Ellenia có việc ra ngoài từ sáng sớm, trong dinh thự chỉ còn những người hầu giữ nguyên những khuôn mặt lạnh tanh đầy vẻ xa cách.

Dặn người giúp việc vừa tới đánh thức rằng mình không cần bữa sáng, tôi đi ra ngoài với tậm trạng khá tốt. Có lẽ sẽ chẳng có ai đến tìm tôi trong buổi sáng hôm nay đâu.

Tsk, đúng là những con người vô tâm.

Tuy nhiên thì cũng thật tuyệt khi mà được nằm trên giường cả buổi sáng.

Nằm được một lúc, tôi cảm thấy hơi tiếc quỹ thời gian của mình nên đã đứng dậy bước vào phòng tắm. Tôi có thể tự tắm rửa mà chẳng cần nhờ đến những người hầu. Hôm qua, tôi chỉ được lau ngưởi bằng khăn ấm và thay bộ đồ ngủ mới. Y phục ở thế giới này khá là phức tạp nếu không có người giúp, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ mà tôi có thể tự mặc. Sau khi tự thắt corset và mặc áo chẽn, tôi diện một chiếc váy xanh giản dị phối cùng áo trắng tay phồng rồi bước ra khỏi phòng tắm.


Tôi nên luyện tập việc tự lo về trang phục nhiều hơn, vì lỡ sau này xảy ra chuyện gì thì còn có thể xử lý được.

Tôi trang điểm một chút để che đi làn da nhợt nhạt của mình, chải lại mái tóc dài cho vào nếp rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Khi bước xuống những bậc cầu thang dẫn tới hành lang được  lát đá cẩm thạch và trải thảm sang trọng, tôi bắt gặp những hộ vệ đang đứng ngay ngắn ở lối vào trước đại sảnh. 

"Phu nhân có gì muốn sai bảo ạ?"

Một trong hai hộ vệ đang nắm chắc ngọn giáo vì không chịu được ánh mắt chằm chằm của tôi, đã lên tiếng.

"Xin lỗi vì làm gián đoạn thời gian làm việc của các anh. Các anh có biết chồng ta hiện đang ở đâu không?"

"Xin lỗi, chúng tôi không biết chính xác vị trí hiện tại của Công tước."

Người còn lại trả lời. Hai vệ binh quay sang nhìn nhau một lúc, như đang ngập ngừng điều gì đó.


"Tôi có nghe nói hôm nay tiểu thư Ellenia sẽ ghé qua cảng Elmos để dùng bữa trưa với tiểu thư Furianna."

"A..."

"...."

"...Tâm trạng của Công tước hiện giờ đang rất tệ, vậy nên hai tiểu thư đã đến đó để xoa dịu ngài ấy."

Thì ra là vậy. Chỉ có hai cô gái đó mới có thể xoa dịu cái nhân cách chó gặm của chồng tôi thôi. Quá nhiều thông tin cho ngày hôm nay rồi, thậm chí tôi còn không thèm hỏi đến điều đó. Chắc là do tôi nên anh ta mới thấy tệ chứ gì. Vâng vâng, là tôi vượt quá vị trí của mình rồi.

Hai người đó có vẻ phấn khích khi thấy tôi ghen tị với Flaya. Có lẽ họ đang nghĩ Flaya xứng đáng với vị trí Phu nhân Công tước hơn là tôi. Họ đang mong muốn được chứng kiến cảnh tượng tôi khùng điên vì ghen tuông à?

Được rồi, lý do mà Rudbeckia trong nguyên tác lại đặc biệt khó dễ với Flaya đã rõ rồi. Đó là điều quá hiển nhiên vì cô ấy bị tất cả mọi người đưa ra định kiến chỉ vì những tiếng xấu của cô ấy. 


Dù saoo đi nữa, tôi đã biết Izek đang ở cảng Elmos.

"Được rồi. Ta cảm ơn."

Tôi mỉm cười trong khi hai người hộ vệ quay lại tư thế nghiêm trang canh gác.

Được một lúc, một giọng điệu ảm đạm vang lên, "Nếu ohu nhân cần, tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa."

"Cảm ơn. Các anh tốt bụng thật đấy."

"..."

Cảng Elmos, nơi đầu tiên tôi đặt chân tới ngay sau khi đến phương Bắc. Một nơi yên bình với làn gió biển tươi mới và khung cảnh tàu thuyền cao rộng, xa xa là ngọn hải đăng cao vút cùng những dãy trọ, quán bar mộc mạc.

Nhưng giờ đây, cận vệ và hiệp sĩ tôn giáo trong những bộ áo giáp cồng kềnh đã ngập tràn khắn ngõ ngách, khiến cảnh quan bến cảng tuyệt đẹp trở nên nặng nề và đáng sợ hơn.

