"Nếu các ngươi không giao ra lông chim vàng, thì chờ bị nhốt ở trong sách cả đời đi!"

Tạ Nhất nói:

"Nhưng chúng tôi giao ra lông chim vàng, cô cũng không tính toán buông tha chúng tôi, có phải hay không?"

Ariel dừng một chút, cười nói:

"Tuy rằng ngươi thực thông minh, nhưng cũng không sáng suốt. Ngươi không có lựa chọn, không giao ra lông chim vàng chủ nhân sẽ đem tập tranh hủy diệt, đến lúc đó các ngươi cũng sẽ cùng nhau bị hủy diệt!"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Tập tranh cổ tích này không phải tâm huyết của hắn sao?"

Ariel cười ha hả rồi nói:

"Tâm huyết...... Không, chỉ là một cái ruộng thí nghiệm mà thôi. Chủ nhân đang thí nghiệm. Mục tiêu của chủ nhân càng to lớn hơn. Ngươi cho rằng ánh mắt chủ nhân là đặt ở một tập truyện tranh thôi sao?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Hiện thế."

"Không sai! Là hiện thế! Chờ nơi này thí nghiệm thành công, lông chim vàng liền sẽ dùng ở hiện thực."

Tạ Nhất sờ sờ cằm, nói:

"Nói như vậy... cô bất quá cũng là vật thí nghiệm, một con chuột bạch?"

Tạ Nhất nói tựa hồ chọc tới nỗi đau của nàng tiên cá. Nháy mắt mặt Ariel có chút co rút, không màng thực mau lại khôi phục nguyên dạng, âm thanh trầm thấp nói:

"Vậy thì có vấn đề gì... Dù sao chúng ta là Họa Linh, phải trung thành với chủ nhân, vốn dĩ chính là vì chủ nhân mà sống, không có gì khác nhau!"

Nàng nói, phẫn nộ gào thét:

"Giao ra lông chim vàng!!! Nếu không giết các ngươi, bắt đầu từ ngươi!"

Tựa hồ cảm thấy Tạ Nhất tương đối dễ đối phó, cho nên Ariel nhìn về phía Tạ Nhất, hung tợn trừng mắt.

Thương Khâu lúc này cười lạnh một tiếng, sắc mặt của hắn còn có chút tái nhợt, tay nắm rào sắt, đôi mắt mị lên, giọng nói phát ra ngữ khí thập phần khinh thường.

"Chỉ bằng ngươi?"

Nàng tiên cá quay đầu nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu sắc mặt tái nhợt. Hắn vừa mới bị hấp thu linh lực, ít nhiều có chút ảnh hưởng, còn bị hôn mê một trận, thoạt nhìn linh lực mất cũng không ít. Nàng cũng cười lạnh một tiếng, tựa hồ cũng không sợ hãi Thương Khâu.

Ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng "rắc". Thật đơn giản, giống như bẻ cong một sợi mì. Thương Khâu tay không đem hàng rào sắt bẻ hướng hai bên. Hàng rào sắt nháy mắt liền cong, cũng không có ngập ngừng một giây.

Nàng tiên cá bắt lấy vịt con xấu xí, kinh ngạc hô to một tiếng.

"A... Chuyện này không có khả năng, linh lực của ngươi không phải......"

Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, trực tiếp từ khe hở hàng rào sắt đi ra. Nhìn nàng tiên cá, ánh mắt lạnh băng sâu không thấy đáy, Thương Khâu nói:

"Thân là một Họa Linh. Ngươi nên biết trước mặt hộ linh mà uy hiếp chủ nhân thì....."

Hàng rào sắt bị bẻ cong, kinh hách không chỉ là nàng tiên cá, Tạ Nhất cũng thực kinh hách.

Thương Khâu là người sao, quả thực là thần. Thế nhưng tay không đem hàng rào sắt bẻ cong!

Tạ Nhất trợn mắt há hốc mồm. Bất quá Tạ Nhất nghe Thương Khâu nói những lời này, chớp chớp mắt, không biết vì cái gì đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Hơn nữa nghe Thương Khâu nói hai chữ "chủ nhân", Tạ Nhất cảm thấy sảng khoái, mặt còn có điểm đỏ, tim đập nhanh, e thẹn một chút.

Nàng tiên cá kêu to:

"Không có khả năng! Không có khả năng! Linh lực của ngươi đã bị thời không vặn vẹo hút đi rồi! Không có khả năng... Nhất định là xảy ra vấn đề gì!"

Nàng tiên cá nói, lui về phía sau vài bước, trực tiếp đem vịt con xấu xí ném xuống.

"Ta muốn đi thông báo chủ nhân!"

Nàng lui về phía sau hai bước, bất quá đường núi thực gập ghềnh, căn bản chạy không chạy được.

Mắt thấy nàng tiên cá không đường trốn, đột nhiên nhảy vào vũng nước nhỏ mà vịt con xấu xí muốn tự sát. Cái vũng nước nhỏ cũng chỉ ướt đế giày, không nhấn chìm được vịt con xấu xí, càng đừng nói là nàng tiên cá. Nhưng mà nàng nhảy vào, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, phảng phất rơi vào biển sâu.

Tạ Nhất vội vàng chạy tới, một phen tiếp được vịt con xấu xí bị ném ra.

"Không xong, nàng chạy trốn, chúng ta đuổi theo không?"

Vịt con xấu xí vội vàng nói:

"Đừng đuổi theo, nàng đi thông báo chủ nhân. Chủ nhân thực mau sẽ biết kế hoạch có biến. Các ngươi sẽ bị nhốt chết ở trong sách. Tạ Nhất, ngươi tuy rằng xấu xí, nhưng là một con chim tốt, từ miệng cống về đi. Đây là biện pháp duy nhất có thể ra khỏi truyện cổ tích."

Tạ Nhất:

"......"

Phát thẻ người tốt phía trước còn muốn nói một đống tiền tố không cần thiết!

Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu nói:

"Không cần đuổi, mục đích là lấy về quyền trượng."

Hắn nói, nhìn về phía vịt con xấu xí.

"Ngươi biết Nữ Hoàng Đỏ ở nơi nào, mang chúng ta đi."

Vịt con xấu xí có chút khó xử, bẹp bẹp miệng, trầm mặc một trận mới nói:

"Ta... ta là Họa Linh, ta không thể phản bội chủ nhân."

Tạ Nhất nói:

"Ngươi nói Họa Linh sẽ không làm chuyện xấu. Nhưng chủ nhân của ngươi đem chúng ta nhốt ở trong sách, đó chính là làm chuyện xấu."

Vịt con xấu xí thập phần rối rắm, nói:

"Ngươi là chim tốt, ngươi không chê ta xấu..."

Vịt con xấu xí nói, dừng một hồi lâu. Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng không có thúc giục, liền nghe vịt con xấu xí nói:

"Được rồi các ngươi cùng ta đi, động tác phải mau."

