Không sai không sai, tất cả đều từ một cuộc cá cược mà ra.Nội dung đánh cược chính là sáng sớm Lão Mộ đã đi đâu?

Tô Tô và Lão Thẩm nhất trí cho rằng Lão Mộ nhất định đã sắp xếp chuyện vui nào đó, vất vả lắm mới cưới được vợ, hơn nữa còn mua một tặng một, anh nhất định vui mừng không ngậm miệng lại được.Mà đã vui, thì tất nhiên sẽ vui vẻ chuẩn bị cho bà xã một niềm vui bất ngờ....

Niệm An lại cho rằng, người đàn ông này phúc hắc như vậy, làm chuyện lãng mạn? Thôi cho xin.Cô cược một sọt dưa chuột, Mộ Hữu Thành nhất định đi giải quyết chuyện có liên quan đến công việc.

Tô Tô và Lão Thẩm còn luôn luôn giữ ý kiến khiển trách Niệm An quá xem thường Lão Mộ.Dù sao cũng mới cưới, cho dù là người có khô khan thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tạo ra vài sự kiện lãng mạn.Ví dụ như lúc ấy Lão Thẩm....Được rồi, nói đến đây Tô Tô lại nổi cơn thịnh nộ, bởi vì nhiều năm như vậy cô nhớ lại, năm đó Lão Thẩm chẳng làm chuyện gì khiến cô cảm động cả.Tô Tô vỗ ngực liên tục: mẹ nó, năm đó đúng là bà đây đần độn mới gả cho anh....

Được rồi, thôi không suy nghĩ nữa, Lão Thẩm và Tô Tô đi vào từ ngoài cửa.Lão Mộ đi ra ngoài gặp Tiêu Thần, hiển nhiên là nói chuyện công việc! Ý tứ rất rõ ràng, Niệm An đã thắng.

Lúc ấy bởi vì Tô Tô và Lão Thẩm hết sức khẳng định, cho nên Niệm An cược một sọt dưa chuột, mà bọn họ cược một xấp tiền mặt.Tỉ lệ đặt cược....Ân, không cần nói rõ, vì rõ ràng có thể thấy được chênh lệch đến kinh người.

Đeo mắt kính lên sống mũi, Niệm An hết sức chăm chú đếm tiền.Tô Tô đứng bên cạnh bĩu môi: “Nhìn em tham tiền như vậy, một xấp này cũng phải vài ngàn, mau mời bọn chị ra ngoài uống trà chiều đi!”

Lão Thẩm lắc đầu thở dài : “Lão Mộ, cậu thật đúng là gỗ mục không thể đẽo được.” Ngay sau ngày kết hôn đã đi làm việc, thật sự chịu thua con người khô khan này.

Lão Mộ ngồi bên cạnh Niệm An, ôm hông cô, cười vô sỉ: “Tiền này hình như cũng có phần của anh, chúng ta chia đôi?” Nói xong đưa tay muốn lấy.

Niệm An hung hăng đẩy móng vuốt của anh ra: “Sang bên kia hóng gió đi.” Cô đếm xong tiền nhích lại gần bàn, “Ồ, mười hai ngàn bảy, trên người ai còn tiền lẻ đưa hết ra đây, lấy ra mau.”

Tô Tô trừng mắt: “Cứ mời khách trước đã, chờ em mời xong bọn chị sẽ thưởng cho em chút tiền lẻ, đúng là dì nhỏ ham tiền.”

Lão Mộ có chút không hiểu, hỏi: “Trên người anh có chút tiền mặt, em định làm gì?”

Lúc này Niệm An kín đáo đưa cho anh tờ báo: “Trường tiểu học vùng ngoại ô tối hôm qua có hỏa hoạn, có ba em nhỏ bị bỏng, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện huyện, trường học bị thiêu cả rồi, muốn xây dựng lại....”

