn nhìn thấu vào gan ruột người khác, một chân lão gác trên ghế, khuỷu tay chống lên bao đựng thuốc, tư thế vững vàng như núi Thái sơn, tạo cho người ta có cảm giác đây tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường.



Lão già vẫn yên lặng quan sát chàng.



Hàn Bách vòng tay nói: “Tiền bối”, lão già lập tức ngắt lời hắn: “Không được kêu là tiền bối, ta chẳng có chỗ nào già cả!”.



Hàn Bách ngạc nhiên, nghĩ bụng lão mà không già thì còn ai mới là già.



Lão già nghiêm mặt nói: “Ngươi trông vào tuổi tác để tính toán là già, thực là một điều sai lầm lớn, người ta già hay không là do tuổi của tâm hồn“.



Hàn Bách kỳ quái hỏi lại: “Tuổi của tâm hồn?”.



Lão già cười khanh khách nói: “Sự khác nhau giữa tuổi trẻ và già nua chính là do sức hoạt động của tâm hồn, cho dù sống đến trăm tuổi mà vẫn còn bảo toàn được một tâm hồn trẻ trung năng động thì vĩnh viễn không thể kể là già được”.



Hàn Bách gật gù nói: “Tại hạ từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua vấn đề đó, nhưng vừa rồi nghe tiền... à quên! nghe các hạ nói đến, quả thật chí lý”.



Lão già thấy Hàn Bách đồng ý, cảm thấy hưng phấn hẳn lên, hào hứng nói: “Vì vậy mà hiện tại ta đang muốn lấy Liễu Vân Thanh làm vợ, chiếm lấy trái tim và thân xác của nàng, nhằm chứng minh ái tình vẫn còn tồn tại trong cơ thể và tâm hồn trẻ trung của ta”.



Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Vân Thanh?”.



Lão già nói: “Mới vừa rồi cùng Mã Tuấn Thanh giáp kích ngươi là vợ tương lai của ta đó, ngươi xem! Nàng thật tàn nhẫn! Thật là phong nhã!”.



Hàn Bách dường như không tin vào tai mình nữa, kỳ lạ hỏi: “Các hạ đang muốn theo đuổi cô ta, tại sao lại giúp tại hạ đối phó cô ta?”.



Lão già lạnh nhạt nói: “Nói về cách theo đuổi, đầu tiên bất luận tốt xấu, trước tiên phải tạo cho nàng có một ấn tượng sâu sắc, làm cho nàng không thể quên ngươi được, cho dù là nghiến răng hận ngươi, nhưng mục đích cuối cùng chính là làm cho nàng không một ngày nào có thể thiếu ngươi, ngươi hiểu chưa?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách gãi đầu nói: “Việc như thế này có thể nói là chưa từng nghe qua, thử nghĩ giả thiết đối phương hận các hạ, thậm chí hận khắc cốt ghi xương, thì làm thế nào có thể yêu các hạ được?”.



Lão già lại cười khanh khách đáp: “Xem ra ngươi chẳng có kinh nghiệm gì về mặt luyến ái, do đó không hiểu cách lấy lòng người khác, trái tim của nữ nhân là thứ kỳ quái nhất, chỉ cần nàng biết ngươi làm bậy làm bạ, thậm chí sát nhân phóng hỏa, nhưng mà đó là làm vì nàng thì nàng sẽ không bao giờ hận ngươi. Ví dụ như ta vừa cứu ngươi, kỳ thật là vì nàng mà làm. Cuộc đấu đó, người có thể sống sót trở về lẽ ra chính là ngươi chứ không phải là nàng, ngươi tưởng nàng không biết sao? Ngươi cũng đừng có xem thường mười tám cao thủ đã được chuyên tâm bồi dưỡng của Bát Đại Liên minh”.



