Mục tiêu top 300 cứ như vậy hùng dũng, oai vệ, khí phách định ra.

Nhưng mà lý tưởng dễ dàng, hiện thực lại rất "xương". Trưa hôm sau, khi Đóa Miên đem mục tiêu này nói với Lục Dịch, cô mới biết chuyện này rất khó.

"Thành tích solo top 300 sao?" Lục Dịch cả kinh phun ra một ngụm Cocacola, kém chút sặc chết: "Cậu không bị làm sao chứ? Cậu có biết top 300 ý là gì không?"

"Là gì?"

"Là cao thủ, là đại thần, là cậu có thể đi thi đấu chuyên nghiệp."

"... Là vậy sao?" Đóa Miên gãi đầu một cái: "Ý cậu là, tớ hẳn là không thể?"

Lục Dịch liền nói: "Không phải hẳn là, là khẳng định."

Đóa Miên: "..."

"Bất quá lính mới tuy nhiều, người có khát vọng lớn như cậu lại ít." Lục Dịch đưa tay vỗ vai cô, dùng giọng điệu cổ vũ nói: "Đáng kính nể."

Đóa Miên bất mãn chẹp miệng.

Tài nghệ của cô bây giờ mặc dù không được cao tay lắm, nhưng cũng không tính là lính mới. Mà dù khả năng có thấp... "Tớ vẫn nghĩ nên thử một lần."

Nhỡ đâu...

Trên đời này không gì là không thể.

Nghe xong lời này, ngay cả Trương Hiểu Văn đang chăm chú gặm tiểu thuyết cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cô, rất nghi ngờ hỏi: "Tớ không hiểu các cậu cứ ăn gà rồi PUBG cái gì? Tớ rất buồn bực, tại sa các cậu không thể hiểu rõ vấn đề nhỉ? Đó chỉ là trò chơi, một thứ giải trí tiêu khiển, tại sao còn phải đặt mục tiêu? Chẳng lẽ cậu còn nghĩ thành tựu trò chơi là một thứ công to việc lớn sao?"

Đóa Miên cắn ống hút, hút được thêm hai hạt chân trâu. Cô nhai nhai, cảm nhận cảm giác mềm mại trong miệng, không nói gì.

Chỉ là trò chơi này làm cho cô cảm nhận một loại sức sống trước nay chưa từng có. Loại cảm giác hứng thú, yêu thích ấy phát ra từ nội tâm, còn có mỗi lần đạt được thắng lợi, cô cảm thấy vô cùng thành tựu. Trong PUBG, cô được tự do, thoát cương, không bị trói buôcj.

Cô thích cảm giác này.

Đóa Miên an tĩnh tự hỏi.

"Nói đi?" Trương Hiểu Văn đẩy đẩy tay cô: "Phát ngốc cái gì?"

"Không có nguyên nhân đặc biệt nào cả?" Đóa Miên cười cười: "Chỉ là muốn thử chút thôi."

Trương Hiểu Văn nghe vậy thở dài: "Cậu muốn leo cái bảng xếp hạng kia, khẳng định sẽ mất rất nhiều thời gian. Chỉ mong thành tích của cậu không tụt, chứ không mẹ cậu chắc sẽ đem cậu ăn tương nuốt sống mất."

Cô gật đầu: "Tớ đã biết."

Từ đó về sau, Đóa Miên dùng thời gian sau khi học xong để chơi game. Trong lòng có mục tiêu, sự chuyên chú liền tăng vọt. Thiên phú của cô cơ hồ chỉ trong một tuần đã hoàn toàn được bộc lộ - tốc độ phản ứng 0.145, mười lần gặp địch thì chín lần thắng.

Dần dần, ngay cả Lục Dịch cũng nhận ra Đóa Miên đã tiến bộ một cách thần tốc, tra hỏi cô sát sao.

Chỉ có Đóa Miên biết, sự tiến bộ của cô, một nửa là do Cận Xuyên dạy dỗ. Một nửa là do những đả kích của vị đại gia kia.

Quả thật ý chí là mấu chốt để tiến tới thành công.

Cứ như vậy, một tháng đã trôi qua.

"Các bạn học, kì thi đã có lịch cụ thể, số phòng cùng số ghế tôi cũng đã cho lớp trưởng dán bên cạnh thời khóa biểu." Mới sáng sớm, Chu Khai Đế đã thông báo tin dữ cho mọi người: "Hi vọng các em sắp xếp thời gian hợp lý để ôn tập cho thật tốt."

