Trong bệnh viện, Từ Na nằm trên giường, sau khi tẩy trang cô ta giống như thiếu đi vẻ quang vinh chói lọi thường ngày, giống như cây cỏ khô, sức lực không ngừng suy giảm.Cô mỉm cười, nói với người đến thăm duy nhất trong phòng bệnh: “Anh tới à?”

Vẻ mặt Mộ Hữu Thành có chút mệt mỏi, trong tay anh cầm một điếu thuốc lá, vân vê một chút, đưa lên khóe miệng vài lần rồi lại hạ xuống.Nghe thấy Từ Na trên giường mở miệng, anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Tỉnh rồi à, từ hôm đó tới giờ em đã hôn mê năm ngày rồi.”

Từ Na nở nụ cười rạng rỡ như cũ, giống như hiện giờ cô ta đang chạy trong biển hoa chứ không phải vướng víu giường bệnh như thế này: “Em biết, nghe nói hôn mê gần một tuần, nói không chừng không thể tỉnh lại.Chẳng qua lần nào em cũng gặp may.” Cô ta vươn tay, đợi đến khi Mộ Hữu Thành kéo tay cô ta, cô ta mới mở miệng, “Thật xin lỗi, bỏ lỡ hôn lễ của anh rồi.Nghe nói hôm qua Tình Tình nhận điện thoại liền chạy đi, con bé không gây phiền toái cho hai người chứ? Đứa nhỏ này giống hệt ba nó, kích động, bất chấp hậu quả, nếu như không phải vì sức khỏe của em, em không nên để con bé ở bên cạnh anh....”

Mộ Hữu Thành kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, sau đó mới thả lỏng nói: “Con bé rất ngoan, em không cần phải lo lắng.”

Từ Na lắc đầu lia lịa: “Không không không, em không lo lắng cho con bé, những năm nay anh đều cưng chiều con bé, con bé nhất định rất tốt, chỉ là em lo lắng cho anh.” Cô cầm tay Mộ Hữu Thành nâng lên khóe miệng hôn một cái, “Lão Mộ, trông anh có vẻ không được tốt lắm, hôn lễ không thuận lợi sao? Cô Thẩm an tĩnh trầm ổn, rất hợp với anh....ánh mắt của anh vẫn luôn tốt như vậy....”

Mộ Hữu Thành suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Cô ấy quả thật rất tốt, anh lừa cô ấy, cô ấy cũng không vạch trần anh, còn phối hợp diễn vở tuồng này với anh.”

Mấy ngày nay Mộ Hữu Thành một mực do dự, sự do dự của anh chính là anh có muốn cử hành hôn lễ đã sớm định ra kia hay không? Anh băn khoăn không phải bởi vì có muốn hay không, mà là có được hay không.Khi anh vừa xuất viện không bao lâu, có người liên lạc với anh, nói cho anh biết về chuyện của Thẩm Niệm An.Mới đầu nội dung những chuyện này cũng không khiến anh chú ý lắm, nhưng đêm qua Mộ Tình lại đem nội dung chuyện này tới trước mặt anh, vậy mà anh không thể không lo lắng.Là ai gọi điện thoại tới, hiển nhiên Mộ Tình chỉ là người tới lấy thuốc trợ tim cho Từ Na, nói cho bọn họ biết, TA ở sau lưng nắm trong tay tất cả.

Thật sự chẳng lẽ như theo như lời TA: nếu cử hành hôn lễ, TA sẽ không chút lưu tình công khai tất cả bí mật của Thẩm Niệm An với truyền thông? Anh không thể không băn khoăn. Niệm An khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên tĩnh một chút, nếu anh lại gây cho cô một tổn thương khác, anh tình nguyện đẩy lùi hôn lễ lại một chút.Đáng tiếc khi Mộ Tình đem cái gọi là “chứng cớ” đến, anh lại vụng về hỏi một câu “Em từng phá thai?” Nói xong anh liền hối hận, năm năm trước, anh chính là người nghe tâm sự của Thẩm Niệm An, anh từng bắt mạch cho Niệm An, anh....thế mà anh lại dùng lời nói dối vụng về khiến hai bên mâu thuẫn để trì hoãn hôn lễ, để tìm ra người đứng sau lưng....Mặc kệ sau lưng có bao nhiêu lý do, nhưng từ khi anh nói ra câu nói đó đã sai lầm rồi, vô cùng sai lầm.

Anh còn nhớ rõ Niệm An không nói một lời liền thu dọn hành lý rời đi, anh muốn đuổi theo, nhưng lại ngại Mộ Tình còn ở đó, hiển nhiên sau lưng Mộ Tình vẫn còn liên lạc với người kia.Anh muốn mượn miệng Mộ Tình để nói với người kia, bọn họ cãi nhau, bọn họ cãi nhau một trận lớn, hôn lễ của bọn họ phải kéo dài....Kéo dài thời gian có lợi cho việc anh có thêm cơ hội điều tra rõ hay không?