Cô vừa dứt lời, Tô Tô liền chạy đi.Chỉ một lát sau cô chạy tới cầm theo túi xách của mình, lấy ra mấy cái phong bao hồng hồng: “Chị vẫn không hiểu, tại sao nhất định phải là tiền mặt? Chúng ta trực tiếp quyên nguyên vật liệu cho họ không phải là tốt hơn sao? Bây giờ chị có chút ám ảnh với việc quyên tiền, quyên xong không biết rốt cuộc tiền dùng ở chỗ nào, nếu để người ở giữa ăn nhậu chơi bời hết, vậy thì đúng là có lòng tốt đi lo chuyện xấu.”

Lời này của cô thật sự giải tỏa những điều trong lòng, trước kia Lão Mộ và Lão Thẩm cũng thường xuyên quyên tiền, thật sự mà nói, khoản tiền mà bọn họ quyên góp cũng không rõ rốt cuộc thì có bao nhiêu tiền được gửi xuống địa phương.

Niệm An chia số tiền kia thành ba phần không khác nhau lắm, gật đầu nói: “Tiền mặt là cho ba em bị bỏng này, còn về phần trường học, nếu anh không ngại thì xem qua một chút hạng mục xây dựng, nếu có thể bao trọn thì tốt quá.”

Vẻ mặt Lão Mộ hiện lên một nụ cười kinh điển, anh cầm bàn tay của Thẩm Niệm An lên khóe miệng, hôn một cái: “Ừ, bà xã có tấm lòng thật lương thiện.”

Niệm An đưa mu bàn tay lên áo khoác của anh lau hai cái, ấm ức nói: “Sau này anh còn dám dùng cái bánh ngọt này lừa em thì anh chết chắc rồi.”

Lão Mộ và mấy người gom góp tiền mặt, cho mỗi em hai vạn.Một nhóm bốn người lái xe đến bệnh viện, tiền do Tô Tô giao tận tay người nhà, trên danh nghĩa một đơn vị nào đó, dĩ nhiên là một người không có thật.Người nhà mới đầu không tin, sau khi hàn huyên với Tô Tô một lát, thấy cô chân thành như vậy mới tin.Cuối cũng cũng nhận lấy tiền, cảm động rơi nước mắt, nói thẳng bây giờ trong xã hội vẫn còn người có tấm lòng.

Sau khi trở về bốn người lại tiếp tục bận rộn công việc của mình, Lão Mộ và Lão Thẩm liên lạc với trường học thương lượng chuyện xây dựng trường, ở giữa vẫn là chuyện của chính phủ, cho nên cũng không ít chuyện vụn vặt.

Niệm An phụ trách dưỡng thai, Tô Tô thỉnh thoảng lại mua một chút đồ ăn tới bệnh viện.

Lão Thẩm cùng Tô Tô dù sao cũng là khách, trong nhà còn có trẻ nhỏ và người già, không thể ở lại thành phố B quá lâu, vì vậy giúp được đến đây là tốt rồi.Sau khi trường học khánh thành xong, Niệm An với Lão Mộ tới đó, chụp ảnh rồi gửi cho vợ chồng Lão Thẩm xem.Mà trong bệnh viện, vết thương của ba người bạn nhỏ cũng phục hồi khá tốt.

Sau khi bận rộn vài ngày, Lão Mộ và Niệm An khá nhàn rỗi, lúc nằm ở trên giường, anh đột nhiên hỏi một câu: “Bà xã, mấy ngày nay chúng ta đều ở trong khách sạn, em không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Niệm An đang ngủ có chút mơ mơ màng màng: “Nhà của anh không phải đã bán rồi sao, hiện tại không tìm được nơi thích hợp còn gì? Làm nhanh lên một chút, dù sao khách sạn cũng chỉ là bên ngoài, ở bên ngoài vài hôm còn được, chứ thường trú thì hẳn là không được rồi.”

Lão Mộ vuốt tóc của cô, ngâm nga mấy câu hát ru cô ngủ, sau đó mới nói: “Phòng anh đã sớm chuẩn bị rồi, ngày mai sẽ cho em một sự ngạc nhiên.Thật ra thì anh cũng rất lãng mạn....”