Nó nói xong từ trong lòng ngực Tạ Nhất nhảy xuống, sau đó bắt đầu bước đi về phía trước.

"Lạch bạch lạch bạch"

Nó nói phải mau, Tạ Nhất thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Vịt con xấu xí đi cũng quá chậm. Theo tốc độ này, nàng tiên cá đi báo qua lại, vịt con xấu xí còn chưa đi ra khỏi chỗ này. Tạ Nhất đi tới đem vịt con xấu xí từ trên mặt đất ôm lên, nói:

"Ngươi chỉ phương hướng, ta mang ngươi đi."

Vịt con xấu xí nói:

"Tạ Nhất đúng là chim tốt."

Mày Tạ Nhất giật giật nói:

"Không có gì, không cần cảm tạ......"

Vịt con xấu xí đáp ứng dẫn bọn họ đi tìm Nữ Hoàng Đỏ. Kỳ thật Nữ Hoàng Đỏ ở trên núi này. Vừa đi vịt con xấu xí vừa nói chuyện với bọn họ:

"Chủ nhân vẫn luôn dùng truyện cổ tích làm thực nghiệm. Quyền trượng Nữ Hoàng Đỏ có được khả năng đặc biệt, cụ thể là năng lực gì, ta cũng không rõ ràng lắm."

Họa sĩ vẫn luôn ra lệnh Nữ Hoàng Hậu dùng quyền trượng nguyền rủa các nhân vật, kỳ thật là thí nghiệm. Họa sĩ muốn biết lông chim vàng rốt cuộc có thể biến đổi thời không như thế nào.

Vịt con xấu xí mặt ủ mày ê nói.

"Dần dà, những người trong sách đều sợ hãi Nữ Hoàng Đỏ. Nhưng Nữ Hoàng Đỏ là người tốt, bà ta chỉ là tính tình nóng nảy mà thôi, căn bản không nghĩ thương tổn ai. Những nhân vật trong bộ tranh đều sợ hãi bị nguyền rủa, ở trên phố nhìn thấy bà ta đều sẽ tránh né. Nữ Hoàng Đỏ chỉ có thể một mình chạy đến nơi đây, ở chỗ không ai tới."

Vịt con xấu xí ở trong lòng ngực Tạ Nhất, thở dài nói:

"Ta biết cảm giác đó. Nữ Hoàng Đỏ rất đáng thương, tâm địa thiện lương, lại không thể ở chung người khác, vì mọi người đều sợ hãi, rời xa."

Tạ Nhất nghe vịt con xấu xí nói, nhịn không được vỗ cánh. Vịt con xấu xí khẳng định là có mặc cảm, bởi vì nó lớn lên có chút "khác biệt", cho nên tới nay đều là ở một mình. Tuy rằng đây là truyện cổ tích, bất quá vịt con xấu xí nói đến cùng vẫn là đứa trẻ con, sống cô độc một mình lâu ngày cũng phi thường thống khổ.

Nói chuyện một hồi, vịt con xấu xí đã mang theo Tạ Nhất cùng Thương Khâu tới địa bàn của Nữ Hoàng Đỏ.

Một cái lâu đài tồi tàn, nhìn càng giống ngôi nhà gỗ nhỏ hơn, cũng không có rồng hung dữ, không có vệ binh lá bài, lẻ loi một mình.

Thương Khâu đi trước, ý bảo Tạ Nhất ở phía sau. Hắn duỗi tay đẩy cửa gỗ.

"Kẽo kẹt"

Bên trong phi thường tối tăm, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, ngồi ở trên một cái ghế gỗ.

Là Nữ Hoàng Đỏ!

Nữ Hoàng Đỏ không có lâu đài hoa lệ, không có ngai vàng, cũng không có vệ binh tiền hô hậu ủng, chỉ có một mình. Ngồi ở trên ghế, trong tay nắm quyền trượng làm bằng lông chim vàng, Nữ Hoàng Đỏ thấy bọn họ đi vào, cũng không có bất luận kinh ngạc gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn bọn họ, nói:

"Ta biết các ngươi sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới các ngươi tới nhanh như vậy."

Tạ Nhất nhịn không được nhìn về phía quyền trượng trong tay Nữ Hoàng Đỏ.

Có lẽ chỉ cần Nữ Hoàng Đỏ quơ quơ quyền trượng liền sẽ xé nứt hoặc là kích hoạt thời không, khiến Tạ Nhất và Thương Khâu vĩnh viễn không thể quấy rối. Bất quá Nữ Hoàng Đỏ không có bất luận động tác nào, chỉ là nhìn vịt con xấu trong lòng ngực Tạ Nhất, nói:

"Ngươi biết... phản bội chủ nhân có kết cục gì không?"

Vịt con xấu xí sợ tới mức run rẩy lên, run run nói:

"Ta... Ta... nhưng Tạ Nhất là bạn tốt của ta!"

Nữ Hoàng Đỏ không có chờ đến đáp án, lầm bầm lầu bầu nói:

"Đúng vậy, tất nhiên là bị hủy diệt."

Nói xong ánh mắt thực bình tĩnh, Nữ Hoàng Đỏ lại nói:

"Nhưng hành động của ta không phải cũng hủy diệt sao? Một khi chủ nhân có được linh lực của lông chim vàng, chúng ta đều sẽ bị hủy diệt. Chúng ta bất quá chỉ là Họa Linh trong bộ tranh truyện cổ tích hoang đường do chủ nhân sáng tạo ra mà thôi. Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta bị hủy diệt theo bộ tranh..."

Nữ Hoàng Đỏ vẫn luôn lầm bầm lầu bầu, căn bản không có liếc mắt nhìn Thương Khâu cùng Tạ Nhất một cái.

Ngay sau đó Nữ Hoàng Đỏ chậm rãi đứng lên. Thương Khâu đề phòng híp mắt. Nữ Hoàng Đỏ đi tới, tay cầm quyền trượng, nhìn Tạ Nhất, nói:

"Mọi người đều cảm thấy ta tàn bạo, nhưng ta thích con người, sức sáng tạo thật vĩ đại. Ta tồn tại, không phải là hủy diệt..."

Nữ Hoàng Đỏ nói, đem quyền trượng đưa qua, thế nhưng đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nhìn qua Thương Khâu. Thương Khâu gật gật đầu, Tạ Nhất lúc này mới duỗi tay qua tiếp nhận quyền trượng HunhHn786.

Nữ Hoàng Đỏ cũng nhìn về phía Thương Khâu, thấp giọng cảm thán nói:

"Ta thật hâm mộ ngươi, đều bị bắt phục tùng nhưng ngươi lại có chủ nhân tốt như vậy."

Nói xong, Nữ Hoàng Đỏ lại xoay người sang chỗ khác.