Hàn Bách vỗ mạnh xuống bàn, luôn miệng xuýt xoa: “Các hạ quả thật là người hiểu rõ thuật lấy lòng người, kinh nghiệm của tại hạ thực sự là không bằng được các hạ!” Trong lòng nghĩ đến việc, nếu như theo lão già kỳ quái nhiều kinh nghiệm này, học được mấy chiêu tán gái, may ra có thể cận kề theo đuổi được Cận Băng Vân hoặc Tần Mộng Dao, thì sống kiếp này cũng không uổng phí. Khẽ giọng nói: “Các hạ trong tình trường chắc chắn là một tay cao thủ lão luyện thân qua trăm trận!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Quái lão đầu mặt không đổi sắc nói: “Không! Đây là lần đầu tiên của ta!”. Hàn Bách suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, thất thanh hỏi: “Cái gì?”.



Quái lão đầu không đổi sắc mặt nói: “Làm gì mà kinh ngạc như vậy, ta Phạm Lương Cực là Thâu Vương chi Vương (vua ăn trộm), đến ngày hôm nay ngoại trừ trái tim của Vân Thanh ra, thiên hạ chưa có thứ gì mà ta chưa từng trộm qua, đây là món mà ta muốn trộm lần cuối cùng, tiện thể về núi quy ẩn, hưởng thụ tuổi thanh xuân tráng niên tươi đẹp này”.



Hàn Bách ngẩn người: “Các hạ là Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực?”.



Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực danh chấn Hắc đạo, là nhân vật đặc biệt được liệt danh trong Hắc Bảng, không tưởng được lại là một lão già nhưng trái tim không già như thế này.



Phạm Lương Cực khẽ gật đầu than thở: “Chắc ngươi tưởng ta thật sự muốn rút về núi nghỉ ngơi hay sao? Chỉ vì Bàng Ban tái xuất giang hồ, nếu như hắn mà đánh bại cả Lãng Phiên Vân thì thiên hạ còn có ai có thể chống lại hắn được nữa, khi hắn tung hoành trong võ lâm thì ta làm sao còn có thể tự do tự tại như hiện giờ, chỉ còn cách là tìm nơi xó xỉnh nào đó mà xưng vương thôi”.



Ngừng lại một chút rồi lại nói thêm: “Nhưng mà ta phải dẫn theo cô vợ ngoan ngoãn Vân Thanh đi cùng với ta, bắt nàng kêu ta là phu quân mới được“.




Hàn Bách trong lòng thầm nghĩ lão Phạm Lương Cực này gấp rút như vậy, không giấu giếm về sự sợ hãi đối với Bàng Ban, đây là lần thứ hai gã nghe người nói rằng Lãng Phiên Vân không thể địch lại Bàng Ban, nhưng cả ba người này đều có đủ tư cách để bình luận.



Người thứ nhất là Xích Tôn Tín, lão đã từng lần lượt giao thủ với Bàng Ban và Lãng Phiên Vân, có thể nói là có đủ tư cách nhất để bàn luận việc thắng phụ.



Người thứ hai là Cận Băng Vân, nàng là nữ nhân của Bàng Ban, tự nhiên là biết rõ Bàng Ban đáng sợ như thế nào.



Hiện tại là Phạm Lương Cực, chỉ cần tư cách là cao thủ trong Hắc Bảng thì lời nói của lão cũng có trọng lượng rồi.



Có thể nào Lãng Phiên Vân thực sự chỉ có bại không thắng? Không phải!



Chàng không tin là Lãng Phiên Vân lại thất bại, tuyệt không thể bại.



Phạm Lương Cực hít vào một luồng khói, một trận gió vừa thổi tới, cửa kêu kẽo kẹt, tàn lửa bay tán loạn, đích thị là rất mỹ lệ.



Phạm Lương Cực nắm lấy tẩu thuốc, chầm chậm ung dung tiến tới phía Hàn Bách, tưởng như sẽ đi lướt qua chàng để ra khỏi phòng.



Hàn Bách thầm nghĩ, ngươi dẫn ta tới đây chỉ để nói mấy câu như vậy sao? Vừa nghĩ đến đó, Phạm Lương Cực đột nhiên tăng tốc, tẩu thuốc quay ngược lại, đâm thẳng vào mặt chàng.