Gì thế này? Sao không khí lại trở nên nghiêm túc quá vậy? Một buổi họp ư? Hay sắp có chính khách nào ghé thăm?
Trong tiểu thuyết không hề có cuộc viếng thăm của chính khách ngoại quốc vào thời điểm này.

Khi cho xe ngựa dừng lại và bước xuống đi bộ, tôi nhìn thấy một nhóm vệ binh và hiệp sĩ đang ngồi la liệt ở cầu thang của quán bar dưới bức tường đa thấp, cầm những vại bia lớn mát lạnh dưới ánh nắng mùa hè.

Ủa, những người này...là hiệp sĩ thật hả? Tôi nấp sau một bức tường đá, rướn cổ ra quan sát bến cảng sầm uất.

Haha, trông tôi giống hệt như một kẻ bám đuôi biếи ŧɦái. Cuộc sống này thật là khó khăn mà.

Biết ngay là Izek ở đây mà. Chồng tôi đang ngồi với một vệ binh có bộ râu đỏ. Có vẻ đang nói chuyện rất nghiêm túc. Thật nhẹ lòng vì tôi có thể dễ dàng đoán ra anh ta đang ở đây.

Bây giờ thì tiếp cận anh ta như nào nhỉ?

"Cái thằng cha đó...'

"Phu nhân đang nói về ai vậy?"
Ôi Chúa ơi, tim sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi đây này!

Tôi nuốt vối tiếng hét sắp bật ra khỏi miệng, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn cái người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay bên cạnh, đầu cúi xuống ngang tầm mắt của tôi. Là một cậu bé.

Chờ đã, gương mặt này quen lắm... A, đúng rồi! Đây là cậu thiếu niên đã đến gọi Izek lúc anh ta đang đứng ở hồ nước. Cậu bé chớp chớp đôi mắt màu hổ phách trong veo nhìn tôi. Mái tóc đen che đi vầng trán rộng khiến tôi nhớ đến Cesare, nhưng màu tóc của anh ta đậm màu hơn như này.

"Xin lỗi đã làm Phu nhân giật mình. Tại thấy Phu nhân lấp ló ở đây nên tôi mới..."

Bảo sao cậu ấy bắt chước tôi. Kì cục quá vậy?

Tuy nhiên, có vẻ như cậu ấy không tỏ ra thù ghét tôi giống như cậu thiếu niên Lorenzo.

"Không sao đâu."

"Phu nhân khoẻ lại rồi chứ? Chuyện ở cung điện..."
"À, ta ổn rồi. Cảm ơn cậu."

Tôi nhoẻn miệng cười với cậu thiếu niên. Cậu ấy nhìn tôi một lúc rồi thấp giọng, lúng túng ngãi đầu, "Tôi là kị sĩ của ngài Izek."

Ồ, ngạc nhiên đấy.

"Vậy sao? Cậu theo chồng ta khoảng bao lâu rồi?"

"Cũng mới được một thời gian ngắn thôi ạ. Tôi đã may mắn được đảm nhận vị trí này vì người trước tôi đã vướng vào một sai lầm."

"Sai lầm?"

"Đúng vậy. Anh ấy đã hát một bài hát khá là tục tĩu và bị ai đó vô tình nghe thấy."

Hmmm... Liệu có phải là bài hát mà tôi đã nghe được không nhỉ? Lorenzo... cậu ta đã hỏi tôi có muốn nghe nó không.

"Nhưng tại sao Phu nhân lại phải lến lút như này? Phu nhân đến thăm ngài Izek phải không? Tôi đi báo với ngài ấy nhé?"

"Không, không cần đâu... Ta không đến để gặp ngài ấy. Chỉ là ta tạt qua nhìn chồng ta một chút thôi."
"Ồ, ra là vậy sao? Tốt nhất là nhìn ngài ấy từ xa thôi nhỉ? Nhưng ngài ấy khá ngọt ngào với Phu nhân mà? Nếu Phu nhân cứ đi như vậy thì ngài ấy sẽ buồn lắm đó."

'Ngọt ngào'? 'Ngọt ngào' á? Từ đấy có trong từ điển của anh ta à?

Tôi ngượng ngùng cúi đầu.

"Cậu thấy như vậy sao?"

"Đúng vậy ạ. Ngài ấy không phải là người sẽ yêu cầu một người phụ nữ chờ đợi mình đâu."

"..."

"Thôi chết, xin Phu nhân đừng nói với ai về điều này. Tôi sẽ bị đánh chết mất!"

Izek, anh đánh văng một con ốc trong đầu cậu bé này rồi phải không? Tôi gượng gạo chuyển chủ đề.

"Ở đây đang có chuyện gì sao?"

"Chính là sự cố bất ngờ ở hồ nước trong cung đó."

"Thong thả nhỉ?"

