Phái Thanh kéo Diệp Tống sang một bên, nhỏ giọng oán giận nói: "Nam thị vốn là vũ cơ, sao có thể phạm lỗi như vậy, tiếu thư đánh đàn chậm mà nàng cũng té ngã, chắc chắn là cố ý! Tiểu thư, làm sao bây giờ, Vương gia sẽ không tha cho người."

"Việc nên tới trước sau cũng tới, muốn trốn cũng không được." Diệp Tống bình tĩnh nói.

Phái Thanh dậm hai chân: "Nô tỳ đã nói tiểu thư đừng nên đánh đàn, thế nào cũng xảy ra chuyện mà."

Diệp Tống vân đạm phong khinh nói: "May mắn chỉ là sưng chân một chút, nếu là rơi xuống nước hoặc ngã gãy chân, ta và ngươi đi rồi không biết nàng ta sẽ nói cái gì trước mặt Tô tiện nhân, không phải càng oan uổng hay sao?"

Phái Thanh sửng sốt, thấy Diệp Tống đến bên người Nam Xu hỏi han ân cần, bỗng phản ứng lại. Cũng đúng, duỗi đầu một đao súc đầu cũng là một đao, ai biết được khi Diệp Tống từ chối đánh đàn, nàng ta sẽ lại dùng chiêu gì nữa.

Linh Nguyệt nhanh chóng mang theo người chạy tới. Không phải ai khác, chính là Tô Thần vừa hồi phủ. Tô Thần sắc mặt âm trầm, thấy Nam Xu nằm trêи ghế, phi nhanh tới đem Nam Xu ôm vào trong ngực. Nam Xu rúc vào ngực hắn, nhịn không được rơi nước mắt, Tô Thần nâng ngón tay lau nước mắt cho nàng, nói: "Xu nhi không sợ, ta tới rồi." Hắn nhìn thoáng qua mắt cá chân Nam Xu, sau đó bế ngang nàng lên.

Đi qua bên người Diệp Tống, Tô Thần lạnh như băng nhìn nàng, thanh âm ẩn chứa tức giận, nói: "Diệp Tống, thương thế của ngươi khỏi một chút, ngươi liền chạy đi gây sự có phải hay không, Xu nhi gặp chuyện đều can hệ đến ngươi! Bổn vương nói cho ngươi biết, nếu Xu nhi không thể khiêu vũ được nữa, ta liền chặt đứt chân của ngươi hoàn lại cho nàng, bổn vương sẽ khiến ngươi cả đời cũng không thể đứng dậy được nữa."

Diệp Tống cúi đầu, bên môi nhàn nhạt ý cười, đạm nói: "Đã biết." Tô Thần nhìn càng thêm bực bội, rất muốn khiến nàng nếm thử tư vị sống không bằng chết, để xem khi cận kề cái chết nàng còn có thể cười được như vậy nữa hay không."

Nam Xu nắm lấy tay áo Tô Thần, nhu nhược đáng thương mà giải thích: "Vương gia, không liên quan đến tỷ tỷ, là ta yêu cầu tỷ tỷ đánh đàn ta khiêu vũ, không nghĩ tới..." Nàng rưng rưng nhìn thoáng qua cây đàn trêи bàn, "Ta khiêu vũ không tốt, đàn phượng cũng không theo ý của tỷ tỷ, gãy rồi."

"Không sao", Tô Thần ôn nhu nói, "Cầm hỏng rồi có thể sửa lại, thân thể Xu nhi mới quan trọng." Nói xong liền ôm giai nhân nhanh chóng rời đi.

Linh Nguyệt cầm đàn chạy phía sau, còn không quên đối Diệp Tống nói: "Vương phi có thể không biết, phượng cầm này chính là vật đính ước của Vương gia và phu nhân, vô cùng trân quý, cả thượng kinh này cũng không tìm được cái thứ hai."

Linh Nguyệt rời đi thật lâu, Diệp Tống mới suy tư nói: "Vậy à, ta không nghiệm cầm nên không biết, Nam phu nhân cư nhiên có thể bỏ được, thật đúng là đã bỏ cả vốn lẫn gốc."

Phái Thanh không biết nên như thế nào cho phải, hỏi: "Tiểu thư...Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Còn có thể làm gì," Diệp Tống hỏi lại, "Thương thế của Nam thị so với thương thế trước kia của ta so sánh thế nào?"

Phái Thanh: "Gọi bằng sư phụ."

"Kia chẳng phải là, ta vẫn sống sốt, chẳng lẽ nàng chỉ bị một chút như vậy liền hư?" Diệp Tống đi đằng trước, nói: "Chúng ta cũng đi xem."