Thủ đoạn này ra ngoài ý liệu của Hàn Bách, chưa nói đến Phạm Lương Cực vốn không có một lý do nào để động thủ, chỉ kể đến thân phận là cao thủ trong Hắc bảng, không ai lại nghĩ lão lại bất ngờ tập kích một vô danh tiểu bối như vậy.



Hàn Bách tiếp thu toàn bộ tinh khí thần của Xích Tôn Tín lúc sinh tiền, tuy không đủ sức phát huy toàn bộ nhưng cũng không thể xem thường, nếu không làm sao Tiểu Ma sư Phương Dạ Vũ cũng không dám nói là chắc thắng được y. Phải biết Phương Dạ Vũ là nhân vật được thiên hạ đệ nhất cao thủ Bàng Ban bồi dưỡng, nếu chuyện này được truyền ra giang hồ, có thể làm chấn động thiên hạ.



Mặc dù Phạm Lương Cực không hề có cử chỉ nào báo trước, hơn nữa đòn tập kích lại vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng Hàn Bách đã tự nhiên nhanh như cắt lùi về phía sau, lộn một vòng đến sát tường, lại rầm một tiếng văng ra khỏi cửa sổ, rơi xuống mặt đất vườn đầy lá khô.



Đêm khuya thu lạnh, mặt đất ẩm thấp, rơi xuống đất quả thật rất khó chịu.



Xích Tôn Tín vốn nổi danh võ lâm về sử dụng thành thạo mọi loại binh khí, kiến thức này thông qua Ma chủng chuyển vào bên trong trí não của Hàn Bách, do đó ngay khi nhìn thấy cách xuất thủ là lập tức biết ngay đối phương sở trường công phu điểm huyệt, liền lập tức di chuyển giữ khoảng cách với đối phương.



Nhưng Phạm Lương Cực đã xưng danh là Độc Hành Đạo, dĩ nhiên bản lĩnh vốn cao thâm vời vợi, một thân khinh công xuất sắc, điều đó làm cho lão đủ sức bám sát theo đối thủ.



Hàn Bách cước bộ rối loạn, Phạm Lương Cực sát bên đánh tới.



Tẩu thuốc vẫn còn cháy đỏ hồng lấp loáng điểm tới, chỉ thấy một đạo hồng quang lóa lên, nhanh chóng đã điểm đến nơi.



Vào lúc nguy cấp, Hàn Bách trong lòng tự biết tránh né không phải là phương pháp tốt, hữu thủ ngón tay duỗi ra, đâm vào đầu tẩu thuốc. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Một thân võ công của Xích Tôn Tín, dùng ổn chế ổn, bao la bát ngát, khinh công chính là điểm yếu nhất. Nếu như Hàn Bách ra sức tránh né, chính là dùng sở đoản của bản thân chống lại thế mạnh của địch, do đó liều chết chiến đấu mới là thượng sách duy nhất.



Soạt!



Đầu ngón tay đã điểm đến đầu tẩu thuốc.



Hàn Bách vốn tính trước là lực đạo ẩn tiềm trong luồng khói của đối phương cương mãnh lăng lệ, ngay khi thân mình chấn động, mặc dù nội kình đã bị hóa giải không còn dấu vết, nhưng không tưởng được lại không có một lực đạo phản chấn nào.



Chàng cực kỳ ngạc nhiên.



Đầu tẩu thuốc chợt phóng ra vô số tia lửa lấp lánh.



Hàn Bách trong mắt nhìn thấy những tia lửa đỏ rực, trong một lúc hoa mắt không nhìn thấy gì.



Bên sườn đã nghe tiếng gió gần sát.



Nguyên lại Phạm Lương Cực sớm đã vòng ra sau lưng Hàn Bách, phần cán của tẩu thuốc đã đánh vào cột xương sống của chàng.