Lớp học thật nhanh vang lên tiếng than thở.

Chu Khai Đế nhíu mày vỗ bàn: "Ngoài ra còn có một việc nữa. Sau cuộc thi này, tôi sẽ chuyển chỗ cho các em một lần nữa. Dựa theo xếp hạng, vị trí thứ nhất bắt đầu tự do chọn chỗ, lần lượt đến bạn cuối cùng một cách công bằng."

"Còn có cả loại chuyển chỗ này sao?" Trương Hiểu Văn mắt trợn tròn: "Như vậy, chỗ ngồi đẹp học sinh tốt đều đã chọn. Học sinh kém hơn phải ngồi chỗ xấu. Như vậy dốt giỏi ngày càng chên lệch. Có phải quá tàn nhẫn hay không?"

Chuyển chỗ một lần nữa?

Đóa Miên nháy nahys mắt, quay đầu nhìn về phía sau.

Cận Xuyên nằm trên bàn ngủ, đầu hơi nghiêng, hai con ngươi khép kín, chỗ mi tâm hơi nhăn lại. Cô phát hiện, chỉ khi anh ngủ mới có thần sắc nhu hòa như thế.

Thích ngủ vậy, chắc là sẽ vẫn chọn bàn cuối. Không biết sẽ ngồi cùng bàn với ai...

Đóa Miên suy nghĩ bay loạn.

Trên bục giảng, Chu Khai Đế đã bắt đầu lên lớp.

Cận đại gia vẫn còn đang ngủ.

"..." Đóa Miên im lặng vài giây, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay gõ gõ bàn Cận Xuyên, nhỏ giọng: "Bài tập Hóa học Chu lão sư phát đầu tuần, cậu nên làm xong đi..."

Cô còn chưa nói hết, thanh âm của chủ nhiệm lớp đã vang lên: "Cận Xuyên."

Đóa Miên nhíu mày, dưới tình thế cấp bách trực tiếp đẩy anh một cái, nói thật nhanh: "Lão sư gọi cậu." Nói xong, cô quay người lên ngồi nghiêm chỉnh.

Phía sau liền vang lên một trận tiếng xột xoạt.

Chắc đã tỉnh rồi.

Cô lặng lẽ nhìn phía sau, chỉ thấy Cận Xuyên chậm chạp đứng lên. Mắt đen nhập nhèm, thần thái lười biếng, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.

Đóa Miên cuối cùng cũng biết vì cái gì Cân Xuyên lại cắt tóc ngắn như vậy. Lấy sở thích ngủ của anh ra, tóc dài một chút, chẳng phải vừa ngủ dậy tóc đều bù xù như ổ gà sao?

Lúc này, đại gia ngáp một cái, uể oải đứng lên.

Chu Khai Đế đen mặt nói: "Tỉnh ngủ chưa?"

"Đã tỉnh." Anh lạnh nhạt nói. Giọng trầm thấp, ngữ điệu lại tùy ý.

Chu Khai Đế hừ một tiếng: "Đem đáp án hai bài cuối cùng của đề viết lên bảng."

Nghe vậy, Cận Xuyên hơi nhíu mày, giống như quên đi tờ đề ở đâu. Mấy giây sau anh xoai người, lấy từ trong ngăn kéo ra từ đề bài, mặt không thay đổi dò xét năm giây, bước lên bục giảng.

Toàn lớp lặng ngắt như tờ.

Cả phòng học cũng chỉ có tiếng phấn ma sát với bảng đen xoạt xoạt.

"Hai bài cuối cậu làm xong chưa?" Trương Hiểu Văn thấp giọng hỏi Đóa Miên.

Đóa Miên lắc đầu, tiếp tục quan sát bóng lưng cao lớn trên kia.

Không đến năm phút, Cận Xuyên liền giải xong bài, đem lời giải cùng đáp án viết ngay ngắn, chữ viết cứng cáp, sắp xếp tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ.

Bộ dáng viết bài này, so sánh với hình ảnh lưu manh vô lại của anh thì tương phản đến mãnh liệt.

"Ừ. Đây chính là câu trả lời chính xác." Chu Khai Đế hài lòng cười: "Đây là đề thi đại học ba năm trước của tỉnh S. Độ khó rất cao, có thể làm được hai bài này đúng là không tệ."

"..." Toàn lớp sửng sốt, không biết ai vỗ tay hai cái trước, chỉ một thoáng cả lớp liền vỗ tay.