"Đi nhanh đi, nàng tiên cá đã đi thông báo chủ nhân. Vì không cho các ngươi chạy trốn, chủ nhân có khả năng sẽ hủy diệt bộ tranh này. Đi mau, từ miệng cống trở về, các ngươi sẽ tìm được đường trở về."

Tạ Nhất nắm chặt quyền trượng, nói:

"Cảm ơn, Nữ Hoàng yên tâm, chúng ta sau khi ra ngoài, nhất định sẽ ngăn cản hắn hủy diệt bộ tranh."

Nữ Hoàng Đỏ cũng không có quay đầu lại, chỉ là gật gật đầu, bóng dáng có chút bi thương cô độc.

Vịt con xấu xí nói:

"Ta sẽ dẫn đường, có lối tắt có thể đi."

Không gian vặn vẹo, kỳ thật hết thảy đều là một vòng tròn. Tạ Nhất cùng Thương Khâu bởi vì đủ loại duyên cớ mà lưu lại ở trong sách, kỳ thật đều là vì tiêu hao linh lực của Thương Khâu. Bọn họ một khi suy yếu tới cực điểm, liền không có bất luận nguy hiểm gì.

Nhưng không nghĩ tới, Họa Linh thế nhưng bị Tạ Nhất cảm động, vịt con xấu xí chủ động nói ra bẫy rập.

Vịt con xấu xí dẫn bọn họ đi, Tạ Nhất vốn tưởng rằng phải đi vài ngày, nhưng lại không nghĩ tới cũng không cần. Vịt con xấu xí mang theo bọn họ xuyên qua chỗ tổ chức tiệc trà chiều trong truyện "Alice ở xứ sở thần tiên", thực mau liền thấy được lối vào đường hầm. Lướt qua cửa nhỏ là có thể đi đến phía miệng cống. Vịt con xấu xí mở ra cửa nhỏ, nhìn phía trước nói:

"Đi nhanh đi, để không kịp."

Nó mới nói xong, liền nghe được âm thanh.

"Ầm ầm!!"

Trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, phía trên gạch đá không ngừng nứt toạc, từng khối từng khối rơi xuống vỡ nát.

"Xoảng!!!"

Vịt con xấu xí hoảng sợ nhìn bốn phía, nói:

"Không còn kịp rồi, đi mau, chạy mau ra ngoài. Tạ Nhất là chim, có thể bay ra, đi mau!"

Tạ Nhất tuy rằng nghe như vậy, nhưng bản thân căn bản không phải chim. Muốn biến thành chim cùng biến thành người căn bản không thể khống chế.

Thương Khâu vội vàng đem Tạ Nhất ôm vào trong ngực, giơ tay bảo vệ đầu. Từng khối lớn nhỏ từ trên trời giáng xuống đánh trên mặt đất. Thương Khâu che chở Tạ Nhất một đường đi về phía trước.

Tạ Nhất chạy vội, liền nhìn thấy vịt con xấu xí cũng không có đi, mà là đứng ở bên cửa, giơ lên cánh nhỏ vẫy vẫy, miệng bẹp bẹp giống như thực ủy khuất. Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy nó đang nói:

"Tạm biệt người bạn tốt duy nhất của ta."

Tạ Nhất trong lòng có chút không đành lòng, nhưng bốn phía đang bị phá hủy, vách tường không ngừng nện xuống. Tạ Nhất có thể nghe thấy những mảnh đá nện ở trên người Thương Khâu.

Thương Khâu gắt gao che chở Tạ Nhất ở trong lòng ngực. Tạ Nhất căn bản không có một chút tổn thương. Hai người vọt tới phía miệng cống.

Phía trên cũng đang bị bóc ra, mơ hồ có thể thấy ánh sáng phía trên, phảng phất là một bầu trời đầy sao.

Thương Khâu ngẩng đầu nhìn, nói:

"Đi lên, tôi cõng cậu."

Thương Khâu muốn cõng Tạ Nhất bò lên trên quả thực là không có khả năng. Tạ Nhất vừa muốn nói gì, Thương Khâu lập tức nói:

"Lên!"

Tạ Nhất nghe hắn nói, đột nhiên có loại cự tuyệt không được, vội vàng lên lưng Thương Khâu. Thương Khâu chỉ là nói:

"Nắm chặt quyền trượng, đừng để rơi."

Hắn nói, hít một hơi, đột nhiên chạy lấy đà, liền nghe được tiếng đạp chân. Đôi giày màu đen của Thương Khâu đạp trên mặt đất, phát ra tiếng vang. Theo tiếng thứ hai, thân thể Thương Khâu đột nhiên co lại một chút rồi bật nhảy lên cao.

Nhảy đến giữa không trung, Thương Khâu đá vách tường. Động tác này phảng phất như trong phim điện ảnh.

Thế nhưng vách tường thẳng đứng, Thương Khâu không phải diễn viên đóng phim điện ảnh, cũng không có dây thép treo kéo hắn, trên lưng còn cõng một người, chung quy sẽ tuộc xuống.

Ở ngay lúc này, đôi tay Thương Khâu chế trụ vách tường, hai người ổn định ở giữa khoảng không. Đôi tay Thương Khâu di chuyển, không ngừng leo lên. Tạ Nhất thật giống như ba lô nhỏ trên lưng Thương Khâu, cũng không đáng nói chuyện.

Bốn phía còn không ngừng sụp xuống, phát ra âm thanh vang dội. Không ngừng có đá từ đỉnh đầu nện xuống. Thương Khâu phản ứng thực mau, nhưng dù mau, tốc độ sụp xuống đang tăng lên, Thương Khâu vẫn tránh không hết. Tạ Nhất thấy có thật nhiều hòn đá hướng về phía bọn họ nện xuống. Thương Khâu cố ý nâng người lên chặt chẽ bắt lấy vách tường. Kia ý tứ là muốn dùng thân thể giảm va chạm cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất mở to hai mắt.

Nếu có khối to nện xuống, đầu chảy máu là nhẹ!

Hô hấp càng lúc càng nhanh, đồng tử Tạ Nhất đột nhiên co rụt lại, liền nghe được một tiếng vút cao. Trong nháy mắt thân thể Tạ Nhất tản mát ra ánh hào quang. Trên lưng Thương Khâu đột nhiên nhẹ đi.

Tạ Nhất đã biến thành chim, một móng vuốt câu lấy quyền trượng, móng vuốt khác câu lấy Thương Khâu.

"Phạch phạch!!"

Mở rộng cánh, Tạ Nhất nhanh chóng bay. Tốc độ thực mau, cánh không ngừng chuyển động, tránh né những vật thể nện xuống, cấp tốc hướng lên trên. Mắt thấy sắp tới miệng cống.

"Ầm!!!"

Một tiếng vang lớn, một khối đá thật lớn từ trên cao rơi xuống, chính là nện ở trên đầu Tạ Nhất. Tạ Nhất phát ra một tiếng hút không khí, một chút liền mất đi tri giác, ánh hào quang trên người giảm đi, nháy mắt lại từ chim biến trở về hình người.