“Đúng vậy, chỉ là lãng mạn nhưng không thể hiện ra thôi.” Niệm An rõ ràng đang ngủ chợt mở mắt, nhìn chằm chằm Lão Mộ, cười liên tục không thôi.

Lão Mộ nâng trán: “Cô nhóc này, dám lừa anh.”

Niệm An hà từng hơi: “Ai rảnh mà lừa anh, chẳng qua vừa rồi là anh hát quá khó nghe, cho nên em không thể làm gì khác hơn là vội nhắm mắt ngủ, ai biết là sau đó anh lại không hát nữa.”

Hát! Quá! Khó! Nghe! Lão Mộ thật sự bị đả kích rồi, cả đời chưa từng hát ru con....Lại nói vừa rồi anh hát thật sự tệ như vậy sao? Chính anh cũng cảm thấy rất thôi miên mà....ai ôi, im lặng cảm thán.

Niệm An đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lão Mộ hai cái, nói sang chuyện khác: “Lại nói phòng mới ở đâu? Sao không thấy anh nhắc tới, mấy hôm nay anh lén gọi điện thoại là vì chuyện phòng ốc?”

Lão Mộ trực tiếp kéo chăn đắp cho hai người, âm thanh chui ra khỏi chăn: “Ngủ! Ngày mai anh sẽ nói cho em biết.”

“Không cần nha, ông anh tốt bụng, nói cho em biết đi mà ....”

“Em còn nói nữa là anh sẽ ra tay.”

“Ngạch....”

Vì vậy im bặt.

Ngày hôm sau Lão Mộ lại biến mất, người tới là trợ lý của Lão Mộ, trợ lý Trần, cô lái xe đưa Niệm An đi, dọc đường chỉ nói duy nhất hai câu, “Cô chủ, Tổng giám đốc Mộ đang họp, bảo tôi đưa cô tới.” Và “Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi.” (nguyên văn gọi là phu nhân = bà chủ/cô chủ, nhưng bà chủ thì già quá nên ta đổi lại là cô chủ cho hợp với tuổi của Niệm An)

Haiz, cô ấy đúng là một người ít nói.

Điều khiến Niệm An giật mình, phòng mới chính là căn hộ bên bờ hồ kia, chính là căn hộ mà Lão Mộ đã tặng cô, không đúng, phải nói là hai căn.Sau khi cô đi vào mới phát hiện, bức tường sát vách ngăn cách giữa hai phòng đã bị đập đi, tương đương với việc diện tích rộng gấp đôi, sau đó bên trong cũng được trang hoàng lại, phong cách châu Âu này, cửa sổ sát đất này, thảm lông Ba Tư, đèn treo tường, quầy rượu hình nửa mặt trăng....Bên kia cũng là một không gian thú vị, toàn những món đồ chơi của trẻ con, xích đu, nôi trẻ em, còn có một chiếc thảm phát nhạc, nếu bên trên đứa trẻ nhúc nhích thì sẽ tự động phát ra tiếng nhạc....Nhìn tình hình này, Niệm An hì hì bật cười một tiếng: “Đúng là chỉ có anh ấy mới nghĩ ra được.”

Trợ lý Trần đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cô chủ, tôi đưa cô đến đây rồi, cô có thể đi dạo xung quanh một chút, Tổng giám đốc Mộ họp xong sẽ tới đây ngay.”

Nói xong cô ấy liền đi ra ngoài.

Niệm An đi đến bên quầy rượu ngồi, bên trong còn có một chiếc đài, trang bị đầy đủ, có máy pha cà phê, máy ép trái cây, quả thực mỗi nhà nên có một quầy rượu nhỏ, cho dù muốn đến quán bar cũng không cần ra khỏi cửa, cái này tốt vô cùng.Trong phòng bếp có mùi thơm bay ra, Niệm An nhìn về phía phát ra mùi hương, phát hiện trong lò vi sóng có đồ ăn, nhìn qua cửa kính trong suốt, hình như là trứng luộc trong nước trà? Trứng luộc trong nước trà phải mấy giờ mới xong, nhưng món này là do ai chuẩn bị? Chẳng lẽ là trợ lý Trần? Nhưng mà.....