Chu Khai Đế cười, thuẩn tay nhận tờ đề từ tay Cận Xuyên.

Đóa Miên xác định cùng khẳng định, giờ phút này, sắc mặt của chủ nhiệm lớp biến hóa với vận tốc phi thường. Đầu tiên là tái lại, cuối cùng là đen thành đáy nổi.

Mọi người mờ mịt, tiếng cỗ tay thưa thớt, yếu dần.

"... Về chỗ." Chu Khai Đế hít sâu một hơi, giống như đang cật lực kiềm chế cơn thịnh nộ, trả bài cho Cận Xuyên: "Giờ nghỉ trưa đến phòng làm việc của tôi."

Đóa Miên ngờ vực, trơ mắt nhìn chủ nhiệm lớp vừa vui đổi giận, lại trơ mắt nhìn Cận Xuyên đi về.

Mắt cô đảo qua tờ đề trên tay anh.

Trống không...

Ngay cả phần thông tin lớp, học và tên cũng không điền.

Anh căn bản đều không động đến nó.

Đóa Miên cả mặt viết lên ba dấu chấm. Thật sự khó chủ nhiệm lớp có thể không tức giận, chỉ sợ lão sư dạy học hai mươi lăm năm cũng chưa gặp qua loại học sinh như thế này.

Đã là thiên tài, lại còn là hỗn trướng*.

(Hỗn trướng nghĩa như là vô liêm sỉ; hèn mạt; đồ khốn; thằng khốn; khốn nạn; vô sỉ; đồ vô liêm sỉ;.....etc..)

Tiết 4, tan học, Cận Xuyên bị chủ nhiệm lớp mời đi uống trà

Lục Dịch cùn Trương Hiểu Văn còn đang tích cực đuổi nhau, để Đóa Miên đi ra quán mì sợi bên ngoài trường học giành chỗ trước.

Tan học được một lúc, cổng trường tất cả đều là người.

Bỗng nhiên, một bóng nam nhân trẻ tuổi hấp dẫn lấy ánh mắt Đóa Miên – Người kia khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, trên sống mũi còn có một chiếc kính mắt.

Cô chớp chớp mắt.

Đây không phải là người mang thẻ căn cước đến quán net, bạn của Cận Xuyên sao?

Ngay tại lúc Đóa Miên còn đang suy tư, người kia cũng chú ý tới cô, ánh mắt lập tức sáng lên, cười với cô vô tư vẫy gọi: "Tiểu mỹ nữ!"

"..." Đóa Miên bị cách xưng hô này làm cho ho khan hai tiếng, do dự vài giây, cô đi qua.

"Quả nhiên là cậu." Hỏa Xa mặt tươi cười: "Các cậu mới tan học à? Cận Xuyên đâu?"

"Cậu ấy..." Đóa Miên gượng cười: "Có chút việc."

"Ồ. Vậu cái này..." Hỏa Xa mắt nhìn đồng hồ, sau đó đưa cô một cái túy giấy, nói: "Tớ đang có chuyện gấp, cậu giúp tớ đem cái này đưa cho Cận Xuyên."

Đóa Miên nhận lấy cái túi. Chiếc túi khá nặng, còn có mùi thuốc.

"Đây là cái gì vậy?" Cô hiếu kì.

"Bà ngoại Xuyên xa không phải vừa giải phẫu xong sao, tớ tìm người từ Thái Lan mang theo một chút thuốc bổ về, cho bà bồi bổ thân thể."

Đóa Miên chớp mắt: "Bà ngoại cậu ấy bệnh sao?"

Hỏa Xa thở dài: "Xuyên ca mấy ngày nay không có về căn cứ, đoán chừng đều ngủ ở bệnh viện. Cậu nhớ nhắc cậu ta chú ý nghỉ ngơi. Cậu ta cứ hành hạ bản thân như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

"Ừm, tớ sẽ giúp cậu nói lại với Cận Xuyên." Cô gật gật đầu, lại cảm thấy tò mò: "Nhưng mà, cậu nói cậu ta không có trở về "căn cứ"? Căn cứ gì vậy?"

"Chỉ là chỗ bọn tớ ở thôi." Hỏa Xa nhìn lại thời gian. "Buổi chiều tớ còn có buổi huấn luyện. Cậu nhớ đem cho Xuyên ca nha." Nói xong, anh chạy đến đường đối diện, nhảy lên chiếc xe thể thao màu đỏ, nhanh chóng đi.