Nghĩ như vậy, cho nên lúc đó anh đành trơ mắt nhìn Niệm An rời đi, lúc đó anh có đau lòng không? Lòng anh đau như cắt.Anh đã bốn mươi hai tuổi rồi, cho tới bây giờ anh chưa từng có cảm giác như vậy.Cho dù năm đó vợ anh qua đời, cho dù em vợ anh là Từ Na cũng mắc cùng một căn bệnh....Anh là một người đàn ông không tim không phổi chưa từng trải qua loại cảm giác này, nhưng lần này anh thực sự cảm nhận được.

Chuyện mới chỉ xảy ra mấy chục tiếng đồng hồ, thế nhưng anh lại cảm thấy như trải qua mấy thế kỷ vậy, trong nháy mắt cảm thấy mình thực sự già nua rồi.

Anh lấy lại tinh thần, sờ đầu Từ Na một cái: “Những chuyện này anh sẽ xử lý, em dưỡng bệnh cho tốt.Lần này là vì em bướng bỉnh, biết rõ sức khỏe không tốt, sao còn ngồi máy bay tới đây?”

Từ Na rụt cổ lại: “Còn không phải là muốn đến dự lễ cưới của anh hay sao, hạnh phúc của anh là chuyện mà em muốn thấy nhất.Dù sao em và Mộ Tình nợ anh quá nhiều, nếu khi đó không phải là anh chịu hy sinh danh dự chấp nhận mẹ con em, em....”

Mộ Hữu Thành ngắt lời cô ta: “Được rồi, đừng nói những lời không hay thế này, giữ sức khỏe cho tốt.Mộ Tình cần một người mẹ có sức khỏe tốt, em biết không? Anh có thể che chở cho con bé cả đời, nhưng con bé vẫn cần nhất là em, điểm này em cũng hiểu rõ.”

Nhắc tới điều này, Từ Na không nói gì nữa. Khi chị của cô còn sống là vợ của Mộ Hữu Thành, nhưng đã qua đời nhiều năm trước vì căn bệnh ung thư vô cùng hiếm gặp. Sau khi chị cô ra đi cô cũng phát hiện mình mắc căn bệnh ung thư này.Bệnh này có một tên gọi rất dễ nghe, đó là mỹ nhân ngủ, thật sự không hề lạc quan.Một khi ngủ thì không biết khi nào có thể tỉnh lại, người nào thực may mắn thì có thể tỉnh lại, nhưng cũng có người không may mắn như vậy, ngủ liền một giấc không thể tỉnh lại....

Chính mình như vậy làm sao có thể chăm sóc con gái?

**

Chân Chân giật mình phát hiện Niệm An cuối cùng cũng ra cửa, Tiêu Thần nói anh đưa Niệm An ra ngoài một chút.Niệm An cũng không có phản đối, xem chừng Tiêu Thần định làm công tác tư tưởng cho cô.Tiểu Phương cùng Chân Chân dặn dò mấy câu rồi nhìn bọn họ rời đi.Bỗng dưng Tiểu Phương đang yên lặng bỗng cảm thán một câu: “Aizz, thật đáng thương.”

Chân Chân hình như không nghe rõ, hỏi một câu: “Gì cơ?”

Tiểu Phương đeo túi của mình lên, hất tóc: “Không có gì, bà đây muốn đi, khi nào Niệm An về cho tôi gửi đôi lời để cô ấy khỏi làm chuyện hại người hại mình.”

Chân Chân lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Tiểu Phương xì một cái rồi bật cười: “Tôi nói, cô đừng bước theo gót chân của cô ấy, nên tìm một người đàn ông nào bình ổn ấy.Tên giao thông kia tôi thấy cũng không tệ đâu.”

Sau khi vui vẻ tiễn Tiểu Phương, Chân Chân ngồi trên ghế sofa thật lâu.Mấy năm nay cô cũng quen biết không ít đàn ông, nhưng đáng tiếc cuối cũng đều không may mắn.Cô suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho anh chàng giao thông kia, thời gian: hai giờ một phút.

“Alô, xin hỏi ai đấy ạ?” Điện thoại được bắt máy, là âm thanh ngọt ngào của một cô gái, sau đó liền nghe thấy giọng một người đàn ông: “Tiểu Trân, ai vậy? Đưa điện thoại cho anh xem.”

