Trợ lý Trần mở cửa cho tổng giám đốc Mộ, thấy bước chân anh chậm lại, nghe giọng anh vừa yên ổn tĩnh lặng lại trịnh trọng: “Tiểu Trần, cô làm việc luôn cẩn thận, chuyện hôm nay hẳn biết nên giải quyết thế nào.”

Trợ lý Trần gật đầu: “Hôm nay chúng ta tới tìm Tổng giám đốc Tiêu nói chuyện hợp tác, về phần chi tiết hợp tác không được tiết lộ.”

Cô cố ý tránh nói về bà chủ, bất kể là người nào hỏi cô, cô đều không tiết lộ “chuyện riêng” xảy ra ngày hôm nay.Nhưng lúc này cô không thể đưa ra một lời giải thích logic hợp lý, hành động của tổng giám đốc Mộ hôm nay nhất loạt không giống bình thường.Càng khiến cho người ta chột dạ giật mình là, sau khi anh cường hôn, bà chủliền trực tiếp đuổi anh ra khỏi căn hộ, mà anh lại mặc cho bà chủ đuổi đi cũng không phản kháng.Nếu như chủ ý của anh là không phản kháng, vậy thì vì sao anh lại phải làm như vậy? Thật sự không hiểu bọn họ nghĩ cái gì nữa.

Chiếc xe Lexus mang theo một trợ lý Trần trong đầu đầy hoài nghi và một tổng giám đốc Mộ không nói lời nào rời đi.

Trong căn hộ, Niệm An nói một tiếng choáng váng rồi trở về phòng, Tiêu Thần phụ trách dọn dẹp bãi hỗn độn trong phòng.Bãi hỗn độn trước mặt, dấu chân tạp nham, lại còn dấu vết của người xa lạ vừa tới....Thật ra thì anh chính là muốn dọn dẹp một chỗ khác, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì Niệm An đã cự tuyệt Mộ Hữu Thành.Mặc kệ là vì sao, cô chính là cự tuyệt, giống như năm đó đã cự tuyệt với mình.Anh nhún vai một cái, nghĩ thầm: cô không phải là người phụ nữ bình thường như vậy.

Cách một cánh cửa, Niệm An ngồi bên giường, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc nhìn chằm chằm cái thảm lông trải sàn đang ngăn cách hơi lạnh của nền đất.Cô dần dần chuyển tầm mắt đến lòng bàn tay trái, bàn tay còn lại đang nắm chặt dần dần mở ra, lộ ra một chiếc chìa khóa nho nhỏ bằng bạc.

Trong đầu cô vẫn dừng lại ở giây phút lúc môi của Mộ Hữu Thành đặt tại môi cô, có lẽ mọi người ở chỗ này chỉ chú ý tới việc cường hôn, còn cô là người trong cuộc lại không cảm nhận được.Chỉ mình cô cảm nhận được Mộ Hữu Thành cầm tay cô, sau đó đút vật này vào lòng bàn tay cô.

Chiếc chìa khóa này chỉ to cỡ bỏ túi, hiển nhiên không phải chìa khóa biệt thự, ngược lại có phần giống chìa khóa két sắt.Tủ sắt tủ sắt....Cô bò lên giường, lục lọi đồ trong túi hành lý của mình.

Quay lại một tháng trước, lúc Niệm An cùng Mộ Hữu Thành đi chọn nhẫn cưới, chỗ bọn họ tới là một cửa hàng trang sức thuộc Mộ thị.Cửa hàng này có một chức năng đặc biệt – giúp cô dâu chú rể giữ nhẫn kết hôn, trước ngày kết hôn mấy hôm, hai người phải dùng chiếc chìa khóa này mới có thể tự mình lấy được.

Mà lúc đó Niệm An ngại phiền toái liền ném cái chìa khóa cho Mộ Hữu Thành giữ.

Cho nên, có thể hay không?

Cầm cuốn sổ của cửa hàng trang sức, Niệm An ngây người thật lâu.

Tiêu Thần lần đầu tiên cầm khăn lau lau chùi chùi, anh ngồi xổm trên mặt đất lau rất nghiêm túc.Sau khi thấy Niệm An đi ra được một lúc, anh giống như dâng vật quý hiếm cười hỏi: “Ha ha, cảm thấy anh là một người đàn ông tốt chứ? Hối hận vì ban đầu đã bỏ rơi anh, bây giờ còn hối hận....”

Lời anh còn chưa nói hết, Niệm An lấy áo khoác đưa cho anh: “Đừng tưởng mượn cớ dọn dẹp vệ sinh ở lại chỗ này, tám giờ rồi, còn không chịu đi?”

Tiêu Thần cực kỳ bất đắc dĩ: “Thì chưa dọn dẹp xong, thấy biểu hiện của anh hôm nay có tốt không?”

Niệm An suy nghĩ một chút: “Cũng tốt, dù sao đây cũng là nhà anh.”

Tiêu Thần gật đầu: “Đúng thế, em nghĩ như vậy thì được rồi.”

“Em nên ra ngoài mới đúng, mấy hôm nay quấy rầy anh....” Niệm An nói muốn đi thu dọn đồ đạc, nhưng đã có người nhanh hơn cô một bước ngăn lại.

Vẻ mặt Tiêu Thần như đưa đám: “Được rồi, anh đầu hàng, đã nói là anh sắp xếp chỗ ở cho em.Em quên bây giờ em là người hợp tác cùng anh, là nhân vật bí ẩn của anh, tương lai không chừng sẽ có tác dụng lớn.Cho nên bây giờ em không thể dễ dàng lộ diện như vậy được....” Anh nói những lời này xong đến chính bản thân mình cũng cảm thấy giả tạo.