Đóa Miên nhìn túi thuốc bổ trong tay, lại nghĩ đến lời nói của anh chàng đeo kính lúc nãy. Cô nhíu mày, càng thêm nghi hoặc.

Cận Xuyên thật sự là một người rất khó hiểu.

***

Thời gian nghỉ trưa đã qua một nửa nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng Cận Xuyên.

Bị lừa bán rồi? Bị cơn giận dữ của chủ nhiệm lớp thiêu đốt luôn rồi? Đóa Miên ôm túi lo lắng suy tư.

Rốt cục, còn 20 phút nữa vào giờ thì cô nhìn thấy bóng người cao lớn kia.

Mắt cô chớp chớp.

Cận Xuyên tựa trên hành lang, trong tay cầm chai nước khoáng còn phân nửa. Anh hơi quay đầu, cùng người nào đó nói chuyện, cả người anh hòa vào ánh mặt trời, góc cạnh rõ ràng mà tuấn lãng.

Bất quá, việc anh đẹp trai không phải là trọng điểm, quan trọng là anh còn đang đứng cùng một người khác.

Là một nữ sinh.

Từ góc độ của Đóa Miên, cô thấy hai người đứng rất sát nhau.

"..." Cô đẩy mắt kính, yên lặng vài giây, ôm túi đi đến.

"Ồ... Ra là như thế!" Nữ sinh xinh đẹp cười rộ lên, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ: "Cảm ơn cậu. Đề này tớ đã hỏi rất nhiều người, nhưng..."

"Cận Xuyên."

Nữ sinh kia sửng sốt một chút, quay đầu.

Cận Xuyên vặn nắp chai uống một hớp, mở mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô. Anh thấy một cô nương tóc bện đuôi sam chậm rãi đi tới, dáng người nhỏ nhắn, con mắt to tròn, còn mang theo một đôi mắt kính chiếm trọn nửa khuôn mặt.

Yết hầu nhấp nhô.

Cận Xuyên đem ngụm nước trong miệng nuốt xuống.

Đóa Miên đi rất nhanh, không có vài giây liền đi tới trước mặt hai người kia. Cô đứng vững, không thèm nhìn cô gái kia, trực tiếp đưa túi thuốc ra: "Bạn của cậu bảo tớ đem cho cậu."

"Bạn nào?" Cận Xuyên hỏi.

"Tớ không biết cậu ấy tên gì. Chính là cái người ở quán net ý." Đóa Miên nói: "Bà ngoại cậu không phải bị bệnh sao? Đây là thuốc bổ cậu ấy lấy từ nước ngoài cho bà tẩm bổ."

"Là Hỏa Xa." Thật không hổ danh là bằng hữu của anh, đến tên cũng đặc biệt.

"... Ờ."

"Để trong ngăn bàn cho tớ."

"Ờ." Đóa Miên nghe thế liền thu tay lại.

Nữ sinh kia tựa hồ có chút xấu hổ, sửng sốt một lát, nói với Cận Xuyên: "Vậy tớ đi trước, hẹn gặp lại."

Đóa Miên đứng tại chỗ, chần chừ vài giây đồng hồ, vẫn là không nhịn được hỏi anh: "... Cậu không làm bài, Chu lão sư có làm khó cậu không?"

Cận Xuyên nhìn cô, sắc mặt như thường.

Đóa Miên thở dài, tiếp tục: "Tớ biết cậu không thích quy củ. Nhưng người khác có thể sẽ nói ra nói vào."

Cận Xuyên vẫn không lên tiếng. Chỉ là cặp mắt kia dấy lên tia hứng thú.

Đóa Miên ý thức được mình lại xen vào chuyện của người khác, cô thấp giọng: "Cậu giống như cũng không để ý đến cách nhìn của người khác."

"Quả táo."

Cận Xuyên thấp giọng nói, xoay người, đứng đối diện cô.

Thật là gần...

Đóa Miên xiết chặt tay. Mùi thuốc lá cùng mùi bạc hà quen thuộc xông vào mũi.

Anh cười nhẹ, ý vị thâm trường nói: "Cậu có phải đã quá quan tâm tớ rồi hay không?"

Lời của Editor:

Bởi vì lịch thi dày đặc cùng đống đề cương ngán ngẩm nên tớ chẳng thể ra chương được. Hiện tại bây giờ tớ vẫn chưa thi xong, còn ba môn CHÍNH nữa. Thật xin lỗi các bạn nhưng tớ sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để các bạn khỏi mong chờ nhé!