“Ngươi nói ngươi có thể khiến bà ấy nhìn thấy được Tôn Lâm Nhi?” Dạ Dao Quang quả thật không dám tin mình có thể tiêu hóa được tin tức Kim Tử vừa mang đến.

Kim Tử rất tự tin vỗ ngực mình, sau đó ra vẻ gật đầu. Xích Khao Mã Hầu trong truyền thuyết thật sự hiểu âm dương, Dạ Dao Quang không khỏi rụt tay lại, nheo mắt nhìn về phía Kim Tử.

Kim Tử ngạo mạn vỗ vào mông mình, sau đó đi đến gần Tôn mẫu, ngay lập tức ra dấu cho Tôn mẫu, Dạ Dao Quang bèn phiên dịch cho Kim Tử: “Người hãy nhìn vào mắt Kim Tử, đừng chớp mắt.”

Tôn mẫu vội vã lau vệt nước mắt còn đọng lại trong mắt, sau đó đối mặt với Kim Tử, con ngươi lóng lánh của Kim Tử liền từ từ thay đổi, đồng tử dần biến mất, cuối cùng biến thành một vùng ánh sáng vàng, Tôn mẫu nhìn thấy vậy thì hơi sợ hãi nhưng để có thể gặp được con gái, dù có sợ hãi đến mấy bà cũng cố không chớp mắt, đợi đến khi dường như có những hạt cát màu vàng trào ra từ trong mắt Kim Tử, hai luồng ánh sáng vàng nhanh chóng bắn thẳng vào trong mắt Tôn mẫu.

Mắt Tôn mẫu tối sầm, chỉ chực ngã xuống, Dạ Dao Quang nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Tôn mẫu cũng không té xỉu mà là mắt có chút không khỏe, sau khi không ngừng chớp mắt một hồi lâu, cuối cùng Tôn mẫu cũng từ từ mở mắt ra, sau đó bà giương mắt lên muốn an ủi Dạ Dao Quang đang lo lắng một câu, ánh mắt lại dán vào thân hình bên cạnh Dạ Dao Quang, nhìn chăm chú hồi lâu, nước mắt lại trào ra một lần nữa.

“A...!” Kim Tử thấy vậy, nhanh chóng khua tay múa chân.

“Người muốn nhìn con gái lâu hơn một chút thì đừng khóc nữa, nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ không nhìn thấy nàng ấy được nữa.” Dạ Dao Quang truyền đạt lại lời của Kim Tử cho Tôn mẫu.

Tôn mẫu nghe vậy cuống quýt cầm lấy khăn lau nước mắt, sau đó cố nén nước mắt, Dạ Dao Quang thấy vậy cũng không nói thêm nữa, mang theo Kim Tử lẳng lặng ra khỏi phòng. Bọn họ cần có không gian riêng.

“Ái chà, nhìn không ra đấy, ngươi ấy à, ta thực sự đã xem thường ngươi rồi.” Vừa ra khỏi phòng, Dạ Dao Quang đưa tay búng một cái lên đầu Kim Tử.

“A!” Kim Tử đắc ý ngẩng đầu, ta rất lợi hại, mau khen ta đi!

Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn nó một cái, cất bước đến tiền viện tìm Ôn Đình Trạm, chưa đi được mấy bước, cô bỗng nhiên dừng lại, Kim Tử đi sau lưng cô cũng ngay lập tức dựng đứng lông vàng lên.

Dạ Dao Quang ôm Kim Tử lên chạy như bay đến tiền viện, kéo Ôn Đình Trạm và Nguỵ Lâm vào trong sân, nhanh chóng lấy la bàn ra, nhìn kim la bàn xoay tròn rất nhanh, cuối cùng ngón tay cô vận khí khống chế la bàn tìm được một vị trí rất tốt, cô để la bàn ở chỗ đó, dán thêm hai tấm bùa lên.

“Mọi người không được rời khỏi cái sân này biết chưa?” Sắc mặt Dạ Dao Quang ngiêm túc nói.

“Dao Dao, xảy ra chuyện gì vậy?” Ôn Đình Trạm vội vàng hỏi.

“Quỷ quân.” Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà phía sau, ánh mắt cực kỳ nặng nề.

Đại quân ma quỷ, kiếp trước Dạ Dao Quang chưa từng gặp phải chuyện này, cô chăm chú nhìn khí âm quanh quẩn trong đêm tối không ngừng tụ tập lại, nhào về phía bọn họ, ngay lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị chiến đấu, đám âm khí đó lại ngưng đọng, nhưng vẫn còn chấn động dữ dội.

"A!"

Không cần Kim Tử nói, Dạ Dao Quang cũng nhìn ra được là có người đang chiến đấu với quỷ quân, cô nhìn thấy giữa không trung có một chùm sáng tạo thành hình thái cực bắn ra từ trung tâm đám âm khí, dường như xông ra bao vây tầng tầng lớp lớp, hút khí của quỷ âm vào.