Phái Thanh vẫn vô cùng lo lắng: "Chắc Nam thị không thật sự làm đến mức...không thể khiêu vũ đâu?"

Diệp Tống nghĩ nghĩ, nói: "Dù có như thế ta cũng không đem hai chân ra để bồi thường cho nàng ta đâu."

Tô Thần ôm Nam Xu về Phượng Phi uyển, điều vài vị đại phu đến chẩn trị, Diệp Tống cùng Phái Thanh không vội vã mà theo sau tới, đứng chờ ở trong sân. Thẳng cho đến khi đại phu đã chẩn trị xong mắt cá chân của Nam Xu, xác định không có gì đáng ngại, Phái Thanh mới vì tiểu thư nhà mình mà yên lòng.

Cứ thế, để đảm bảo, cẳng chân tinh tế trắng nõn của Nam Xu vẫn bị băng thành một bó lớn, Tô Thần săn sóc mà giúp nàng tựa lên đầu giường, mọi chuyện đều tự tay làm hết. Sau khi xử lý hết thảy thỏa đáng, Tô Thần mới nhàn nhạt phân phó Linh Nguyệt: "Đưa đại phu ra ngoài."

Linh Nguyệt theo lời làm theo, tới cửa Tô Thần lại hỏi một câu: "Vương phi đâu?"

Linh Nguyệt hồng con mắt nói: "Vương phi nương nương cùng Phái Thanh đang chờ bên ngoài sảnh chính." Nàng quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Vương gia, phu nhân từ trước đến nay không tranh giành gì, đối Vương phi nương nương luôn chịu đựng, nhưng Vương phi nương nương vẫn không buông ta, làm phu nhân bị rất nhiều khổ sở. Phu nhân tính tình hiền dịu, sợ làm nhiễu Vương gia, ngày thường dù bị ủy khuất cũng không chịu nói. Nô tỳ khẩn cầu Vương gia vì phu nhân làm chủ!"

"Đi ra ngoài, bổn vương tự có chừng mực."

Linh Nguyệt đứng dậy lui về sau, Tô Thần ôn nhu kéo chăn cho Nam Xu, vuốt ve bên má nàng, ánh mắt che chở ấy thực sự có thể khiến người nhịn không được muốn trầm luân, nói: "Xu nhi, làm nàng chịu ủy khuất rồi."

Nam Xu lắc lắc đầu, cọ cọ gương mặt vào tay Tô Thần, nói: "Vương gia, Xu nhi không ủy khuất, người không cần nghe Linh Nguyệt nói linh tinh. Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngày thường rất tốt với ta, chỉ cần có thể bầu bạn bên cạnh Vương gia, ta cái gì cũng nguyện ý."

"Ngoan, trước ngủ một chút. Ta sẽ xử lý chuyện này." Tô Thần đỡ bả vai nàng chậm rãi nằm xuống.

Lúc Tô Thần gần đi, Nam Xu nắm lấy tay áo hắn, hắn xoay người lại thấy khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng của Nam Xu. Nam Xu nhăn mày đẹp, tái nhợt nói: "Vương gia, người tha cho tỷ tỷ đi, nàng không phải cố ý. Hết thảy đều do thiếp không cẩn thận."

Tô Thần thở dài: "Xu nhi lúc nào cũng thiện lương như vậy."

Diệp Tống và Phái Thanh bị đưa tới đại đường, Tô Thần ngồi ngay ngắn ở chủ vị, cầm chén trà trong tay uống một ngụm, gia đinh đứng nghiêm chỉnh hai bên.

Tô Thần nâng mi mắt, lạnh lùng nhìn Diệp Tống tiến vào, thanh âm băng lãnh đến cực điểm, nói: "Diệp Tống, ngươi đã biết sai chưa?"

Hết chương 17

-----------------------------------------

Tâm sự: Thề là đọc mấy thể loại bạch liên hoa như thế này điên lắm luôn ấy, tự hứa rằng sẽ không đọc mấy thể loại có tra nam không não, không cần biết sự việc xảy ra như thế nào, chỉ nghe từ một phía đã vội phán tội người khác nữa rồi. Nhưng vì đọc truyện tranh thấy về sau khá nhộn, nội dung cũng coi là mới lạ nên quyết định lọt hố.

Mặc dù chưa đọc hết nên cũng chưa biết kết cục như thế nào, hy vọng truyện sẽ không làm mình thất vọng. (Đọc đến đâu edit đến đấy luôn :v)

Đoạn này trong truyện tranh không có nên cũng đỡ tức. Ngồi edit chương này mà chỉ muốn đập bàn phím. Cáu không thể tả được! 

Chỉ bị sưng có tí tẹo như thế mà xử phạt Diệp Tống đến nửa sống nửa chết. Thật muốn chửi bậy mà.