Nếu dùng mắt thường có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác, vậy thì lúc này, nhất định có thể thấy trên đỉnh đầu Dụ Diên bay hơn một nghìn dấu chấm hỏi in hoa màu đen.

"Vậy xin hỏi làm sao mới có thể đến nhà tiểu Diên làm khách."

"Lầu trên hỏi không phải phí lời quá sao? Chờ bạn đoạt được công ty của ông chủ 1 là ok."

"Hiểu rồi."

"...Anh ấy đang đùa với mọi người thôi." Dụ Diên vô cùng thẳng thắn, "Spam đến top 1, cũng không thêm wechat."

Màn đạn lại sôi trào, Dụ Diên vội bổ sung, "Nhưng có thể thêm bạn Trực tiếp."

Star TV có thêm tính năng trò chuyện, một là tiện cho streamer nói chuyện với quản lý, hai là tiện cho viewer lên xe.

Trước đó Dụ Diên không biết tính năng này có thể thêm viewer, lúc đầu có mấy viewer xin kết bạn nên đều thêm qua wechat, sau đó từ Đoàn Đoàn biết được mấy thao tác này xong, thì wechat không thêm ai khác nữa.

Có những chuyện ngược lại, là có vài viewer biết được cách liên lạc của streamer mang đi bán, streamer nam còn đỡ, với streamer nữ ngày nào cũng nhận được cả đống yêu cầu kết bạn, cho nên bên Trực tiếp đã nghĩ ra cách này.

Vị viewer tên Hàn kia đã biến đâu mất tiêu, nghĩ chắc là cậu ta bị đả kích, nhưng số lượng bình luận vẫn chỉ tăng không giảm, nguyên nhân không ngoài gì khác —— chỉ trong một trận game ngăn ngắn, độ hot Trực tiếp của Dụ Diên tăng lên điên cuồng, còn vượt qua cả Quai Tú.

Khái niệm vượt qua Quai Tú là gì? Phải biết nếu là streamer nữ có nhân khí cao như Đoàn Đoàn, Lộ Lộ, Trực tiếp đến mấy năm cũng không sờ tới được mông Quai Tú, ở trên mặt hot stream thường đều bị Quai Tú cách hẳn một đoạn xa.

Có vài fan Quai Tú cố chấp ôm "tui muốn xem là streamer nào đang tác yêu" chạy vào, ở bình luận hiểu rõ tình hình xong, lại ôm "bỏ đi người này không trêu chọc nổi" chuồn mất.

Dụ Diên đang định mở trận thứ hai, thì nhận được tin nhắn từ Quai Tú.

Quai Tú: Tiểu Diên thật lợi hại nha, nhưng ông chủ Dịch như vậy không sao cả chứ? Tui nhớ Trực tiếp thịnh yến lần trước, tổ chương trình còn rất cẩn thận đánh caro cho ảnh cả một buổi tối.

Dụ Diên lúc này mới kinh ngạc phát hiện, nửa bên mặt người bên cạnh bị lộ vào trong ống kính!

Tách nào từ nãy giờ cậu đọc bình luận mà không hiểu!

Dụ Diên vội vàng tắt camera cùng micro lại.

Dịch Sâm liếc mắt: "Sao lại tắt."

"... Cả nửa mặt anh lộ vào ống kính." Dụ Diên nói, "Làm sao bây giờ, có ảnh hưởng gì không? Hay là em mở Trực tiếp lại lần nữa, xóa Trực tiếp chiếu lại vừa nãy đi?"

Dịch Sâm nhìn cậu: "Có người nhận ra anh?"

Dụ Diên trừng mắt: "Đương nhiên là không."

"Vậy em xóa làm gì." Dịch Sâm nhìn khung bình luận đang spam điên cuồng dấu chấm hỏi, nói, "Rõ ràng anh ở đây, nhưng em lại muốn giấu anh đi, không cho bọn họ biết. Em biết nó giống hành vi gì không?"

