Lăng Vân dứt lời thì Phượng Minh liền trầm mặc. Hình ảnh nữ tử bạch y đeo khăn che mặt, đôi mắt phượng sắc sảo nhưng vô cùng dịu dàng thoáng hiện lên trong đầu hắn. Hắn chưa làm được gì cho nàng, chỉ đơn giản trả lời ba câu hỏi và cứu nàng một lần khỏi tay Ngũ Âm. Vậy mà nàng đã có tình cảm với hắn, còn luôn giúp đỡ không cần hồi đáp. Tất cả những điều này khiến hắn cảm thấy có chút hổ thẹn.

Giọng của Đường Nguyên cắt đứt suy nghĩ của Phượng Minh:

- Thiếu chủ, Phong Kiếm học viện có chín vị sự phụ, trong đó bốn người Lăng, Tịnh, Giả, Lý đã qua đời trong lần truy sát của Kinh Thiên Vương. Ngày nay chỉ còn lại ta và bốn người Ngụy, Long, Cổ, Vương. Ta thì không nói, còn bốn lão già kia tính tình hơi bảo thủ một chút. E rằng trong Hồng yến bọn họ sẽ bày trò thử tài thiếu chủ, người không nên tức giận.

Phượng Minh cười gật đầu:

- Việc này chẳng hề gì, vẫn là câu nói cũ, ta chẳng ngán ai bao giờ!

Vi Thanh Thanh hừ lạnh:

- Minh công tự tin quá rồi. Còn ngũ kiệt của Phong Kiếm học viện cũng rất có bản sự, hy vọng người không để mất mặt!

- Mất mặt cái thằng cha ngươi à Vi sửu nhi?

Nghe Vi Thanh Thanh động chạm Phượng Minh, Đường Nguyên liền nổi đoá tung chưởng tấn công ông ta.

- Lão già sắp xuống lỗ, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?

Hai người này cứ gặp là lại cãi nhau inh ỏi, kết cục lần nào cũng là động tay động chân. Mới đầu Lăng Vân còn cố cản nhưng sau đành bó tay.

- Được tối mai đã là Hồng yến, Phượng huynh hãy sớm về nghỉ ngơi!

Như nhìn thấu tâm trạng không được tốt lắm của Phượng Minh, Lăng Vân vỗ vỗ vai hắn.

#

Chia tay ba người Lăng Vân, Đường Nguyên và Vi Thanh Thanh, Phượng Minh cất bước quay về biệt phủ.

Khi hắn đi ngang qua một khu phố thì có cảm giác rợn tóc gáy như có ai đó đang theo dõi mình. Tuy nhiên khi quay lại thì chỉ thấy dòng người tấp nập huyên náo không ngừng. Sắc mặt Phượng Minh dần trở nên âm trầm.

Chợt nghe Thạch Trư truyền âm nói:

- Có một tiểu tử cảnh giới Hóa Hình đang theo dõi chủ công! Người hãy dụ hắn đi vào ngõ hẻm trước mặt sẽ biết hắn là ai.

Ở cách Phượng Minh không xa có một thanh niên áo quần lôi thôi, tay cầm bình rượu uống không ngừng. Ánh mắt thanh niên như có như không luôn nhìn về phía Phượng Minh, khi thấy Phượng Minh dáo dác nhìn xung quanh thì khóe miệng thanh niên nở nụ cười khinh thường. Nhưng chỉ một thoáng gã mất tập trung thì có một chiếc xe ngựa chợt chạy qua trước mặt, khi nhìn lại thì đã mất bóng Phượng Minh.

Gã thanh niên nhíu mày đi tới phía trước gần trăm thước thì chỉ thấy duy nhất một ngõ hẻm hẹp dài, không hiểu sao gã cảm giác Phượng Minh đang ở trong này nên liền bước tới.

Đi được một lúc thì gã thanh niên nghe thấy phía sau lưng vang lên từng tiếng bước chân lộp cộp.

- Chào! Từ tư liệu Lăng Vân đưa cho ta thì ngươi chính là Tam Tần một trong tứ kiệt, cảnh giới Hóa Hình trung kỳ, nổi danh Huyết Hỏa vương triều bằng Túy Tửu kiếm pháp?

Giọng Phượng Minh cất lên sau lưng khiến gã thanh niên đổ mồ hôi hột, rõ ràng theo thông tin gã biết thì Phượng Minh chỉ mạnh hơn Tào Phi một chút, Tào Phi thì bại dưới một chiêu của mình, vậy mà không hiểu vì sao Phượng Minh đầu tiên có thể lừa trực giác của mình rồi lẻn ra sau lưng từ bao giờ.