Cột xương sống chính là trung khu hoạt động của thân thể con người, nếu bị đánh trúng, Hàn Bách sẽ không thể nào đứng vững được nữa.



Phạm Lương Cực không thẹn là cao thủ trong Hắc bảng, một thân công phu trăm biến vạn hóa, làm cho người khác không thể phòng bị được.



Hàn Bách ngồi xổm xuống trở tay. Một chưởng bổ vào luồng khói.



Phạm Lương Cực quát khẽ một tiếng “Hảo tiểu tử!”, luồng khói co lại, bay tới một bước, đá nghiêng vào chân trái Hàn Bách vốn đang duy trì trọng tâm trên mặt đất.



Hàn Bách lập tức quay lùi.



Phạm Lương Cực phóng lên khỏi mặt đất, bay lên trên đỉnh đầu Hàn Bách, luồng khói vẫn tiếp tục tấn công Hàn Bách đang nằm trên đất.



Ầm ầm ầm!



Hàn Bách liều chết phản kháng, liên tục chống đỡ mười ba chiêu.



Lần này Phạm Lương Cực lại bỏ công phu điểm huyệt mà ngạnh tiếp với Hàn Bách, mỗi cú đánh của lão như chùy nặng ngàn cân, hiển lộ chân khí kinh nhân.



Nhất thời kình phong gào thét, toàn bộ lá khô trên mặt đất bay đầy trời, thanh thế khiếp người.



Giả thiết rằng Hàn Bách có thể dùng toàn bộ tinh khí trên người Xích Tôn Tín đem ra sử dụng, dĩ nhiên có thể dễ dàng chống lại Phạm Lương Cực, nhưng phải biết rằng mười phần công lực của Xích Tôn Tín, chàng tối đa chỉ phát huy được năm sáu thành, lần này bị đánh mạnh liên tiếp, không nhịn được phải liên tục kêu khổ, hơi thở nóng nảy dồn dập.



Vô kế khả thi, Hàn Bách quát lớn một tiếng, hữu thủ quơ ra sau, nắm lấy Tam Bát Kích.



Không ngờ lại đúng vào chỗ dụng tâm của Phạm Lương Cực.



Lão đột nhiên xuất thủ, chính là vì muốn Hàn Bách không có thời gian lấy vũ khí sau lưng ra ứng chiến, làm cho đối phương lâm vào thế bị động, vào lúc đó ra sát thủ mãnh liệt, cũng ép cho đối phương vội vã rút binh khí, lộ ra điểm yếu.



Luồng khói khai mở, biến thành mềm mại nhưng vẫn cứng rắn khó phá vỡ, tựa như linh xà xuất động công thẳng vào bên sườn phải đối phương



Hàn Bách nghiến răng lộn người ra phía sau. Phạm Lương Cực cười dài một tiếng.




Hàn Bách đột nhiên thấy áp lực giảm xuống bèn lộn người dậy, Tam Bát Kích liền rút ra khỏi lưng.



Chỉ thấy Phạm Lương Cực há miệng thổi một hơi, một luồng khói phun đến trước mặt, trong nháy mắt che khuất tầm nhìn, da mặt cảm thấy đau đớn kịch liệt.



Tiếp đó một loạt các đại huyệt trước ngực tê dại đi, hai chân liền nhũn ra, bật ngửa ra phía sau ngã uỵch xuống lớp lá cây khô.



Những chiếc lá khô bay tán loạn trong không khí từ từ rơi xuống mặt và người hắn. Hàn Bách giận dữ quát: “Sao ngươi lại đánh lén ta?”.



Phạm Lương Cực tiến lại bên cạnh hắn, trong lòng vừa kinh hãi vừa giận dữ, lão là Phạm Lương Cực, là người tề danh cao thủ trên Hắc Bảng, cho dù đã dùng đến quỷ kế đánh lén mà vẫn phải mất công lắm mới hạ được một kẻ vô danh tiểu tốt, việc này mà truyền ra ngoài thì chẳng ai có thể tin được.