Một tiếng gằn giong đáng sợ phát ra ngay trên đầu khiến hai người chúng tôi giật bắn mình và hét lên.
Ôi trời ơi, trái tim của tôi hôm nay chịu đả kích tận hai lần.

"Ôi, ôi, quả là những lời ca ngợi chính xác!"

"Đúng nhỉ! Chồng em vẫn luôn là người hoàn hảo trong mọi tình huống luôn!"

Izek im lặng trong những lời tâng bốc quá khích của chúng tôi. Mạch máu gần thái dương gồ lên, đe doạ hai con người miệng cười mà lệ đổ trong tim trước mặt.

Huhuhu, đáng sợ quá đi!

"Ồ, ra là Phu nhân yêu quý. Tôi còn đang tự hỏi Andymion đang trốn trong góc nào để chửi bới chúng ta đấy."

Đứa trẻ này có lẽ đã phạm khá nhiều lỗi lầm rồi đấy. Tốt nhất là cậu nên tự lo cho bản thân mình trước đi.

Hoá ra tên cậu ấy là Andymion.

Tôi đứng lên, có lẽ là hơi nhanh nên tôi có chút chóng mặt. Chắc là không đáng lo lắm.

"Xin chào, ngài Ivan."

"Hôm nay nàng thế nào rồi? Ta rất lo vì có thể nàng vẫn còn sợ hãi vì sự cố vào tối hôm qua... Này nhóc Andy, mau đi ra khỏi đây và điều tra thêm ít manh mối đi."
(Chel: Má =))))) Ivan gọi Andy là thằng chó đẻ (son of a b*tch) đó mọi người ơi =))))) Tục tĩu quá nên tui không thể dịch chay để phá hoại hình tượng lãng tử của anh ý được huhuhuhu)

Nụ cười toả nắng của Ivan làm tôi như có ảo giác rằng những cánh hoa hồng mềm mại đang nhẹ nhàng rơi xung quanh anh ta, giảm đi cái sự mất dạy mà anh ta vừa mới thốt ra từ cái miệng đấy.

"Thật vinh dự vì nhận được sự quan tâm của ngài."

"Thôi nào, đừng đề cập đến chuyện không hay đó nữa. Mà Phu nhân ghé qua đây là để gặp tên khốn hung dữ này sao?"

Cái 'tên khốn hung dữ' đang được nhắc đến đang liếc xéo cậu trai cấp dưới của mình rón rén rời đi. Sau đó, sự giận dữ của anh ta ngay lập tức chuyển sang tôi. Sao lại có con người tự luyến đến thế này vậy chứ?

"Thứ lỗi cho em vì đã xen vào giữa lúc mọi người đang làm việc. Em chỉ muốn nói lời cảm ơn tói ngài vì đã cứu em vào tối qua..."
"Đó là vinh dự của tên khốn này đấy, thưa Phu nhân. Cứu người vợ đáng yêu của mình là điều phải làm mà. Ngài thấy có đúng không, tên khốn cặn bã? Có lương tâm thì trả lời đi."

Tất nhiên, Izek thì làm gì có lương tâm chứ.

Izek phớt lờ lời châm chọc của chiến hữu, nói đại một câu cộc lốc, "Đó là điều đương nhiên."

"Đúng là như vậy nhỉ. Cái chết của tôi sẽ trở thành rắc rối của mọi người mất."

"Sao?"

"Thôi nào, Phu nhân có muốn đến dùng bữa trưa với bọn ta không? Izek cũng sẽ rất vui nếu nhận được sự đồng ý của nàng đó."

Ngài Ivan bóp chặt bờ vai chắc nịch của Izek, thanh lịch chen vào giữa sự căng thẳng. Dũng cảm thật.

"Em có thể chứ? Em khá e ngại nếu sự tham dự của em khiến ngài sẽ mất hứng trò chuyện với những chiến hữu thân thiết của ngài."

"Làm gì có chuyện đó. Bọn ta không thân thiết đến mức đó đâu. Ai mà thèm kết thân với cái đồ mặt lạnh như ngài ấy chứ."
Tôi đã rất cố gắng để tỏ ra mình là một fangirl tầm thường nhất, không hề đố kị với ai cả. Nhưng sao phản ứng của hai tên hiệp sĩ này lại kì cục vậy nhỉ?

"Hae? Phu nhân Rudbeckia... đó là..."

Gì? Tự nhiên hỏi người ta?

Tôi ngây ngô nghiêng đầu. Sao vẻ mặt của hai người lại kỳ lạ vậy? Không chỉ ngài Ivan, mà cả Izek cũng mở to mắt nhìn tôi. Có gì bất thường ở đây sao?

Đó là lúc tôi cảm nhận được một thứ chất lỏng chảy xuống từ mũi của mình.