"Tạ Nhất!!!"

Thương Khâu cảm giác rơi xuống, đột nhiên giơ tay chế trụ bên vách tường. Tay Tạ Nhất nắm Thương Khâu buông ra căn bản không có bắt lấy. Tạ Nhất nhanh chóng trượt xuống phía dưới.

Nháy mắt choáng váng biến mất, chỉ là không biết thế nào mới có thể biến thành chim. Đôi mắt Tạ Nhất nhíu lại, dùng hết lực toàn thân ném quyền trượng lên, hô to:

"Thương Khâu, tiếp lấy!"

Quyền trượng bay lên, Thương Khâu bắt được. Mất sức lực Tạ Nhất rơi xuống nhanh, nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng. Sắc mặt Thương Khâu lộ ra dữ tợn, thái dương gân xanh nổi lên, trên mặt âm u.

Nhưng mà một chốc kia, chợt nghe một tiếng "vù". Tạ Nhất thế nhưng từ phía dưới đột nhiên bay lên. Cũng không phải Tạ Nhất biến thành chim, mà là được một con thiên nga chở lên.

Con thiên nga màu trắng cũng không lớn, là một con thiên nga nhỏ, màu lông thuần trắng giống như trân châu, thoạt nhìn như là vừa mới đổi lông.

Nó là vịt con xấu xí!

Vịt con xấu xí chở Tạ Nhất, nhanh chóng bay hướng lên trên, không ngừng xoay tròn trong cống đang bị sụp đổ, rồi trực tiếp lao ra khỏi miệng cống.

Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn nhanh trèo lên, bò ra khỏi miệng cống.

Thương Khâu nhảy ra khỏi miệng cống, trong nháy mắt quyền trượng hóa thành một cái lông chim vàng, tản ra ánh vàng rực rỡ.

Vịt con xấu xí mang Tạ Nhất ra khỏi miệng cống, đem đặt ở trên mặt đất. Tạ Nhất thở phì phò, cảm giác thật là kích thích như chơi trò bungee. Trái tim nhảy lên cổ họng, Tạ Nhất lập tức nằm liệt trên mặt đất không dậy nổi, thở hổn hển.

"Chúng ta... Chúng ta đã trở lại sao?"

Thương Khâu nhìn nhìn bốn phía, đích xác đã trở lại, là đang ở trong tiểu khu. Thương Khâu gật gật đầu, sau đó cởi áo khoác của mình khoác ở trên người Tạ Nhất.

"Đã trở lại. Tôi kiến nghị cậu mặc quần áo, nếu không người ở tiểu khu sẽ cho cậu là bệnh thần kinh."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất lúc này mới phát hiện mình vừa rồi biến thành chim cho nên quần áo không có. Nhanh mặc tạm áo của Thương Khâu, Tạ Nhất đứng lên, nói:

"Lông chim vàng đã lấy được. Đi mau, chúng ta đi tìm họa sĩ kia, hắn đang hủy tập tranh."

Thương Khâu gật gật đầu. Vịt con xấu xí lại là phẩy phẩy cánh, nói:

"Ta không thể đi cùng các ngươi, ta chỉ là Họa Linh."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Ngươi yên tâm, các ngươi sẽ không bị hủy."

Thương Khâu cùng Tạ Nhất muốn đi tìm họa sĩ, Tạ Nhất nói:

"Đi nơi nào tìm?"

Thương Khâu nói:

"Phòng làm việc."

Hai người chạy nhanh tới gara lấy xe để đến phòng làm việc của họa sĩ.

Phòng làm việc không có bật đèn, giống như không có người. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi vào, cửa không có khóa, liền nghe được giọng một người.

"Hô hô... Phản bội ta! Phản bội ta! Bất quá chỉ là Họa Linh mà thôi! Ta có thể sáng tạo nhiều Họa Linh khác!!!"

Liền thấy trong phòng làm việc có một người, động tác điên cuồng xé rách tập tranh. Hân không ngừng xé, giọng nói phát ra giống gầm gừ, thoạt nhìn phi thường điên cuồng.

Là tập tranh cổ tích kia!

Thương Khâu đi vào, sải bước đi về phía trước. Họa sĩ nghe được tiếng bước chân, lập tức hoảng sợ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy được Thương Khâu.

Thương Khâu một thân màu đen, vẫn là tóc vuốt ngược, bộ dáng thật sự phảng phất là phù thủy từ trong đêm đen đi ra.

"A!"

"Bốp!!"

Họa sĩ chỉ là hô một tiếng, đã bị Thương Khâu bắt lấy cổ áo. Lực cánh tay của Thương Khâu kinh người, một tay đem họa sĩ giơ lên. Mà họa sĩ căn bản không có lực đánh trả, phảng phất là gà nhúng vào nước, không ngừng đá chân, hô to:

"Cứu mạng! Cứu mạng! Họa Linh cứu ta!!"

Bốn phía đột nhiên xuất hiện rất nhiều khí đen, trong đám khí còn có con mắt sáng như hải đăng. Họa Linh xuất hiện ở bốn phía, bất quá cũng không có nhúc nhích, mà là nhìn bọn họ, tựa hồ do dự. Họa sĩ thấy bọn họ do dự, lập tức gào thét lớn:

"Các ngươi đang làm gì!!! Nhanh bảo hộ ta! Cứu mạng!"

Thương Khâu lại cười lạnh một tiếng, nói:

"Họa Linh tuy rằng đều trung thành, nhưng có nghĩ tới bị chúng xa lánh không?"

Họa sĩ run rẩy, thấy những Họa Linh không tới, hoảng sợ nói:

"Tôi... Tôi không có làm cái gì xấu, cậu thả tôi, thả tôi."

Tạ Nhất đi tới, nói:

"Ông không có làm chuyện xấu? Vừa thiếu chút nữa giết chết chúng tôi, còn nói không có làm chuyện xấu?"

Nói xong, Tạ Nhất nhanh đi nhặt tập tranh trên mặt đất lên. Quyển sách đã bị xé không ít. Tạ Nhất nhặt từng tờ một lên, vội vàng kẹp vào trong sách, để ngừa bị mất.

Họa sĩ nói:

"Tôi... Tôi chỉ là...... Chỉ là nói giỡn."

Thương Khâu nghe xong cười nói:

"Con người của tôi cũng thích nói giỡn."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Không sai, Thương Khâu cũng thích nói giỡn, đều là chuyện lạnh chết người thôi!

Họa sĩ xin tha.

"Tôi... Tôi sai rồi. Tôi thật sự không có làm cái gì. Huống hồ... huống hồ các cậu đã lấy được lông chim vàng. Tôi cũng không có được, các cậu thả tôi. Tôi... là bị hại, tôi cũng không phải người xấu!"