Phạm Lương Cực nhồi thuốc vào tẩu, dùng hỏa thạch đánh lửa, rít một hơi dài rồi từ từ nhả khói ra, nhìn cặp mắt giận dữ của Hàn Bách cười nói: “Ngươi thật chưa phải là đối thủ của ta, giải quyết ngươi sớm thì không phải mọi người đều có lợi sao? Ngươi sẽ được chết một cách thống khoái”.



Trong lòng Hàn Bách vẫn còn thắc mắc: “Ngươi tại sao cần phải giết ta?”.



Phạm Lương Cực không trả lời hắn, cầm thanh Tam Bát Kích lên, trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, nắm thử trong tay, săm soi một hồi “à” lên một tiếng nói: “Nếu như ta không nhìn lầm, đoản kích này làm từ Bắc Hải hàn thiết, ngươi đến từ nơi nào vậy? Thật là khó hiểu!”. Lão trầm ngâm một lúc mà không nói gì.



Hàn Bách nhắm hai mắt lại, cố gắng vận dụng chân khí giải khai huyệt đạo.



Phạm Lương Cực biết ngay gã đang làm gì, ngạo nghễ nói: “Ngươi đừng vọng tưởng có thể giải được những huyệt đạo bị điểm, đừng phí sức vô ích, phương pháp điểm huyệt của bản nhân là thiên hạ vô song, trên thiên hạ có thể giải được không quá mười người”. Thuận tay giắt Tam Bát Kích vào trên lưng, không tỏ vẻ khách khí nữa.



Hàn Bách trong lòng nhất động, hỏi: “Mười người đó có phải là những cao thủ trên Hắc Bảng?”.



Phạm Lương Cực cười lạnh nói: “Những người trên Hắc Bảng có thể giải được huyệt đạo do ta điểm chỉ có Lãng Phiên Vân, Xích Tôn Tín, Càn La hoặc là Lệ Nhược Hải, còn những người khác à? Phì!”.



Hàn Bách lại nhắm mắt, không dám để đối phương thấy được vẻ kinh ngạc vui mừng của mình, chàng được tính như hóa thân của Xích Tôn Tín, đương nhiên mang trong người những khả năng của Xích Tôn Tín nên có hy vọng giải huyệt thành công. Chỉ là phương pháp truyền nghệ của Xích Tôn Tín từ xưa đến nay chưa hề có, tựa như từ một gã tiểu tử không xu dính túi đột nhiên biến trành triệu phú nên không biết dùng tiền vào chỗ nào, thật là một vấn đề mơ hồ khó mà tưởng tượng ra được.



Phạm Lương Cực tựa hồ rất thích đàm thoại, nói: “Ngươi có biết vì sao ta giết ngươi không?”.



Hàn Bách nói thầm trong lòng: đương nhiên là vì để làm vừa lòng Vân Thanh mà ngươi yêu thích rồi. Môi dưới bĩu ra, đây là cách kháng nghị duy nhất mà gã có thể biểu lộ được.



Phạm Lương Cực rất đắc ý, cười nói: “Ngươi tưởng ta giết ngươi là để lấy lòng Vân Thanh à, thực là sai lầm lớn!”.



Hàn Bách vì không mở mắt nên không thấy được ánh mắt của Phạm Lương Cực có thoáng qua một tia tịch mịch.



Phạm Lương Cực nói: “Bổn nhân sở dĩ được xưng là Độc Hành Đạo là vì ta chẳng bao giờ lai vãng với ai, cũng không hề trò truyện với ai bao giờ, nói gì đến việc cùng người thổ lộ tâm sự”.



Hàn Bách nói: “Việc đó thì có liên quan gì đến việc giết ta?”.