“Môn phái lớn chính là như vậy, trong tay không thiếu gì đồ tốt.” Dạ Dao Quang liếc thấy trong tay đối phương có một pháp khí không giống bình thường, lúc này Dạ Dao Quang đã biết người đang đánh nhau với quỷ quân chính là huynh muội Lăng Lãng, tuy không hiểu vì sao họ vẫn chưa đi nhưng trong lòng cô vẫn thở ra một hơi, hôm nay cô chỉ sợ phải quyết chiến một trận.

Dạ Dao Quang còn chưa hoàn toàn thả lỏng thì đã nhìn thấy một luồng sức mạnh màu xanh sẫm chứa đầy tà khí bay vụt đến, theo sự gia nhập của luồng sức mạnh này, khí của quỷ âm vốn dĩ đã có xu hướng lụi tàn lại giống như được uống thuốc kích thích mà sống lại.

Cô không những có thể nhìn thấy mà còn có thể nghe được tiếng quỷ kêu chói tai, không phải vài con mà là hàng trăm con, từng làn sóng âm thanh tựa như vô số móng vuốt mèo cào vào tim khiến người ta khó chịu, cô cũng nhìn thấy Kim Tử nghe được những âm thanh kia bịt tai lại, nhắm mắt, nét mặt đầy đau khổ.

Dạ Dao Quang lập tức lấy ra một lá bùa dán vào gáy Kim Tử, lúc này Kim Tử mới bình tĩnh lại.

“Ngươi giữ ở đây, bảo vệ bọn họ, ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Dạ Dao Quang để Kim Tử lại, sau đó nghiêm mặt nói với Ôn Đình Trạm đang muốn tiến lên một bước: “Không phải chuyện đùa đâu, chàng cứ ở đây.”

Có thể mang theo thì Dạ Dao Quang nhất định sẽ mang theo, Ôn Đình Trạm cũng hiểu, cậu buông thõng nắm tay đang nắm thật chặt trong tay áo, hơi hận sự yếu đuối bây giờ của mình.

“Muội sẽ không sao đâu.” Dạ Dao Quang rất vui vì sự lý trí của Ôn Đình Trạm, cô gật đầu với cậu, sau đó tung người rời khỏi sân.

Không phải cô muốn xen vào việc của người khác, cũng không phải cô không biết tự lượng sức mình, mà là đối phương tuyệt đối sẽ không tha cho cô, lần dốc toàn lực này chắc chắn là để mang Tôn Lâm Nhi đi, nếu không có sư huynh muội Lăng Lãng, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được, đương nhiên cô có thể nhân lúc Lăng Lãng cản bọn chúng lại mà nhanh chóng đưa Tôn Lâm Nhi rời đi, nhưng nguyên tắc của cô không cho phép cô làm như vậy, huống hồ trốn được một lần sao có thể thoát được những lần sau? Họa này do cô và Tôn Lâm Nhi gây ra, sẽ không có chuyện cô trốn tránh.

Thực lực của sư huynh muội Lăng Lãng không hề yếu, bọn họ tất nhiên vẫn còn con át chủ bài chưa lấy ra, nhân lúc này, ba người bọn họ hợp lực lại mới là thời cơ có phần thắng lớn nhất!

Thứ cô cũng như bọn họ đều nhìn thấy giữa không trung có thể coi là một đám quỷ đang múa loạn, đủ các loại quỷ đang điên cuồng tấn công về phía tấm bình phong bảo vệ mà sư huynh muội Lăng Lãng tạo ra, trong khí đó ánh sáng màu xanh thẫm đang chỉ huy quỷ quân như từ trên bầu trời vung lên quất mạnh xuống tấm bình phong của bọn họ, cả tấm bình phong đều đang nhấp nháy.

“Sư muội, ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi, ta sẽ mở một lỗ hổng cho muội, muội mau đi tìm sư thúc!” Lăng Lãng cắn răng, khó khăn ra lệnh cho Lăng Linh.

"Không, sư huynh, muội không thể bỏ huynh lại!" Lăng Linh có không hiểu chuyện đến mấy cũng biết một khi nàng rời khỏi, sư huynh chắc chắn sẽ bị cả trăm con quỷ kia cắn xé đến chết, nàng không làm được những chuyện như vậy.

“Sư muội, muội ở lại thì cả hai chúng ta đều bỏ mạng, muội mau đi tìm sư thúc báo thù cho ta!”

Lăng Lãng nói, hai mắt biến thành màu đỏ đậm, sau đó giơ tay lên, cắt đứt đầu ngón tay, máu bắn tung tóe vào thanh đoản kiếm pháp khí đang xoay tròn trong tay, kiếm quang quyện lại với máu tạo ra một ngọn lửa mạnh, ngọn lửa bị Lăng Lãng thổi ra, ngay lập tức đốt ra được một lỗ hổng, Lăng Lãng không quan tâm đẩy Lăng Linh từ trong đó ra.

"Sư huynh!" Lăng Linh đau lòng kêu lên.

Dạ Dao Quang tung người một cái, đỡ Lăng Linh lên, xoay người giữ vững thân thể, sau đó lòng bàn tay di chuyển, khí ngũ hành tỏa ra bốn phía trong lòng bàn tay của cô nhanh chóng ngưng tụ thành ánh sáng, theo cái vung tay của cô, ánh sáng ấy tạo thành một vòng xoáy đánh về phía hàng trăm con quỷ kia.