Họa sĩ không ngừng xin tha nói:

"Tôi có bệnh, tôi có bệnh, tôi muốn trị liệu cho mình. Tôi cũng là bất đắc dĩ!"

Họa sĩ nói hắn bị bệnh, kỳ thật là đã từng bị tai nạn. Ước chừng mấy năm trước, họa sĩ đi nơi nơi tìm kiếm thuốc màu, kết quả đã xảy ra tai nạn giao thông. Lúc ấy xe buýt bị lật gây chết rất nhiều người. Họa sĩ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên sống.

Họa sĩ vì mất máu quá nhiều phải truyền máu trị liệu. Thiếu máu gần chết tạo ám ảnh khắc sâu. Sau khi ở bệnh viện tiếp thu trị liệu, vết thương khép lại, tiếp máu đầy đủ tốt lên lúc sau cũng chỉ cần bồi dưỡng thân thể. Thực mau bệnh viện cho họa sĩ xuất viện.

Nhưng cái loại ám ảnh ăn sâu bén rễ ở trong lòng họa sĩ. Hắn thực sợ hãi mình sẽ thiếu máu mà chết, về sau chỉ cần trên người có một chút không khỏe liền sẽ đi bệnh viện, yêu cầu truyền máu trị liệu, còn hô to mình sẽ chết, mình thiếu máu. Thân thể hắn thực bình thường, căn bản không thiếu máu, bệnh viện đương nhiên sẽ không truyền máu.

Họa sĩ hoảng sợ nói:

"Những bác sĩ đó là lang băm! Lang băm! Tôi thiếu hay không thiếu máu, tự mình có thể không biết sao?! Bọn họ lại không cho trị liệu, trơ mắt nhìn tôi chết!"

Mí mắt Tạ Nhất nhảy nhảy.

Họa sĩ này là bệnh thần kinh sao?

Bệnh viện không cho truyền máu, họa sĩ liền tìm phòng khám tư nhân, thậm chí là mấy chỗ không giấy phép truyền máu, kết quả có thể nghĩ.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Máu bệnh?"

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nói:

"HIV."

Họa sĩ lộ ra biểu tình hoảng sợ, nói:

"Đều là những bác sĩ lang băm kia! Nếu không phải bọn họ không cứu tôi, tôi sao có thể đi tìm những chỗ không có giấy phép!!! Tôi sao có thể nhiễm loại bệnh này!? Tôi là họa sĩ, là người nổi tiếng thế giới, tác phẩm sẽ vĩnh viễn lưu truyền!! Vì cái gì tôi không thể sống?!"

Tạ Nhất nói:

"Cho nên, ông liền dùng tranh làm thí nghiệm, muốn nghiên cứu lông chim vàng?"

"Tôi chỉ là muốn cứu chính mình. Tôi không sai, tôi không sai!!!"

Hắn nói, nhìn về phía Tạ Nhất.

"Giúp... giúp tôi! Giúp... giúp tôi! Đem trả lại lông chim vàng cho tôi, đó là dùng cứu mạng tôi! Cứu tôi!"

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Là ai nói cho ông biết lông chim vàng có thể cứu mạng?"

Họa sĩ nhìn Thương Khâu, vội vàng nói:

"Tôi nói, tôi nói! Tôi không quen biết người đó. Tôi chỉ là... chỉ là tiếp nhận một cuộc điện thoại, người đó nói cho tôi biết."

Họa sĩ nhặt được một cái lông chim vàng phi thường xinh đẹp, vì thế đem nghiền thành bột làm thành thuốc màu. Mới đầu hắn không biết năng lực của lông chim vàng. Dù gì họa sĩ chỉ là người thường.

Vừa rồi Thương Khâu đã kiểm tra qua, họa sĩ không phải tu giả, một chút tu vi cũng không có, hơn nữa Họa Linh hắn tạo ra chỉ là Họa Linh bình thường, không có năng lực lớn. Điều này cho thấy họa sĩ không có khả năng biết năng lực lông chim vàng HunhHn786.

Họa sĩ chỉ là muốn dùng lông chim vàng vẽ tranh mà thôi, nhưng không nghĩ tới nhận được một cuộc điện thoại. Người đó nói lông chim vàng có thể cứu mạng họa sĩ, hơn nữa trong tay Tạ Nhất cùng Thương Khâu còn có một cái lông chim vàng khác. Họa sĩ lúc ấy thực tuyệt vọng vì mắc bệnh, nghe được người thần bí nói, tức khắc nổi lên ác ý. Hắn muốn có được lông chim vàng trong tay Thương Khâu cùng Tạ Nhất.

Họa sĩ nói:

"Đều là người đó nói cho tôi sự tình, còn cho tôi địa chỉ của các người, nói đi đến quán ăn đêm tìm các người, các người nhất định sẽ hỗ trợ!"

Tạ Nhất nhíu nhíu mày.

Thế nhưng có người nhằm vào mình cùng Thương Khâu!

Thương Khâu híp mắt, đột nhiên duỗi tay vào túi họa sĩ, lấy di động của hắn ra, sau đó đem người ném xuống đất.

Họa sĩ ngã trên mặt đất, thống khổ nói:

"Cầu các người cho tôi lông chim vàng. Tôi sắp chết, tôi là người bệnh. Tôi bị bệnh, xin các người cứu tôi. Tác phẩm của tôi sẽ vĩnh viễn lưu truyền, vì cái gì tôi không thể. Tôi muốn trường sinh bất lão, các người không thể độc chiếm trường sinh bất lão!!"

Tạ Nhất vẻ mặt biểu tình nhìn kẻ ngốc, nói:

"Có bệnh liền đi bệnh viện."

Thương Khâu cũng chưa xử lý họa sĩ, mở di động kiểm tra nhật ký cuộc gọi. Có số liên lạc công việc, có số quấy rầy, nhưng có một số xa lạ biểu hiện trò chuyện khoảng mười ba phút. Thương Khâu không nói chuyện, lập tức ấn gọi, ngay sau đó bật loa ngoài.

"Tít... tít... tít..."

Ước chừng vang lên bốn hồi chuông, đối phương đã trả lời.

"A lô."

Quả nhiên là giọng máy móc, thoạt nhìn cố ý dùng máy biến đổi giọng. Giọng máy móc kia mang theo ý cười, nói:

"Ta đã sớm muốn cùng ngươi nói chuyện, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội."

Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc mở to hai mắt nhìn thoáng qua Thương Khâu.

Thương Khâu lại là nheo nheo mắt, ánh mắt âm u nhìn cái điện thoại. Hiển nhiên đối phương có chuẩn bị, biết Thương Khâu sẽ gọi điện thoại đến.

Giọng đối phương thực quỷ dị, cười nói:

"Thương Khâu."

"Ngươi là ai?"

"Ngươi không phải người đuổi ma lợi hại nhất sao? Như thế nào không biết đối thủ là ai?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Ta không cần đối thủ."