Dụ Diên hỏi: "Giống cái gì?"

"Vụng trộm."

"..."

Nhìn Dụ Diên kinh ngạc đầy mặt, Dịch Sâm cười ra tiếng, bổ sung, "Tư thông."

"..."

Mấy phút sau, trực tiếp khôi phục như cũ, trong video vẫn là hai người.

Một cười, một mím môi, như đang muốn che giấu gì đó mà điên cuồng chớp mắt.

"...Tần suất chớp mắt thế này, tiểu Diên đang cầu viện với chúng ta sao? Vừa nãy hai người xảy ra chuyện gì, việc to việc nhỏ gì cứ nói cho bọn tui, chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho cậu!"

"Tắt camera tắt mic thì thôi, thế mà chuột cứ đứng im tại chỗ, chắc chắn bị phát thông báo cảnh cáo hack!"

Dụ Diên mau chóng tìm đề tài ngắt ngang lời bọn họ. Cậu mở khóa màn hình điện thoại, mở phần mềm gọi giao đồ ăn, sau đó đưa cho Dịch Sâm: "Muốn uống cafe không?"

Đa số cafe gọi bên ngoài là loại hòa tan, dù là hàng mài, thì hạt cafe chưa chắc đã tốt, trước giờ Dịch Sâm không gọi loại đồ uống bên ngoài này.

Anh nhìn chiếc điện thoại màu đen trên tay Dụ Diên, rất tự nhiên nhận lấy: "Uống."

Hai người đang ấn chọn đồ ăn ngoài, nên không ai chú ý tới trên bảng tặng sao có cái tên nào đó sáng lên, thành trạng thái online.

Ở một nơi khác, Mạc Nam Thành cầm điện thoại, vẻ mặt vi diệu vô cùng.

"Đây là anh em không sai vào đâu được." Hắn không thể tin hỏi người bên cạnh.

"Đúng á, là anh ấy." Dịch Nhiễm nói, "Anh Thành xem xong chưa vậy, có thể trả điện thoại lại cho em không, nếu anh muốn xem thì tự sang tài khoản của anh cũng được mà."

Khoảng thời gian qua Mạc Nam Thành rất phiền muộn.

Sau khi hắn tỉnh táo lại, vẫn không thể tin được mình lại vì một việc nhỏ nhặt mà phát giận lên người Dịch Sâm.

"Thôi, anh không xem." Mạc Nam Thành trả điện thoại lại, "Em thuyết phục nó chưa, cuối tuần có tới không?"

"Không được ạ." Dịch Nhiễm nhịn không được, hỏi, "Anh Thành, giữa anh và anh em có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Mạc Nam Thành nói, "Trẻ con đừng có hỏi nhiều."

Dịch Nhiễm hừ một cái, nhận lại điện thoại, tự mình xem Trực tiếp, trong miệng còn luyên thuyên: "Thật không thể ngờ, anh em lại vì mấy tin vặt weibo mà chạy đến Mãn Dương. Xem ra anh em thật lòng với tiểu Diên nha."

"Em thấy nó giả dối với người khác rồi?" Mạc Nam Thành nói.

Dịch Nhiễm: "...Cái đó thì chưa. Hầy, em càng xem càng thấy kinh ngạc, em còn tưởng cả đời này anh ấy sẽ không nói chuyện yêu đương rồi kết hôn á."

Mà giờ, trong lòng cậu tràn ngập hình ảnh anh họ với chủ nghĩa độc thân, đang ngồi ở cạnh một nam sinh, đầy mặt cưng chiều nhìn con người ta gọi đồ ăn ngoài.

Quá huyền huyễn.

Mạc Nam Thành nghe vậy nhìn vào hình ảnh Trực tiếp: "Là rất rất kinh ngạc."

Hắn quen biết Dịch Sâm nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh có dáng dấp tươi vui như vậy, khác hẳn với vẻ lạnh lùng như băng trước đây một trời một vực.