Nếu thật sự không phải nghe nhầm thì hình như bên cạnh lời nói còn có âm thanh ma sát quần áo, hẳn là trên giường đi.Hẳn là vậy rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, làm sao anh có thể đứng yên một chỗ chờ mình? Người ta vừa cao to đẹp trai, không lo không tìm được cô gái nào, dựa vào gì mà cần một người phụ nữ không tim không phổi mà chậm trễ cả đời? Thật là nực cười, đợi đến khi anh nhận điện thoại, cô nuốt xuống họng cảm giác chua xót: “Ha ha, Long Gia Tuấn, chị đây tìm được được một người đàn ông cao to đen hôi, lại cực kỳ đẹp trai, mau chúc mừng chị đi.”

Trước đây cô tìm được người đàn ông nào cũng nói cho anh, nhưng cho tới giờ không giống hôm nay quấy rầy anh lúc nửa đêm.

Điện thoại quả thật là một thứ thần kỳ, có thể truyền ra tiếng nhưng không thể miêu tả chi tiết vẻ mặt.

“A, được, chúc mừng.Cô bé, quên nói cho em biết, tôi cũng chuẩn bị đính hôn.” Chân Chân không biết lúc Long Gia Tuấn nói câu này có vẻ mặt như thế nào.

Sau khi cúp điện thoại, cô ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy những năm này thật sự rất uổng công.

Gió biển thổi qua, một người phụ nữ dựa bên ngoài một chiếc xe thể thao màu trắng, mái tóc bay lượn theo gió, trước mặt cô là bờ cát trắng đón mặt trời mọc, phía chân trời nổi lên một lớp ánh sáng mỏng, chiếu lên gương mặt cô càng trở nên trắng nõn trong suốt.

Tiêu Thần xuống xe, nắm lấy tay cô, kéo cô chạy như điên trên bờ cát, vừa chạy vừa kêu: “A....cùng gào lên giống anh đi, đem hết những chuyện không vui gào lên.”

Niệm An quét mắt nhìn anh một cái: “Không còn hơi sức, anh cứ tiếp tục gào đi, coi như gào giùm tôi.”

Nghe xong, Tiêu Thần gần như phát điên, dùng hết sức để gào, a a a a, còn dùng tiếng hát vui vẻ, hoàn toàn bắt chước giọng của phụ nữ.Người đàn ông này….Quả nhiên đủ điên khùng.

Niệm An tìm một nơi sạch sẽ nằm xuống, nhìn bầu trời mờ mịt phát ra mấy vệt sáng, cô nhìn chăm chú, cho đến khi cảm giác có một người đàn ông nằm xuống bên cạnh, cô mới mở miệng: “Tiêu Thần, anh biết chuyện đó từ khi nào?”

Tiêu Thần giơ tay lên không trung, sau đó rút lại, nhún vai: “Lâu rồi!”

“Trước khi biết Mộ Tình là con gái Mộ Hữu Thành sao?” Niệm An nhanh chóng tiếp lời.

Tiêu Thần dừng lại, nhíu mày: “Rốt cuộc em muốn nói chuyện gì? À, anh biết rõ em tự tay bỏ đứa nhỏ của chúng ta, bởi vì em nghe được tin anh sẽ đính hôn.Anh đã từng giải thích với em, đó là ý của ba mẹ anh, anh căn bản sẽ không đính hôn với người phụ nữ kia.Nhưng cho tới bây giờ em vẫn không chịu tin tưởng anh....Thôi quên đi, anh không muốn nói đến nữa, bây giờ nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cho tới giờ em vẫn đâu có tin tưởng anh.” Anh động thân ngồi dậy, cầm một nắm cát bên cạnh, ném về phía xa, đáng tiếc hạt cát mềm mại bồng bềnh, vừa rời khỏi tay liền rơi xuống đất.Anh đang giận dỗi chính bản thân mình, trước giờ đều là như vậy.

Niệm An không nhìn anh, ngoài miệng vẫn hiện nụ cười: “Đúng, cho tới bây giờ em vẫn không tin.Ngoại trừ bản thân em, em không tin ai cả, bao gồm anh, bao gồm cả Mộ Hữu Thành.Trước khi các người bỏ rơi em, em sẽ đi trước các người một bước.”

Tiêu Thần chợt có chút hưng phấn bắt được cánh tay cô: “Em chưa bao giờ nói với anh những điều này, tại sao hôm nay....” Từ trước tới giờ Niệm An chưa bao giờ chịu nói với anh một lời thật lòng, có rất nhiều chuyện anh đều phải bỏ bao công sức mới điều tra được, hôm nay cô lại thẳng thắn nói ra, có phải chứng minh cô đã mở rộng cánh cửa lòng mình?

Niệm An nhếch môi, đưa tay nhéo khuôn mặt của anh: “Đồ ngốc, bởi vì chị đây coi chú em như một người bạn tốt.Có những lời không thể nói với người yêu, nhưng lại có thể nói với bạn bè.”

Cho tới bây giờ cô chưa từng là một người con gái lương thiện, tổn thương người trẻ tuổi như thể hạ bút thành văn, như nước chảy mây trôi.