Đối phương cười nói:

"Không, không phải do ngươi quyết định."

Người nọ dừng một chút, lại nói:

"Lần này chỉ là một cái lễ gặp mặt. Ta biết các ngươi đã có được hai cái lông chim vàng, bảo quản cho tốt đi. Ta tạm thời đặt ở chỗ các ngươi bảo quản, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tới thu hồi. A đúng rồi... suýt nữa đã quên, tuy rằng các ngươi có được lông chim vàng, nhưng ta cũng có được đồ vật mình muốn, ngươi biết là cái gì chứ?"

Tạ Nhất mê mang nhìn về phía Thương Khâu.

Hắn có được cái gì?

Sắc mặt Thương Khâu đột nhiên trầm xuống. Âm thanh máy móc nói:

"Hẹn gặp lại."

Điện thoại cắt đứt.

Tạ Nhất vội vàng hỏi:

"Hắn có được cái gì?"

Sắc mặt Thương Khâu thật không tốt, nói:

"Linh lực của tôi."

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.

Thì ra linh lực của Thương Khâu không chỉ tổn thất ở trong tập tranh truyện cổ tích, hiện tại cũng tổn thất. Họa sĩ bị người kia sử dụng rồi!

Thương Khâu ném điện thoại xuống đất, ngay sau đó đối với Tạ Nhất nói:

"Đi thôi, đã khuya, trở về."

Tạ Nhất ôm tập tranh truyện cổ tích, chạy theo Thương Khâu. Họa sĩ bò lại, vẻ mặt thống khổ nói:

"Không. Cứu tôi. Tôi bị bệnh! Tôi bị bệnh!"

Tạ Nhất quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói:

"Bệnh nguy kịch."

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi ra khỏi phòng làm việc, lên xe.

Đã qua 3 giờ sáng một chút, bọn họ tiến vào sách cũng không phải cùng một không gian, thời gian cũng vặn vẹo. May mắn không quá lâu, bằng không Tạ Nhất cùng Thương Khâu đột nhiên biến mất, A Lương không biết có thể đi báo án hay không.

Hai người lái xe trở về. Tới cửa tiểu khu vừa lúc thấy được A Lương cùng Thanh Cốt. A Lương vẻ mặt nôn nóng nói:

"Ông chủ, anh đi đâu vậy? Gia vị mua đâu?"

Tạ Nhất:

"......"

Gia vị, không biết ném ở đâu...

A Lương lại chấn kinh nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất chỉ mặc áo khoác, phía dưới trống rỗng. Áo khoác của Thương Khâu rất lớn, tạo hình liền giống như mấy cô gái mặc áo của bạn trai thành kiểu giấu quần. May mắn áo cũng dài, bằng không Tạ Nhất đã lộ hết hàng. Phải biết rằng phía dưới của Tạ Nhất cả cái quần lót cũng không có...

A Lương cũng không biết thế nào. Thanh Cốt lại cười tủm tỉm nói:

"Ai nha, thì ra các người đi rung xe?"

"Xe..."

Tạ Nhất thiếu chút nữa cắn rớt lưỡi, nói:

"Cậu mới rung xe. Chúng tôi không phải cái loại quan hệ đó."

Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:

"Nhưng tôi thật ra thấy vậy đó!"

A Lương nghe Thanh Cốt nói như vậy, tức khắc có chút ngượng ngùng, gãi gãi cái ót, nói:

"Nếu ông chủ không có việc gì, chúng tôi liền đi về trước, quán ăn đã đóng cửa."

Tạ Nhất gật gật đầu. A Lương mang theo Thanh Cốt rời đi. Đôi mắt Thanh Cốt nhìn khiến Tạ Nhất nổi gai ốc.

Qua một lát trời đã sáng, Tạ Nhất thập phần mỏi mệt, ôm tập tranh trở về còn muốn sữa chữa một chút. Không biết có thể phục hồi hay không.

Hai người đi vào trong tiểu khu, vừa muốn tiến vào thang máy, liền nhìn thấy một cái bóng từ phía sau vụt tới. Bộ dáng lén lút, thoạt nhìn đặc biệt âm trầm. Tạ Nhất khiếp sợ, còn tưởng rằng là quái vật, vội vàng quay đầu lại xem. Thì ra thứ kia hình thể không phải rất lớn, chẳng qua bị ánh đèn chiếu vào tạo ra cái bóng rất dài. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Vịt con xấu xí!?"

Quả nhiên là vịt con xấu xí. Vịt con xấu xí đã biến thành Thiên Nga, lông trắng nuột, hình thể duyên dáng. Khí chất thật giống như là diễn viên múa ba lê. Đặc biệt cái cổ dài đẹp đến không nói nên lời, phỏng chừng cũng là một con thiên nga xinh đẹp.

Vịt con xấu xí kinh hỉ nói:

"Chim Tốt!"

Tạ Nhất xoa xoa thái dương.

Tên này...... so với Tạ Hương Hương cũng không tốt hơn bao nhiêu!

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Ngươi sao ở chỗ này, ngươi không ở trong sách sao?"

Vịt con xấu xí giơ lên cánh xoa xoa đầu, có điểm ngốc ngốc nói:

"Ta... Ta cũng không biết, ta lạc đường."

Thời điểm ở miệng cống, vịt con xấu xí biến thành Thiên Nga mang theo Tạ Nhất bay lên. Vịt con xấu xí bay ra khỏi cống, bất quá bởi vì cái khó ló cái khôn, lần đầu tiên bay, lúc sau cũng không dám bay nữa. Nó đứng ở miệng cống không dũng khí nhảy xuống. Thực mau ánh sáng phát ra từ miệng cống cũng biến mất, biến thành một cái cống bình thường. Vịt con xấu xí chưa kịp trở lại sách, biến thành một Họa Linh đi lạc.

Tạ Nhất xoa xoa đầu, nhìn về phía Thương Khâu, nói:

"Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Thương Khâu nói:

"Họa Linh thiếu chủ nhân tựa như thiếu cung thể, linh lực thực mau sẽ tiêu hết hầu như không còn, liền sẽ hồn phi phách tán."

Tạ Nhất nghe mà kinh hồn táng đảm, nói:

"Vậy... có thể tìm chủ nhân khác hay không?"

"Trên lý thuyết là có thể, bất quá hai bên phải tự nguyện."

Tạ Nhất chỉ chỉ chính mình, nói:

"Tôi được không?"

Thương Khâu không nói chuyện, Tạ Nhất lại nói:

"Anh dị ứng lông vịt. Không đúng, lông thiên nga không?"

Thương Khâu sửng sốt một chút. Không nghĩ tới Tạ Nhất còn nhớ rõ chính mình dị ứng lông động vật. Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu. Tạ Nhất lập tức cao hứng nói:

"Vậy chúng ta nuôi thú cưng đi?"

Thương Khâu thấy Tạ Nhất cao hứng như vậy. Hơn nữa vịt con xấu xí cũng đã cứu Tạ Nhất một mạng.