Tam Tần cười lạnh:

- Phong Kiếm thiếu chủ quả nhiên có chút bản sự! Bất quá ngươi nghĩ như vậy là đánh lén được ta sao?

Tuy nói vậy nhưng bầu rượu trong tay Tam Tần đang dần chuyển từ màu lục sang màu tím. Linh lực trong người cũng ngầm vận chuyển không ngừng.

- Tam Tần có linh thể là Túy Hồ Lô, bên trong chứa rượu do linh lực ngưng tụ thành. Khi bầu rượu chuyển màu tím thì kiếm khí trong trong bầu đã đạt tới ba trăm sáu mươi đạo, một khi bộc phát bất ngờ có thể đánh chết cả một Hóa Hình đại viên mãn. Tam Tần, ta không ngại nói cho ngươi biết tu vi ta chỉ có thể so với Khai Nguyên đại viên mãn. Nếu ngươi đủ tự tin giết được ta thì có thể thử ra tay một lần!

Giọng nói của Phượng Minh chậm rãi nhưng lại chứa áp lực đè nặng lên thân thể Tam Tần. Trong đầu gã có đủ loại suy nghĩ xuất hiện. Đầu tiên là không hiểu vì sao Phượng Minh lại có tư liệu về mình rõ ràng như vậy. Nghe hắn nói là Lăng Vân đưa, vậy thì chính là tên "Vân công" trẻ tuổi tu vi yếu đuối mà gã đã từng gặp ba ngày trước.

Sau khi nghe lời kêu gọi từ các vị sư phụ về việc tái thành lập Phong Kiếm học viện, Tam Tần liền cưỡi hồ lô ngày đêm phi hành về Cửu Thiên vương triều. Đến khi tới được Thạch thành thì gã liền biết được hai vị chủ công chủ trì đại cuộc không phải là những sư phụ Vô Nhai cảnh đức cao vọng trọng mà lại là hai tên thiếu niên cảnh giới kém xa mình. Trong lòng Tam Tần không phục nên muốn tìm cơ hội đánh cho "Minh công" thiên tư trác tuyệt một trận.

Bất quá Lăng Vân đã dự tính trước việc Ngũ kiệt của Phong Kiếm học viện sẽ làm loạn, vì vậy cho người ghi chép tìm hiểu mọi thứ về năm người này, in thành một cuộc sổ đưa cho Phượng Minh. Với những công pháp kỳ lạ ở những vương triều khác Phượng Minh rất hứng thú. Nhất là với việc dùng linh thể biến thành thực chất hoàn mỹ như Tam Tần.

Ở cảnh giới Hóa Hình thì người tu linh sẽ lấy độ thực chất của linh thể làm tiêu biểu cho cảnh giới.

Cảnh giới của Tam Tần chỉ là Hóa Hình trung kỳ nhưng lại chiến thắng được Tào Phi Hóa Hình đỉnh phong. Yếu tố khác biệt ở đây là độ nồng đậm của linh thể Tam Tần nhiều hơn Tào Phi, tuy cảnh giới thấp hơn nhưng tiêu chuẩn linh thể này đã có thể so với đỉnh phong.

Áp súc, ngưng tụ là bí quyết để linh thể mạnh mẽ hơn.

Phượng Minh cho rằng đạo tâm cũng có thể dựa trên bí quyết như vậy để lớn mạnh hơn.

- Sao nào Tam Tần, ngươi không dám sao?

Giọng nói của Phượng Minh lại vang lên.

Tam Tần nghiến răng muốn quay lại nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Gã hừ lạnh rồi nhảy qua bức tường trước mặt rồi biến mất.

Nếu Tam Tần trông thấy khuôn mặt mồ hôi đầm đìa của Phượng Minh phía sau lưng thì chắc sẽ tức tới hộc máu. Rõ ràng hắn ta đang sợ chết khiếp chứ làm gì có sự bình thản nào?

- Ông nội nó Ngũ cường các ngươi tu luyện trước ta mấy chục năm mà lại muốn so tài với ta, đúng là một phường vô sỉ. Có giỏi thì cho ta mười năm, ta đảm bảo sẽ đạp từng tên dưới đất, đạp cho các ngươi lún sâu tới mức không ngóc đầu lên nổi.

Phượng Minh nhổ một ngụm nước bọt tức giận nói.

- Chủ công, người càng ngày càng trưởng thành rồi!

Ở trong hình xăm Thạch Trư cảm thán. Với gã thì quan sát Phượng Minh tu luyện, từng bước trưởng thành chính là niềm vui lớn nhất sau mấy trăm ngàn năm bị phong ấn.