Niệm An nghĩ tới điều gì đó, rón rén mở cửa phòng ngủ ra, sau đó ghé đầu vào xem một chút.Không cần phải nói, nhất định là Lão Mộ ở đây, nếu không tại sao trong nhà tại sao có thể có đồ ăn đây? Đáng tiếc khi Niệm An mở cửa phòng ngủ ra, cô không thấy ai cả, nhưng trên giường lại là một cảnh kiều diễm....Hoa hồng?

Trên cái chăn màu trắng là những bông bồng đỏ xếp thành hình trái tim, trong hình trái tim còn có một hộp vuông.Nhớ tới “bất ngờ” mà Lão Mộ nói đêm hôm trước, Niệm An bất giác lắc đầu: hoa hồng hình trái tim, lại còn quà tặng, mấy chiêu này cũng không phải là hơi lạc hậu đi! Trong ti vi phim ảnh cũng đều diễn như vậy đấy thôi? Nhưng đối với Lão Mộ mà nói, làm được chuyện này đã là không dễ dàng rồi, đừng quên, anh là Lão Mộ “lãng mạn nhưng không thể hiện ra thôi”.

Niệm An ngồi xuống bên giường, mở hộp ra, trong hộp không phải là chiếc nhẫn hay là dây chuyền, cũng không phải là vòng ngọc đá quý, cũng không phải là một món quà mà chúng ta có thể nghĩ ra, trên đó viết: “Vợ à, anh ở phòng trẻ sát vách.”

Mẹ nó, tên đàn ông này!

Niệm An đúng là hết ý kiến, cô chạy tới phòng trẻ, vốn tưởng rằng Lão Mộ ở chỗ này, sau đó mới biết anh không ở đây! Nhưng trong phòng trẻ có rất nhiều quần áo trẻ con, đủ kiểu dáng màu sắc, trong lòng có chút ngứa ngáy, thật muốn cho bảo bối của mình mặc vào.Niệm An vuốt bụng, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ đứa trẻ ra đời.Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại vội vàng dừng lại, thầm nghĩ Mộ Hữu Thành rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, muốn dùng đứa bé để chặn miệng cô lại sao, đừng có mơ!

Ai, phòng trẻ giường trẻ, Niệm An lại phát hiện ra cái hộp, lúc này cô không chút nghi ngờ mở ra, bên trong có một tờ giấy khác – còn muốn chơi trò trốn tìm với mình, tên đàn ông này!

Nhưng chỉ là cô không nghĩ tới, trên giấy viết là: bà xã, giờ anh đang tắm, quên mang đồ lót, ở tủ quần áo thứ hai trong phòng ngủ lớn, ngăn kéo thứ hai.

Phòng tắm của căn hộ cách cửa khá xa, hơn nữa hiệu quả cách âm tốt, vì vậy lúc Niệm An đi vào không nghe thấy tiếng người tắm.Lúc cô lại gần mới phát hiện ra bên trong quả nhiên có người, có vẻ như là Lão Mộ.Cô nhìn người đàn ông bên trong, cong môi nghĩ: thì ra là muốn làm người ta bối rối.

Sau đó Niệm An ngồi yên trên ghế sofa xem ti vi: để anh chờ một chút, cho nếm thử mùi vị gấp gáp không tồi.

Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra một khe hở, có tiếng nói: “Bà xã, em vào đây một chút.”

Niệm An mở tiếng TV lớn hơn, đồng thời tóp tép gặm táo, dùng hành động thực tế nói cho anh biết: thật xin lỗi, em chẳng nghe thấy cái gì cả.

Lão Mộ ôm thân thể trần trụi thở dài một cái, sau đó....