Cuối cùng Tiêu Thần cũng từ căn hộ đi ra, chẳng qua so với Mộ Hữu Thành muộn hơn vài phút.

Đứng sau rèm cửa nhìn bóng xe của anh rời đi, Niệm An cầm túi đi xuống lầu, gọi taxi nói địa chỉ cửa hàng trang sức kia, trong tay cô nắm chiếc chìa khóa.

Sau khi nói rõ với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn cô đến một căn phòng an toàn, chỉ vào cái tủ sắt chính giữa rồi nói đó chính là chiếc tủ của bọn họ.

Tâm trạng Niệm An thấp thỏm cầm chìa khóa tra vào lỗ, chiếc khóa này vô cùng vừa vặn, cuối cùng chỉ nghe một tiếng ‘cách’ đúng như suy đoán của cô.Nếu như cô đoán không lầm, bên trong chính là chiếc nhẫn của bọn họ - đây chính là thứ Mộ Hữu Thành muốn tặng cô.

Két sắt mở ra, cô mở ra một chút.Nhưng vẻ mặt không thể tin được: tại sao lại trống không? Cô muốn tìm nhân viên phục vụ, đáng tiếc là nhân viên phục vụ đã rời đi rồi.Cô bước ra ngoài, đi ngang khu vực cấm hút thuốc thì dừng lại.

Trên đường đi, có một người đàn ông đứng dựa vào tường, khói trắng thoát ra từ trong miệng, vẻ mặt mông lung không rõ.

Dường như anh nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu lại, khẽ mỉm cười: “Cuối cùng em cũng tới.”

Giờ phút Niệm An nghe được giọng nói kia liền run sợ, giống như từ trước tới nay anh luôn chờ ở nơi này, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh, nghe thấy anh nói câu “cuối cùng em cũng tới”, nhưng thật sự là anh vẫn luôn chờ cô sao? Quá khứ của anh không thể xóa nhòa, coi như đã qua, nhưng không ngừng ràng buộc hiện tại.Lại nói anh còn trách nhiệm của anh, ví dụ như Mộ Tình, ví dụ như Từ Na....Mà cô thì sao, có thể nói quay lại là quay lại sao? Quá khứ của cô cũng không sạch sẽ.Mỗi lần trải qua đều là một vết nhơ, lúc trở thành tâm điểm của người khác nhất định sẽ mang đến cho anh xấu hổ khó có thể hóa giải.Đám người đứng ở trên cao sẽ vĩnh viễn không có hứng thú tìm hiểu nguyên do để nói chuyện đạo lý, mà họ dùng đạo lý của mình để công kích, dư luận có sức phá hủy như thế nào, cô đã từng trải qua, còn muốn anh tiếp tục không ngừng không nghỉ chịu đựng sao?

Niệm An biết trong lòng mình dao động.Ngày hôm đó, khi Mộ Hữu Thành ngốc nghếch nói ra câu nói kia, cô từng tức giận, nhưng vẫn là bất đắc dĩ.Câu nói này đã chạm vào vết thương không cách nào xóa bỏ trong quá khứ của cô.Mộ Hữu Thành hiểu, cho nên anh chưa từng chủ động nhắc tới, nhưng anh không nhắc tới thì không có nghĩa là người khác sẽ không phát hiện.Người như Mộ Tình luôn không thiếu, có thể chặn miệng một Mộ Tình, nhưng có thể chặn ngàn cái miệng Mộ Tình trong thiên hạ sao?

Niệm An muốn lui về phía sau một bước, cười lạnh: “Mộ tổng cố ý muốn tôi tới đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn chơi trốn tìm? Rốt cuộc có đồ vật gì muốn đưa thì nói thẳng ra.”

Mộ Hữu Thành dập điếu thuốc, ném vào trong thùng rác, anh lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ từ ngực trái, mở ra, sáng lóa cả mắt.Anh mỉm cười: “Lần trước kết hôn là do ép buộc, có người giới thiệu, gặp mặt, kết hôn, gặp người lớn, sau đó kết hôn, sau khi kết hôn cũng chỉ gặp cô ấy được mấy lần.Những năm đó cô ấy đều ở nhà chăm sóc người nhà anh và người nhà cô ấy, đối với cô ấy, anh rất có lỗi.Cho nên sau khi cô ấy qua đời, đến lượt anh chăm sóc người nhà cô ấy.Em gái của cô ấy là Từ Na và con gái là Tình Tình, anh nghĩ đây là trách nhiệm của anh.Chẳng qua nếu như vậy làm tổn hại tình yêu của anh, như vậy anh sẽ đổi sang phương thức gánh vác khác.”

Những lời này anh chưa bao giờ nói đến, Niệm An cũng không hỏi, lần đầu tiên nghe anh chậm rãi kể, thậm chí có loại cảm giác rất yên bình.

“Trên đời này anh không tin chuyện vừa gặp đã yêu, nhưng lần đó gặp em ở nhà Lão Thẩm, quả thực anh cảm thấy rất kinh ngạc.Trước khi gặp em, anh luôn nghĩ kết hôn chỉ là việc hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, sự nghiệp mới là thứ mà đàn ông cần theo đuổi.Sau khi gặp được em mới hiểu tìm được một người toàn tâm toàn ý muốn kết hôn là một việc so với sự nghiệp càng cảm động hơn....”

Niệm An che mặt lại nói: “Đủ rồi!”