_ _

Đến thời gian cơm tối, Dụ Diên tạm dừng Trực tiếp, lại mở phần mềm gọi đồ ăn.

Hiếm thấy mà cậu xa hoa ở mặt cơm tối, nếu bình thường chỉ có một mình, đều đặt đồ ăn có giá cả phải chăng.

Dịch Sâm nhìn danh sách đồ ăn, hỏi: "Sao không phải cửa hàng em hay đặt?"

Dụ Diên ngẩn người: "Sao anh biết không phải..."

"Lúc Trực tiếp em từng nói tiệm đó nấu rất ngon, hai mươi tệ là ăn no." Dịch Sâm nói, "Tiệm này một món đã 48 tệ."

"Tiệm kia chuyên cơm bình dân, có thể anh ăn sẽ không quen." Dụ Diên nói.

Mặc dù 48 tệ một món, nhưng nếu tính cả đóng hộp, không khác gì 20 tệ.

Bàn ăn của Dụ Diên là bàn lười, dùng bốn cái giá để đỡ mặt bàn, lúc không cần dùng tới thì gấp lại cất gọn qua một bên, hoàn toàn không chiếm chỗ.

Lúc này trên mặt bàn đã đặt đầy hộp đựng thức ăn.

Dịch Sâm mặc áo trắng quần đen, ngồi xếp bằng trên ghế lười, dáng vẻ thả lỏng bưng hộp đồ ăn.

Cảnh tượng này nếu để người quen biết anh nhìn thấy, phỏng chừng đều ngoác mồm kinh ngạc.

Trực tiếp đến tối, mọi người đều tan tầm về nhà, lưu lượng Trực tiếp theo đó đạt đỉnh, người tràn vào Trực tiếp càng lúc càng nhiều, số lượng bình luận nhìn bằng mắt thường cũng thấy được đang tăng lên rất nhanh.

Màn đàn cứ vài giây là reset một trang mới, mà dù có nhiều quản phòng hơn nữa cũng không thể cấm hết toàn bộ antifan.

Sắp tới thời gian nghỉ, đến trận game cuối cùng kết thúc, Dụ Diên theo thường lệ tắt game, định cùng viewer trò chuyện mấy phút. Bình thường nếu như không có việc gấp, cậu cũng hay làm vậy, vì nếu vội vàng mà nghỉ sẽ luôn cảm thấy không được lễ phép cho lắm.

Cậu vừa tắt game, thì thấy có hai bình luận bay qua — —

"Vậy chuyện vi phạm hợp đồng là như thế nào? Sao đến giờ còn chưa cho lời giải thích? Đừng nói là mượn chuyện này bán thảm, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."

"Mọi người giải tán đi, ông chủ Star TV cũng đứng ra rồi, dù có vi phạm hợp đồng thật, cũng sẽ dùng tiền áp xuống. Không thấy cái quan bác đột nhiên nhảy ra ăn nói hùng hồn cho lắm giờ lại không nói gì sao? Có điều nếu hôm nay đã có ông chủ ở đây, tôi nhất định phải nói một câu, loại nhân viên không có tinh thần khế ước như này, có lần một thì sẽ có lần hai, cẩn thận anh nâng cậu ta lên rồi, sau này cậu ta lại mang lưu lượng đi đổi nghề đó."

Lúc này Dịch Sâm đang ở ngoài sân thượng gọi điện thoại.

Dụ Diên nói: "Tôi nói rồi, tôi không có vi phạm hợp đồng. Cũng sẽ không có chuyện lớn hóa nhỏ, chờ tòa giải quyết xong, tôi sẽ đăng bản án lên."

Đây xem như là lên mặt đáp lại, nhất thời các fan như bị phê đồ, spam quà đầy màn hình.

Tắt máy tính, Dụ Diên đang định đứng dậy, điện thoại trên mặt bàn đột nhiên vang lên.

Là số lạ, thuộc vùng Mãn Dương.