Gã một mặt vừa đối đáp, vừa phân tâm để ý bên trong cơ thể, cẩn thận theo sát tình hình biến đổi của chân khí trong thể nội, phát giác nội khí trong đan điền đến chỗ đốt sống cuối cùng thì không thể đi tiếp, cũng không thể thuận thế lên trên huyệt Đản Trung trước ngực, đi xuống dưới thì cũng không qua được huyệt Hải để bên dưới Khí hải. Nói một cách khác, chân khí toàn thân y đã bị khóa chết ở Đan điền, giả sử có thể xung phá được một trong ba chỗ trên thì mới có hy vọng giải khai được những huyệt đạo bị phong bế.



Chỉ là không biết làm cách nào thôi.



Chỉ còn biết tận lực tích tụ chân khí tại đan điền.



Nếu Phạm Lương Cực mà biết gã đang trong tình trạng này thì tất sẽ phong bế thêm những huyệt đạo khác của gã. Nhân vì khi huyệt đạo bị điểm, Hàn Bách hoàn toàn không vận khí nên trong Đan điền không có chút chân khí nào phản ứng lại cả.



Lão làm sao biết được công lực của Hàn Bách lại nằm ngoài thông lệ như vậy, lại xuất phát từ Ma chủng uy lực vô biên của Xích Tôn Tín, thủ pháp phong huyệt độc đáo thiên hạ của lão chỉ tạm thời phong tỏa hoạt động của Ma chủng mà không làm triệt tiêu được nó hoàn toàn.



Phạm Lương Cực trầm ngâm một hồi không thấy Hàn Bách trả lời bèn tự nói tiếp: “Để giữ gìn vẻ thanh xuân trẻ trung, mấy chục năm nay, vào mỗi lần sinh nhật, ta đều tìm một người, nói hết những tâm sự trong lòng, kể cả những điều bí mật u sầu trầm uất, nếu như ngươi không hiểu rõ thì sẽ làm một con quỷ hồ đồ mất”.



Hàn Bách trợn mắt há miệng, nghĩ bụng trên thế gian sao lại có chuyện như vậy, mới hiểu tại sao từ đầu đến giờ Phạm Lương Cực cứ thao thao bất tuyệt, hóa ra mình là món tế lễ cho ngày sinh nhật của lão.



Phạm Lương Cực đột nhiên vung trảo xách gã lên.



Hàn Bách theo Phạm Lương Cực phi thân vượt tường, giây lát đã chạy vun vút trên mái ngói.



Phạm Lương Cực lên cao xuống thấp, lúc đi lúc dừng, Hàn Bách đang bị xách lủng lẳng cũng cảm nhận được mỗi bước đi của lão đều có đạo lý, không hổ danh Độc Hành Đạo mà thiên hạ ban tặng cho lão trộm.



Phạm Lương Cực đột nhiên gia tăng tốc độ, liên tục vượt qua những mái nhà cao, đến một tòa phủ đệ đặc biệt hùng vĩ, nhảy vào trong vườn, lúc thì nấp lúc thì di chuyển, rồi lại nhảy lên đỉnh một cây cổ thụ, dừng lại trên một cành cây to.



Phạm Lương Cực để Hàn Bách ngồi thẳng trên cành cây.



Hàn Bách hoàn toàn không hiểu tại sao lão lại đưa mình đến chỗ này, rồi lại dừng ở cây đại thụ này.



Phạm Lương Cực thanh âm hưng phấn hẳn lên, nhẹ giọng thốt: “Đến rồi! Ngươi xem”. Đối diện bọn họ là một tòa tiểu lâu đang có ánh đèn chiếu ra.



“Két!”.



Hai cánh cửa của căn tiểu lâu đã mở ra, một mỹ nữ dáng vẻ rung động lòng người, ánh mắt buồn rười rượi đứng bên khung cửa sổ, hướng về vầng trăng khuyết đang chiếu sáng trên cao, khẽ cất tiếng thở dài.



Một tia sáng loé lên trong mắt của Phạm Lương Cực. Hàn Bách trong lòng thất kinh, không lẽ lão Phạm Lương Cực này là một tên dâm tặc, đến đây rắp tâm hái hoa?