Phượng Minh nói:

- Trưởng thành? Ý ngươi là ta biết lừa người khác rồi sao? Đây chỉ là tiểu mưu thôi, ta không có đại mưu như đám Lăng Vân.

- Không phải không có, mà là vì người không muốn...

- Thôi được, ngươi đúng! Tiểu mưu chỉ dùng trong tình huống cấp bách. Ta không thích lừa người chút nào, ta thích là một Phượng Minh thánh thiện trong sáng cơ!

Về đến biệt phủ của mình, Phượng Minh không hề nghĩ ngơi mà ngay lập tức lao đầu vào tu luyện. Ngày mai đã là tiệc Hồng yến, nếu hắn không đột phá tu vi được thì chắc chắn sẽ bị đám ngũ cường kia vùi dập đến thê thảm.

Phượng Minh ngồi xếp bằng xuống, hai tay đưa song chỉ điểm lên hai bên thái dương, bắt đầu thi triển Trích Tâm Dẫn. Hiện tại vòng xoáy trong ấn đường xoay mỗi lúc một mạnh, đạo tâm trong đó cũng dần hoàn chỉnh, chỉ cần Phượng Minh muốn thì nó sẽ ngưng tụ ngay lập tức.

- Ý cảnh thánh nhân sẽ có hình dạng gì? Chung quy ta vẫn cảm thấy đây không phải là thứ đạo mà ta mong muốn. Thánh như một tảng băng lạnh lùng mà trong suốt không chút vẫn đục, vượt lên trên chúng nhân, nhưng không thể nghiền ép chúng nhân. Thứ ta muốn là loại đạo trời lớn đất lớn, ta là lớn nhất!

Phượng Minh thì thào, vòng xoáy xoay tròn mỗi lúc một nhanh. Khí tức Phượng Minh dần mạnh lên, chỉ thấy vòng xoáy kia đột ngột xuất hiện một con mắt trái đang nhắm nghiền.

- Đạo tâm đầu tiên của ta sẽ có hình con mắt trái. Lấy thánh phàm làm song nhãn để nhìn thấu hồng trần, hiểu chân đạo. Phàm ý cảnh, Thánh ý cảnh đã ngưng tụ, vì sao ngươi còn chịu thua kém?

Phượng Minh vừa dứt lời thì không khí xung quanh vốn đang đầy thánh ý bỗng nhiên trầm xuống, một sự bình thường đến dửng dưng xuất hiện. Vòng xoáy thứ hai trong ấn đường Phượng Minh thành hình. Vòng xoáy này không ngừng bị đạo tâm Thánh nhân lấn áp nhưng cũng nhờ đó mà được củng cố không ngừng!

- Phàm nhãn, mở!

Phượng Minh quát lớn, trong vòng xoáy lập tức xuất hiện thêm một con mắt phải bay lơ lửng lên trên đỉnh đầu Phượng Minh, hợp lại với Thánh nhãn tạo thành đôi mắt một bên nhắm một bên mở trông vô cùng kỳ dị.

Hiện tại Phượng Minh chỉ có thể làm được đến thế. Khi Phàm nhãn mở thì Thánh nhãn sẽ nhắm, còn khi Thánh nhãn mở thì Phàm nhãn sẽ nhắm. Hai loại đạo này giống như hai mặt âm dương của Thái cực, vốn trái ngược nhưng cũng dựa vào nhau để tồn tại.

Thạch Trư nhìn được khí tức của Phượng Minh đang rất mạnh mẽ thì nhận xét:

- Tu vi thân thể có thể so với Khai Nguyên sơ kỳ, đạo tâm ngưng tụ được hai loại đạt đến Tòng Tâm Sở Dục sơ kỳ. Nếu dùng toàn lực thì người có thể đánh ngang tay với Hoá Hình trung kỳ hoàn mỹ. Bây giờ Tam Tần không phải đối thủ của người, Tào Phi cũng thế!

Phượng Minh lắc đầu:

- Tam Tần xếp chót trong Ngũ kiệt, đứng thứ tư Tống Thanh Loan là Hoá Hình hậu kỳ. Thứ ba Mộng Điệp Hoá Hình đỉnh phong. Tu vi ghê gớm nhất là Cố Tam Ngưu, Ngưng Thần trung kỳ. Nhưng y không phải là người được đánh giá cao nhất, Sơ Tuyết cảnh giới Ngưng Thần sơ kỳ mới là người mà Lăng Vân khoanh tròn đáng chú ý. Bất quá đánh nhau với bốn người này ta không có phần thắng! Cố lắm may ra ngang tay với Tống Thanh Loan!