"Tùy cậu."

"Thật tốt quá, đi theo tôi, Tiểu Thiên Nga."

Vịt con xấu xí thập phần buồn rầu nói:

"Chim Tốt không chỉ xấu, hơn nữa còn ngốc nga. Tôi không phải thiên nga, tôi là vịt!"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất và Thương Khâu dẫn thú cưng mới của bọn họ lên lầu. Thực mau vào cửa, Tạ Nhất đem tập tranh giao cho Thương Khâu đi phục hồi như cũ, bản thân mang theo vịt con xấu xí đi tham quan trong nhà.

"Đây là nhà mới của ngươi."

Vịt con xấu xí kinh hỉ nói:

"Oa, Chim Tốt, nhà này tuy rằng bố trí xấu xí, nhưng tôi rốt cuộc có nhà, thật là vui nga!"

Tạ Nhất:

"......"

Thẩm mỹ của vịt con xấu xí có phải có vấn đề hay không?

Tạ Nhất vì xác định thẩm mỹ của vịt con xấu xí, mang theo nó đi tới trước mặt Thương Khâu. Chỉ vào người đang phục hồi tập tranh như cũ, Tạ Nhất hỏi:

"Ngươi thấy hai chúng ta ai đẹp hơn?"

Thương Khâu đang phục hồi tập tranh như cũ, nghe được Tạ Nhất nói, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, không nói chuyện, chỉ là cười một tiếng. Tiếng cười rất là tự tin. Tạ Nhất nghe ra khinh thường, giống như hắn nắm chắc thắng lợi.

Tạ Nhất tức giận. Tuy rằng biết Thương Khâu cùng chính mình không phải một đẳng cấp, nhưng Thương Khâu kia tự tin không khỏi thái quá đi, liền chuẩn bị để vịt con xấu xí vả mặt hắn.

Bốp bốp bốp!

Tạ Nhất đang tưởng tượng, âm thanh bạt tay giòn tan, tức khắc cảm thấy rất sảng khoái.

Vịt con xấu xí buồn rầu xoa xoa đầu, nói:

"Các người đều thật xấu a, nhất định phải cho nhau thương tổn sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Vịt con xấu xí sao không theo kịch bản vậy!?

Thương Khâu bị khen "xấu" cũng không có giận, ngược lại cười cười, tựa hồ còn cảm thấy rất thú vị. Tạ Nhất cẩn thận xem xét một chút.

Có thể là bởi vì chưa từng có ai nói Thương Khâu xấu, cho nên Thương Khâu đem loại trải nghiệm này trở thành kinh nghiệm đáng giá trong cuộc đời chăng?

Tạ Nhất ủ rũ cụp đuôi mang theo vịt con xấu xí đi tắm rửa một cái.

Ngày mai là thứ bảy, có lẽ nên mang vịt con xấu xí đi bệnh viện thú cưng một chuyến. Cũng không biết bệnh viện thú cưng có khám cho vịt hay không. Không đúng, làm kiểm dịch cho thiên nga!

Tạ Nhất tắm rửa cho Tiểu Thiên Nga. Nó vẫn luôn kêu gào.

"A! Không cần! Không thể... Cứu mạng... Không cần!"

Tạ Nhất cảm thấy như ở lò sát sinh. Hơn nữa Tiểu Thiên Nga đã lột xác thành công, tiếng nói cũng biến hóa, biến thành giọng thiếu niên. Cứ cảm thấy Tạ Nhất không làm chuyện tốt. Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:

"Suỵt! Đừng hô to, cẩn thận hàng xóm khiếu nại chúng ta mất trật tự."

Kỳ thật Tạ Nhất không phải sợ hàng xóm khiếu nại, mà là sợ hàng xóm báo cảnh sát.

Cửa phòng tắm mở ra, Thương Khâu đi vào, nhìn thoáng qua Tạ Nhất cùng vịt con xấu xí. Tạ Nhất cảm thấy ánh mắt Thương Khâu thập phần ý vị sâu xa, hắn khẳng định hiểu lầm cái gì.

Vịt con xấu xí rõ ràng là thiên nga, nhưng giống như mèo, đặc biệt sợ nước, vẫn luôn giãy giụa. Tạ Nhất kêu Thương Khâu.

"Mau hỗ trợ, mau hỗ trợ, đè nó lại, tôi phải tắm sạch cho nó!"

"Cứu mạng! Không cần... không cần..."

Tạ Nhất cùng Thương Khâu tắm rửa cho vịt con xấu xí xong đã 5 giờ rưỡi sáng. Hai người đều thành gà rớt vào nồi nước, cũng từng người đi tắm rửa, tắm xong mệt đến không chịu được, cơ hồ muốn hư thoát. Tạ Nhất ngã vào giường liền dậy không nổi, nói:

"Má ơi, mệt chết, nuôi thú cưng thì ra mệt như vậy."

Thương Khâu đem vịt con xấu xí đặt ở phòng dành cho khách, cũng trở về chuẩn bị nghỉ ngơi. Hắn tắt đèn, nằm ở trên giường. Hai người không nói chuyện, liền phải ngủ rồi.

Tạ Nhất mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ tới Thương Khâu tổn thất rất nhiều linh lực, sắc mặt trắng bệch, lập tức lại nói:

"Thương Khâu, anh ngủ chưa?"

"Hử? Còn chưa có."

Tạ Nhất vội vàng chuyển qua nằm nghiêng, nhìn Thương Khâu, nói:

"Linh lực thế nào? Sắc mặt trắng như vậy có chuyện gì hay không? Không cần đi bệnh viện sao?"

Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:

"Sẽ chậm rãi bổ sung."

Hắn nói, nằm nghiêng qua, lại nói:

"Bất quá hiện tại cảm giác đầu choáng váng, hơi thở đứt đoạn, thân thể rất khó chịu."

Thương Khâu khó chịu như vậy sao?

Tạ Nhất vội vàng xoay người ngồi dậy, nói:

"Chúng ta vẫn là đi bệnh viện thôi."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Bác sĩ cũng giúp không được."

Tạ Nhất sốt ruột nói:

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tạ Nhất hỏi xong những lời này, liền nghe Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không có gì, chỉ là khó chịu một chút. Cậu khẳng định đồng ý hỗ trợ sao?"

Tạ Nhất lập tức nói:

"Đồng ý, tôi đồng ý hỗ trợ anh! Anh nói làm sao đây?"

Nói xong, Tạ Nhất tức khắc cảm thấy có điểm quái quái. Bởi vì sắc mặt Thương Khâu như thường, hơn nữa đang nhướng mày. Cái loại cảm giác này thật giống như Tạ Nhất chính là Mũ Đỏ ngoan ngoãn đem mình đưa đến cho con sói đang giả làm bà ngoại.

