Editor: Apple

Đóa Miên đầu óc đã hoàn toàn hôn mê.

Cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được cụ thể cái gì không đúng. Cận Xuyên hai tay thon dài ôm cô vòng trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả vào cổ đều đều mà ấm áp, có chút ngứa.

... Anh mới vừa nói cái gì cơ?

Tiếp.

Nói tiếp điều anh thích nghe? Nói cái gì?

Đóa Miên thân thể cứng đờ sắc mặt đỏ thấu, thật lâu mới nói ra một câu: "Tớ cảm thấy, tớ hẳn là nên về nhà."

Vừa mới dứt lời, cô liền cảm thấy rõ ràng được cánh tay trên lưng xiết chặt mấy phần.

Tiếp theo, người kia rời khỏi vị trí cổ đến phần tai của cô.

"..." Đóa Miên trong lòng cuồng loạn, muốn trấn định, lại càng thêm tâm hoảng ý loạn.

Vì sao trong xe tối như vậy?

Thị giác bị trở ngại, thì các giác quan khác càng nhạy cảm.

"Táo nhỏ." Cận Xuyên tiếng nói đè ép vành tai cô vang lên, trầm thấp, có hơi uy hiếp mà nói: "Ngày hôm nay không phát sinh chút gì, cậu đi không được."

Đóa Miên có chút thiếu không khí, hít sâu,như con cá thiếu nước hấp thu dưỡng khí xung quanh, nhưng mà hít vào trong phổi không phải Oxi mà là mùi hương trên người anh, có mùi thuốc lá cùng hương vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.

Mùi hương mâu thuẫn nhưng lại làm người khác trầm mê.

Cô dùng sức xiết chặt nắm đấm, tận lực để thanh âm của mình nghe bình tĩnh như thường, Cậu bây giờ chắc là phải trở về huấn luyện, tớ cũng phải về nhà ôn tập. Cận Xuyên, chúng ta cứ từ từ thôi, được chứ?"

Gương mặt anh dán sát mặt cô, từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng vuốt ve, "Từ từ là thế nào?."

"... Ví như, " có trời mới biết, tình cảnh này cô cần nhbao nhiêu cố gắng mới có thể nói ra một câu đầy đủ, "Chúng ta cứ ở chung bình thường một chút."

"Thế nào tính là " ở chung bình thường "? " Như có như không, môi của anh cọ nhẹ qua gương mặt của cô.

"..." Đóa Miên cả người lắc một cái, đại não trống không, lời muốn nói hoàn toàn quên mất.

Cô giật mình lo lắng trong nháy mắt, ngón tay Cận Xuyên nắm lấy cằm của cô, cô trông thấy ánh mắt anh ẩn tàng ở trong màn đêm mắt, sâu không thấy đáy.

Ngón cái chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô, anh hỏi: "Cái này có tính không?"

"..." Đóa Miên thanh âm đều rung động, "Không tính."

Cả cái bàn tay đi bao trọn nửa khuôn mặt cô, ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhánh mềm mại, chạm đến lỗ tai của cô. Anh nhếch mày, biểu lộ vạn năm không thay đổi, trêu chọc: "Có tính không?"

Đóa Miên: "... Không tính."

Cận Xuyên bỗng nhiên cười nhẹ, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không rõ, "Không cho ngủ không cho sờ, tại sao cậu không cho tớ trực tiếp xuất gia làm hòa thượng luôn đi."

... Có thể đừng cứ treo chữ "Ngủ" bên miệng được không hả

Quả nhiên, luận về da mặt luận về giới hạn, cô cùng vị đại gia này căn bản không phải cùng một đẳng cấp.

Đóa Miên từ khuôn mặt đến cổ đều đỏ thành mây hồng, lặng im vài giây đồng hồ, đột nhiên nói: "Bảy tháng đi."

Cận Xuyên híp hạ con mắt.

Cô ổn định tâm thần, lấy dũng khí cùng nhìn anh, từng chữ vô cùng rõ ràng, "Dựa theo ước định của tớ với mẹ, bảy tháng sau, chỉ cần tớ có thể thi đậu đại học B, tớ có thể làm tất cả những gì tớ muốn làm, thi đấu, gia nhập MYS, cùng Broken tổ đội..." Hơi ngừng tạm, "Trở thành bạn gái của cậu ấy."

Trong xe yên tĩnh mấy giây.

Một lát, Cận Xuyên nhàn nhạt mở miệng: "Ừ. Nói tiếp đi."