Dụ Diên tiện tay ấn nghe.

"Alo?" Giọng người đầu dây cẩn thận từng li từng tí một, "Là tiểu Diên phải không?"

Giọng nói này, chỉ sợ là cả đời Dụ Diên cũng không quên được.

Thấy Dụ Diên không lên tiếng, Phùng Hùng vội vàng nói: "Tiểu Diên, tôi gọi để xin lỗi cậu."

Dụ Diên cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một hớp, không hé răng, định xem đối phương muốn làm cái gì.

"Hầy! Tiểu Diên này, chuyện weibo lần này là hoàn toàn bất ngờ, hai ngày nay tôi mới hiểu rõ tình hình. Khoảng thời gian qua công ty chuyển chỗ, lại thu dọn ra bản hợp đồng đó, người phụ trách kia thấy bản hợp đồng gốc của cậu, tưởng là cậu vi phạm hợp đồng, không nói với tôi một tiếng đã tự mình chạy đi đăng lên mạng, thật đúng là đáng ghét." Phùng Hùng suy nghĩ kỹ mấy ngày, mới nghĩ ra đây là cách tốt nhất, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không khởi tố cậu, cậu khó khăn thế nào tôi rõ nhất!"

Dụ Diên cảm thấy buồn cười thật sự, nói: "Người phụ trách kia là ai?"

"Người phụ trách kia à... Là người sau khi cậu đi thì vào, tôi có nói cậu cũng không biết, tôi đã đuổi hắn rồi." Phùng Hùng nói, "Tiểu Diên còn ở Mãn Dương chứ? Không bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tôi ngay mặt nói lời xin lỗi với cậu."

Dụ Diên im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Bên kia Star TV đã liên hệ với ông?"

Không phải vậy thì cậu cũng nghĩ không ra tại sao Phùng Hùng lại đột nhiên gọi đến xin lỗi, cậu còn chưa nhận được đơn khởi tố từ Chu Mễ, bên Dụ Mẫn Dương cũng còn chưa sắp xếp xong chứng cứ, mà tự dưng Phùng Hùng này chạy tới xin lỗi.

Nghe được lời này, mặt Phùng Hùng muốn nhăn thành một nhúm.

Ngày đó Dịch Sâm gọi điện cho gã xong, gã luôn cảm thấy trên đỉnh đầu mình treo lơ lửng một cây đao, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Cái cảm giác này thật sự quá dằn vặt, hai ngày qua bởi vì lo lắng đã làm gã gầy đi trông thấy, sắc mặt người ngợm đều tiều tụy đi rất nhiều.

Vừa nãy gã xem Trực tiếp thấy Dịch Sâm ở cùng Dụ Diên, lập tức đứng ngồi không yên, đến hôm nay mới bắt được số điện thoại tới tay.

"Đúng vậy, có liên lạc với tôi, là Dịch tổng gọi cho tôi thì tôi mới biết được chuyện này. Tiểu Diên, tốt xấu gì tôi cũng xem như là Bá Nhạc..."

Dụ Diên ngắt ngang lời gã: "... Là Dịch Sâm gọi cho ông?"

Khi Dịch Sâm vào nhà đúng lúc nghe thấy câu này.

Anh nhướng mày, đi tới, dùng ánh mắt biểu đạt thắc mắc.

Dụ Diên không hé răng, chỉ duỗi tay cầm lấy đầu ngón tay của anh, xem như là đáp lại.

Không biết người trong điện thoại nói cái gì, Dụ Diên thiếu kiên nhẫn đầy mặt, cậu nói: "Tôi nói rồi, việc này không hề có chút quan hệ nào với Star TV... Ông muốn gặp Dịch Sâm? Không thể. Gặp tôi thì có thể, ông mang luật sư của ông tới, chúng ta hẹn ở quán cafe."

Phùng Hùng bối rối: "Mang theo luật sư... làm cái gì?"

Dụ Diên nói: "Không phải là ông muốn khởi tố tôi sao?"