Quả nhiên liền nghe Thương Khâu nghiêm trang, dùng giọng nghiêm túc trầm thấp nói.

"Hôn môi, cậu đồng ý sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:

"Cái đó...... Cái đó còn có biện pháp khác không?"

Thương Khâu nhướng mày, nói:

"Thân mật hoặc là làm tình?"

Tạ Nhất vội vàng xua tay nói:

"Không không không, coi như tôi chưa nói."

Tạ Nhất mím môi, nói:

"Nếu anh cảm thấy... cảm thấy hữu dụng. Tôi sợ không có dùng được, dù gì tôi cũng không phải tu giả."

Thương Khâu chậm rãi dựa lại gần. Tạ Nhất có thể nghe thấy giường đệm phát ra âm thanh "cót két". Nệm mềm mại chậm rãi nghiêng lại đây. Giọng nói của Thương Khâu rót vào bên tai Tạ Nhất.

"Sẽ không, cậu rất thơm, hương vị không tồi."

Tạ Nhất:

"......"

Cần nói cảm ơn khích lệ sao?

Thương Khâu nói, duỗi tay vuốt ve cổ Tạ Nhất. Động tác hình như là an ủi mèo con, thấp giọng nói:

"Có thể hôn cậu sao?"

Giọng Thương Khâu trầm thấp khàn khàn, nghe như là người yêu nỉ non, hoàn toàn không giống như là thảo luận vấn đề đền bù Tinh Nguyên. Tạ Nhất đột nhiên có một loại ảo giác, bởi vì Thương Khâu quá ôn nhu.

Tạ Nhất trong nháy mắt có chút si mê, giống như trúng mỹ nhân kế, si ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thương Khâu gần trong gang tấc gật gật đầu.

Thương Khâu thấp giọng cười nói:

"Bé ngoan, biết làm như thế nào chưa? Tôi có chút mỏi mệt."

Tạ Nhất đương nhiên biết, chủ động nâng tay tới ôm lấy cổ Thương Khâu. Đã là lần thứ hai, nhưng vẫn cứ cảm thấy động tác này thực thẹn, giống như chủ động hôn. Không phải giống như, bởi vì Thương Khâu nói mình mỏi mệt, cho nên Tạ Nhất cần chủ động hôn.

Hai người thật sự gần, Tạ Nhất cảm giác được hơi thở Thương Khâu giằng co cùng mình, ái muội như vậy làm người ta muốn ngừng mà không được.

Khi môi hai người sắp chạm vào nhau, cửa phòng mở ra. Vịt con xấu xí từ bên ngoài tập tễnh tiến vào. Nhìn thấy hai người ôm nhau, nó đột nhiên dùng cánh che lại hai mắt của mình. Bất quá cánh có chút ngắn ngủn, đặc biệt mini, che không được đôi mắt. Vịt con xấu xí kinh ngạc nói:

"Trời ơi, các người xấu như vậy, ôm nhau thật sự đau đôi mắt!"

Tạ Nhất:

"......"

Cái quỷ gì!

Bởi vì vịt con xấu xí đột nhiên chạy tới, cho nên Thương Khâu cũng không có hấp thụ được Tinh Nguyên, chỉ có thể từ bỏ, nằm ổn định ngủ.

Tạ Nhất nói:

"Ngươi sao lại đây? Lập tức trời sáng, còn không ngủ?"

Vịt con xấu xí nói:

"Tôi ở một mình có chút sợ hãi, phòng ở bố trí quỷ dị nga."

Tạ Nhất nhìn nhìn bố trí của phòng.

Tuy rằng có chút đơn điệu, dù gì đây là phòng Thương Khâu. Bố trí nghiêm túc đứng đắn, nhưng cũng không tính quỷ dị nha. Thẩm mỹ của vịt con xấu xí quá khác biệt!

Vịt con xấu xí ủy khuất nói:

"Tôi... Tôi một mình sợ hãi, có thể ngủ cùng các người không?"

Tạ Nhất không có ý kiến. Thương Khâu đã nằm nhắm mắt ngủ. Tạ Nhất vỗ vỗ tay, ý bảo vịt con xấu xí lại đây. Vịt con xấu xí thực mau liền chạy tới bò lên trên giường chen ở giữa Tạ Nhất cùng Thương Khâu, rung đùi đắc ý nói:

"Ngủ ngon!"

Tạ Nhất nói:

"Ngủ ngon."

Vịt con xấu xí ngủ chung Tạ Nhất cùng Thương Khâu, cái này làm cho Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra HunhHn786.

Không biết vì cái gì, ngủ cùng Thương Khâu lại khẩn trương. Rõ ràng lúc trước vẫn luôn ngủ chung một cái giường, bất quá khi đó cũng không có chú ý gì!

Lập tức trời sáng, may mắn ngày mai không cần đi làm, Tạ Nhất thực mau liền ngủ rồi, ngủ đến đặc biệt thơm ngọt, có lẽ cũng là vì mệt.

Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt Tạ Nhất. Tạ Nhất cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, còn đắm chìm ở trong giấc ngủ thơm ngọt, chỉ là cảm thấy ngực có chút nặng, giống như bị cái gì đè nặng.

Quỷ áp giường?

Tạ Nhất khó thở lợi hại, duỗi tay đẩy đẩy. Không có đẩy được, nhưng là sờ tới cái gì đó. Đặc biệt trơn mịn giống như là tơ lụa, còn mềm mềm, có ảo giác là thịt.

Làn da?

Tạ Nhất còn mơ hồ, trong đầu phản ứng rất chậm.

Làn da? Thương Khâu? Nhưng Thương Khâu làn da sao có thể mềm mìn như vậy. Không nghĩ tới Thương Khâu một thân cơ bắp, làn da cho xúc cảm lại cực kỳ tốt!

Tạ Nhất sờ soạng thứ đè ở trên ngực đột nhiên hừ hừ, giống như tiếng nói. Tiếng nói một loại mềm ngọt như kẹo, thơm ngọt mềm mềm.

"Hừ."

Lại là một tiếng hừ. Trong đầu Tạ Nhất chợt lóe, đột nhiên có điểm thanh tỉnh, vội vàng mở to mắt. Liền nhìn thấy trên ngực nằm bò một thiếu niên, phỏng chừng mười bảy mười tám tuổi. Không, không, hẳn là nhỏ tuổi hơn, chắc còn vị thành niên. Dáng người phi thường gầy. Eo nhỏ. Làn da trắng sáng trong suốt. Cổ mảnh khảnh như thiên nga. Sống lưng duyên dáng. Thời điểm ghé trên người, sau eo còn có chỗ lõm gợi cảm không lời gì để nói.

Tạ Nhất lại mở to hai mắt nhìn, một trận mê mang.

Chuyện gì xảy ra? Mình ngủ một giấc mà thôi, thế nhưng có mỹ nhân ghé vào ngực. Nhưng mỹ nhân giới tính là nam, còn chân giữa