"Ta là một người rất nghiêm túc. Đã hạ quyết tâm ở bên cậu, cùng cậu đi tất cả con đường cậu chọn thì nhất định sẽ không đổi ý." Ánh mắt cô trước nay chưa từng kiên định như thế, "Cho nên Cận Xuyên, cậu nguyện ý đợi tớ thêm bảy tháng chứ?"

Nói xong không đợi anh có phản ứng, cô lại rất nghiêm túc, nặng nề, nói từng chữ: "Một hẹn nhược định, vạn sơn không trở ngại."

Những câu ấy là Đóa Miên trích từ trong một quyển sách ra đến.

Đóa Miên cắn cắn môi, cúi đầu, có chút thấp thỏm chờ đợi đối phương đáp lại.

Chậm chạp, không có bất cứ động tĩnh gì.

"..." Đóa Miên nhíu mày, ngay tại lúc cô hoài nghi Cận Xuyên có nghe rõ ràng mình nói chuyện hay không, đỉnh đầu truyền tới một thanh âm, thản nhiên nói: " Cậu nói "Một hẹn nhược định vạn sơn không trở ngại"?"

"... Ừ." Nàng chậm chạp gật đầu. Tớ nói.

Lại qua hai giây,

"Được." Cận Xuyên nói, "Cậu nói như thế nào thì sẽ là như thế đó."

Hả?

Đóa Miên nghe vậy, có chút kinh ngạc nháy nháy mắt. Làm sao đột nhiên khéo hiểu lòng người, dễ nói chuyện như vậy? Không quá giống phong cách của vị đại gia này.

Chớp mắt cái cằm bị Cận Xuyên nắm lần nữa, nâng lên, nhìn về phía anh.

Đóa Miên ánh mắt lấp lóe, mạc danh tâm khẩn.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt liếc qua liếc lại khuôn mặt đỏ ửng của cô, sau đó vùi đầu, sát gần cô nói, "Táo nhỏ, nhớ kỹ cho tớ, nếu không phải thật hiếm lạ cậu, tớ cũng không có kiên nhẫn như vậy."

"...Ừ."

Nóng quá, toàn thân cô cũng giống như muốn bốc cháy.

Cận Xuyên cọ xát chóp mũi cô, bỗng nhiên nhếch môi, cười nhẹ nói, "Đều định sẵn nửa đời sau với tớ, không có ý định trả một chút tiền đặt cọc?"

"... Cái gì?" Tiền đặt cọc là cái gì?

Đóa Miên ngơ ngác, nhất thời không có kịp phản ứng.

"Tỉ như nói, " Lòng bàn tay thô ráp của anh khẽ chạm môi của cô, "Đầu tiên cho hôn một chút."

Đóa Miên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cô chưa kịp phản ứng, môi Cận Xuyên đã chạm tới. Trong nháy mắt, bả vai cô run lên, một loại cảm giác giống như chạm vào điện từ bờ môi ngắn ngủi không nổi mấy giây, dã hỏa đồ cỏ lan tràn đến toàn thân.

Cả hô hấp đều giống như muốn đình chỉ.???!!!

Quá đột ngột...

Quá đột ngột...

Đều không cần đợi cô đồng ý sao... Mặc dù thật ra cũng không có ý định cự tuyệt... Nhưng là, đây cũng coi như cưỡng hôn mà... Đóa Miên đại não ngừng hoạt động, mơ mơ màng màng loạn thất bát tao nghĩ.

Trong miệng có mùi bạc hà thanh đạm đang tràn ngập.

Là hương vị của Cận Xuyên.

Hóa ra hôn là loại cảm giác này... Ấm áp, rất thân mật. Anh hôn môi của cô, loại thân mật này tới cực điểm, loại này trong bóng tối xen lẫn mê ly, khiến cho cô có loại ảo giác đã chạm đến trái tim của anh.

Đóa Miên mở to một đôi mắt to, không có kỹ xảo cũng không hiểu đáp lại, con mắt loạn chuyển, trong đầu thiên mã hành không.

(Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp)

Cận Xuyên hôn thêm vài phút đồng hồ, dừng lại, cái trán tựa vào trán cô.

"..." Kết thúc?

Mặt cô đỏ bừng, chóng mặt không phân rõ phương hướng.

Cận Xuyên bấm một cái lên cằm Đóa Miên, cười nhẹ, "chưa có xem phim truyền hình à, có thấy ai hôn mà mắt trợn lên giống như cá vàng thế không?"

"..."

"Nhắm lại."

"... Ừ."

Vì vậy trong tối hôm đó, sau khi mất đi nụ hôn đầu tiên, Đóa Miên vinh quang biết hai chuyện: Lúc hôn phải nhắm mắt; lúc Cận Xuyên hôn cô giống như muốn lấy luôn cả mạng của cô.