Phùng Hùng vội vàng nói: "Không khởi tố, không khởi tố..."

"Vậy cũng phải tìm luật sư." Giọng điệu Dụ Diên rất cương quyết, cậu nói, "Lần này công ty của các ông đã gây ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh danh tiếng của tôi trên mạng, không thể cứ thế mà quên được. Lát nữa tôi sẽ gửi số luật sư của tôi cho bên ông, nếu ông còn chuyện gì nữa, thì đừng gọi cho tôi, gọi cho luật sư là được, lúc cần tôi đứng ra ký tên, tôi sẽ đi."

Nói xong, Dụ Diên không thèm đếm xỉa đến lời xin tha của đối phương, trực tiếp cúp điện thoại.

Dịch Sâm trở tay nắm lại tay Dụ Diên, hỏi: "Phùng Hùng?"

"Ừm." Dụ Diên có nhiều chuyện muốn nói, đến cuối cùng, chỉ còn dư lại một câu, "Do trước đây em không xử lý tốt, làm phiền đến anh."

"Chuyện của em, không phiền phức." Dịch Sâm xoa xoa đầu cậu, không muốn nhắc tới Phùng Hùng vào lúc này. Anh nhớ lại giọng gây khó dễ của trợ lý ban nãy trong điện thoại, im lặng giây lát, nói, "Anh phải trở lại Tấn Thành."

Dụ Diên sững sờ, không cảm thấy lực nắm lấy tay mình có hơi mạnh.

"Nhanh vậy... Cũng phải, cuối năm rồi, công ty nào cũng rất bận." Dụ Diên lầm bầm lầu bầu một hồi, mới hỏi, "... Lúc nào?"

Dịch Sâm vốn định ngày mai đi.

Nhìn ánh mắt Dụ Diên, đột nhiên lại không quá cam lòng.

Anh chỉ mới đến một hai hôm, mà trong phòng nhỏ này đã có dép của anh, có bàn chải đánh răng cùng giường ngủ của anh.

Dịch Sâm ổn định tâm trạng, nói: "Ngày kia."

"Ừm, em đưa anh ra sân bay." Dụ Diên nói hơi ngại, "Mà em không có xe, phải gọi xe chở đi."

Dịch Sâm nói, "Đến lúc đó rồi nói."

Dụ Diên gật đầu, nhớ tới gì đó, đột nhiên cười lên: "Lần trước em tới Tấn Thành, cảnh điểm gì đó còn chưa đi. Lần này anh đến Mãn Dương, cũng chưa đi cảnh điểm, hai chúng ta thật là kỳ quái... Mà chắc lần trước anh tới Mãn Dương chơi chán rồi, thành phố này rất là nhỏ, có thời gian là trong một ngày xem hết rồi..."

Dụ Diên nói liền một mạch, mới có thể kiềm chế suy nghĩ giữ người ở lại.

Cậu nói xong, người đối diện đột nhiên cúi người xuống, dùng miệng chặn cậu lại.

Trong lòng Dụ Diên nảy lên một cái, khẽ chạm môi Dịch Sâm, giơ tay ôm lấy cổ anh, bị hôn đến nỗi dán cả lưng vào ghế chơi game.

Cuối cùng, dường như ghế chơi game không chịu nổi lực tác động, thoáng di chuyển ra sau, mới cắt ngang được nụ hôn này.

Dịch Sâm chống hai tay lên tay vịn ghế, giữ chắc ghế lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Dụ Diên.

"Lần trước chỉ đi một chuyến cạnh biển, những nơi khác còn chưa kịp đi."

Dụ Diên ngẩn ngơ: "Vậy hay là ngày mai..."

"Một ngày không đủ." Dịch Sâm nói, "Vậy nên chúng ta phải thương lượng."

Dụ Diên hỏi: "Thương lượng cái gì?"

Dịch Sâm nói: "Thời gian lần sau gặp mặt."+

__